Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 24 : Nhất Kiếm Tây Lai Bạch nương tử

Có lẽ ăn nhiều thành quen, hoặc do răng miệng của cao thủ Tiên Thiên vượt xa thường nhân, chưa hết thời gian uống cạn chung trà, hắc y nhân đã ăn xong một người rồi. Tóc tai, xương sọ, nội tạng bị hắn vứt bỏ lung tung, chỉ riêng quả tim là bị giữ lại trên tay, khàn giọng nói với Từ Hiền: “Sát Lục Khí trong tim là nhiều nhất, vậy nên ta luôn chừa nó đến cuối cùng để hưởng dụng mỹ vị.” Vừa dứt lời hắn liền há to miệng thồn hết cả quả tim vào trong mồm mình, nhai tới đâu máu bắn ra tới đó, cảnh tượng kinh tởm và buồn nôn cùng cực, nhưng mặt Từ Hiền vẫn cứ trơ ra, hai mắt vẫn nhìn hết sức chăm chú. Thực tế cũng chẳng ghê tởm mấy, bởi trước đó hắn đã được thấy hắc y nhân húp não trong sọ rồi. Từ Hiền chỉ là có chút tiếc nuối, nếu biết trước bọn hung đồ này ăn thịt lẫn nhau để gia tăng công lực, hắn đã bôi sẵn【Hóa Thi Phấn – Hiệp】lên mấy cái xác rồi. Một khi đã bỏ vào mồm thì muốn tráng sĩ chặt tay cũng không được, chỉ có nước tự cắt cổ mình. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, bàn tay vàng của hắn cũng không phải năng lực quay ngược thời gian. Trông thấy hắc y nhân nắm lấy xác của Tiêu Chiến Viêm, Từ Hiền cảm thấy mình không cần tiếp tục xem nữa. Hắn nhắm mắt lại, bắt đầu nghiên cứu cảm ngộ sau khi【Võ Thần Phù】hết tác dụng. Hắn lập tức hiểu rõ được rất nhiều sai sót trong cách thi triển【Đạn Chỉ Thần Thông】của mình, từ cách thức vận khí đến lực đạo, tư thế, những chỗ nào chưa thông thuận, v.v… Chắc hẳn tu tập thêm không bao lâu nữa sẽ đạt tới trình độ Dung Hội Quán Thông. Nếu hắn có thể sống được đến lúc ấy. Khi Từ Hiền đang nghĩ nếu hắn chết rồi thì hệ thống sẽ đi về đâu, liệu kiếp sau hắn có còn thức tỉnh ký ức kiếp này không thì một âm thanh nhu hòa bỗng truyền vào tai: “Cạnh giường có ác thú, Từ tiên sinh vẫn có thể kê cao gối mà ngủ… Thật hào hiệp vậy, thiếp thân xin bái phục.” Âm thanh đó đối với Từ Hiền mà nói, thì giống như Tôn Ngộ Không gặp nạn mà thấy Quan Âm Đại Sĩ, Lưu Huyền Đức chui nhủi khắp nơi mà được đến Gia Cát Khổng Minh. Nhưng đối với hắc y nhân thì đó là tiếng sét đánh giữa trời vang. Có thể xuất hiện mà khiến hắn không hề hay biết chắc chắn là cao thủ Tiên Thiên cảnh, hơn nữa còn là loại Tiên Thiên mà hắn đánh không lại. Từ Hiền mở mắt ra, kẻ giỏi giấu cảm xúc như hắn cũng không che được một vệt vui sướng trên thần sắc. Hắn và hắc y nhân đồng loạt nhìn lên trần nhà, nơi có cái lỗ hỏng lớn. Chỉ thấy… Một nữ tử mắt ngọc mày ngài, mỹ lệ ưu nhã, mạo như thiên tiên, thanh lệ xuất trần, một chân mà đứng, dáng lưng thẳng tắp cao ngạo như chim hạc, chỉ dùng một mũi chân đạp lên rìa ngói vỡ, thể hiện khinh công phi phàm của nàng. Một tia dương quang xuyên phá mây mù chiếu xuống, rọi qua sau lưng nàng khiến bạch y tơ lụa tỏa ánh kim lấp lánh, nhất thời có cảm giác thánh khiết vô song. Thanh lệ cao nhã, tiên tử xuất trần, sự xuất hiện của Hứa phu nhân khiến Từ Hiền không còn biết phải dùng gì để diễn tả, hắn chỉ biết là mình sống rồi. Không kìm được cảm xúc lúc này, Từ Hiền cất cao giọng: “Sắc thiên thanh chờ mưa phùn đến, còn ta chờ đợi nàng… Khói bếp lượn lờ bay lên, cách sông ngàn vạn dặm…” Tới đó liền dừng lại, hắn cũng không muốn chiếc thuyền hữu nghị của mình với Hứa đại phu chìm sâu mãi mãi. Từ Hiền không cần chết rồi. Nhưng hắc y nhân thì biết hắn có thể phải chết nếu không tìm ra cách ứng đối. Chợt liếc về phía Từ Hiền, hắc y nhân lập tức biết mình cần phải làm gì để giữ được mạng chó. Nếu nữ tử bạch y kia đến đây vì hắn, vậy thì hắc y nhân chỉ cần khống chế tính mạng của Từ Hiền để uy hiếp nàng. Hắn ra quyết định rất nhanh, nhưng kiếm của Hứa phu nhân còn nhanh hơn. Phải, trong tay Hứa phu nhân có kiếm, chỉ là nàng chắp kiếm ở sau lưng nên từ góc độ của hắc y nhân và Từ Hiền không nhìn thấy. Một thanh trường kiếm lưỡi hẹp thân dài, toàn thân liền lạc thành một khối, chất liệu màu trắng sữa tựa như bạch ngọc, phần chuôi có một con tiểu long tinh xảo ngậm lấy đầu chuôi kiếm, một mặt khắc hai chữ “Kim Hoàng”, mặt còn lại khắc “Thái Bạch”, lưỡi kiếm trạm trổ tinh tế, hết sức kì công, có thể xem thanh kiếm này là một tác phẩm nghệ thuật. Hoa mắt một cái, chỉ thấy cổ tay Hứa phu nhân vẩy nhẹ, lưỡi kiếm màu bạch ngọc vẽ thành một vòng tròn, Từ Hiền loáng thoáng có thể thấy hư ảnh của một bạch long. Tiếng long ngâm vang vọng học đường, chỉ thấy thân rồng uốn lượn như muốn xuất sơn nhập thủy, Hứa phu nhân dùng tư thái phiêu miểu xuất trần bay xuống từ trên không. Trường kiếm duỗi ra, bạch long lượn theo đường kiếm mà bay tới, giương nanh múa vuốt đầy hung ác. Một kiếm này cho Từ Hiền cảm giác không gì không đâm thủng, mũi kiếm bén nhọn vô song, cấp tốc như điện quang hỏa thạch. Ngaaangg! Thân ảnh của tiểu bạch long dần phai mờ đi. Thân hình của hắc y nhân chỉ cách Từ Hiền chưa tới một thước, trường đao giơ ngang vai, trợn mắt há mồm, trông cực kì hung ác. Nhưng biểu cảm đó của hắn đã vĩnh viễn đọng lại trên mặt, hắc y nhân không thể tiến thêm được một bước nào nữa. Động mạch cổ của hắn đã bị cắt đứt. Từ Hiền chồm người dậy đẩy hắn sang một bên, thân hình của hắc y nhân đổ ầm xuống đất, một vệt kim quang bay ra từ trong thi thể của hắn, nhập vào Thiện Khí của Hứa phu nhân. Từ Hiền dựng thẳng chiếc xe lăn của mình, sau đó chật vật leo người lên trên. Ánh mắt của hắn tìm kiếm thân ảnh Hứa phu nhân, nàng lúc này đang dựng bức tranh vẽ Ngô lão tiên sinh dạy học lên, hắn vừa hay thấy được kim quang bay tới, luồng Thiện Khí của Hứa phu nhân có vẻ như lớn thêm một tí. “Hứa phu nhân, ơn cứu mạng không cách nào báo đáp. Nếu phu nhân ngài thích, tại hạ có thể cũng vẽ một bức lớn như vậy treo ở Bảo An Đường.” var _avlVar=_avlVar||[];_avlVar.push(["6f8adab64618480bb109e5dcefadecf7","[yo_page_url]","[width]","[height]"]); Từ Hiền chắp tay nói tạ, đầu vái đến đất, Hứa phu nhân không chỉ cứu mạng hắn, còn gián tiếp cứu đôi chân của hắn. Nhiệm vụ tính cho hắn là hỗ trợ đánh giết hung đồ Tiên Thiên, 500 điểm Thiện Ác tới tay, bù đắp hết thảy lỗ lã, hơn nữa còn lời gần gấp đôi. “Tranh lớn hay là thôi đi, Bảo An Đường cũng không phải tiệm tranh. Thiếp thân cũng không cần Từ tiên sinh báo đáp, cứu ngươi chẳng qua là để trả ân Bạch Xà Truyện, nó giúp thiếp thân có không ít cảm ngộ, xem như không ai nợ ai.” Hứa phu nhân nhẹ giọng đáp lời, thanh Thái Bạch kiếm lúc này đã hóa thành một cái thắt lưng quấn quanh eo ngọc của nàng, khó mà nhìn ra nó trước đó còn là một món lợi khí sát nhân. Bạch Xà Truyện chẳng qua là Từ Hiền dựa vào ký ức kiếp trước viết ra, nhưng Hứa phu nhân lại lầm tưởng hắn mượn hình ảnh phu thê nhà mình để sáng tác, nên nhìn vào Bạch Tố Trinh mà kích phát ra nhiều cảm ngộ, võ công tiến nhanh. Nếu không phải vậy, muốn giết hắc y nhân nàng nghĩ mình có lẽ phải mất đến… hai kiếm. Không trách Hứa phu nhân tự phụ, một tên dựa vào ăn thịt đi đến Tiên Thiên thì bản lĩnh có thể cao tới đâu cơ chứ. Từ Hiền nghe vậy bèn thẳng người dậy, chớp mắt một cái đã tự suy ra tiền căn hậu quả, hắn không ngờ rằng thứ mình tiện tay viết ra có thể khiến nàng lĩnh ngộ võ đạo. Chợt nghĩ tới gì đó, hắn bèn lấy ra một quyển sổ chép tay từ trong hộc chứa đồ của xe lăn. Hộc chứa này do chính hắn thiết kế, nằm ở phần dưới tay vịn. “Ân cứu mạng sao có thể tính toán như thế, Hứa phu nhân, mời đón lấy!” Từ Hiền ném quyển chép tay về phía Hứa phu nhân, người sau đang khom người nghiên cứu thi thể của Tiêu Chiến Viêm, đầu cũng không ngẩng lên, nghe vậy chỉ đưa tay ra nhẹ nhàng bắt lấy. Chân nàng dẫm lên một ít nước vàng, đế giày vừa bị ăn mòn một ít đã thấy Hứa phu nhân dùng Tiên Thiên cương khí bao bọc lấy, không còn tiếp tục hư hại. Nhìn thấy xác của Tiêu Chiến Viêm bị thiếu tay thiếu chân, nàng có thể mường tượng ra được thủ đoạn Từ Hiền dùng để đối phó y. “Từ tiên sinh, chất độc này của ngươi xác thực bá đạo, nhưng muốn đối phó Tiên Thiên cảnh e là không được, trừ khi có thể trực tiếp rót vào trong miệng. Theo thiếp thân nghĩ, một số Hậu Thiên cảnh chuyên tu ngạnh công hộ thể cũng có thể đối kháng lại.” Nghe Hứa phu nhân phân tích uy lực của【Hóa Thi Phấn – Hiệp】, Từ Hiền dù đã có phỏng đoán trước nhưng vẫn chắp tay đa tạ sự nhắc nhở của nàng. Nhìn thần sắc bình tĩnh của hắn, Hứa phu liền biết là mình đa sự, đôi mắt như hồ thu khẽ nhấp nháy, nàng chỉ vào mắt cá chân của Tiêu Chiến Viêm mà bảo rằng: “Công phu đạn chỉ thật là lợi hại. Từ tiên sinh trong người còn mang nội công chí dương thuần chính, thiếp thân sợ là ngươi xuất thân không đơn giản chứ?” Giọng nói êm ả nhẹ nhàng như suối chảy thành dòng, nhưng Từ Hiền nghe ra nàng là nghi vấn thân phận của mình. Có điều hắn cũng không biết giải thích làm sao, chẳng lẽ nói cho Hứa phu nhân biết hắn vốn là nhân sĩ Đại Vĩnh, bốn tháng trước may mắn nhận được một thứ thần vật gọi hệ thống, vượt qua cửu châu chỉ trong chớp mắt, xuất hiện tại Bạch Long Trấn? ~o0o~