Kinh thành, hoàng cung, Tử Thần điện. Hoàng đế Đại Sở ngồi trên ngự án xem mật tấu, là ở Đồng Thành ra roi thúc ngựa đưa về. Tổng quản thái giám hoàng cung Lưu công công nhận trà nóng cung nữ đưa đến, bưng tới trước bàn, đem trà đã lạnh dọn xuống, tất cả động tác nhẹ nhàng không phát ra tiếng nào, đám cung nhân im lặng đứng 1 bên, nhìn không chớp mắt. Đột nhiên, Lưu công công kinh ngạc phát hiện Sùng Đức Hoàng đế xưa nay thong dong lạnh nhạt, trầm tĩnh cơ trí, nhưng đôi tay cầm tấu chương lại khẽ run, Lưu công công tưởng mình hoa mắt, liềnt hấy Sùng Đức Hoàng đế bỗng bật dậy, vẻ mặt kích động. “Quá tốt rồi, Túc Vương phi thế vậy mà mang thai! Ha ha ha… Hoàng đệ của trẫm rốt cục có hậu nhân rồi…” Sùng Đức Hoàng đế cao hứng cười rộ lên, khuôn mặt tuấn lãng cao hứng nhiễm 1 tầng đỏ ửng, dễ dàng nhận ra lòng hắn có bao nhiêu xúc động. Lưu công công ngây người, nhanh chóng phản ứng lại, lập tức quỳ rạp xuống đất tươi cười nói: “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng.” Mặc kệ Túc vương bị cao tăng Bạch mã tự nói mệnh cách gì, Túc Vương phi mang thai là chuyện khó tin cỡ nào, nhưng Lưu công công hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm, đương nhiên biết địa vị của Túc vương trong lòng Sùng Đức Hoàng đế, chỉ sợ cả tiểu thái tử so ra cũng kém, lúc này chỉ cần nói chúc mừng là được rồi. Quả thật, nhìn Sùng Đức Hoàng đế tinh thần vui vẻ, lúc biết Hoàng hậu của mình có thai e rằng cũng không xúc động vui vẻ như vậy. Sùng Đức Hoàng đế tâm tình rất tốt, chỉ cười mắng lời nịnh hót của Lưu công công: “Ngươi chúc mừng trẫm làm gì? Nên chúc mừng Túc vương mới đúng.” Lưu công công cười nói: “Hoàng thượng, Túc vương thiên tuế không ở trong kinh, nô tài chúc mừng ngài cũng giống nhau.” Chẳng qua, nhìn dáng vẻ Sùng Đức Hoàng đế cao hứng thế này, cứ như là con trai hắn sủng ái nhất sinh ra tôn tử đầu tiên vậy, thật khiến người ta suy nghĩ miên man mà. “Vậy cũng mở miệng nói được!” Sùng Đức Hoàng đế cười mắng, tâm tình xúc động khó bình tĩnh, đi lòng vòng trong điện, một bên nói với Lưu công công đi theo sau hắn: “Lưu công công, ngươi thấy mấy lão hồ ly cùng thế gia đệ tử bên ngoài, người nào cũng trước mặt trẫm thì khen tặng, sau lưng đều nói Hoàng đệ trẫm đời này ‘Khắc thê tuyệt tử’, lúc chết cũng không có người lo ma chay, Trẫm có tín nhiệm hắn hơn nữa cũng không có kết cục tốt, có ích lợi gì? Thậm chí còn muốn đem hết tiền đi đặt cược… Ha! Lúc này trẫm nhất định phải đùa chết bọn họ, Trẫm cược 1 nửa kho bạc riêng, không tin chơi không chết bọn họ! Lưu công công, bạc lần trước trẫm đánh cược nên thu hồi rồi, ngươi đi thông tri, cho bọn họ đem bạc trẫm thắng được thu hồi 1 nửa, nửa kia tiếp tục cược, cược nữa, cược… Túc Vương phi bình an sinh đứa nhỏ. Chờ Túc Vương phi sinh hạ, nếu là nam, Trẫm sẽ hạ chỉ phong hắn làm Thế tử, lớn lên sẽ kế thừa tước vị của Túc vương phủ; Nếu là nữ, ừm, liền thành công chúa của hoàng gia, là công chúa của Trẫm!” Lưu công công nghe lời cuối cùng của Sùng Đức Hoàng đế, lòng biết Hoàng thượng thật sự vô cùng bảo vệ vị bào đệ duy nhất này, thậm chí cho đứa con chưa xuất thế trong bụng Túc Vương phi quang vinh đặc biệt khó tưởng tượng được, loại vinh sủng này chưa từng có ai hướng đến. Xem ra, chỉ cần Sùng Đức Hoàng đế còn tại vị 1 ngày, Túc vương phủ sẽ nhận được vinh sủng vô hạn. Lưu công công không ngừng được ý cười trên mặt, lên tiếng đáp vâng. Lưu công công biết chủ tử nhà bọn họ lần này cược thắng rồi, bất quá Hoàng đế tham dự việc đánh bạc trong dân gian không thể để người khác biết, ông vẫn nên cảnh giác 1 chút, tránh phá hủy chuyện tốt của Hoàng thượng. “Còn nữa, Trẫm phải đảm bảo Túc Vương phi bình an sinh hạ Lân nhi! Ngươi qua Thái y viện xem xem, truyền ý chỉ của Trẫm, điều thêm 2 thái y đi Đồng Thành… A, thêm 1 ít y nữ hiểu rõ phụ khoa cũng điều qua, nói với bọn họ, nhất định giúp Túc Vương phi bình an thuận lợi sinh đẻ, bằng không bọn họ cũng không cần trở về.” Không cần trở về ý chính là lưu đày ở biên thành, đối với người sống ở kinh thành là chuyện khó có thể tưởng tượng được, tin rằng người nghe nói như vậy, chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý chăm sóc. Lưu công công biết Hoàng đế vô cùng coi trọng cái thai này của Túc Vương phi, lập tức cung kính vâng lời, quay đầu đi xuống phân phó. Phân phó xong, Sùng Đức Hoàng đế nhất thời không nhớ nổi còn gì cần chú ý, dù sao Túc Vương phi cũng ở biên thành xa xôi, Hoàng đệ nhà hắn dường như không có ý định hồi kinh, hiện tại Vương phi mang thai, sợ đường đi xóc nảy, trong thời gian ngắn càng không trở lại. Mà hắn là một đại nam nhân, chưa từng chú ý qua phụ nữ có thai cần gì. Làm Hoàng đế, lúc phi tần của hắn có thai đều có người chuyên môn đến báo, chờ sinh hạ con rồi lại có người đến báo, trước giờ hắn chỉ cần chờ hoàng tử oa oa ra đời, hắn đi nhìn qua một cái là được……. Xem ra, chuyện này phải tìm người có kinh nghiệm hỏi một chút. Sùng Đức Hoàng đế ngồi không yên, liền khởi giá đến Trọng Hoa cung của Thái hậu, muốn báo tin tốt cho Thái hậu biết. Tâm tình bây giờ của Sùng Đức Hoàng đế giống như đứa con dốc lòng nuôi dạy lớn lên rốt cục trưởng thành, an lòng, lại chua xót lẫn lộn, hơn mười năm làm đế vương, đây là lần đầu tiên hắn thất thố như vậy, cũng không nguyện ý thu lại tâm tình. Lúc này Sùng Đức Hoàng đế gấp gáp chia sẻ tin tức tốt cho người hiểu được tâm tình của hắn, đối tượng chia sẻ đương nhiên là người cũng vô cùng quan tâm hậu duệ của Túc vương – Thái hậu. ************* Trọng Hoa cung, Thái hậu ngây ngốc nhìn Hoàng đế tươi cười đầy mặt, Hoàng đế hỉ giận lộ ra thế này bà đã không thấy hơn hai mươi năm rồi. Có lẽ, trừ lúc tiểu nhi tử mới sinh thấy qua một lần, những lúc khác, đứa con lớn này của bà luôn xuất sắc trầm ổn, thâm trầm nội liễm. Lúc lên ngôi cửu ngũ, lại tăng thêm uy nghi của Đế vương, khiến người không dám nhìn thẳng. Thái hậu hoài nghi những gì mình vừa nghe, bà vừa nghe được Hoàng đế nói với bà Túc Vương phi ở biên thành xa xa kia mang thai. “Hoàng thượng, là Ai gia nghe lầm sao? Ngươi nói….” “Mẫu hậu, ngài không nghe sai, Trẫm nói Túc Vương phi mang thai.” Hoàng đế vừa dứt lời, cung nhân lanh lợi trong Trọng Hoa cung lập tức quỳ xuống hướng Thái hậu chúc mừng bà có thêm một tôn tử. Thái hậu xác thực rồi, mặt cười như đóa hoa cúc. Tiểu nhi tử của bà từng bị cao tăng của Bạch Mã tự nói mệnh cách “khắc thê tuyệt tử” rốt cục có hậu nhân rồi, bảo sao bà không cao hứng? Sau này xem ai dám cười nhạo con trai bà “khắc thê tuyệt tử”, về già không người chăm sóc?! “Tốt! Tốt! Tốt lắm!” Thái hậu nói liền ba tiếng tốt, nói với Hoàng đế: “Ai gia đã biết Túc Vương phi mệnh rất tốt, bằng không lúc trước Ai gia cũng không ở trong đông đảo thế gia cô nương liếc mắt liền nhìn trúng nàng.” “Mẫu hậu nói rất đúng.” Hai người vui vẻ cười một lúc, Thái hậu cũng bình tĩnh lại, lập tức nói: “Túc Vương phi mang thai, bảo bọn họ hồi kinh đi, trong kinh thành an thai sinh sản tốt hơn…. Ai nha, đi đường hình như cũng không tốt? Ba tháng đầu rất nguy hiểm, vẫn là từ từ đã, ba tháng sau chờ thai ổn rồi mới trở về cũng không muộn. Ai gia phái vài nhũ nương lớn tuổi có kinh nghiệm qua đó chiếu cố trước, thái y, y nữ cũng đưa qua. Ừm, còn nữa, Túc vưng phi mang thai, không hầu hạ Túc vương được, Ai gia sẽ cẩn thận chọn vài nữ tử vừa ý qua hầu hạ bọn họ……” Sùng Đức Hoàng đế mỉm cười lắng nghe, tới khi nghe Thái hậu nói đến “Túc Vương phi mang thai, không hầu hạ Túc vương được, Ai gia sẽ cẩn thận chọn vài nữ tử vừa ý qua hầu hạ bọn họ……”, khuôn mặt tươi cười lập tức cứng ngắc. “Mẫu hậu!” Sùng Đức ngắt lời lải nhải của Thái hậu, nói: “Việc này không vội, người hầu hạ ở Đồng Thành đã đủ rồi, Trẫm cảm thấy không cần đưa người qua nữa.” Sùng Đức Hoàng đế không thể không nhắc nhở Thái hậu lại phát bệnh, tránh cho một phút bất cẩn, Thái hậu lại bị mất mặt, biến thành mặt mũi mọi người cũng khó xem. Thái hậu vừa nghe đã hiểu hắn, sắc mặt trầm xuống, nói: “Hoàng thượng, ngươi có ý gì? Từ xưa đến nay ai lại để trượng phu trong thời gian chính thê mang thai không có người hầu hạ? Ai gia cũng là vì tốt cho Túc Vương phi, tránh cho để người khác biết lại nói nàng ghen tị.” “Mẫu hậu, Bá Ninh không cần đâu.” “Nó có ý gì? Xưa nay nam nhân nào không phải ba vợ bốn nàng hầu? Hắn là Vương gia tôn quý, chẳng lẽ cả đời chỉ có một nữ nhân?” Thái hậu thở hổn hển nói tiếp, “Ai gia còn hy vọng nó con cháu đầy đàn, không thể mặc nó hồ đồ. Hoàng thượng, Ai gia là mẫu thân nó, sẽ không hại chính con của mình!” Sùng Đức Hoàng đế gần như thở dài trong lòng, ngài sẽ không hại con mình, nhưng luôn sẽ cho người ta thêm phiền phức! “Mẫu hậu, lần trước ngài tặng hai y nữ Diêu gia qua kết quả như thế còn chưa đủ sao? Bá Ninh không thích, ngài không thể ép hắn.” Lời chưa dứt, vừa nói đến chuyện đó, Thái hậu lại nổi giận, siết chặt tay cầm quạt tròn, cắn môi nói: “Hoàng thượng, đều là ngươi làm hư Túc vương, ngươi xem trong kinh có Vương gia nào bốc đồng như nó? Ở lại biên thành không chịu hồi kinh còn chưa nói, bên người chỉ có một nữ nhân, ngươi không biết Vương phi của Tĩnh vương, Tân vương, Lưu vương tiến cung bái kiến Ai gia, đều ngầm cười nhạo Túc vương sợ vợ, khiến các Vương gia kia rất xem thường…. Ngươi nói xem, Ai gia có thể không tức giận, Ai gia có thể không vì nó mà suy nghĩ sao?” Sùng Đức Hoàng đế đương nhiên biết những người bên ngoài cung nhìn Hoàng đệ mình như thế nào, nhưng từ khi cao tăng Bạch Mã tự phê mệnh xong, lời đồn khó nghe hơn cũng có, cũng chẳng thiếu những lời này. Hoàng đệ của hắn, hắn sủng, hắn che chở, bọn họ dám ở bên ngoài nói lung tung, thì đừng oán Hoàng đế hắn lạm dụng tư quyền tìm cớ giáng chức, đuổi cùng giết tuyệt. Làm Hoàng đế, loại quyền lợi này vẫn có, nếu những Vương gia kia không sợ con cháu đời sau sống không tốt, thì bọn họ có thể tùy tiện cười. Thái hậu trợn mắt há hốc mồm, cứ như không nhận ra đứa con này, có Hoàng đế nào bảo vệ đệ đệ đến mức này chứ? Truyền ra ngoài còn không nói hắn thành hôn quân sao? Hai mẫu tử không hợp ý nửa câu, cuối cùng, vẫn là Thái hậu lợi dụng chữ “Hi mà chèn ép Hoàng đế. “Ai gia mặc kệ, dù sao Ai gia không thể mặc cho Túc vương sa ngã, Ai gia phải đưa người qua.” “Vậy được!” Sùng Đức Hoàng đế sắc mặt bình tĩnh, lạnh nhạt nói, “Nếu Bá Ninh ném các nàng ra ngoài, ngài cũng không được tiếp tục đưa người qua nữa, tránh cho người bên ngoài biết lại chê cười ngài, Trẫm cũng không thu dọn được.” “…….” Thái hậu ôm ngực, nhìn đứa con lớn nhất không biết nghe lời nói xong liền bước ra ngoài, tức giận đến ngực đau không thôi. Trời a, bà sinh không phải con, rõ ràng là oan gia nghiệt chủng, đứa nào cũng chọc tức bà! ***********Không nói Thái hậu cùng Hoàng đế trong kinh thành PK như thế nào, ở Đồng Thành, A Nan bắt đầu những ngày dưỡng thai. Lúc chẩn đoán chính xác A Nan mang thai rồi, người của Túc vương phủ đều xem A Nan như đồ dễ vỡ, đi đâu cũng có người theo sát, ngay cả uống nước cũng khẩn trương gần chết, hận không thể uống thay nàng, miễn cho nàng không cẩn thận bị sặc. Đương nhiên, A Nan bị đông người như vậy theo sát, nguyên nhân trọng yếu nhất, là do bạn Vương gia hạ lệnh. Vì mệnh lệnh của Sở Bá Ninh, hiện tại toàn bộ người trong phủ đối xử với nàng như thương bệnh binh trầm trọng. Hạ nhân trong phủ bây giờ nói chuyện cũng lời nói nhỏ nhẹ, đi đường phải lặng yên không tiếng động, tránh quấy rầy phụ nữ có thai. Mà Sở Bá Ninh trừ phi có việc đi quân doanh, còn lại đều bồi bên cạnh nàng, mỗi ngày đúng giờ trở về bồi nàng ăn tối, tuyệt đối không trễ giờ. Hiện tại vương phủ có hai thái y mỗi ngày thay phiên trực, ngay cả con gái của Cố đại phu – Cố Tiếu Nhan cũng bị mời đến vương phủ “nằm vùng” để ở bên cạnh nàng, khiến A Nan luôn cảm thấy thực xin lỗi cô nương nhà người ta. Bên phủ thành thủ, Hà phu nhân phái đến hai nhũ nương lớn tuổi có kinh nghiệm sinh sản qua chiếu cố, thuận tiện bảo các nàng nói cho A Nan những chuyện cần chú ý khi mang thai, Hà phu nhân rảnh rỗi cũng qua bồi nàng nói chuyện, quan tâm nàng không thua kém người trong phủ. Ngoài ra, còn phải uống các loại thuốc bổ, A Nan uống đến mức muốn nôn ra, cuối cùng, mỗi lần uống đều phải để bạn ương gia bưng khuôn mặt vô cùng nghiêm túc đến dỗ nàng uống thuốc bổ. Dưới sự giám sát của mọi người, mỗi ngày A Nan chỉ có ăn rồi ngủ, ngủ dậy rồi ăn, còn có người bồi nàng nói chuyện phiếm. Hai tiểu hồ ly mà A Nan nuôi vì nguyên nhân nàng đang mang thai, bị Sở Bá Ninh không thương tiếc vứt cho bọn hạ nhân nuôi. A Nan nghe nói trên người động vật có vi khuẩn gì gì đó, không tốt với phụ nữ có thai, tuy rằng thấy hai tiểu hồ ly thực đáng thương, nhưng vì tốt cho thai nhi, cũng không phản đối. Trong việc ăn uống, A Nan đột nhiên phát hiện mình có rất nhiều thứ phải kiêng kỵ, ngày nọ, lúc nàng nghe Chương ma ma nhắc đi nhắc lại “Ăn thịt thỏ con sinh ra bị sứt môi, ăn thịt dê sinh con sẽ bị động kinh, ăn thịt chó sinh con sẽ thích cắn người, ăn thịt vịt thì con sẽ bị bệnh lắc đầu, ăn gừng sinh con dài sáu ngón tay…..” vân vân và vân vân, A Nan suýt chút hộc máu, Nàng không biết cổ đại có nhiều kiến giải như vậy, kiếp trước nàng gặp qua người có thai, nàng ta muốn ăn gì, chỉ cần vô hại với phụ nữ có thai đều được ăn, không có kiêng kỵ đến mức này. Đến phiên nàng mang thai, sao lại có nhiều thứ không thể ăn vậy? Song, A Nan có thêm tư tưởng của người hiện đại, biết phụ nữ có thai không phải chỉ cần giống Bồ Tát để người vây quanh là được, còn cần phải vận động nữa. Vỉ thế, A Nan kiên trì mỗi ngày tản bộ một chút trong sân, cố gắng bảo trì tâm trạng bình thường trong bầu không khí căng thẳng. Cho nên, trên dưới vương phủ, bình tĩnh nhất ngược lại là vị phụ nữ có thai! Đương nhiên, khiến A Nan nghẹn lời vẫn là bạn quân sư. Ôn Lương chưa trở về quân doanh, xem khách phòng của vương phủ thành nhà mình ở thật nhàn nhã tự tại, khiến A Nan có loại cảm giác mời thần dễ, tiễn thần khó. Ôn Lương gần đây giống cái đuôi đi theo phía sau Sở Bá Ninh, mỗi tối dùng cơm đều đến báo danh với nàng, sau đó đôi mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm bụng nàng, lải nhải đứa con này nọ. A Nan đen mặt, tuy rằng Sở Bá Ninh từng nói nếu sinh tiểu thế tử, sẽ cho đứa nhỏ nhận hắn làm nghĩa phụ, nhưng đứa con này không nhất định là nam mà? Lỡ như là con gái thì sao? Khi A Nan hỏi vậy, Sở Bá Ninh và Ôn Lương cùng sửng sốt, xem ra là không nghĩ đến khả năng đó. Sở Bá Ninh chỉ sửng sốt một chút, lập tức nói: “Con gái cũng không sao, tương lai bổn vương sẽ tìm vị hôn phu tốt cho nó.” A Nan nhìn gương mặt nghiêm túc có chút u sầu của hắn, sáng suốt im miệng, biết nếu mình sinh con gái, con rể tương lai sẽ rất đáng thương, vì có nhạc phụ rất khó ứng phó, còn là nhạc phụ rất quyền thế, rất ngang ngược khiến người ta đau đầu. Ôn Lương co rút khóe miệng, chần chờ nói với A Nan: “Nếu là Quận chúa…. Khụ khụ khụ, Tử Tu cũng sẽ chuẩn bị đồ cưới cho nàng.” A Nan cũng run rẩy, nàng nhịn không được hoài nghi Ôn Lương có tật xấu gì hay không, không thể cưới vợ sinh con, cho nên mới để ý con của nàng như vậy, vội vã làm nghĩa phụ gì gì đó. Có điều, loại chuyện bới móc vết sẹo riêng tư của người ta này nàng tiện hỏi không ra miệng, chỉ có thể tự YY trong lòng. Sở Bá Ninh liếc mắt nhìn hắn, tức giận nói: “Không cần, con gái của bổn vương đương nhiên bổn vương sẽ chuẩn bị tốt đồ cưới cho nó.” Để một nam nhân chuẩn bị đồ cưới này nọ cho khuê nữ của mình, thật sự rất tổn hại tôn nghiêm của nam nhân, cho nên Sở Bá Ninh kiên quyết bác bỏ lời của Ôn Lương. Ôn Lương cũng không giận, cười hì hì nói: “Vương gia, nếu tính cách cùng diện mạo của tiểu quận chúa giống ngài, Tử Tu tin tưởng nàng ấy sẽ cần rất nhiều đồ cưới.” “……” A Nan đen mặt, nhìn nhìn mặt bạn Vương gia, nếu sinh con gái có diện mạo giống hắn, tin tưởng con sẽ rất xinh đẹp thanh lệ, nhưng nếu tính tình cũng giống hắn……. Orz….. A Nan tin con gái của họ chắc chắn sẽ giống Ôn Lương nói, cần chuẩn bị đồ cưới phong phú mới có thể gả nàng ra ngoài……. Ôn Lương nói một tràng này thực đả kích hai vợ chồng, A Nan mắt đẫm lệ nhìn Sở Bá Ninh, thiếu chút ngồi cắn khăn tay. “Vương gia, nếu con gái thật sự giống chàng……” A Nan yếu ớt nói. Sở Bá Trữ sắc mặt thực tối, thanh âm trầm xuống vài phần, “Con gái bổn vương đương nhiên giống bổn vương.” A Nan nghẹn họng, nhìn Ôn Lương, chuyện này là hắn khởi xướng, liền để hắn nói rõ đi. Sở Bá Ninh cũng nhìn Ôn Lương, đôi mắt đen hàn ý dày đặc, dường như chỉ cần hắn nói không hợp lý, sẽ lập tức giết vậy Ôn Lương biết mình đã vô ý chọc giận bạn Vương gia, ngượng ngùng cười nói hai câu, nhanh chóng chuồn đi, lưu lại bạn Vương gia ứng phó ưu tư của phụ nữ có thai. Thân thể A Nan thực khỏe mạnh, mang thai cũng không nôn ọe, cả người hồng hào như hoa, tươi cười ngọt ngào, ăn ngon ngủ yên, khiến người ta hâm mộ không thôi. Tật xấu duy nhất là, rất dễ buồn phiền. Mà thái y nói, đây là phản ứng bình thường của phụ nữ có thai, cho Sở Bá Ninh và Ôn Lương lần đầu tiên trong đời cảm nhận được tính khí thất thường của phụ nữ có thai. Bất quá, A Nan vẫn là cô nương tính tình ôn thuần, làm khổ người khác cũng không giày vò đến người ngã ngựa đổ, khiến người mệt mỏi không chịu nổi. “Vương gia, con gái lớn lên giống chàng cũng rất tốt, chỉ là, nếu tính tình cũng giống chàng…….” A Nan lo lắng, trong nhà có một cái mặt than nghiêm túc đã đủ rồi, chẳng lẽ còn muốn thêm một cái? “Giống bổn vương có gì không tốt?” Sở Bá Ninh ngắt lời nàng. A Nan trong lòng thầm xem thường, vị gia này thật không tự hiểu lấy mình. Vương triều Đại Sở có một Túc vương đã khiến người ta đau đầu, sau này lại có một quận chúa cực kỳ tương tự hắn, nam nhân nào dám cưới chứ? A Nan cảm thấy, nam nhân bình thường sẽ không muốn cưới một nữ nhân nghiêm túc khiến người đau não, nói chuyện lại đâm xuyên tâm can người ta. Đặc biệt là cưới một nữ nhân như vậy về nhà, còn kèm thêm một nhạc phụ đặc biệt khó ứng phó…… Chẳng lẽ con gái mình sau này gả không ra được? A Nan thương tâm. Trước kia lúc chưa kết hôn, còn nghĩ nữ nhân cả đời không gả đi cũng không sao, làm quý tộc độc thân cũng tốt. Nhưng thời này không cho phép nữ nhân làm quý tộc độc thân, nữ nhân tới tuổi không lấy chồng sẽ bị người cười chê. Con gái nàng đương nhiên nàng nên tính toán tương lai cho nó, sao có thể cho phép mình nghĩ như trước đây? Sở Bá Ninh nhìn nàng cau mày rối rắm, hốc mắt cũng đỏ lên, tâm tình cũng không tốt. Sở Bá Ninh trực tiếp ôm nàng về phòng ngủ, ôm nàng cùng ngồi trên giường, hai tay cẩn thận giữ lấy bụng còn bằng phẳng của nàng, theo thói quen thân thiết cọ cọ mặt lên cổ“Con gái dù giống bổn vương cũng tốt, bổn vương sẽ dạy nó văn võ, bồi dưỡng nó thành một nữ tử xuất sắc.” Sở Bá Ninh nhẹ nhàng nói, khuôn mặt dường như hơi đỏ một chút. “………..” A Nan rối rắm, hắn muốn bồi dưỡng ra Võ Tắc Thiên, hay là Thái Bình công chúa? Như vậy càng không có nam nhân dám cưới? Sở Bá Ninh cọ đủ, nâng mặt hôn môi nàng, thần sắc nhu hòa, con ngươi đen như nước, an ủi nàng: “Nàng lo dưỡng thai tốt là được, chuyện của con gái để bổn vương an bài.” A Nan: =__=! Nói, chàng rốt cục muốn an bài thế nào a? Ai nha, các ngươi không biết bây giờ thảo luận chuyện này là quá sớm sao? Con của hai người con chưa biết là nam hay nữ nha! ——