Khi hai người trở về nhà, Hạ Minh Nguyệt ôm cặp sách nhỏ chạy vào phòng ngủ của Cố Minh Diệp, đặt hai quyển sách lên đầu giường, đặt khăn rửa mặt trong phòng tắm, treo áo ngủ lên, rồi chui vào trong chăn lăn lộn, cô hít một hơi thật sâu, nói với người vừa bước vào cửa: “Chỗ này là của em.” Cô quấn chặt chăn bông, chỉ sợ Cố Minh Diệp sẽ lôi mình ra. Cố Minh Diệp nhìn ánh mắt vui tươi, sáng ngời, vừa mong đợi vừa sợ hãi của cô, anh phải thừa nhận mình cũng muốn trải nghiệm cảm giác sống chung với bạn gái là như thế nào, lòng anh dịu lại, “Buổi tối cấm quậy phá.” “Vâng thưa ngài…” Hạ Minh Nguyệt gật đầu như giã tỏi, cuộn tròn thêm mấy vòng nữa, mới chịu rời khỏi chăn, đứng trên giường, ôm lấy Cố Minh Diệp, “Em hứa sẽ không làm phiền anh làm việc đâu.” Cô hôn anh một cái rồi sung sướng nhảy xuống giường, nhận lấy vali trong tay tài xế, cười ngọt ngào: “Cảm ơn chú Vương, cứ để cháu tự xách ạ.” Cô cầm vali lắc lư vào phòng ngủ. Hạ Minh Nguyệt đặt cốc nước màu vàng nâu lên bàn làm việc, rồi trộm liếc Cố Minh Diệp. Cố Minh Diệp vẫn như thường. Hạ Minh Nguyệt đặt đồ trang điểm lên bàn cạnh ban công, rồi trộm liếc Cố Minh Diệp. Cố Minh Diệp vẫn như thường. Hạ Minh Nguyệt cất đồ lót vào tủ, rồi trộm liếc Cố Minh Diệp. Cố Minh Diệp đang nhận điện thoại. Hạ Minh Nguyệt nhanh như cắt đút một bao hồng nhỏ vào ngăn bàn cạnh giường, Cố Minh Diệp quay sang nhìn cô, cô mỉm cười rạng rỡ. Hạ Minh Nguyệt đặt con lợn Peppa màu hồng lên đầu giường, rồi trộm liếc Cố Minh Diệp. Cố Minh Diệp đã nghe điện thoại xong, túm cô lại, cắn chóp mũi nhỏ, cười: “Thích để chỗ nào thì để, cứ nhìn anh làm gì?” Hạ Minh Nguyệt vừa ngo ngoe rục rịch muốn xâm chiếm không gian riêng tư của người đàn ông, vừa lo lắng bất an sợ anh để ý, nên cứ chiếm một chỗ lại liếc anh một cái. Cố Minh Diệp vừa dứt lời, Hạ Minh Nguyệt đã thấy yên tâm hẳn, cô hơi xấu hổ: “Có trẻ con quá không?” “Không hề.” Hạ Minh Nguyệt cho rằng mình đang chiếm không gian riêng tư của đàn ông. Nhưng Cố Minh Diệp không nghĩ thế. Suy nghĩ của anh hoàn toàn khác cô ___ không phải Hạ Minh Nguyệt đang chiếm không gian của anh, mà là anh đang chiếm giữ Hạ Minh Nguyệt. Anh giống như một con sư tử giả vờ ngủ say, nhìn thỏ trắng từ từ chuyển những đồ vật yêu thích của nó vào trong hang sư tử, thỏ trắng nghĩ nó chiếm được nhà mới và cảm thấy hạnh phúc. Sư tử giả vờ ngủ chậm rãi chặn miệng hang lại, nhìn thỏ con nhảy nhót, trong lòng cũng vui sướng không kém. Hạ Minh Nguyệt không khách sáo nữa, trong chốc lát, căn phòng vốn lạnh lẽo đơn sắc bỗng trở nên sặc sỡ sắc màu. Đống búp bê mà hai người gắp được lần trước rốt cuộc không bị bọc trong túi đen tỉ năm không thấy ánh mặt trời nữa, mỗi con búp bê đều có chỗ ngồi riêng. Hạ Minh Nguyệt vô cùng đắc ý: “Chỗ này là của em!” Nhìn căn phòng ngủ thay đổi hoàn toàn, Cố Minh Diệp đè nén cảm giác hưng phấn tột độ trong lòng, anh ôm cô gái nhỏ đang tự mãn từ phía sau, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống gáy cô, cơ thể Hạ Minh Nguyệt run lên. “Còn em là của anh.” Môi áp lên da, giọng nói mờ mịt vỡ vụn, run run chui vào hai trái tim, khiến cả người nóng lên. Hạ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, mê muội nhìn anh, ánh mắt đắm đuối, “Là của anh.” Bốn cánh môi chạm vào nhau, nhẹ nhàng mà mãnh liệt. Cố Minh Diệp ôm cô, ép người vào lòng. Hạ Minh Nguyệt ngẩng đầu lên, bám lấy cổ anh. Khi nụ hôn đương nồng cháy, ngoài cửa vang lên một tiếng ho nhẹ khó xử. Cố Minh Diệp ấn đầu Hạ Minh Nguyệt vào ngực mình, nhìn ra ngoài. Dì giúp việc cười: “Ăn tối thôi.” Hạ Minh Nguyệt vội lau nước bọt trong ngực người đàn ông, xoa dịu nhịp tim, thò đầu ra khỏi cánh tay anh, hai má ửng hồng, “Chúng cháu xuống ngay đây, cám ơn dì.” Sau khi dì giúp việc rời đi, Cố Minh Diệp lại hôn cô lần nữa. Hạ Minh Nguyệt nghiêng đầu nhìn anh, cảm thấy lần này chú Cố kích động quá, nhưng cô không biết vì lí do gì. Cơm nước xong xuôi, Cố Minh Diệp vào phòng làm việc, Hạ Minh Nguyệt phải làm PPT, Cố Minh Diệp cứ ngỡ cô nhất định sẽ theo vào nhưng không có. Hạ Minh Nguyệt ngoan ngoãn trở về phòng, không hề quấy rầy anh. Cố Minh Diệp làm việc lơ đãng, bắt đầu phân tâm, suy nghĩ xem Hạ Minh Nguyệt đang làm gì. Lúc thì tưởng tượng cô đang đọc sách, gật gà gật gù ngồi đợi anh, lúc thì nghĩ cô đã ngủ quên trong chăn rồi, cuộn người lại như con mèo. Anh không thể ngồi yên khi nghĩ đến chuyện đó, nhột nhạt trong lòng, đành tắt máy tính, giả vờ bình tĩnh trở về phòng ngủ. Vừa vào cửa, Hạ Minh Nguyệt đã quay đầu lại cười ngọt ngào với anh: “Anh xong việc rồi à?” Cố Minh Diệp hít một hơi. Hạ Minh Nguyệt mặc một chiếc váy hai dây bằng lụa, bó sát cơ thể, tôn đường cong duyên dáng. Cô đang nằm trên giường, bắp chân co lên, đung đưa hết cái này đến cái khác, quần lót bên trong như ấn như hiện. Thấy anh trở lại, cô rất tự giác chui vào trong chăn, che giấu hết thảy cảnh xuân, kéo chăn lên đến cằm, rất nghiêm chỉnh: “Đây là đồ ngủ bình thường của em.” Như sợ anh nhìn thấy, giấu luôn cánh tay trắng nõn vào chăn, che đến kín mít. Thấy cô rất thành thật, Cố Minh Diệp không nói được gì nữa, anh đi tắm nước lạnh rồi chui vào chăn ngủ. Cố Minh Diệp cứ tưởng tắt đèn xong, cô sẽ ngọ nguậy các kiểu, ai ngờ cô chỉ đòi hôn chúc ngủ ngon rồi ngoan ngoãn nằm im, chìm vào giấc ngủ. Cố Minh Diệp có hơi mất mát. Anh bị M thật hả? Anh đợi Hạ Minh Nguyệt ngủ say tự lăn vào lòng anh, nhưng đợi mãi, đợi mãi cũng chẳng thấy gì. Hạ Minh Nguyệt ngủ rất ngoan, cô còn không trở mình, cũng không có thói quen ôm đồ lúc ngủ. Cuối cùng, người đàn ông đành dịch từng tí một, chen vào giữa giường, nhẹ nhàng kéo cô vào lòng. Một lúc sau, Cố Minh Diệp lại chủ động buông người ra, im lặng đi dội nước lạnh. Mấy cuốn truyện tổng tài đúng là lộn xào, dám tả tối nào hai nhân vật chính cũng ôm nhau ngủ? Ôm người phụ nữ yêu dấu của mình rồi cứng cả đêm? Không, anh không làm được. Tắm xong, Cố Minh Diệp hôn cô rồi nằm im một bên, “Ngủ ngon, mặt trăng nhỏ.” Ngày hôm sau, Cố Minh Diệp thức dậy theo giờ sinh học, thấy Hạ Minh Nguyệt đã bị anh ôm cứng. Anh không chỉ ôm người ta, mà còn ngang ngược dùng hai chân kẹp chặt cô gái nhỏ đang ngủ say. Cố Minh Diệp: “…” Càng xấu hổ hơn là anh đã qua tuổi dậy thì, lâu lắm rồi không mơ mộng viển vông, nay thằng em bỗng hùng dũng oai vệ, cất cao giọng hát: “Vì em biết con tim của mình đâu chịu ngồi yên…” Cố Minh Diệp thầm chửi thề: “Đồ không biết cố gắng!” Lúc này, người trong tay ưm một tiếng, chân dài động đậy, tình cờ cọ vào họa mi của anh, môi cũng vô thức áp lên khóe môi anh, rồi lại trở mình, mông ướm thẳng vào eo anh, cô lười biếng duỗi người, giọng mờ mịt: “Mấy giờ rồi?” Cố Minh Diệp hít sâu một hơi, lùi người lại, dùng chăn bông che phần thân dưới nhạy cảm, giọng nói trầm khàn: “7 giờ.” Da Hạ Minh Nguyệt thực sự rất trắng, chiếc váy ngủ màu vàng óng ánh, càng làm cho người cô trắng hơn. Chân trắng, vai trắng, lưng trắng khiến người nhìn hoa mắt. Cố Minh Diệp quấn chăn quanh người cô, nhắm mắt làm ngơ. Cô ngồi dậy, “Hôm nay em có tiết buổi sáng.” Cô chui khỏi chăn, ghé vào người Cố Minh Diệp, thơm một cái: “Chào buổi sáng.” Cố Minh Diệp nổi gân xanh đầy đầu, đè cô xuống giường, rồi cũng ngồi dậy, hôn cô lấy lệ, “Chào buổi sáng.” Nóng đến mức bùng nổ. Hạ Minh Nguyệt chân trần chạy đến phòng thay quần áo, lấp ló đường cong, Cố Minh Diệp thở hắt ra ____ cô cố ý! Hạ Minh Nguyệt quay lưng về phía anh, cúi xuống tìm quần áo, như đang suy nghĩ điều gì đó, trước tiên khoác lên người chiếc áo len dệt kim dài đến mắt cá chân, quay lại liếc nhìn Cố Minh Diệp, biểu cảm trong mắt như muốn nói: “Em rất ngoan, không hề lộn xộn nhé”, lửa nóng trong lòng Cố Minh Diệp càng cháy dữ dội. Thứ nên xem, thứ không nên xem anh đều xem hết rồi, giờ mặc còn có ích gì! Sau đó cô kéo cửa phòng theo quần áo, cách ly Cố Minh Diệp ở ngoài, “Em thay quần áo, cấm được mở cửa.” Cố Minh Diệp sẽ không mở cửa, nhưng tưởng tượng đến việc Hạ Minh Nguyệt đang trần truồng phía sau cánh cửa, ngọn lửa trong lòng anh sắp lan khắp thảo nguyên rồi. Đúng lúc này, cửa lại hơi hé ra, cô gái thò cái đầu nhỏ cười hì hì với anh: “Chú Cố, anh mau quay lưng lại, em quên lấy quần lót…” Cố Minh Diệp nhìn cô chăm chú: “Cố ý.” Hạ Minh Nguyệt nhíu mày, mặt nghiêm túc: “Anh đừng có đổ oan cho em! Em mà cố ý thì đã trực tiếp chạy ra rồi, giết anh không kịp trở tay, hoặc làm nũng nhờ anh lấy quần lót hộ em nhé. Giờ em đã che kín mít, chỉ thò mỗi đầu ra ngoài, còn bảo anh quay lưng đi để em tự lấy thì cố ý cái gì?” Lông mày của Cố Minh Diệp cau lại ___ nghe cũng đung đúng. Anh quay người lại, nghe thấy tiếng bước chân phía sau, tiếng mở tủ, không khỏi tưởng tượng ra cảnh tượng phía sau. Aaa, khó chịu quá. Khi Hạ Minh Nguyệt trở lại phòng thay đồ, anh bực mình đứng dậy uống hai cốc nước, dập tắt ngọn lửa trong người. Có phải anh đang suy nghĩ quá nhiều không? Là anh có tật giật mình? Hạ Minh Nguyệt mở cửa bước ra, áo mũ chỉnh tề. Sự cáu kỉnh trong lòng người đàn ông đã vơi bớt một chút. Cô gái nhỏ vội vàng chạy vào nhà tắm, vừa bóp kem đánh răng vừa đổ nước rồi nói: “Em muộn mất rồi!” “Đừng vội, anh sẽ chở em.” Hạ Minh Nguyệt đánh răng rửa mặt với tốc độ lốc xoáy, chạy ra quàng cổ anh cười: “Cảm ơn…” Cô thở dài, “Sao em có thể gọi khuôn mặt non nớt như này là chú chứ?” Cố Minh Diệp cười: “Vậy đổi đi.” “Người đẹp Cố?” Người đàn ông tối sầm mặt. Hạ Minh Nguyệt cười vang. Cố Minh Diệp vươn tay lau sạch kem đánh răng dính trên khóe miệng cô, “Đồ quỷ sứ.” Hạ Minh Nguyệt chạy như bay, “Em muộn thật rồi!” Cố Minh Diệp đưa cô đến trường. Hạ Minh Nguyệt ngoan ngoãn ngồi trong xe, trước khi chia tay, hai người chỉ hôn nhẹ một cái, Cố Minh Diệp nhìn cô, nói: “Hôm qua em rất ngoan.” Hạ Minh Nguyệt mỉm cười: “Em ngoan từ bé mà.” Thấy vẻ mặt khinh bỉ của anh, cô cười càng tươi hơn, cúi đầu nói, “Người đẹp Cố, anh thử suy nghĩ đi.” “Hả?” “Dâm giả kiến dâm.” (*) (*) đây là câu nói lái của “Nhân giả kiến nhân, trí giả kiến trí” mà mình đã giải thích ở chương 22, hiểu nghĩa là: người dâm tà nên nên nhìn cái gì cũng thấy dâm tà. Hạ Minh Nguyệt vui vẻ đi dạo quanh sân trường. Trong 36 kế của “Binh pháp Tôn Tử” có nói: “Bức tắc phản binh, tẩu tắc giảm thế. Khẩn tùy vật bách, luy kỳ khí lực, tiêu kỳ đấu chí, tán nhi hậu cầm, binh bất huyết nhận.” Tên kế này là: dục cầm cố túng aka ‘lạt mềm buộc chặt’. (*) (*) Đây là kế thứ 16 ‘Muốn bắt phải thả’ trong 36 kế, nghĩa cả câu trên là: “Dồn địch vào góc tường, buộc địch phản công. rồi lại thả địch trốn thoát, áp sát đuổi theo, khiến địch tiêu hao thể lực, tan rã tinh thần và suy sụp đầu hàng, không đánh mà thắng.” Hiểu nôm na là thả con săn sắt, bắt con cá rô ấy.