Cố Minh Diệp thấy cô không nói gì, anh thầm nguyền rủa con chuột – nếu lúc nhỏ anh không bị chuột cắn, rồi sinh ra tâm lý sợ chuột, thì bây giờ sẽ không phải ngả bài trong tình huống khó xử như vậy. Không có râu thì sao, cùng lắm thì anh đi phẫu thuật cấy râu là được. Chẳng lẽ… vì chuyện nhỏ này mà chia tay?
“Anh…”
“Em…”
Hai người đồng thời lên tiếng.
“Cái gì?”
Hạ Minh Nguyệt dừng lại, suy nghĩ rồi nói, “Anh đẹp lắm.”
Cơ thể Cố Minh Diệp cứng lại. Hạ Minh Nguyệt gãi đầu, “Đẹp hơn cả con gái.”
Hai người lại im lặng.
Hạ Minh Nguyệt thở dài trong lòng: Đẹp như thế dễ thu hút ong bướm lắm, “Sao lại dán râu giả?”
Cố Minh Diệp không biết phải nói thế nào với cô, lý do rất đơn giản, hồi xưa lắc anh có xem một bộ phim, nam chính để râu, anh thấy khá đẹp, lại tò mò không biết mình có râu trông như nào, nên mua râu về đeo thử vài hôm. Anh thấy mình dán râu manly quá, tính đóng tổng tài bá đạo chơi… đúng lúc đó hai người lại gặp nhau. Cố Minh Diệp vắt óc suy nghĩ, cuối cùng vẫn nói thật: “Bởi vì anh không tìm được bạn gái…”
Hạ Minh Nguyệt: “…”
Đây cũng là một trong những lý do. Cố Minh Diệp tủi thân. Anh trông quá xuất sắc, da trắng nõn nà hơn cả con gái, phụ nữ thấy anh đều hỏi bí quyết chăm sóc da, nói qua nói lại rồi biến thành “chị em bạn dì”. Anh khóc thút thít.
“Anh rất sợ chuột. Hồi nhỏ anh từng bị nó cắn.” Cố Minh Diệp lấy hết can đảm, quyết định nói cho cô biết con người thật của mình.
“Ồ.” Hạ Minh Nguyệt lạnh nhạt đáp, “Không sao. Em chỉ sợ chuột chết.” Cô ngừng một chút, “Bọn còn sống em không sợ, chỉ sợ bọn chết rồi thôi, ví dụ như gián chết, nhện chết.”
Cố Minh Diệp tỏ vẻ hiểu biết, nói, “Anh thích màu hồng.”
Hạ Minh Nguyệt nhìn anh, “Em cũng thế.”
“Anh sợ đau.”
“Em cũng thế.”
“Anh thích đồ ngọt.”
“Em cũng thế.”
“…”
“…”
Hai người im lặng, hình như Hạ Minh Nguyệt đã hiểu đôi chút ____ từ lúc họ ở chung, Cố Minh Diệp toàn nghĩ một đằng, nói một nẻo.
“Em không phải thục nữ.” Hạ Minh Nguyệt hít sâu một hơi, “Em không trầm tính, em rất thích cười, còn cười rất to, em không kiềm chế được. Em thích đọc truyện người lớn, thường kể chuyện cười khiêu dâm. Khẩu vị nặng, thích ăn cay… Lần đầu gặp anh, em đã nghĩ anh thật đẹp trai, tìm mọi cách tiếp cận anh, muốn lên giường với anh.”
Hai người nhìn nhau.
“Ngây thơ vô tội đều là giả vờ.” Hạ Minh Nguyệt nghiến răng, cuối cùng cũng nói ra rồi.
Hai người đứng cách nhau hai mét. Vô hình trung, dường như có thứ gì đó đang giằng co. Cả hai đều đứng im.
Thích ăn cay, thích đồ ngọt, thích màu hồng, hay thích màu đen, sợ đau, sợ chuột đều không có gì to tát. Đó chỉ là chuyện bên ngoài, hai người không quan tâm mấy thứ đó. Họ đứng đối mặt nhưng không ai tiến về phía trước.
Cứ tưởng mình đang yêu mẫu người lý tưởng của mình, nhưng chỉ trong một đêm, họ phát hiện tất cả đều là giả. Cả hai không nói gì nhưng trong lòng đã rõ. Sau những câu kể về sở thích bên ngoài còn cất giấu một câu nữa ______ người anh/em thích lúc ấy không phải con người thật của em/anh, anh/em chưa từng tiếp xúc với con người thật của em/anh, có thể anh/em sẽ không thích.
Nhưng họ đang trong một mối quan hệ nam nữ, một tiếng trước còn hôn nhau đắm say. Thật là xấu hổ xiết bao. Cách giải quyết tốt nhất là hai người nên lùi lại một bước, bình tĩnh suy nghĩ xem có nên tiếp tục mối quan hệ này hay không. Nhưng họ đang đứng đối mặt và chẳng ai có thể lùi lại.
Giống như hai đứa trẻ vừa mới thân nhau, trong lòng rất đau nhưng vẫn buộc phải nói, “Tao không chơi với mày nữa”.
Họ rơi vào thế giằng co, không thể tiến lên, cũng không thể lùi lại.
Nghe đến câu cuối cùng của Hạ Minh Nguyệt, Cố Minh Diệp nhìn đôi mắt đỏ hoe của cô, dây thần kinh đang căng cứng bỗng thả lỏng, anh bước đến ôm cô, “Không sao, anh không ngại.” Anh dừng lại. “Xin lỗi đã lừa em.”
“Xin lỗi đã lừa anh.” Hạ Minh Nguyệt nhắm mắt lại.
Cố Minh Diệp buông cô ra, nhẹ nhàng hỏi: “Em có muốn chia tay không?”
Hạ Minh Nguyệt cúi đầu bật khóc, cô cắn môi, không nói nên lời, chỉ biết lắc đầu.
Cố Minh Diệp thở phào nhẹ nhõm. Hạ Minh Nguyệt khóc nức nở: “Em không muốn.”
Cố Minh Diệp ôm chặt cô, “Anh cũng không muốn.”
Nhưng không muốn là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác. Cả hai thu dọn hành lý, rời trạm dừng chân cuối cùng là Điền Viên, lái xe trở về thành phố trong đêm, rồi đặt khách sạn nghỉ ngơi.
Phòng tổng thống, hai phòng ngủ, hai người vào phòng, nằm trên giường, cả hai đều mất ngủ.
Hạ Minh Nguyệt nhớ lại từng khoảnh khắc thắm thiết bên Cố Minh Diệp, muốn định hình lại bạn trai của mình. Sau một hồi đắn đo cân lên đặt xuống, dù không có cảm giác rõ ràng, cô vẫn mơ hồ cảm thấy anh là một người đàn ông khá đáng yêu? Trông rất đẹp trai, không biết lúc làm nũng sẽ trông như nào nhở? Không hiểu sao, cô lại nghĩ ngay đến dáng vẻ Vương Khê chu mỏ làm điệu, rồi nổi hết da gà lên, vội dừng lại. Tính cách thật của anh sẽ thế nào?
Cố Minh Diệp cũng đang lăn lộn bên giường. Hạ Minh Nguyệt đã nhiều lần nói mình không tốt như anh nghĩ, hóa ra lại là thật. Nghĩ cũng đúng, một người phải bươn chải từ nhỏ thì sao có thể yếu đuối dịu dàng được, như thế sẽ chịu nhiều ức hiếp lắm. Hoạt bát sôi nổi cũng không có gì là xấu.
Cả hai người đều trợn mắt đến hừng đông, gặp nhau trong phòng khách, không khí như đông cứng lại.
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng.”
Cả hai im lặng rửa mặt.
“Khi nào mình đi?”
“Ăn sáng chưa?”
Cả hai cùng nói.
“Được rồi.”
“Một chút.”
Xấu hổ không dám nhìn thẳng.
Hai người căng da đầu đến nhà hàng ăn cơm.
Cố Minh Diệp theo thói quen lấy bánh bao nhân trứng sữa cho cô, khi nhìn thấy đĩa ba chỉ xào ớt bên cạnh, anh dừng lại, “Lấy cho tôi một đĩa này.”
Hạ Minh Nguyệt đang ở bên khu bán cháo, rối rít hồi lâu, cuối cùng cho thêm một thìa đường vào bát cháo bí đỏ.
Khi hai người trở lại vị trí, Hạ Minh Nguyệt nhìn thấy miếng thịt cay, Cố Minh Diệp ăn một thìa cháo, cả hai lại cứng đờ.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn.”
Hai người im lặng ăn sáng.
Khi đang thu dọn đồ ăn, tay hai người chạm vào nhau, ăn ý giả vờ bình tĩnh như không có gì xảy ra.
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Trên đường trở về, hai người đều im thin thít. Cố Minh Diệp mấp máy môi rồi bỏ cuộc. Hạ Minh Nguyệt mấp máy môi, cũng bỏ cuộc.
Nghĩ kỹ lại, khi hai người bọn họ ở cùng nhau, hầu như chẳng có chuyện gì để nói. Thường thì Hạ Minh Nguyệt sẽ làm nũng để Cố Minh Diệp chiều theo, hoặc Hạ Minh Nguyệt thấy thứ gì đó hay hay, kéo anh cùng đi xem., rồi kể mấy tin đồn nhảm nhí trên mạng. Trong bầu không khí này, chẳng có tin đồn nào vui cả, bảo cô làm nũng thì càng ngớ ngẩn hơn.
Xe chạy được nửa đường, Hạ Minh Nguyệt muốn đi vệ sinh, cô chịu đựng một lúc, đến lúc không chịu nổi nữa mới nhắm mắt làm liều: “Em muốn đi vệ sinh.”
Cố Minh Diệp nhìn bảng chỉ đường, “Phía trước có trạm dịch vụ.”
Hai người đi đến trạm dịch vụ, Hạ Minh Nguyệt tái mặt đi vào nhà vệ sinh, phát hiện bà dì của mình đến rồi. Cô lấy quần lót dự phòng trong túi ra, thay băng vệ sinh, rồi đi ra ngoài. Cố Minh Diệp lo lắng nhìn cô: “Có cần nghỉ ngơi một lát không?”
Hạ Minh Nguyệt lắc đầu. Nếu là trước kia, chắc hẳn lúc này cô đã giả vờ ứa nước mắt nói “đau bụng” rồi đòi ôm ấp hôn hít nhỉ? Hạ Minh Nguyệt không hiểu, rõ ràng cô vẫn hay khinh bỉ mình giả vờ yếu đuối, nhưng lúc này khi không giả vờ yếu đuối, cô lại cảm thấy buồn bã vô cùng.
Cô nghiện giả vờ rồi chăng? Hay là do oestrogen trong kỳ kinh nguyệt quấy phá?
Hai người trở lại xe, Hạ Minh Nguyệt ngồi ghế sau, “Em muốn ngủ.”
Cố Minh Diệp mím môi, “Ừ”.
Chiếc xe lặng lẽ chạy về phía trước, Hạ Minh Nguyệt cuộn mình trên ghế sau, bụng đau nhói, mồ hôi chảy ròng ròng. Kỳ nghỉ vui quá làm cô quên béng bà dì của mình. Hôm qua cô còn ăn một cây kem Big Mac, uống hai ly nước ép dưa hấu. Hôm nay đau bụng cũng không có gì ngạc nhiên lắm.
Hạ Minh Nguyệt nằm sau lưng Cố Minh Diệp, nhìn qua gương chỉ có thể thấy cô đang ngủ yên lặng phía sau, không thấy được biểu cảm của cô, nên Cố Minh Diệp hoàn toàn không nhận ra sự bất thường của cô.
Môi Hạ Minh Nguyệt tái nhợt, da cũng trắng bệch, trán vã mồ hôi lạnh, làm ướt cả hai bên thái dương, cô ôm chặt bụng, hai tay dùng sức đến nổi gân.
Đoạn đường quanh co khúc khuỷu, Hạ Minh Nguyệt bị quay chóng cả mặt, bụng càng thêm khó chịu, buồn nôn. Cô nhắm chặt mắt, nghĩ: Không sao đâu, Hạ Minh Nguyệt, mười phút nữa là đến nơi rồi.
Mười phút lâu như cả thập kỷ, Hạ Minh Nguyệt tưởng mình đã chết rồi. Cuối cùng cũng lên được đường lớn, Hạ Minh Nguyệt lặng lẽ lau mồ hôi, thở phào nhẹ nhõm.
Cố Minh Diệp thấy cô cử động, hỏi, “Tỉnh rồi à?”
Hạ Minh Nguyệt không nói gì.
Cố Minh Diệp quay qua, thấy Hạ Minh Nguyệt giật giật chân. Giả vờ ngủ. Cố Minh Diệp thấy lòng mình nặng trĩu – cô đang trốn anh.
Tóc tai trên trán Hạ Minh Nguyệt bết vào nhau, lưng ướt đâm, cô không dám tưởng tượng mình bây giờ xấu đến thế nào. Chỉ đến kỳ thôi mà phản ứng kinh khủng thế, xem ra cô lại giả vờ yếu đuối rồi. Hạ Minh Nguyệt không muốn anh nghĩ như vậy.
Bụng cô đã đỡ đau nhiều, chắc lát nữa sẽ ổn thôi ____ ít nhất là đến khi tóc khô. Nhưng một nỗi chua xót không kiềm chế được ập vào tim cô, khiến cô rưng rưng nước mắt.
Giờ cô chỉ muốn ôm chặt lấy Cố Minh Diệp, nói “Em đau bụng”, dù đau một chút cũng nói thành đau gấp mười lần. Muốn anh hôn, dỗ dành, ôm ấp, khiến anh đau lòng xót xa, hận không thể chịu đựng thay cô. Cô lố bịch như vậy đấy, đạo đức giả như vậy đấy.
Phụ nữ ấy mà, vừa muốn bản thân kiên cường dũng cảm, vừa muốn người ta yêu thương chiều chuộng. Chú Cố có làm gì đâu, sao cô lại trách anh quá đáng chứ?
Hạ Minh Nguyệt, mày không được như thế. Cô thầm gạt nước mắt trên khóe mi, hít một hơi thật sâu _____ Phải rộng lượng, phóng khoáng, đừng có ủy mị như Lâm Đại Ngọc (*).
(*) Lâm Đại Ngọc: một trong bộ ba nhân vật chính trong tiểu thuyết Hồng lâu mộng, tác giả Tào Tuyết Cần.
Hạ Minh Nguyệt dần chìm vào giấc ngủ, đến trường rồi vẫn chưa tỉnh. Cô thu mình lại, khuôn mặt ẩn hiện trong bóng tối. Nương ánh đèn vàng ấm áp trong xe Cố Minh Diệp nhìn cô, như nhìn đóa hoa trong sương mù. Cuối cùng vẫn không được sao? Anh đưa tay chạm nhẹ vào mặt cô gái, cô đang ngủ say, má nóng bừng. Anh khẽ cười, “Đồ heo lười.” Anh không nhịn được cúi đầu muốn hôn cô, cúi được nửa chừng thì dừng lại. Anh ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng lắc người cô, “Đến trường rồi.”
Hạ Minh Nguyệt mơ màng ngồi dậy, tiến vào vòng tay anh, cọ cọ, Cố Minh Diệp sững người.
“Mấy giờ rồi?”
“7 giờ.”
Hạ Minh Nguyệt cũng sững người. Cô lúng túng thu tay lại, cúi đầu xuống xe. Cố Minh Diệp xách vali cho cô.
Cả hai lại đứng lặng im, họ thậm chí không biết phải nói lời chia tay thế nào. Lúc này Hạ Minh Nguyệt mới để ý thấy những người xung quanh đều đang nhìn về phía này.
Cố Minh Diệp cũng nhận ra, cau mày nhìn hai cô gái bên cạnh, họ lấm lét bỏ đi.
“Họ nhìn cái gì thế?”
Hạ Minh Nguyệt mỉm cười: “Chắc trông anh đẹp trai quá.” Cô nhận lấy vali, “Anh lái xe cả đoạn đường dài chắc mệt lắm. Nhớ nghỉ ngơi sớm, em lên trước đây.” Cô nói xong không chút chần chừ, quay người bước vào ký túc xá.
Cố Minh Diệp mím chặt môi.
Hạ Minh Nguyệt cắn môi, trái tim cô trống trải ____ chúng ta hết rồi, phải không?
Truyện khác cùng thể loại
167 chương
59 chương
148 chương
53 chương
71 chương
98 chương