Hiệp Giả Hệ Thống Dị Giới Hoành Hành
Chương 225 : Ai hứng trăng trên cành cổ thụ?
Kengg!
Oành!
Một thương đầy uy lực của Lang Nha Lão Tổ bị Từ Hiền dùng đao thức chuyên lấy yếu thắng mạnh của hắn trực diện đỡ lấy, khí kình bắn ra tung tóe, khiến các bức vách, đồ đạc trong phòng bị hủy hoại nghiêm trọng.
Lực phản chấn do trường thương và trường đao va chạm phải nói là to lớn vô cùng, Lang Nha Lão Tổ cực chẳng đã lộn người về sau để hóa giải, Từ Hiền thì trượt lui năm sáu thước, ai cũng không làm gì được ai.
Chẳng vội tái chiến, trường thương giơ ngang, Lang Nha Lão Tổ lùi đến sát tường, phân ra một phần tinh thần đề phòng người thứ ba xuất hiện, trên gương mặt già nua nhưng tinh thần thì vẫn rất quắc thước ấy chợt hiện lên mấy phần ngưng trọng, hai con ngươi chăm chú nhìn thẳng vào chiếc mặt nạ của Từ Hiền, trầm giọng mà rằng: “Ngươi chính là La Quán Trung?”
“Ta không phải.” Từ Hiền thản nhiên nói ra sự thật, cũng học Lang Nha Lão Tổ lùi đến vách tường, tiến vào trạng thái Tọa Vong để tìm kiếm Tiểu Lộc Nữ Hiệp.
Đáng tiếc, có lẽ như nàng ta thật sự chưa đến Hồng Phúc Lâu, dù hắn đã cố ý buông lời dụ dỗ nhưng vẫn không thể nào phát hiện hành tung của nàng, dùng đến【Tọa Vong Kinh】cũng chẳng được.
Nhưng như vậy cũng không sao, bởi Từ Hiền đã đạt được mục đích còn lại của mình rồi, đó chính là khiến Lang Nha Lão Tổ bị phân tâm đề phòng Tiểu Lộc Nữ Hiệp, không thể lấy một trăm phần trăm tinh thần để đối ứng trong cuộc đấu này.
Đây là dương mưu, cho nên dù Lang Nha Lão Tổ có biết tỏng như vậy thì lão vẫn phải chịu mắc mưu.
Thiện nhân thì sợ người khác bị mình liên lụy, ác nhân thì chỉ lo lắng cho mỗi an nguy của bản thân, chỉ cần xử lý thỏa đáng, bất kỳ ai cũng có thể bị uy hiếp.
Nghe Từ Hiền nói hắn không phải La Quán Trung, Lang Nha Lão Tổ giận quá mà cười, mỉa mai bảo rằng: “Vậy chẳng lẽ ngươi chính là Trung Nguyên đệ nhất đại tông sư Hoàng Sam, ngộ tính độc bộ thiên hạ, dù là một quyển tiểu thuyết vừa xuất hiện được vài tháng, chỉ cần đọc qua là có thể trong thời gian ngắn sáng tạo ra tân võ học?”
Từ Hiền lắc đầu, thế giới này tồn tại các loại thủ đoạn suy tính thiên cơ, hắn cũng không dám cả gan mạo danh võ lâm thần thoại, bình thản hỏi ngược lại: “Ta đương nhiên không phải Hoàng Sam đại tông sư, nhưng ngộ tính cũng có thể coi là siêu quần, cớ gì không thể lĩnh ngộ ra tân võ học?”
Hắn dùng “lĩnh ngộ” chứ không phải “sáng tạo”, bởi lẽ Từ Hiền tự mình biết mình, nếu không có【Hiệp Đạo Thiên Thư】trợ giúp, dựa vào kinh nghiệm võ đạo nông cạn của hắn còn khuya mới có thể tự mình sáng lập võ công.
“Cho nên ngươi chính là La Quán Trung, còn giảo biện làm gì?” Lang Nha Lão Tổ vừa nói vừa liếc một cái ra ngoài cửa sổ, sau đó lại đảo mắt nhìn sang cửa phòng, hơi nghiêng người để tai có thể áp lại gần tường, nghe xem có động tĩnh nào lạ hay không.
“Ta không phải.” Từ Hiền lắc đầu đáp lại, thấy lão không có ý định tiến công, hắn tạm thời cũng chưa vội manh động, tức khắc tiến vào trạng thái Tọa Vong để khôi phục lại tinh lực, thể lực.
Mượn nhờ【Tọa Vong Kinh】khiến tâm tư thông suốt, Từ Hiền lập tức nhận ra một điều.
“Lang Nha Lão Tổ, tâm sinh thoái ý rồi sao?” Âm thanh nhẹ nhàng mà hữu lực, hắn chậm rãi nói ra lời này, ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng về phía Lang Nha Lão Tổ.
Trước câu hỏi tưởng chừng như chính là lời sỉ nhục của Từ Hiền, bất ngờ thay là Lang Nha Lão Tổ không có phản ứng gì quá khích, ngược lại chỉ khàn giọng đáp rằng: “La Quán Trung, mặc dù chuyện tốt của bản lão tổ bị ngươi làm lộ, nhưng xét đến cùng giữa chúng ta cũng không có thù hận gì quá lớn.”
Đưa tay lên vuốt râu một cái, giấu đi sự hung tàn trong ánh mắt của mình, lão chân thành nói tiếp:
“Mặc dù ngươi che giấu rất tốt, nhưng lão phu cũng nhìn ra, ngươi chỉ có tu vi Hậu Thiên cảnh mà thôi, chiến lực đúng là hơn xa người đồng cảnh giới, có điều nếu đấu tiếp với bản lão tổ, sợ là không có quả ngon để ăn. Lão phu cũng già rồi, không muốn tạo thêm nhiều sát nghiệt, chi bằng dừng tay ở đây, song phương xóa bỏ ân oán, ngươi thấy thế nào?”
Lang Nha Lão Tổ tự dát vàng lên mặt, nói với giọng điệu như thể bản thân lão là người rộng lượng lắm, mặc dù trong thâm tâm lão hận không thể xé xác Từ Hiền vì bị hắn làm hỏng chuyện tốt của mình.
Có điều không vậy không được, bởi sau khi đoán ra Thiên Hồ Hiệp chính là La Quán Trung, Lang Nha Lão Tổ lập tức chẳng còn ham hố gì chuyện làm thịt kẻ thù, bởi lão hoàn toàn không muốn đắc tội loại quái vật khổng lồ như Long Đằng Bao thị.
Nhưng đáng tiếc, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, dù Lang Nha Lão Tổ muốn dĩ hòa vi quý thì Từ Hiền cũng không thể nào buông tha cho lão.
Không nói đến yêu cầu của nhiệm vụ là phải đánh chết hung thủ, chỉ riêng lượng điểm Thiện Ác và Hiệp Đạo Tinh Hoa có thể đạt được cũng đủ khiến hắn muốn lấy mạng Lang Nha Lão Tổ.
Hiệp Đạo Tinh Hoa mà Từ Hiền nói tới chính là kim quang mà hắn thu thập được sau khi đánh chết ác nhân, hệ thống không đặt tên cho thứ này, nên hắn chỉ có thể tự mình nghĩ ra một danh từ riêng để gọi nó.
Trước đề nghị của Lang Nha Lão Tổ, Từ Hiền không nói không rằng, im lặng một hồi lâu, tựa hồ đang suy nghĩ thiệt hơn để đưa ra quyết định.
Lang Nha Lão Tổ nghĩ vậy, cho nên cũng không nói gì thêm, mặc dù tinh thần vẫn tập trung đề phòng Từ Hiền và Tiểu Lộc Nữ Hiệp có khả năng xuất hiện kia, nhưng đôi tay cầm trường thương thì đã buông lỏng phần nào.
Tọa Vong quan sát thiên địa thập phương, Từ Hiền nhạy bén bắt được chi tiết này, lập tức hiểu rằng đây chính là một cơ hội tốt để có thể ra tay.
Từ đầu chí cuối, hắn vốn chẳng hề suy tính gì trước đề nghị của Lang Nha Lão Tổ, dù là trong một ý niệm.
“Bắc Minh hữu ngư, kỳ danh vi Côn…”
Cúi đầu thấp xuống, Từ Hiền lẩm bẩm chú ngữ trong miệng, mượn chân khí để kìm giữ thanh quản, vậy nên dù có thính giác siêu cường của cao thủ Tiên Thiên, Lang Nha Lão Tổ cũng chỉ nghe được mấy âm thanh tối nghĩa, khó hiểu phát ra từ miệng hắn.
“Ngươi nói cái…” Lão vừa định hỏi hắn muốn nói gì thì đã thấy thân ảnh của Từ Hiền đột ngột biến mất giữa hư không, chỉ có ảo ảnh của Côn ngư là còn kịp lộn một vòng, rồi ngay sau đó cũng tan biến trước mặt Lang Nha Lão Tổ.
“…Nam Minh hữu điểu, kỳ danh vi Bằng!”
Đại bằng giương cánh, ngự phong lên trời chín vạn dặm.
Tim đập thình thịch, hàn ý bao phủ toàn thân báo hiệu sự nguy hiểm tột cùng, Lang Nha Lão Tổ như được tiên nhân báo mộng, ngước đầu nhìn lên liền thấy đao quang đã ập tới, mệnh đăng tàn một nửa, ba hồn bảy vía cái bay về trời, cái nhập xuống đất.
Tiên nhân báo mộng, nhưng Diêm Vương cũng là thần tiên.
Hổ khiếu sơn hà, chấn động nhân tâm, một thức Đào Viên Tam Kết Nghĩa – Trượng Bát Điểm Cương chính là sát chiêu Từ Hiền chọn để dứt điểm Lang Nha Lão Tổ.
Đao quang rọi sáng cả phòng, đao kình dễ dàng phá nát cương khí hộ thể, Hiệp khí sắc hoàng kim bám lên trên lưỡi đao đen huyền, lấy uy thế bá đạo không gì sánh được áp tới giữa trán địch nhân.
Đương lúc chỉ còn chưa tới nửa tấc là mũi đao có thể chạm vào da thịt của mình, sương máu chợt bùng lên, Lang Nha Lão Tổ trong chớp mắt đã hóa thành một vũng nước đục đổ ào xuống sàn, trôi nhanh đến góc phòng bên kia.
Ngay sau đó, chỉ thấy vũng nước ấy tự độn cao lên thành một thủy nhân, cuối cùng hóa trở lại thành Lang Nha Lão Tổ.
Kỳ Công Dị Thuật thất phẩm:【Nhiên Huyết Thủy Hóa Thuật】
Sắc diện già nua, mặt mày xanh xám, không còn hồng hào như lúc ban đầu, để sử dụng ra ngón dị thuật này, Lang Nha Lão Tổ đã phải hiến tế một phần năm lượng máu trong người, may là có tu vi võ đạo chèo chống nên vẫn còn đứng vững, chứ nếu đổi lại là người bình thường thì e rằng đã ngất xỉu sau khi mất máu nhiều như thế.
Hai mắt đỏ ngầu như con sói già trong đêm, Lang Nha Lão Tổ không còn giấu đi răng nanh của mình, vẻ hung tàn, âm độc hiển lộ rõ ràng trên nét mặt, ánh mắt của lão.
Có thể thấy rằng, sau khi bị Từ Hiền cho dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, lão đã không còn kiêng kỵ sau lưng hắn là Long Đằng Bao thị, Binh Châu Long thị, Đại Lý Đoàn thị hay bất cứ thế lực nào nữa.
Lang Nha Lão Tổ lúc này chỉ biết một điều duy nhất, kẻ nào dám làm con sói tổn thương, ắt phải bị nhai xương uống máu.
‘Này mới đúng chứ.’ Cảm nhận được khí thế tràn trề nguy hiểm và áp lực từ lão, một tia hưng phấn xẹt qua trong mắt Từ Hiền.
So với kẻ già rồi bệnh phế như Lão Thuyết Thư – Trác Thủy Phân, Lang Nha Lão Tổ mới thật sự là đối thủ mà hắn muốn tìm kiếm, một đối thủ có thể ép hắn phải nghiêm túc ứng phó, đánh một trận ra trò.
Bóng tối, sự im lặng và mùi vị giết chóc bao trùm trong căn phòng nhỏ của Hồng Phúc Lâu, làm nền cho trận sinh tử đấu của hai vị cao thủ giang hồ.
Trên cây đại thụ chắn giữa đường, ở nơi ngọn cao nhất, một thân ảnh gầy gò lấy tư thế kim kê độc lập đạp chân trên cành, bóng lưng yểu điệu hứng lấy ánh trăng, soi rõ thanh đại kiếm có tạo hình hoa lệ, nom bề ngang còn rộng hơn vòng eo nhỏ nhắn, chiều dài còn vượt hơn nửa cái đầu so với chủ nhân của nó.
Một cơn gió lạnh thổi qua, mây đen che đi vầng trăng khuyết, thân ảnh kia cũng biến mất giữa màn đêm.
Truyện khác cùng thể loại
190 chương
15 chương
89 chương
27 chương
60 chương
43 chương