Hiền Thê Xui Xẻo
Chương 25
A Manh cảm thấy nhất định là kiếp trước mình thiếu nợ nam nhân này, nên kiếp này mới có thể rơi vào trong tay hắn.
Lúc này, A Manh co lại ở trên giường, vẻ mặt đầy phòng bị nhìn chằm chằm nam nhân mặt đầy ý cười, không hề bị biểu hiện phong hoa tuyết nguyệt của hắn mê hoặc, đây đều là giả mà thôi, không thể che đi bản chất tà ác của nam nhân này.
"A Manh ngoan, nàng chọn tự mình cởi hay vẫn là vi phu giúp nàng cởi đây?" Ngu Nguyệt Trác đứng ở bên giường, một tay chống mép giường mềm mại hỏi.
Mặt A Manh liền đen, cắn răng nói: "Gì cũng không chọn!" Nhẫn nhịn vẫn là không thể nhịn được nữa nói:" Hành động vừa rồi của ngươi thật sự là quá thất lễ, ngươi nói cái chuyện này sẽ làm cho nương của ngươi nhìn ta là loại người như thế nào hả? Muội muội ngươi sẽ lại nhìn ta như thế nào? Chẳng lẽ ngươi đã vô sỉ đến mức không có giới hạn sao?"
Ngu Nguyệt Trác nhướng mi, bộ dáng có chút kinh ngạc: "Nói cái gì? Chẳng lẽ ta nói cho nương thân mình nàng không khoẻ, cần tĩnh dưỡng, để cho bà miễn cho nàng mỗi ngày khỏi phải thỉnh an sao? Thân mình của nàng quả thật không tốt, từ nhỏ đến lớn luôn không tự giác mà bị thương, cái này nương cũng biết, bà cũng thông cảm cho nàng, cho nên mới miễn cho nàng đi thỉnh an. Mấy năm nay nương đều dốc lòng lễ Phật, sáng sớm mỗi ngày nàng đều đến phật đường thỉnh an nương, đây không phải hiếu thuận mà là quấy rầy bà thanh tu. Về phần Nguyệt Quyên, nàng không cần để ý tới con bé, chờ thêm thời gian nữa cũng nên tìm cho nó nhà môn đăng hộ đối bàn việc hôn nhân, đến lúc đó nó cũng không rảnh nhìn chằm chằm nàng nữa. Hơn nữa chuyện này đều là sự thật, sao lại gọi là vô sỉ chứ? Chỉ có chuyện không thật, không căn cứ mà cứ nói mới là vô sỉ."
Nhìn thần sắc hắn có chút lãnh đạm, A Manh có chút không thể tin, hắn thật sự đối với muội muội ruột thịt của mình có phải quá mức lãnh đạm hay không? Bất quá nghe hắn giải oan cho cái từ "Vô sỉ" của hắn, A Manh nhất thời có loại xúc động muốn chém người.
Đúng lúc này, Ngu Nguyệt Trác đã muốn kéo nàng lại gần, lôi kéo quần áo của nàng, vì nàng mà bôi thuốc ở chỗ bị thương phía dưới. Tuy rằng đây là ý tốt của bạn tướng quân này nhưng A Manh cảm thấy thực không muốn, chính nàng có thể làm được, hoàn toàn không cần hắn tự mình biểu hiện sự săn sóc. Tuy rằng tối hôm qua hai người đều đã làm chuyện phu thê, nhưng đó là khi rèm đã buông, ánh sáng mờ ảo mà mê ly, nhìn cái gì cũng đều không rõ, nhưng hiện nay là giữa ban ngày đương nhiên không thể so sánh với nhau, nàng sẽ không chịu để nơi tư mật của mình cứ như vậy để người ta nhìn thấy.
"Cút ngay, ta không cần ngươi giả bộ... A… Ngu Nguyệt Trác, ngươi cút đi! A… Ngươi dám đến ta sẽ nguyền rủa ngươi đang đứng đều phải ngã sấp xuống..."
Tiếng thét chói tai chưa dứt, thì đã thấy nam nhân trước giường đột nhiên dưới chân trượt một cái, không thể kháng cự mà trực tiếp ngã một cái thật mạnh trên sàn nhà, phát ra âm thanh thật lớn, sau đó trong phòng không có thanh âm gì nữa.
Ngoài phòng đám người Tri Xuân chờ hầu hạ đối mặt nhìn nhau, sau đó da đầu run lên, không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, chỉ là trực giác mách bảo cô gia trong phòng tiểu thư có làm gì đi nữa thì chắc hẳn cũng đã nhận hậu quả thực thảm.
Trong phòng, A Manh quả thật run như cầy sấy, lặng lẽ nhìn nam nhân nằm úp sấp, chân tay duỗi thẳng hình chữ đại trên mặt đất, nhất thời chột dạ lại sợ hãi, âm thầm hối hận bản thân vừa rồi nói không suy nghĩ. Nhưng mà, nhưng mà... Đều là do hắn động thủ trước, nàng chẳng qua chỉ là phòng vệ thôi...
Ngay lúc nàng đang tự an ủi cổ vũ bản thân có thêm can đảm, mỗ nam nhân vừa ngã sấp xuống đã chống mép giường ngồi dậy, xoa xoa cái trán bị đụng đỏ hồng, đôi mắt sâu kín nhìn chằm chằm nữ nhân co rút ở bên trong giường bộ dạng như chịu đủ kinh hãi lại cố gắng tỏ vẻ chính mình không sợ gì, thoạt nhìn tựa như một con mèo nhỏ chịu đủ bắt nạt, rõ ràng là sợ muốn chết nhưng thời điểm mấu chốt lại dám cắn ngược lại người một ngụm mới bỏ qua.
"A Manh!" Nam nhân cắn răng, rõ ràng là cười rộ lên như phong hoa tế nguyệt, nhưng trong mắt lại là một mảnh hung tàn ác sát, hung ác trừng mắt nhìn nàng.
A Manh sợ tới mức thiếu chút nữa bật dậy bỏ chạy, nếu không phải hiện tại chỗ kia của nàng còn đau không nên hoạt động thì chỉ cần khi nàng thật sự nguyền rủa nam nhân này đã vội nhảy dựng lên chạy trốn."Ngươi, ngươi không sao chứ? Ta không phải cố ý, vốn không muốn nói như thế với ngươi, là ngươi không chịu nghe, ngươi trừng ta làm gì..." Cuối cùng nàng càng nói càng nhỏ giọng.
Ngu Nguyệt Trác cười tủm tỉm nhìn nàng, cười tươi đến mức nàng càng nói càng nhỏ giọng, khi nàng càng lúc càng bất an thì đột nhiên hắn nhảy lên giường như một con mãnh hổ dương cương khí phách oai hùng, đem nàng đặt ở dưới thân hung hăng ở môi nàng hôn cắn một chút, sau đó là một cái hôn sâu bá đạo làm nàng hít thở không thông, hắn mút đầu lưỡi thật mạnh lại dây dưa trêu chọc làm nàng cảm thấy tê rần.
Chờ nàng từ trong mơ màng tỉnh táo lại liền phát hiện chính mình thế nhưng khi bị hắn đùa giỡn còn phối hợp mút vào đầu lưỡi của hắn, nàng sợ tới mức lập tức rụt lưỡi lại cố đuổi hắn đi. Nhưng lại cảm giác được người đang dính sát vào mình kia thân nhiệt thật cao, trên bụng mình lại có thứ gì đó cứng rắn gì đó chọc chọc, nàng sợ tới mức da đầu run lên cả người căng cứng bất động.
Lúc này, Ngu Nguyệt Trác tiến đến bên tai nàng, vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng nói: "Vi phu đã nói qua, nàng muốn nguyền rủa ai đều có thể, vi phu sẽ chịu trách nhiệm giúp nàng, nhưng tuyệt đối đừng bao giờ đem lời đó đặt ở trên người vi phu, hậu quả cũng không phải mình nàng có thể gánh vác đâu..."
Thanh âm kỳ lạ này rõ ràng như tiếng kim loại va chạm vào nhau, nhưng tại sao người nghe lại có cảm xúc trong sự cứng rắn lại ẩn chứa ôn nhu vừa nhẹ nhàng lại vừa dịu dàng làm cho người ta không chịu nổi mà cả người run lên, khi nghe được ý tứ ẩn bên trong lời nói của hắn, làm A Manh sợ tới mức cả người cứng ngắc, thở cũng không dám. Lúc này đây, A Manh trong lòng bắt đầu hối hận ngày bé lại bản thân đã làm cái gì mà để cho hắn để ý từ lúc đó nên đến bây giờ mới không thoát khỏi ma trảo của hắn, nhất thời trầm mặc kiểm điểm bản thân!
Sau khi đe dọa người thành công, Ngu Nguyệt Trác mới vừa lòng đứng dậy, dễ dàng lột sạch sẽ quần áo của nàng, thẳng đến khi trên người nàng chỉ còn cái yếm cùng tiết khố, hô hấp của hắn hơi dồn dập một chút, sau đó lại dường như không có việc gì tiếp tục đem nàng bóc ra sạch sẽ.
Bị loại ánh mắt giống như muốn ăn thịt người này nhìn chằm chằm, cả người A Manh cương cứng, mơ hồ nghĩ rằng mình là một loại đồ ăn vô cùng thơm ngon, thẳng đến khi hắn dời ánh mắt đi đến bên ngăn tủ lấy đồ gì đó, nàng lập tức đem chăm bao kín lấy chính mình, sau đó tự khinh bỉ bản thân thế mà lại bị hắn dọa sợ, thật sự rất không có tiền đồ.
Nhưng mà nếu quay lại lúc đó một lần nữa, tin tưởng rằng nàng vẫn sẽ lại nguyền rủa hắn. Cho nên, mặc dù bị hắn dọa sợ tới mức trái tim phát đau, nhưng nếu còn có lần sau nàng vẫn sẽ làm như vậy. Có thể nói nàng chính là loại người biết rõ hậu quả rất nghiêm trọng, nhưng lại không có cách nào khắc chế hành vi của bản thân, đơn giản mà nói là quá mức ngu ngốc.
Ngu Nguyệt Trác đem một lọ thuốc mỡ mang đến, thấy động tác của nàng cũng không thèm để ý, thoải mái mà đem nàng ôm đến bên giường, sau đó kéo chăn tách hai chân của nàng ra, dưới ánh sáng ban ngày kiểm tra chỗ nàng bị thương. Tối hôm qua thừa dịp nàng ngủ say, hắn đã kiểm tra qua một lần rồi, nhìn đến chỗ bị xé rách của nàng vừa hồng lại vừa sưng, làm cho hắn áy náy một hồi lâu, cũng bắt đầu nhận ra nàng là nữ Tử Yếu ớt, không phải người trong quân đội quê mùa thất học, thực sự không thể chịu nổi sự thô bạo của mình.
Cái gọi là kiều thê, có lẽ chính là như thế này, vừa đáng yêu lại vừa nhu nhược cần nam nhân che chở chăm sóc.
Dưới ánh sáng ban ngày, hết thảy đều không có chỗ nào để che giấu cũng làm cho nơi nữ tính tư mật của nàng hoàn toàn hiện ra ở trước mặt một người nam nhân. Trong lòng A Manh cảm thấy thẹn thùng không thôi, cái nơi đó ngay cả chính nàng đều không hề nhìn kỹ qua, bây giờ lại hoàn toàn bị nam nhân làm càn xem xét như vậy, cảm giác thật sự là không thể chịu nổi.
A Manh nhẫn nhịn, thấy hô hấp của hắn dần dần nặng nề, nhất là đôi mắt ám trầm lợi hại, tâm nàng liền hoảng hốt, thân thể đã có phản ứng trước, một cước đá vào trên vai nam nhân sau đó lại bị một cái bàn tay to bắt lấy. Mà lúc này đây, trong mắt người bên ngoài tư thế của hai người nhìn thế nào cũng đều là vô cùng dâm đãng, cũng làm cho nàng cảm thấy càng thêm thẹn thùng.
"Ngươi xem đủ chưa?" A Manh nhịn xuống ý xấu hổ mà mắng.
Ngu Nguyệt Trác nắm lấy cái chân khéo léo của nàng, nhìn nàng rõ ràng là khuôn mặt đỏ bừng thẹn thùng lại làm ra vẻ bộ dạng hung dữ chanh chua, không khỏi bật cười nhẹ nhàng. Hắn từ khi nhận thức nàng thì đã biết rằng nữ nhân này không phải là người dễ bị khi dễ, cho dù bị đánh đến mức đầu rơi máu chảy nàng vẫn sẽ phản kích cho bằng được.
"Nàng là thê tử ta cưới về, toàn thân cao thấp của nàng đều là của ta, ta đương nhiên là xem bao nhiêu cũng không đủ." Hắn lại cười lộ ra khuôn mày tuấn nhã, mặc dù đã sắc dục công tâm nhưng thoạt nhìn vẫn là cao quý bất phàm như vậy.
A Manh nghẹn họng nhìn trân trối, xem như nàng được đại khai nhãn giới, trên thế giới này thế nhưng lại có một nhân vật cực phẩm như vậy, rõ ràng là vô sỉ đến cực điểm thế nhưng nếu chỉ nhìn bộ dáng của hắn sẽ thấy giống như một bậc thánh hiền chính nhân quân tử, thuộc loại văn sĩ nhà cao cửa rộng, phong thái nghiêm cẩn có lễ đều dễ dàng thuyết phục người ta. Nhưng khi lời nói được thốt ra thì thật sự là...
A Manh đang đờ đẫn lại đột nhiên phát giác bản thân mình vẫn là thua ở trong tay hắn, bởi vì so với công phu vô sỉ của người nào đó, nàng liền không có cửa mà thắng được hắn.
"Còn nữa, về sau đừng tùy tiện mà đá người, miễn làm bị thương chính mình." Nam nhân này lại tỉ mỉ dặn dò, dáng vẻ tràn đầy tình thâm ý trọng.
"Nha..." A Manh vẫn đờ đẫn không có chút phản ứng nào trả lời.
Chờ nam nhân kia cẩn thận bôi thuốc cho nàng xong, A Manh vội vàng cầm quần áo mặc lại, nhịn không được lại trừng mắt nhìn nam nhân kia một cái, thật vô sỉ, thế nhưng lại thừa dịp bôi thuốc sờ nơi đó của nàng, chính nàng đều ngượng ngùng không dám sờ...
Ngu Nguyệt Trác bưng tới một ly nước, đem viên thuốc mà y nữ đưa đến giúp nàng uống, hầu hạ thập phần săn sóc chu đáo.
Chờ làm xong hết thảy mọi việc, khi Ngu Nguyệt Trác đang muốn ôm nàng để bồi dưỡng tình cảm vợ chồng, đột nhiên có hạ nhân đến bẩm báo thái sư Ôn Lương đương triều vừa đến đang chờ ở đại sảnh.
Nghe vậy, Ngu Nguyệt Trác khẽ cau mày, trực giác đến đây lại là một phiền toái.
Truyện khác cùng thể loại
169 chương
41 chương
150 chương
123 chương
37 chương
20 chương