Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành

Chương 229 : Thời khắc sinh tử đại đột phá (2)

Một thức Bá Trọng Chi Gian vừa ra, Lang Nha Lão Tổ lùi bảy bước, Từ Hiền lui bảy thước. Như có tiếng long ngâm vang lên, Từ Hiền hạ thấp trọng tâm, hai tay nắm chặt trường đao, mũi đao chỉ xéo xuống đất, quanh người chợt tỏa ra một luồng khí thế hết sức huyền ảo mà lại hàm súc, tựa hồ muốn tập trung hết những gì tinh hoa nhất vào một đao kế tiếp. Đào Viên Tam Kết Nghĩa – Thanh Long Yển Nguyệt! Trông bộ dáng này của hắn, trong đầu Lang Nha Lão Tổ chợt nảy ra một cái tên: Quan Vân Trường. “Một kẻ không có thật bị thần thánh hóa lên mà thôi. Vả chăng… nếu ngươi là Quan Vân Trường, thì nơi đây chính là Mạch thành vậy!” Lang Nha Lão Tổ quát lớn, chân đạp ba bước đã phóng tới trước mặt Từ Hiền, trường thương như điện đâm thẳng đến yết hầu của hắn. Đúng lúc này, Từ Hiền cũng đã nhẩm xong câu chú ngữ của mình. “Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn…” Một thương đâm hụt, Lang Nha Lão Tổ lập tức xoay thân nửa vòng, sau đó liền nhìn thấy một vầng đao quang lóe mắt lấn át ánh trăng, che mờ hết thảy cảnh vật xung quanh mình. “…Nam Minh hữu điểu, kỳ danh vi Bằng!” ‘Nhanh như vậy sao?’ Ý niệm thoáng qua, Lang Nha Lão Tổ muốn vung thương đón đỡ cũng không kịp rồi, nhưng lão lại chẳng hề nao núng, cũng không hề thi triển【Nhiên Huyết Thủy Hóa Thuật】để giải nguy, đồ chơi của lão còn nhiều đây, ví dụ như… 【Hộ Thuẫn Tụ Cương Thủ Hoàn】 Đưa tay trái ra trước ngực mình, đương lúc đao khí sắc bén vô song cách người chưa đến ba tấc, chiếc vòng tay Đạo Khí của Lang Nha Lão Tổ chợt bùng lên một chùm sáng màu xanh nhạt, trong chớp mắt đã hóa thành một tấm chắn giúp lão chặn lại Thanh Long Yển Nguyệt Biến của Từ Hiền. Lần trước là vì quá bất ngờ nên mới phải dùng tới【Nhiên Huyết Thủy Hóa Thuật】bảo mệnh, bây giờ đã có vết xe đổ ấy làm gương, lão đương nhiên kịp đề phòng để sử dụng những thủ đoạn khác. Lá chắn cương khí vụn vỡ, Thanh Long đao khí chưa tàn nhưng cũng đã nhược hóa đi nhiều, Lang Nha Lão Tổ xoay thương nửa vòng, lập tức gạt lưỡi đao của Từ Hiền sang một bên, hoàn toàn hóa giải thế công của hắn. Từ Hiền mặt không biến sắc, thần thái chăm chú, giống như chẳng hề quan tâm sát chiêu của mình vừa bị phá giải, tay phải của hắn chợt nâng lên, một đóa Thất Diệp Phi Hoa lấy khoảng cách gần bay thẳng đến ngực Lang Nha Lão Tổ. Người sau thấy phi hoa thế tới yếu đuối, cho rằng Từ Hiền đã kiềm lư kỹ cùng, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười lạnh, tùy ý vận cương khí vào lòng bàn tay rồi đưa ra bắt lấy. Nhưng làm sao mà ngờ được, đóa tiểu phi hoa trông có vẻ yếu ớt ấy lại có thể chuyển vị trên đường bay, nó dễ dàng né qua cú chụp của Lang Nha Lão Tổ rồi đột ngột phóng nhanh, cuối cùng găm thẳng vào trong lồng ngực lão. “Ngươi…” Chỉ kịp rên lên một tiếng, lão trợn to mắt như chẳng thể nào tin được mình sẽ chết tức tưởi như thế, thân hình chậm rãi đổ ầm xuống đất, co giật vài cái, sau đó không còn động đậy nữa, khí tức yếu dần rồi hoàn toàn biến mất. Tưởng chừng Từ Hiền đã có thể thu thập chiến lợi phẩm của mình sau khi giết chết lão, nhưng bất ngờ thay là hắn không tiến mà lùi, một viên Tiểu Phích Lịch Đạn tuột xuống từ trong tay áo, hắn lấy nội lực mở chốt rồi ném nó về phía Lang Nha Lão Tổ. Không có thông báo của hệ thống, đừng nói là sinh cơ tiêu tán, dù cho bị phân thây trăm mảnh thì địch nhân cũng đừng hòng giả chết trước mặt Từ Hiền. Oành! Và đúng là bị phân thây trăm mảnh thật, “thi thể” của Lang Nha Lão Tổ sau khi mất đi cương khí hộ thể đã bị phích lịch đạn nổ cho tan xác, huyết nhục tung tóe khắp nơi, chẳng còn ra hình thù gì để nhận diện. Dù là như vậy, nét mặt của Từ Hiền vẫn chưa hề buông lỏng, ánh mắt cảnh giác đề phòng xung quanh, tay trái siết chặt trường đao, trong chớp mắt đã tiến vào trạng thái Tọa Vong để dò tìm địch nhân. ‘Dưới đất?’ / ‘Dưới đất.’ Câu trước là của Tiểu Lộc Nữ Hiệp nơi xa, câu sau là của Từ Hiền, ý nghĩ này vừa vụt qua trong đầu, hắn lập tức nhích một bước tiến lên, né được mũi thương đang phá đất trồi lên trong gang tấc. Nhưng sự may mắn của Từ Hiền có lẽ chỉ dừng lại ở đây, khi mà hắn còn chưa kịp làm ra bước ứng đối tiếp theo thì Lang Nha Lão Tổ đã tung một chưởng với mười thành công lực ngay giữa lưng hắn. Kỳ Công Dị Thuật thất phẩm【Giả Thân Quyết】cùng một tờ Độn Thổ Phù, mượn cái trước để chế tạo thân thể giả lừa gạt kẻ địch, mượn cái sau để ẩn nấp dưới đất tìm cơ hội đánh lén, Lang Nha Lão Tổ hiển nhiên là đã tính toán rất kỹ trước khi bỏ trọng kim ra mua kỳ công, bùa chú. Trước một chưởng đòi mạng vô cùng uy lực của lão, Từ Hiền giống như đã sợ tới điếng hồn, tứ chi cứng ngắc, đứng như trời trồng, hoàn toàn không dùng ra bất cứ thủ đoạn ứng đối nào, tựa hồ đã cam chịu, bất lực buông xuôi. Lưng đón ánh trăng, Tiểu Lộc Nữ Hiệp khẽ nhíu chân mày, đôi mắt trong veo chợt dâng lên một vẻ khó hiểu, đắn đo không biết mình có nên ra tay bây giờ hay chăng. ‘Chờ một lúc xem sao, trúng một chưởng này hắn cũng không chết được, đến lúc đó bổn cô nương lại đăng tràng cũng không muộn.’ Theo ý nghĩ này mới thấy, cô nàng này ra tay hành hiệp có khả năng rất cao là chỉ vì sở thích, cái gọi là lòng hiệp nghĩa chưa chắc đã được quá nhiều. Dưới ánh nhìn chăm chú của Tiểu Lộc Nữ Hiệp, một chưởng của Lang Nha Lão Tổ đã chạm đến lưng Từ Hiền, sau đó… xuyên qua? Lão đọc qua Tam Quốc Diễn Nghĩa, vậy nên khi nhìn thấy ảo cảnh trước mắt, Lang Nha Lão Tổ lập tức nhận ra chiêu thức này gọi là gì. Thảo Thuyền Tá Tiễn! Không hơi đâu quan tâm đến ba phần công lực vừa bị hút mất, điều duy nhất mà lão cần để ý lúc này là Từ Hiền sẽ xuất hiện ở đâu để công kích mình. ‘Sau lưng!’ Dựa vào khứu giác bén nhạy của loài sói, Lang Nha Lão Tổ lập tức xoay người lại, vừa hay thấy được hàn quang lấp lóe, đao kình uy mãnh không gì sánh được ập tới giữa mặt mình. “Vô dụng mà thôi!” Chẳng hề nao núng, lão nở nụ cười lạnh, một lần nữa dùng đến【Hộ Thuẫn Tụ Cương Thủ Hoàn】để phòng ngự, gọi ra tấm khiên cương khí chắn ngay trước mặt mình. Nhưng nụ cười đắc ý của lão chẳng thể duy trì được lâu, khi mà trên gương mặt nghiêm túc của Từ Hiền lúc này cũng xuất hiện một nụ cười nhạt. Hắn vốn đã lường trước được lão sẽ sử dụng thủ đoạn gì để chống lại công kích của mình, thế nên trước khi dùng nửa đoạn sau của Thảo Thuyền Tá Tiễn: “Lấy đạo người trả lại cho người”, hắn đã lẩm nhẩm câu chú ngữ quen thuộc trong miệng lần thứ ba. “Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn…” Đương lúc Lang Nha Lão Tổ bật khiên chắn đòn, đao của Từ Hiền chém ra được nửa đường thì cá Côn cũng kịp thời lộn một vòng, khiến Phi Hiệp đao đi tiếp nửa đoạn đường còn lại ở ngay sau lưng lão. “…Nam Minh hữu điểu, kỳ danh vi Bằng!” Đại Bằng giương cánh gọi gió tới trợ, khiến cho uy thế một đao này của Từ Hiền càng thêm dữ dội, thừa sức lấy mạng của một tên cao thủ Tiên Thiên tầng sáu như Lang Nha Lão Tổ. Sau cuộc chiến nơi Đoạn Nghĩa Lâu, Từ Hiền nhờ Lý Bất Mặc mà biết được rằng người ta không thể sử dụng【Quy Bối Thuật】liên tục trong thời gian ngắn, cho nên hắn tự tin là sẽ không có cái mai rùa nào xuất hiện giúp Lang Nha Lão Tổ hộ mệnh lần nữa. Nếu không còn át chủ bài nào khác, vậy thì lão chỉ có thể dùng lại thủ đoạn cũ, loại thủ đoạn mà theo Từ Hiền thấy là nó khiến Lang Nha Lão Tổ suy yếu khá nhiều. 【Nhiên Huyết Thủy Hóa Thuật】 Bụp! Quả nhiên là vậy, bị Từ Hiền ép vào đường cùng, Lang Nha Lão Tổ cực chẳng đã cũng đành thi triển lại môn kỳ công cứu mạng này, tuy là hiệu quả rất đắc lực, nhưng gánh nặng mà nó mang lại cũng không hề nhỏ bé gì cho cam. Bốn thành tinh huyết trong người mất đi, tổn thất cỡ này không phải là thứ như hai viên Bồi Nguyên Đan có thể bù đắp lại được trong thời gian ngắn. Nhìn sắc mặt Lang Nha Lão Tổ kém đi trông thấy, xanh xao vàng vọt, tái nhợt trắng xám, Từ Hiền hiểu sâu đạo lý thừa dịp hắn bệnh đòi mạng hắn, lập tức đạp【Trục Nhật Thần Bộ】tiếp cận, giơ đao chém ngang ngực lão. Keng! Lang Nha Lão Tổ hừ lạnh một tiếng, lập tức quét thương đỡ lấy. Dù là như vậy, nhưng Từ Hiền có thể nhận ra rằng tốc độ của lão đã giảm sút không ít, kể cả lực đạo cũng yếu đi ba phần, tin rằng chờ đến lúc hiệu quả cường hóa của【Huyết Lang Liệp Sát Đại Pháp】qua đi, đó cũng là lúc hồi chuông báo tử của lão vang lên. Chân khí huyền nguyên thiên cương địa sát lưu chuyển khắp toàn thân, tốc độ tiêu hao nội lực của Từ Hiền tăng nhanh gấp bội, nhưng đồng thời mỗi nhát đao của hắn đều trở nên mạnh mẽ bội phần. Keng! Keng! Keng! Keng! Phập! Phập! Đao qua thương lại, Từ Hiền chém trúng một nhát nơi ba sườn Lang Nha Lão Tổ, vết thương tuy không sâu nhưng lại khá rộng, dù cho người sau đã vận khí cầm máu thì vẫn có không ít huyết dịch thấm ra. Ngược lại, Lang Nha Lão Tổ cũng đâm một thương trúng huyệt Đản Trung của hắn, tuy không thể phá vỡ được【Thiên Vân Bảo Y】, nhưng thương kình vẫn xâm nhập vào người hắn như thường, khiến khí huyết trong người Từ Hiền trở nên nhộn nhạo, tạng phủ chịu nội thương không nhẹ. Hai bên ăn miếng trả miếng, kẻ tám lạng người nửa cân, nhưng thời gian hiệu lực của Huyết Lang bí pháp chỉ còn tính bằng giây, chờ nó qua đi, cán cân thắng lợi nhất định nghiêng về phía Từ Hiền. Biết rõ điều đó, nhưng thần sắc của Lang Nha Lão Tổ không có vẻ gì là sợ hãi. Phồng mang trợn má đầy dữ tợn, lão gầm lên một tiếng rồi đâm ra một thương toàn lực đẩy lui Từ Hiền, sau đó liền ấn nhẹ vào cơ quan ẩn ở đầu chuôi thương. Cách! Cũng tương tự như thanh trường thương của Cao Đoản Cung, phần đầu chuôi thương cứ thế tách rời khỏi cán, nhưng khác ở chỗ là nó không có lưỡi dao. Từ trong khoang rỗng, một chiếc tủi vải nhỏ rơi vào trong tay Lang Nha Lão Tổ, lão vừa quay lưng bỏ chạy vừa nhanh chóng mở nó ra, để lộ ra một… quả dâu? Một quả dâu biết phát sáng và có màu đỏ như máu.