Hiệp Khách Vương Phi
Chương 13 : Dùng xong liền vứt bỏ
Cây Đinh tử trong vương phủ đã vào những ngày nở rộ, mỗi bông hoa dù bé xíu nhưng gom góp lại tạo nên một sắc tím khiến ai cũng không thể bỏ lơ. Nam Cung Diệp ngồi trong thư phòng xem tin tức ám vệ báo về. Vân Tiêu, kẻ lần trước hắn gặp trong vương phủ, thiếu chủ Vân Hạ sơn trang. Vân Hạ sơn trang này là một thế lực trên giang hồ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Vân Tiêu lại là nhi tử duy nhất của lão trang chủ. Có điều, bốn năm trước hắn trúng độc, tính mạng khó giữ, lão trang chủ đã mời danh y khắp nơi nhưng cũng không giúp được gì, thế nhưng hai năm sau, đột nhiên khỏi bệnh, từ đó nhanh chóng xây dựng Vân Hạ sơn trang đạt được như ngày hôm nay. Nam Cung Diệp xem đi xem lại cuốn sổ trên tay, như mơ hồ, lại như không hiểu hắn và tiểu thư Tướng phủ Doanh Mai có quan hệ ra sao. Lật giở một hồi liền nhìn vào bàn tay mình, giơ lên ngắm nghía, hôm qua Doanh Mai cầm tay hắn, cảm xúc nay vẫn còn. Nam Cung Diệp nở một nụ cười, vừa nhớ đến nàng, nàng liền xuất hiện.
Doanh Mai trên tay cầm một bát canh hạt sen, một thân vàng nhạt thướt tha đi tới.
- Vương gia.
Nam Cung Mặc trông nàng khí sắc đã tốt hơn nhiều, ngũ quan sáng rạng, đôi mắt cũng có thần, trong lòng không khỏi thoải mái. Gấp cuốn sổ con lại để sang một bên, thuận tay nhận chén canh của nàng. Mùi hạt sen thơm nồng ấm lòng, vị thanh thanh như rượu ngon được cất kỹ lưỡng làm người ta như mê như say.
- Tốt lắm, hôm qua du hồ nàng thấy thế nào?
Doanh Mai hồi tưởng, lại nhớ đến những thông tin Nam Cung Diệp đưa nàng xem trước đó, định mở miệng trả lời thì thấy tay nàng bị Nam Cung Diệp nắm lấy, qua lại xem xét. Vốn không thích đụng chạm tiếp xúc với người khác nên nàng thu tay rút về liền bị hắn giữ chặt:
- Sao vậy, hôm qua nàng cũng làm thế với ta, ta đâu có nói gì, hôm nay dùng xong liền vứt bỏ?
Trả thù? Bụng dạ hẹp hòi như thế? Vốn định cường ngạnh rút ra lại nhìn thấy ánh mắt hắn chăm chú như đang trách móc. Được rồi, nàng thừa nhận bản thân bị sắc đẹp mê hoặc, nên mặc kệ hắn nghịch tay mình mà nói:
- Tứ hoàng tử Nam Cung Thành là người duy nhất còn mẫu phi trong cung, mẫu tộc cũng là thừa tướng đại nhân, lại thêm vị hôn phu Tống phủ, dễ dàng thấy được là người nắm thực quyền lớn nhất. Tuy nhiên, hắn lại là kẻ nóng vội, cho rằng mình có thực quyền trong tay thì có thể bỏ qua người khác. Ngược lại, Thái tử vốn là nhi tử của Lệ phi, tuy nhiên sau khi Lệ phi qua đời, mẫu tộc không ủng hộ hắn, bàng quang đứng ngoài, nhìn như hữu danh vô thực, nhưng ta thấy cũng không hẳn vậy.
- Vậy còn ta thì sao?- Hắn mới không thèm quan tâm đến hai tên kia làm gì.
- Ngài? Bốn năm trước, sau trận chiến với thái tử Đông Lăng, ngài bị thương mất hết võ công, phải trở về kinh thành trị thương, sau đó cũng ở liền trong phủ không ra ngoài, nhìn như một vương gia nhàn tản không quan tâm thế sự, nhưng thật sự, số binh lực trong tay ngài hẳn là không ít đi?- Nàng còn nhớ rõ cha nàng và hắn trước đây thường xuyên qua lại thư tín với nhau đấy.
- Có điều, vương gia, vì sao trong số hoàng tử, duy chỉ mình ngài được phong vương vị?
Nam Cung Diệp không ngước mắt. Trên tay nàng có nhiều vết chai, chỗ này là cầm kiếm, chỗ này là cầm thương, còn ở đây, trên đầu ngón tay cũng có, hẳn là để phóng ám khi đi?
- Mẫu phi mất vài năm, ta liền xin ra chiến trường rèn luyện. Sau trận chiến đó, trở về kinh thành quả thực đã mất hết võ công, đóng cửa ở lỳ trong phủ.
- Cho nên hoàng thượng ban vương vị để an ủi?
- Ừ, vương phi thông tuệ. Phụ hoàng chỉ ban vương mà không hề có danh hào, như cũ gọi ta là Thất vương.
Hắn vẫn chăm chú nghịch tay nàng không dời, càng nghịch lại càng không muốn buông. Rồi đột nhiên như nhớ ra điều gì, hỏi:
- Vương phi, y thuật của nàng thế nào?
Doanh Mai nghiêng đầu thắc mắc, không dưng hắn hỏi làm gì, nhưng vẫn đúng sự thật nói ra:
- Ngày bé, ta và Thanh nhi cùng lớn lên ở Bích Nguyệt sơn trang, trên giang hồ còn gọi là Thảo Dược trang, vì nơi đó chuyên trồng dược liệu. Tuy nhiên ngày bé ta ham chơi, thường xuyên trốn ra ngoài phải mấy tháng mới về một lần, y thuật vì thế chỉ biết lông sơ. So với Thanh nhi còn kém hơn nhiều.
Nam Cung Diệp gật đầu, giờ đã hiểu, lần đó vì sao nàng trốn khỏi vương phủ lại thuận tay đến thế, xem ra nàng trốn nhà thành tính rồi. Mà y thuật của nàng không tốt lắm hẳn không thể bằng danh y khắp nơi được, so ra còn kém Thanh nhi ư? Vậy độc mà tên đáng ghét Vân Tiêu đó trúng hẳn không phải do nàng giải. Nam Cung Diệp híp mắt.
- Vương phi, nàng tin tưởng Thanh nhi cô nương đến vậy? Theo ta thấy, nàng và nàng ta đã nhiều năm không gặp rồi?
- Đúng là nhiều năm không gặp, có điều con người Thanh nhi thế nào ta vẫn hiểu rõ. Dù có xảy ra việc gì ngoài ý muốn thì nàng ấy cũng sẽ không phản bội ta.
Dùng người thì không nghi, nghi ngờ thì không dùng. Đạo lý này Doanh Mai vẫn hiểu. Nam Cung Diệp không cho là vậy, nhiều năm không gặp, lòng người biến đổi ai có thể nắm chắc, huống hồ vị Thanh nhi cô nương này còn là người sắc thuốc cho Doanh Mai. Hắn nghe Lâm Tứ nói, thuốc uống của nàng chỉ cần thay đổi liều lượng một chút thôi cũng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Hắn tuyệt đối không cho phép điều gì nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn. Suy nghĩ mông lung, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài, một con chim đưa thư bay đến bên cửa sổ. Loài chim này to hơn bồ câu bình thường, không phải thư của hắn. Bàn tay đang nắm tay nàng bỗng thấy trống trải.
Doanh Mai tiến đến cửa gỡ thư ra, con chim vẫn chưa bay đi, chờ hồi âm. Doanh Mai liếc nhìn, loài chim này to hơn bồ câu một chút, toàn thân màu xám, bay nhanh vỗ nhẹ, là phương tiện liên lạc của Vân Hạ sơn trang, khi nào phải lừa Vân Tiêu mấy con mới được. Xem xong thư, sắc mặt có chút biến đổi, đi đến bên người Nam Cung Diệp:
- Vương gia, Đông Phương Hoài bị bệnh là giả.
Từ lúc hắn bị cha nàng đả thương đến nay cũng được hai mươi ngày, lẽ ra vẫn đang nằm giường dưỡng thương, chưa xuống được đâu. Thế mà người của Vân Tiêu bắt gặp được hắn. Dĩ nhiên là không phải ngẫu nhiên mà gặp. Lại nhìn đến Nam Cung Diệp đang ngồi một bên, nét mặt có chút ngạc nhiên, nhưng mà là ngạc nhiên vì sao nàng biết được nhanh như thế, hắn hẳn đã sớm tra rõ. Chính là vậy, hắn lấy từ ngăn bàn ra một tập sổ con, nàng xem, bên trong là hành tung Đông Phương Hoài trong thời gian gần đây. Vậy mà giấu diếm không nói, nàng ẩn ẩn tức giận lại cố kìm xuống.
- Vương gia, vì sao ngài không vạch trần?
- Mật thám của ta ở Đông Lăng không nhiều.
Doanh Mai dù tức giận nhưng vẫn hiểu ý. Nam Cung Diệp cài mật thám bên Đông Lăng là để thu tin tức, nếu khui ra chuyện này, sẽ bại lộ cơ sở ngầm nhiều năm của hắn. Hiển nhiên việc này không đáng để Nam Cung Diệp lộ thân. Con mắt nàng đảo qua giảo hoạt, Nam Cung Diệp chợt nhớ đôi mắt lung linh ngày trước hắn thấy, thời gian chỉ có nửa tháng mà cứ như rất lâu rồi.
- Vương gia không tiện ra tay, chi bằng để thiếp thân làm.
- Hử? Nàng định thế nào?
- Vương gia yên tâm, sẽ không liên lụy đến ngài.
Nghe vậy, Nam Cung Diệp một trận buồn bực. Hắn phát hiện, khi nàng tức giận sẽ tự xưng là "thiếp thân", nghe như đúng mực nhưng lại vô cùng xa cách. Doanh Mai quyết định chủ ý rất nhanh, viết thư hồi âm. Lại viết thêm một phong thư nữa, lấy từ trong người ra một khối ngọc bội, hoa mai chạm nổi tinh tế, chính là ngọc bội Doanh tướng quân nhờ hắn giao lại cho nàng. Mực đỏ hiện lên trên mặt giấy, một đóa hoa mai tươi thắm. Hắn biết, ngọc bội này hẳn thể hiện cho một thân phận nào đó của nàng, hóa ra được dùng như này.
- Hắc Ảnh.
Một bóng dáng màu đen xuất hiện, Nam Cung Diệp chăm chú đánh giá, mới mấy ngày không gặp mà khí thế đã sắc bén hơn rồi. Vương phi dạy dỗ hắn không tệ.
- Giao lá thư này cho Nguyệt Ngũ, bảo hắn cẩn thận một chút.
Hắc Ảnh nhận thư liền rời đi. Từ khi nhận Hắc Ảnh, nàng làm đúng như đã nói, để hắn tiếp xúc với giang hồ nhiều hơn, còn là người truyền tin giữa nàng với Minh Nhất các. Xong việc, nàng cũng không ở lại.
- Vương gia, ta về chuẩn bị một chút.
Nói xong trực tiếp rời đi, không nhìn lấy Nam Cung Diệp một cái. Hắn rất bất đắc dĩ, nhiều năm giao tranh cùng Đông Phương Hoài hắn hiểu rõ con người này xảo quyệt, có thù tất báo, nàng làm việc không cẩn thận rất có thể sẽ bị hắn cắn trả thê thảm.
- Tử Ảnh, lưu ý bên phía Đông Lăng nhiều hơn.
- Rõ.
Trong phòng có giọng nói đáp trả hắn.
Truyện khác cùng thể loại
55 chương
10 chương
4 chương
8 chương
104 chương
24 chương
491 chương