Kể từ sau khi biết mình mang thai, cả ngày tinh thần A Manh đều phấn khởi, tuy rằng thái độ của đám người Diêu thị, quản gia, Tần ma ma khiến cho nàng mang áp lực lớn hơn một chút, nhưng nhìn mà xem, bọn họ vừa rời đi, không ai dùng cái ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào bụng nàng nữa, nàng lại bắt đầu có chút vô tâm vô phế. A Manh không biết tâm tình người khác khi làm mẹ như thế nào, nhưng với nàng, nàng có một cảm giác mẫu tử thân thiết, hưng phấn chờ mong, thỉnh thoảng còn sờ sờ bụng mình một chút dù nó vẫn còn bằng phẳng, ảo tưởng đến có một oa nhi ở trong này, nhịn không được mà chảy nước miếng. Ở thế giới này, trừ bỏ cha mẹ ra, chỉ có đứa nhỏ này cho nàng cảm giác thân thiết như tay chân, khiến nàng hận không thể sinh ngay đứa nhỏ ra. Người nào đó hưng phấn đến nỗi nghĩ nghĩ đến ngày tiểu oa nhi trong bụng nàng trưởng thành sẽ đáng yêu ra sao, để cho nàng ôm ấp… Trong lúc A Manh đang YY, màn đêm đã buông xuống, lại đến giờ dùng bữa tối dinh dưỡng, A Manh ăn xong lại đi dạo một chút, rồi lại như thường lệ, tắm rửa, chải đầu, cho đến giờ đi ngủ, nhưng vì tinh thần phấn khởi quá, khiến nàng không hề buồn ngủ, liền gọi người mang Kinh thi đến cho nàng, xem một hồi, lại bắt đầu cười ngây ngốc, cả đầu đều bay lượn ảo tưởng. Nhìn bộ dáng nàng như thế, khóe mắt Tri Hạ run rẩy, đã mấy lần nhắc nhở nàng mà không thành. Thẳng đến khi cửa phòng bị người thô bạo đẩy ra, rốt cuộc mới đem nàng từ hưng phấn trở về sự thật! A Manh nhìn nam nhân phong trần mệt mỏi xuất hiện ở cửa, bị dọa thiếu chút nữa ôm ngực. Bất quá, khi nhìn đến bộ dáng không bình thường của nam nhân kia, nhất thời há to miệng. “Chàng, chàng bị cướp sao?” Hai tay còn đang ôm ngực kinh hãi, nhưng miệng thốt lên, lại không dùng đầu óc suy nghĩ: “Ai lớn mật dám động đến chàng? Không muốn sống nữa sao? Chàng có đánh cho chúng to đầu ra không?” T_T Không thể trách A Manh nói như thế, tuy rằng hiện tại là buổi tối, ánh sáng không tốt lắm, nhưng cũng đủ để nàng thấy được người nào đó quần áo hỗn độn, thậm chí vạt áo còn bị rách một mảng, tựa như bị cái gì đó phá. Ngoài ra, đầu tóc cũng có chút hỗn độn, trên gương mặt thanh tuấn cũng có một vết bầm… Nhìn thế nào cũng có cảm giác vừa bị cướp, dù sao bộ dáng hiện tại của hắn so với hình ảnh bình thường thật kém xa, nên chớ trách phản ứng này của nàng. Nên cảm ơn tin tưởng của A Manh với người nào đó sao? Nếu là bình thường, nhìn phản ứng theo bản năng của A Manh, phỏng chừng Ngu Nguyệt Trác sẽ thập phần cao hứng với sự tin tưởng A Manh dành cho hắn, nhưng hiện tại thì… Ngu Nguyệt Trác không trả lời, chỉ ngay lập tức tiến đến trước mặt nàng, bàn tay đưa ra lại rút về, thần sắc khó lường nhìn nàng. A Manh bị ánh mắt bí hiểm kia nhìn mà khó hiểu, không biết hắn phát sinh sự tình gì, lại sợ hắn không khống chế được mà làm ra chuyện gì đó, theo bản năng nhích nhích mông, tránh xa hắn một chút. Không ngờ, động tác nhỏ này của nàng lại làm cho ánh mắt hắn ngưng lại, sau đó đưa tay kéo lấy tay nàng. Lúc này A Manh thật sự giật mình, hoài nghi không phải hai mắt mình hỏng, thì chính là Ngu Nguyệt Trác hỏng. Nàng, nàng nhìn thấy gì đây? Nam nhân này lại giống như một đứa trẻ lớn, chân tay luống cuống, tựa như không biết nên làm như thế nào. “Ngu Nguyệt Trác, chàng làm sao vậy?” A Manh nắm cổ tay hắn, thanh âm ôn hòa mềm mại, hiếm khi không bị biểu hiện quỷ dị của hắn dọa sợ. Trên thực tế, lắm lúc A Manh nhát gan là khi nam nhân này biểu hiện tà ác với nàng, khiến cho nàng sợ mà tránh, mà khi hắn biểu hiện như một đứa trẻ thế này, A Manh cũng rất quan tâm hắn. Giống như ngày bé, vô luận hắn bắt nạt mình thế nào, nhưng A Manh cũng nghĩ mình không nên so đo với đứa trẻ này, trái lại lại càng quan tâm, thuyết giáo cho hắn. Như thế vài lần, khiến cho A Manh có một thói quen, vừa nhìn thấy biểu hiện lúc này của hắn lại quan tâm săn sóc. Ngu Nguyệt Trác hít sâu một hơi, rốt cuộc bản thân cũng bình tĩnh một chút, cúi mắt, nhìn bụng nàng, khàn khàn hỏi: “Nghe nói nàng,… Ách, hoài thai tiểu tử thối của chúng ta.” A Manh vừa nghe được, nhất thời cái gì mà quan tâm đều bay hết, mày dựng lên, trừng mắt với hắn, hung hăng nói: “Cái gì mà tiểu tử thối? Là bé con! Không biết dùng từ thì đừng nói lung tung, nào có ai gọi đứa nhỏ là cún con? Đâu phải là động vật!” “Con nhỏ không phải tiểu tử thối sao?” Ngu Nguyệt Trác không cho là đúng, thấy nàng còn đang trừng mình, tự nhiên lại thấy hoảng hốt, vội nói: “Diêm Ly Trần thường xuyên nói với ta, con nhỏ chính là tiểu tử thối, rất khó nuôi, cho nên…” Lại là Diêm Ly Trần! Tên kia là như thế nào vậy?????? Trong lòng A Manh lại cảm thấy vô lực, đột nhiên không thể hình dung nổi bản chất con người Diêm Ly Trần nữa. Hơn nữa, nàng còn phát hiện ra, nam nhân này dạy cho Ngu Nguyệt Trác rất nhiều tư tưởng sai lệch, đồng thời nhận ra chuyện có liên quan đến hắn sẽ khiến cho người ta phải cười sặc sụa. Ví dụ như hiện tại, “tiểu tử thối” – thật khiến người ta không nói được lời nào. “Chàng đừng nghe hắn nói bậy, không ai gọi con mình là tiểu tử thối. Còn có, nuôi con nhỏ cũng không phải là nuôi sủng vật, nào có gì mà khó? Chàng đừng nói bậy nha, cẩn thận đứa nhỏ trong bụng nghe được, sẽ đau lòng nha.” A Manh nhân cơ hội giáo dục hắn một phen. "Nga..." A Manh thấy hắn nghe lời vậy, không phản đối, đột nhiên có cảm giác tự hào. Ai nha, nàng có thể khiến cho nam nhân luôn ngụy trang tốt có thể lộ ra biểu tình như đứa ngốc, tin tưởng trong thiên hạ không ai có thể làm được a! (Thật sự là rất tự hào lắm ý…) Tâm tình hắn hiếm khi được tốt như vậy, ôn nhu như vậy, A Manh nhìn đủ bèn kéo nam nhân qua ngồi xuống bên cạnh, sau đó nhìn hắn vẫn đang nhìn chằm chằm bụng mình, cười tủm tỉm hỏi: “Làm sao chàng lại thành như vậy? Phát sinh chuyện gì? Còn có, làm sao lại trở về vào lúc này?” Nói xong, trong lòng A Manh tính một chút, chạng vạng nàng mới cho quản gia phái người đến doanh trại báo tin nàng mang thai cho hắn, phỏng chừng khi đến nơi đã là buổi tối, hiện tại là giờ Hợi, hắn đã trở về, thật không thể tưởng tượng ra được, khiến cho nàng phải giật mình vì tốc độ của hắn, sẽ không phải là nhận được thư liền chạy về ngay đấy chứ? Trên thực tế, A Manh mới chỉ đoán được tám chín phần, vị nam nhân kia sau khi nhận được thư, đến khi lấy lại được phản ứng, đã vội chạy ra khỏi quân doanh, ngay cả ngựa cũng không dùng, trực tiếp sử dụng khinh công mà bay như điên về, cũng bởi vì đầu óc không tập trung nên vô ý mà đụng phải vài cái cây, nên mới có bề ngoài như vừa đi đánh cướp về. Từ đây có thể nghĩ ra được với tin tức A Manh mang thai kích thích hắn như thế nào. "Ách..." Ánh mắt Ngu Nguyệt Trác dao động, lúc này mới nghĩ đến da mặt mình, trước mặt nàng, trước nay hắn luôn chiếm thế thượng phong, tự nhận là đại nam nhân, sao có thể không biết xấu hổ mà nói với nàng khi đó đầu óc hắn đang đặt vào chuyện nàng “mang thai”, cho nên mới gặp chuyện. Như vậy thật dọa người a… “Khụ, không có gì, chỉ là trên đường gặp vài tên giang hồ…” Bất đắc dĩ, người nào đó chỉ có thể nói dối mà thôi! A Manh nghe thế, mở to hai mắt, nói: “Vậy chàng có bị thương không? Có thể làm chàng chật vật như này, những kẻ đó nhất định rất lợi hại…” Nói xong, lo lắng kiểm tra người hắn, chỉ sợ hắn bị thương, dù sao nam nhân lợi hại đến mấy cũng không phải là vạn năng, có chân lý núi cao còn có núi cao hơn. Nghe lời của nàng, Ngu Nguyệt Trác còn ho lợi hại hơn, lặng lẽ đứng yên, không dám cùng nàng đối diện. Sau khi được Ngu Nguyệt Trác cam đoan hắn không bị thương, hai người cũng không nói nhiều nữa, đầu óc cũng bắt đầu tỉnh táo lại, vợ chồng trẻ không tiếp tục mơ mộng, lý trí trở lại, lúc này mới bình thường được một chút. “A, cái này, Ngu Nguyệt Trác, ta mang thai.” A Manh ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt hắn, chờ đợi phản ứng: “Chàng có vui không?” Mặc kệ trước kia phản đối cuộc hôn nhân này thế nào, nhưng sau khi gả cho hắn, A Manh cũng mở lòng, chấp nhận nam nhân này, đối với chuyện mang thai lần này, trong lòng cũng có chuẩn bị, trừ bỏ hưng phấn quá mức, còn lại không có gì kinh ngạc cả. "..." A Manh nhíu mi, trừng mắt hắn, có chút khó hiểu nói: “Biểu tình này là có ý tứ gì?” Ngu Nguyệt Trác thấy nàng sắp tức giận, không dám như trước kia trêu đùa nàng đến khi nàng tức giận mà kêu to lên, ngược lại có chút khẩn trương nói: “Đừng nóng, đừng nóng, cẩn thận ảnh hưởng thân thể.” Nói xong, lại nhìn bụng nàng, thái độ có chút cẩn thận, “Nàng yên tâm, ta rất cao hứng rất vui khi nàng mang thai tiểu tử.. Ách, là đứa nhỏ.” Để nàng hạ giận, không thể không sửa “tiểu tử thối” thành “đứa nhỏ”, thực sự là chưa quen. Trong lòng A Manh vừa lòng, lại khinh thường liếc hắn một cái, hừ nói: “Ta vất vả mang thai con chàng, chàng dám làm ta mất hứng sao?” Tuy rằng từ trước đến nay, phụ nữ mang thai sinh con là việc bình thường, nhưng A Manh không thể quen được việc nữ nhân vất vả, trong khi người khác lại không lo lắng gì. Nếu nam nhân này dám nói một tiếng mất hứng, nàng sẽ không để yên cho hắn. Nhưng ngoài dự kiến của A Manh, Ngu Nguyệt Trác không chỉ có ăn nói cẩn thận với nàng, thêm vào đó, làm gì cũng rất cẩn thận, khiến nàng có chút không quen, có cảm giác không biết đầu óc hắn có bình thường hay không. Có cảm giác, phản ứng của hắn thực qủy dị, giống như coi nàng là thánh sống mà cung phụng. Đương nhiên, cảm giác của A Manh rất nhanh được chứng thực. Thấy cả người hắn bẩn, A Manh ép hắn phải tắm rửa, hơn nữa uy hiếp hắn phải tắm sạch sẽ mới được phép lên giường. Ngu Nguyệt Trác nhìn nàng một cái, ánh mắt có chút quỷ dị, nhưng lại thực nghe lời đi vào phòng tắm. Chờ khi hắn tắm rửa xong đi ra, A Manh đang đứng ở trước cửa sổ uống trà thưởng gió đêm, thích ý thưởng thức trăng. Nhìn thấy hắn, A Manh còn chưa kịp cười với hắn một cái, nháy mắt đã thấy hắn đến trước mặt, sau đó cả người nàng bị ôm lên, đúng theo kiểu ôm công chúa, ngẩng đầu chỉ nhìn thấy cặp mắt bình thường che kín ác ý mà giờ lại tràn đầy khẩn trương, gắt gao nhìn mặt nàng. "Chàng làm gì đó?" Bởi vì động tác của hắn quá nhanh, một nửa ly trà trong tay A Manh sánh ra ngoài làm ướt tay nàng, nhất thời khiến nàng bất mãn kháng nghị thành tiếng. Ngu Nguyệt Trác không trả lời, chỉ cẩn thận ôm nàng lên giường, lại cẩn thận buông tay nàng. Trong các động tác của hắn, A Manh có thể cảm nhận được hắn đã đem mình trở thành một báu vật mà đối xử, lại yên lặng đánh giá vẻ mặt của hắn, trên mặt cũng không có tươi cười, khóe môi mím lại, nhìn thực nghiêm túc, khác hẳn với bộ dáng bình thường của hắn luôn tỏ ra vẻ tươi cười. A Manh không hiểu thái độ của hắn, không để ý đến việc hắn dùng ánh mắt bảo nàng nằm xuống, ngược lại ngồi bật dậy, đá văng chăn, tò mò hỏi: “Ngu Nguyệt Trác, chàng làm sao vậy? Đêm nay làm sao lại kỳ lạ thế?” Ngu Nguyệt Trác dùng ánh mắt lo lắng nhìn nàng, giống như chỉ cần động tác của nàng mạnh hơn một chút, sẽ biến thành thủy tinh mà vỡ ra, thanh âm khàn khàn nói: “Ba tháng đầu rất nguy hiểm, nàng mang tiểu.. đứa nhỏ, không được tùy tiện xuống giường, nằm nghỉ ngơi đủ ba tháng mới được xuống giường.” "Gì?" A Manh trợn mắt há mồm nhìn hắn, hoài nghi mình vừa nghe lầm.