Hiệp Khách Vương Phi

Chương 20 : Thất gia sẽ càng yêu thương chiều chuộng ta hơn

Đại Sở phát triển phồn vinh, trà lầu tửu lâu là nơi dân chúng tụ họp, tin tức khắp nơi cũng từ đây truyền đi. - Các ngươi có biết bên Đông Lăng có sự việc gì mới hay không?- Kẻ qua đường Ất nói. - Ngươi muốn nói đến việc Tứ vương tử Đông Lăng bị bắt gặp ở Hương Sắc lâu ư?- Người qua đường Giáp nói. Hương Sắc lâu là thanh lâu có tiếng trên đất Đông Lăng. - Tứ vương tử Đông Lăng không phải còn đang dưỡng thương sao? Doanh tướng quân đã bị chịu tội rồi kia kìa, chẳng lẽ nói hắn bị thương không nặng như thế?- Người qua đường Bính hỏi. - Ta nói ngươi nghe, hắn chẳng những không bị thương nặng mà vốn không hề bị thương. - Như thế nào? - Thiếu chủ Vân Hạ sơn trang ngươi đã biết rồi chứ? - Chính là người được mệnh danh là Hoa công tử trên giang hồ sao? - Chính là hắn, nghe nói đêm qua hắn đi Hương Sắc lâu, coi trọng hoa khôi ở đấy, lại vào lúc cô nương đó đang tiếp khách. Thế là hắn và vị khách đó đánh nhau một hồi, kéo tới rất nhiều người đến xem, náo nhiệt vô cùng, có người nhận ra vị kia chính là Tứ vương tử Đông Lăng. - Ngươi nói xem, Tứ vương tử Đông Lăng không ngoan ngoãn nằm giường dưỡng bệnh lại chạy tới thanh lâu tìm hoa khôi, chẳng phải là rất sung mãn rồi hay sao? - Quả thật sung mãn, thương thế như thế mà có thể tới thanh lâu tìm hoa khôi rồi. - Chưa hết, chưa hết, khi đó danh y Sở Tư Doanh cũng ở gần, thấy Tứ vương tử Đông Lăng bị thương liền tiến tới xem xét. - Rồi sao? - Hắn nói: "Người này không vấn đề gì".- Người qua đường Ất chắp tay sau lưng làm giống bộ dáng Sở Tư Doanh, hắn nói sống động như được chứng kiến tận mắt. - Chắc là hắn đã khỏi bệnh rồi. Hoàng cung Đông Lăng nhiều dược liệu quý thế cơ mà. - Không hẳn, khi đó có người còn vì hắn mà lo lắng vết thương chưa lành, danh y Sở Tư Doanh liền bắt mạch, một mực khẳng định hắn không bị thương, ít nhất là một năm trở về đây. Các ngươi thử nói xem danh y Sở Tư Doanh rất có tiếng tăm trên giang hồ, sẽ không sai đâu. Một năm gần đây, hắn chính là không bị thương đó. - Thế tức là khi giao đấu với Doanh tướng quân, hắn bị thương là giả? - Chính là Đông Lăng vẫn ghi thù trận chiến bốn năm trước nên cố tình hãm hại Doanh tướng quân để ngài phải chết oan uổng. - Doanh tướng quân tiếng tăm lừng lẫy, bốn năm trước còn cùng Thất vương gia đánh bại Đông Lăng, hẳn là chúng vẫn ghi thù đến giờ. Chẳng lẽ Đại Sở chúng ta lại để Doanh tướng quân chết oan uổng như vây? - Đúng thế, đúng thế, sự việc đã rõ ràng, ngươi nói xem hoàng thượng có đòi lại công bằng cho Doanh tướng quân hay không? Tại một góc trong tửu lâu, Doanh Mai hài lòng gật đầu, Vân Tiêu và Nguyệt Ngũ cũng chưa đến nỗi vô dụng. Ngồi bên cạnh là một nam một nữ. Người nữ mặc váy xanh nhạt, dĩ nhiên là Thanh nhi, thiếp thân thị nữ của nàng. Người nam một thân màu trắng, là "thị vệ" Hắc Ảnh, hắn chân tay lóng ngóng không biết đặt đâu cho phải. Hôm nay phải ra ngoài với thân phận thị vệ, hắn quả thật đổi một bộ đồ khác. Nhìn thấy hắn một thân màu tím, Doanh Mai nâng trán, sao nàng trông thấy lệ khí càng nặng nề hơn thế? Cho nên dứt khoát bắt hắn mặc màu trắng, sau đó còn hỏi "Cảm giác thế nào"? Tên mặt gỗ đó rất bình thản trả lời: "Giống như không mặc gì ra đường vậy". Chọc cho Thanh nhi cười mãi không thôi. Ngược lại Doanh Mai hiểu cảm giác đó, người Minh Nhất các ai ai cũng trải qua một lần như thế. Là một sát thủ, ngươi không chỉ giỏi về võ công, khả năng ẩn nấp càng phải giỏi. Đầu tiên dạy ngươi cách sắc bén, sau đó dạy ngươi cách che giấu sắc bén đi. Chính vì vậy, trên giang hồ không một tổ chức nào qua mặt được Minh Nhất các về che dấu hơi thở. Doanh Mai nhấp một ngụm trà, đúng là không thể bằng đồ vẫn uống trong phủ, tin tức mong muốn đã nghe được, nàng đứng lên rời đi, Thanh nhi và Hắc Ảnh cũng theo sát phía sau. Chưa bước chân khỏi cửa liền bị chặn lại, Tống Tử Yên, người quen a. - Tử Yên gửi nhiều thiếp mời đến Thất vương phủ như vậy mà không thấy vương phi đáp lại, thế nào hôm nay ngài lại ra ngoài uống trà như vậy? Thiếp mời ư? Doanh Mai sống trong vương phủ dù im lặng nhưng lại rất bận rộn, đâu để ý đến những thứ nhỏ nhặt ấy, nàng nhớ lại buổi du hồ hôm đó liền thấy trong lòng ngứa ngáy. - Vương gia lo lắng ta ở vương phủ mãi cũng buồn chán nên khuyên ta ra ngoài giải khuây. Ánh mắt Tống Tử Yên xẹt qua hàn ý, giọng nói cũng trầm xuống: - Vương phi đã nghe tin tức rồi chứ? Hẳn là rất vui mừng đi? - Sự thật thế nào trong lòng mọi người đều hiểu, vui mừng hay không vui mừng cũng chẳng thể thay đổi được gì. Doanh Mai cười nhạt, con mắt ngạo nghễ liếc nhìn Tống Tử Yên, chính là bộ dáng kẻ chiến thắng nhìn người thua cuộc. Nàng ta nắm chặt khăn tay cố kìm nén tức giận, tiến lên ghé sát vào tai Doanh Mai, bộ dáng rất "thân thiết", cất giọng chỉ đủ cho hai người nghe: - Đừng vội vui mừng quá sớm, ngươi nghĩ dựa vào tin đồn đó, Hoàng thượng sẽ giải oan cho Doanh Hùng? Còn ngươi có thể sống vui vẻ cùng Thất vương gia được sao? Hả, Doanh tiểu thư? Nàng ta cố tình nhấn mạnh ba chữ "Doanh tiểu thư", rồi vươn tay phủi phủi bụi vốn không hề có trên vai áo nàng, sau đó lướt người vào trong. Doanh Mai vốn không hề nghĩ chuyện đến đây liền kết thúc, có điều, nàng ta chắc chắn biết được điều gì đó, nếu không đã không tự tin nói ra như thế. - Tống tiểu thư. Tống Tử Yên quay người nhìn, có vài phần ngạc nhiên, lại có vài phần coi thường. Doanh Mai tiến đến ghé sát tai, học bộ  dáng "thân thiết" của nàng ta: - Cha ta có được giải oan hay không, một nữ tử như ta không biết được, nhưng mà ta lại biết một điều, Thất gia sẽ càng yêu thương chiều chuộng ta hơn đấy, có phải hay không? Tống tiểu thư? Phải nói rằng năng lực học tập của nàng rất nhanh, ba chữ "Tống tiểu thư" được nhấn mạnh, nói xong, nàng còn lấy tay phủi phủi bụi trên vai Tống Tử Yên, bộ dáng đó thành công khiến nét mặt nàng ta sa sầm. Doanh Mai nhếch môi cười nhạt, thoải mái vô cùng. - Thanh nhi, vương gia bảo ta cứ mua sắm thỏa thích. Chúng ta mau tới Ngưng Sắc phường đi. Không quan tâm đến ánh mắt chằm chặp phía sau, Doanh Mai cứ thế nghênh ngang bước đi. Được một đoạn, Thanh nhi từ phía sau tiến lên hỏi: - Tiểu thư, nàng ta không gây khó dế ngài chứ? Doanh Mai một thân tuấn dật tiêu sái, quay lại gõ một nhát vào trán Thanh nhi. Nha đầu này càng ngày càng lắm lo nghĩ, mới có mười mấy tuổi thôi mà đã như lão thái thái. - Em đã gặp ai gây khó dễ được cho tiểu thư em chưa? Thanh nhi rất không tình nguyện cụp mắt, không phải năm xưa tiểu thư luôn bị đại tiểu thư bắt nạt à? Ngài còn sợ đến trốn nhà ra đi, cả tháng sau mới dám trở về còn gì? Dĩ nhiên, Thanh nhi không dám nói suy nghĩ trong lòng ra, tính mạng nàng thế nhưng cao giá lắm đấy.