Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể
Chương 90
Cùng đi theo sau, thấy thanh niên vội vàng chạy vào trong gặp ấu tể, Hạ Kỳ yên lặng đứng cách đó không xa khẽ mỉm cười.
Vừa nãy thấy dáng vẽ hấp tấp hiếm thấy của Tạ Loan, Hạ Kỳ cứ nghĩ là chuyến đi này đã xảy ra chuyện gì đó, vốn còn có chút lo lắng, kết quả chỉ là vội vàng muốn gặp ấu tể thôi sao…
Nhắc tới thì mỗi khi thanh niên không ở, ấu tể trong phân hội vẫn luôn biểu đạt nghi vấn, đặc biệt là cây chim béo bên kia, chúng vẫn luôn bay tới cùng kêu chíp chíp với bọn họ, Hạ Kỳ cùng những bảo mẫu khác chỉ đành bất đắc dĩ dỗ dành.
Thanh niên đặc biệt được nhóm ấu tể hoan nghênh, đây là chuyện mà tất cả nhân viên trong phân hội nhất trí thừa nhận.
Ấu tể trong phân hội rất thích vây quanh thanh niên, mà thanh niên cũng rất coi trọng ấu tể, Hạ Kỳ cảm thấy đây là chuyện vô cùng tốt đẹp.
“Mạt~ mạt~”
Lần đầu tiên kéo dài hơi gọi thanh niên, ấu tể này vẫn luôn nắm ống quần Tạ Loan không chịu buông, mãi đến khi anh cúi người ôm nó vào lòng.
Âm thanh của ấu tể nhân ngư mặc dù non nớt nhưng rất thanh khiết, Tạ Loan cúi đầu cọ cọ gò má non mềm của tiểu nhân ngư, đáp lại là phần vây đuôi lay động lại càng nhanh hơn, bé cũng cố ngẩng đầu cọ cọ má mình vào mặt Tạ Loan.
Gia trưởng thân cận là biểu hiện yêu thương ấu tể, đối với ấu tể nhân ngư mà nói, nó dĩ nhiên cũng có tiềm thức về cảm giác này.
“Mạt mạt~ mạt mạt~” Thành công áp má mình lên má thanh niên, con ngươi xanh biếc xinh đẹp của ấu tể nhân ngư hơi mở to, ánh mắt sáng long lanh không thể nào che giấu, chỉ từ âm thanh thôi cũng có thể nghe ra tâm tình cao hứng của bé.
Ấu tể ôm trong lòng vẫn luôn lay động vây đuôi, Tạ Loan ôm ấu tể nhân ngư rất vững, không lo bé bị ngã xuống.
Lúc ấu tể dùng vây đuôi đập đập vào người mình, Tạ Loan vươn tay phải chạm nhẹ vào phần trán bé, vuốt ve ấn ký vàng nhạt.
Bị thanh nhiên chạm vào trán như muốn kiểm tra gì đó, ấu tể nhân ngư liền an tĩnh, suốt quá trình chỉ thành thật nhìn thanh niên, không hề lộn xộn.
Bàn tay vuốt ve ấn ký chuyển ra sau đầu ấu tể, Tạ Loan xoa mái tóc vàng mềm mại của bé, sau đó mới buông tay xuống.
“Bọn họ… ba mẹ Già Nhĩ đều rất yêu thương Già Nhĩ.” Một lần nữa nói cho ấu tể nhân ngư biết chuyện này, Tạ Loan đưa tay điểm nhẹ mặt dây chuyền trên cổ bé, ôn hòa nói: “Đây là chứng minh tình yêu của bọn họ dành cho con.”
Ấu tể nhân ngư ở thế giới tuyến bên kia không hề biết chuyện này, vì thế sau khi lớn lên nó thà dùng dao róc đi ấn ký trên trán cũng không nguyện ý có chút liên hệ nào với gia tộc Hoắc Địch.
Gia tộc này quả thực đã làm rất nhiều chuyện xấu xa, đối đãi với ấu tể này cũng rất tàn nhẫn, thế nhưng cha mẹ ấu tể thực sự rất yêu nó, vì thế ấn ký gia tộc cũng không phải không thể tiếp nhận, Tạ Loan muốn ấu tể nhân ngư hiểu được điểm này.
Bất quá những chuyện này đối với một ấu tể như bé thực sự quá phức tạp, cho dù bị cố ý vứt bỏ mà suýt chút nữa đã chết vì mất nước, ấu tể nhân ngư vẫn không hiểu được ác ý mà mình từng tiếp nhận là gì.
Không hiểu cũng là chuyện tốt, Tạ Loan hi vọng sau này ấu tể cũng không cần biết chuyện này, cứ lớn lên mà không có chút phiền não nào là tốt nhất.
“Pa pa… ma ma…?” Vẫn nhớ thanh niên từng chỉ hai khối đá, ấu tể nhân ngư vẫn còn lưu lại chút ấn tượng với bức hình đen trắng khảm trên đó, vì thế bé có chút đơn thuần phát ra hai âm tiết này.
“Ừm.” Tạ Loan đáp lại, nhìn ấu tể nhân ngư nói: “Sau này Già Nhĩ lớn lên sẽ rất đẹp mắt, tiếng ca nhất định cũng đặc biệt dễ nghe…”
Mặc dù ở thế giới bên kia chưa kịp nghe tiếng ca của Già Nhĩ trưởng thành, thế nhưng âm thanh khi nói chuyện của đối phương đặc biệt thanh lệ, anh có thể tưởng tượng được tiếng ca của nó sẽ động tâm cỡ nào.
Dù sao thì lúc còn là ấu tể, tiếng ca của bé cũng đã rất dễ nghe, còn có sức mạnh dao động lòng người.
Xem những lời này là khen ngời, gương mặt của ấu tể nhân ngư trong lòng Tạ Loan xuất hiện chút biểu tình, một lần nữa cố ngẩng đầu cọ cọ gò má non mềm của mình vào mặt Tạ Loan.
Ấu tể nhân ngư có gương mặt rất thanh tú, Tạ Loan vươn ngón trỏ điểm nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của bé, đầu ngón tay chạm vào làn da đặc biệt non mềm của ấu tể, ánh mắt Tạ Loan hơi híp lại cong cong.
Thời kỳ ấu tể đã rất dễ nhìn, sau khi lớn lên ngũ quan của bé hoàn toàn nảy nở, đại khái chỉ có thể dùng xinh đẹp để hình dung.
Sau khi làm xong chuyện này, Tạ Loan ôm ấu tể nhân ngư nhẹ nhàng đặt xuống tấm nệm dựa trong phòng sinh hoạt.
Lúc nghiêng người, Tạ Loan không ngoài dự liệu đối mặt với một đôi mắt đỏ ngầu, anh giang tay nhẹ nhàng ôm lấy ấu tể mục tạp ở bên cạnh.
Vì nguyên nhân hình thể, mặc dù Tạ Loan cố gắng cỡ nào cũng không thể hoàn toàn ôm ấu tể mục tạp vào lòng.
Đột nhiên bị thanh niên ôm, ấu tể mục tạp có thân hình khổng lồ hơi khựng lại, ngay sau đó bé phát ra tiếng kêu trầm thấp, bất quá thực ngoan ngoãn không làm ra động tác nào khác.
Tạ Loan vỗ nhẹ cẳng tay sắc bén của Ni Khắc, lúc ấu tể mục tạp này cúi đầu củng củng mình, anh cũng cố gắng giang tay rộng hơn.
Hiện giờ ấu tể mục tạp đã có thể thuần thục khống chế lực đạo không củng ngã thanh niên, sau khi ấu tể dừng lại, Tạ Loan mới buông tay xuống.
Những ấu tể khác ở trong phòng cũng vây quanh Tạ Loan, đặc biệt là nhóm chim béo, trên đầu Tạ Loan rất nhanh liền trở thành ổ tạm thời của nhóm chim béo, hai bé chim béo cứ vậy nằm trên đầu anh không chịu rời đi, ống quần cũng bị ba ấu tể quấn lấy.
Thân thể mang theo nhiệt độ ấm áp xích tới gần, Tạ Loan liền dứt khoát ngồi bệch xuống thảm, để nhóm ấu tể xung quanh có cơ hội bò vào lòng mình.
“Mặc dù không phải lần đầu tiên nhìn thấy nhưng lần nào cũng muốn cảm khái, hội trưởng thực sự rất được hoan nghênh a.” Mắt thấy lại có thêm một ấu tể trèo vào lòng thanh niên, Trịnh Chu không khỏi có chút hâm mộ.
Bàn về lực tương tác với ấu tể, Trịnh Chu thực sự chưa từng gặp ai được ấu tể hoan nghênh hơn thanh niên nhân loại này.
Tạ Loan dỗ dành từng bé từng bé, thật vất vả dỗ ba bé ấu tể trong lòng mình ngoan ngoãn.
Trên đùi cũng bị đè nặng, nhóm ấu tể lông xù dùng thân thể mình đè ép trên trên Tạ Loan, dáng vẻ của chúng tựa hồ có chút buồn ngủ, Tạ Loan vươn tay xoa xoa sống lưng chúng.
Trong phòng sinh hoạt không nhìn thấy Lạp Duy, nghĩ tới ngày tháng hôm nay, Tạ Loan chỉ đành tạm thời đè nén ý tưởng muốn nhìn thấy bé chim béo khố duy này.
Hôm nay là cuối tuần, bé chim béo khố duy này cùng Lợi Tư được gia trưởng đón về nhà, phải đến sáng sớm mai mới trở lại phân hội.
Thế nhưng tới xế chiều, Tạ Loan liền thấy hai bé chim béo được gia trưởng ôm tới phân hội.
Thấy Tạ Loan trong phòng sinh hoạt, nữ tính khố duy đang ôm bé chim béo vàng nhạt liền cúi đầu ôn nhu nói với ấu tể trong lòng: “Đi qua đi.”
Vốn đã đặt lực chú ý trên người đối phương, nghe gia trưởng nói vậy, Tạ Loan còn chưa kịp phản ứng, bé chim béo vàng nhạt đã lập tức đập cánh nhào thẳng vào lòng anh.
“Chíp chíp.”
Phát ra âm thanh thanh thúy với thanh niên, ấu tể khố duy trong lòng Tạ Loan thoạt nhìn béo tròn, lông tơ mềm mại, đặc biệt là phần ngực, xúc cảm có vẻ rất tốt.
“Bảo bảo muốn gặp anh nên chúng tôi đưa hai đứa tới phân hội trước kỳ hạn.” Y Lôi giải thích, cũng không vì thế mà mất hứng, cô cùng chồng mình ôn nhu nhìn ấu tể bay vào lòng Tạ Loan.
Sáng nay ấu tể này đột nhiên kêu chíp chíp hồi lâu, biểu đạt ý nghĩ của mình, bé rất muốn về phân hội chờ thanh niên, vì thế hai vị gia trưởng yêu thương ấu tể liền ôm bé tới phân hội.
“Lạp Duy rất thân thiết với anh, Lợi Tư cũng vậy.” Y Lôi vui vẻ nói.
Ấu tể có biểu hiện như vậy, bọn họ cũng không quá bất ngờ, bọn họ biết ấu tể mà mình xin nuôi rất thân thiết với thanh niên trước mắt.
Bởi vì đối phương rất yêu thương ấu tể, mà ấu tể dĩ nhiên sẽ thích người đối xử tốt với mình.
Bởi vì lông vũ của ấu tể khố duy có màu vàng nhạt nên so với hai ấu tể chủng tộc khác thì lại càng giống một bé gà con hơn, hiện giờ bé đang ngoan ngoãn vùi mình trong lòng Tạ Loan.
Đôi mắt đen lúng liếng nhìn Tạ Loan, bé chim béo vàng nhạt đập đập đôi cánh nhỏ, đột nhiên vùi mình vào lòng thanh niên cọ cọ.
“Chíp, chíp chíp!”
Hôm nay bé đặc biệt đặc biệt muốn gặp thanh niên, lúc này ấu tể khố duy cọ sát người Tạ Loan, muốn càng áp sát anh hơn.
Tạ Loan nâng tay chỉnh lý lông chim trên người ấu tể, sau đó còn sờ sờ phần lông tơ mềm mại ở ngực bé.
“Chờ Lạp Duy trưởng thành rồi thì có thể chở ta bay lên bầu trời.” Lúc vuốt ve bé, Tạ Loan nhẹ nhàng ôn nhu nói, kỳ thực anh cũng tùy tiện nói mà thôi.
Thế nhưng bé chim béo vàng nhạt trong lòng anh lại rất nghiêm túc lắng nghe, bé đập đập đôi cánh nhỏ, đồng thời phát ra tiếng kêu đặc biệt thanh thúy.
“Chíp chíp!”
Truyện khác cùng thể loại
101 chương
12 chương
32 chương
161 chương
61 chương
28 chương
101 chương