Bất kỳ nữ nhân bị lão công mình trêu đùa khiến động tình không dứt mà người ta tự nhiên dừng lại, không cho tận hưởng, cũng sẽ tức giận. A Nan đương nhiên cũng tức giận. Vừa uất ức, lại cảm thấy có chút khuất nhục. Vương gia giỏi lắm sao! Vương gia là có thể tùy tiện như vậy giày vò người ta như vậy sao! Vương gia là có thể nhục nhã người ta như vậy sao! Vương gia là có thể khiến người ta ủy khuất vậy sao … Chỉ là nàng là một cô nương có tính cách ôn hòa, trong lòng dù có tức giận thế nào, trên mặt cũng vẫn thể hiện sự hòa hợp êm không thể thể hiện bộ dáng tức giận. A Nan khom người nhặt y phục rơi trên mặt đất, cầm quần áo từng cái mặc vào, đang chuẩn bị xuống giường đi ra ngoài gọi bọn nha hoàn bày thiện thì Sở Bá Ninh đột nhiên kéo nàng vào trong lòng. Sở Bá Ninh nâng cằm nàng lên, trông vào hai tròng mắt của nàng, tựa hồ có chút không hiểu: “Nàng tức giận sao?” A Nan thật muốn xem thường hắn, nàng không phải thánh nhân, đương nhiên là có tức giận. A Nan thoát ra khỏi ngực của hắn, nén giận dữ đi ra ngoài rồi gọi nha hoàn bày thiện. Như Lam len lén liếc mắt, nhạy cảm phát hiện rõ ràng tâm tình hai chủ nhân tựa có cái gì đó không đúng, đặc biệt là Vương phi nhà nàng, trên mặt dù duy trì nụ cười ôn hòa như bình thường, nhưng ánh mắt không nhu hòa như vậy, hơn nữa miệng Vương phi nhà nàng rất sưng, xem ra giống như là bị thứ gì đó cắn. Như Lam theo bản năng liếc nhìn Sở Bá Ninh trên giường, thấy đôi mắt hắn nhìn theo hình ảnh Vương phi tựa có suy nghĩ, trong lòng nhận định bộ dáng kia của Vương phi nhất định là do Vương gia làm cho. Như Lam cũng không biết bọn họ làm sao, nhưng nàng là nha hoàn, không thể tùy tiện nói cái gì, chỉ đành chỉ huy bọn nha hoàn dọn xong bữa tối nhất nhất lui ra ngoài. Hai người dùng bữa như thường ngày, chỉ ăn mà không nói, chỉ có tiếng bát đũa va chạm, an tĩnh không tiếng động. Chỉ là, A Nan không biết là, trong lúc này, Sở Bá Ninh dùng ánh mắt mang theo suy nghĩ yên lặng quan sát nàng, trong lòng nàng đang tức giận, hoàn toàn không thèm để ý đến nam nhân này, từ lúc thành thân tới nay đây là lần đầu tiên A N an tùy hứng. Chỉ là, A Nan còn chưa tùy hứng đủ, nàng chỉ hờn dỗi ở trong lòng, sắc mặt chỉ hơi mang ý lạnh, không có làm ra phản ứng gì quá kích động, nếu không phải là người thân cận nàng, thật đúng là không thể biết là nàng đang tức giận. Sau bữa tối không lâu, A Nan để cho người mang nước tắm tới, nàng muốn tắm. Mặc dù khí trời rét lạnh, A Nan vẫn kiên trì duy trì thói quen hàng ngày đều tắm – điều này cũng thể hiện đặc quyền của xã hội thượng lưu, A Nan yêu thích loại đặc quyền này, chỉ cần mở miệng liền có nước nóng để tắm. Đem toàn thân ngâm mình trong nước ấm, như là được trực tiếp chui vào chăn, thật sự là quá hạnh phúc. A Nan đổ nhiều nước nóng, cho đến khi da nhăn lại thì mới đứng dậy lau sạch nước trên người, mặc áo lót cùng quần áo sạch sẽ nha hoàn đã chuẩn bị cho nàng, vừa mới lau khô đuôi tóc ướt trong lúc tắm rồi đi ra phòng bên. Mới vừa trở lại bên trong, liền nhìn thấy Sở Bá Ninh mặc quần áo ngủ, khoác trên người chiếc áo khoác cứ như vậy ngồi bên giường, một tay để lên mặt như đang suy tư điều gì. Dưới ánh đèn bộ dáng trầm tư của mỹ nam rất đẹp, rất tài trí khiến người vừa nhìn thấy liền yêu. Vốn là dáng dấp của Sở Bá Ninh cũng không tệ, thu lại vẻ mặt nghiêm túc này thì dáng dấp của hắn so với đệ nhất mỹ nam kinh thành Ôn Lương có phần hơn. Nhưng mà, hiện tại A Nan không có tâm tình chảy nước miếng với mỹ nam. Nàng còn đang tức giận chuyện vừa rồi. Một người đàn ông đối với ngươi như vậy, lại là trượng phu của ngươi, mặc kệ như thế nào cũng sẽ tức giận. Mặc dù không cảm thấy bị nhục nhã, nhưng vẫn cảm thấy khổ sở. A Nan không biết mình vì cái gì mà khổ sở, chẳng qua là cảm thấy Sở Bá Ninh đối với nàng như vậy, nhất thời khiến nàng không có cách nào tiếp nhận được, nên đành làm kiêu. Nghĩ như vậy, A Nan nhất thời cả người đổ mồ hôi lạnh. Nói thêm gì nữa, A Nan cảm giác mình có thể, nhưng tuyệt đối không thể đem thi triển ở trên thân một nam nhân, khiến cho mình cảm thấy rất ngu. A Nan vẫn cảm thấy mặc dù mình không thông minh, nhưng cũng không ngu, vậy mà bây giờ lại phát hiện mình đang bất tri bất giác làm chuyện ngu xuẩn. Không được, kiểu cách là bệnh, phải thay đổi, phải đổi. A Nan âm thầm nắm chặt tay thành quả đấm, cảm giác mình chính là Vương phi phải lệ thuộc vào Vương gia, giận dỗi thế này với Vương gia phu quân, thật sự là một chuyện ngu xuẩn. Cho nên, nàng về sau tuyệt đối không thể mang theo những suy nghĩ cá nhân rồi… Chỉ là, A Nan chưa kịp đấu tranh tư tưởng ở trong lòng lâu hơn chút nữa, liền phát hiện nàng đã được Vương gia kéo vào trong ngực, sau đó Vương gia làm động tác khiến tất cả tâm tư của nàng biến mất hầu như không còn. “Nàng vừa rồi đang suy nghĩ gì vậy?” Sở Bá Ninh trưc tiếp vây thiếu nữ nho nhỏ ở trong ngực, nâng mặt của nàng, không để cho nàng có cơ hội lùi bước. A Nan kh rũ mi mắt xuống, dĩ nhiên sẽ không dại dột nói cho hắn biết, nàng mới vừa suy nghĩ điều gì ở trong lòng. Sở Bá Ninh trong mắt có mấy phần u quang lướt qua, thanh âm trở nên trầm thấp dịu dàng, “Nàng vừa rồi đang tức giận, nhưng mà giờ tâm tình đã hòa hoãn hơn, bổn vương không nghĩ là nàng không còn giận nữa, mà là đã có một quyết định đi.” A Nan mở to hai mắt, mặt kinh hãi, nam nhân này biết thuật đọc tâm hay sao? Chẳng lẽ người giỏi giả bộ nhất là hắn mới đúng. Sở Bá Ninh cũng có tâm tình vui vẻ vì đoán đúng, thanh âm biến đổi: “Nàng không phải đang nghĩ…. Thành thân như vậy, đem bổn vương trở thành….” Sở Bá Ninh chân mày cau lại, hiển nhiên không biết làm sao hình dung loại cảm giác này, nếu hắn đang sống ở hiên đại, tuyệt đối có thể dùng một từ hình dung: Đại boss. Đúng vậy, mới vừa thành thân thì A Nan lập chí làm hiền thê chuẩn mực, chỉ cần có thể quản lý cuộc sống gia đình của mình tạm ổn, nàng không ngại trượng phu đối đãi với mình như thế nào, đối đãi với trượng phu tựa như đối với ông chủ, phục vụ tốt hắn là được, cũng không cần có quá nhiều tình cảm cá nhân. Lúc này, A Nan thật sự kinh hãi rồi, thân thể cứng đờ không thể trả lời. Sở Bá Ninh sao lại không cảm giác được sự khác thường của nàng, con mắt sắc bén càng thêm u ám. Sở Bá Ninh không biết loại tâm tình này là cái gì, lại nghe Triệu Kỳ Hoa nói “Túc Vương phi nhất định là vạn bất đắc dĩ, chứ nếu không cũng không muốn gả.” Thì liền cảm thấy tâm tình rất tệ. Thế nhưng cũng biết hai người vốn không quen biết nhau, hơn nữa lời đồn đãi về hắn trong kinh thành không hẳn là điều tốt, nếu có cô nương bình thường nào muốn gả cho hắn, hắn mới cảm thấy có vấn đề, A Nan lúc ấy không muốn gả cho hắn cũng là bình thường. Nhưng lúc này nghe Triệu Kỳ Hoa nói “ Túc Vương phi không thích ngươi, nàng chỉ vì thánh chỉ nên chỉ có thể gả.”, khiến cho hắn sinh ra hờn dỗi. A Nan không thích hắn sao? Sở Bá Ninh chưa từng nghĩ tới, thê tử của mình lại không thích mình, sau đó cự tuyệt cuộc hôn nhân này. Có lẽ ban đầu là vì thánh chỉ mới gả cho hắn, nhưng bọn hắn thành thân lâu như vậy, nàng vẫn không đồng ý gả cho hắn sao? Sở Bá Ninh cũng biết, mỗi lần ân ái thìôn có thói quen nhắm mắt lại, thoạt nhìn rất giống bộ dáng xấu hổ, nhưng có thật hay không, hay vì nàng không muốn nhìn thấy hắn? Hơn nữa nàng không nguyện ý kêu tục danh của hắn, thậm chí cũng không nguyện ý biểu lộ tâm tình thật sự của nàng trước mặt hắn, luôn đem giấu vào bên trong…. Sở Bá Ninh cả đời này chưa từng để ý tới người nào như vậy, ngay cả mẫu hậu hắn cùng Hoàng đế ca ca cũng không có, hắn làm việc nghiêm túc kỹ lưỡng, hoàn mỹ, không thẹn với trời và dân chúng, cũng không thẹn với lòng mình. Hắn như vậy, nhưng mà cũng chỉ lưu tâm duy nhất đối với thê tử của mình. Hắn không biết đây là cảm giác gì, chỉ biết mình rất để ý nàng, hi vọng nàng không như mấy cô nàng dĩ vãng kia hương tiêu ngọc vẫn, có thể ở bên cạnh hắn. Hắn trời sanh tính có thích sạch sẽ, ngay cả mẫu thân và huynh trưởng ruột thịt cũng không muốn đụng chạm, nhưng lại ở đêm tân hôn đụng nàng, cũng không có bất kỳ cảm thấy cảm giác ghê tởm nào. Trong mắt hắn, A Nan là cùng người khác bất đồng. Cũng là độc nhất vô nhị. Hắn này không biết tình cảm là cái gì, chẳng qua là cảm thấy có nàng ở bên người, thực sự thấy rất tốt. Thói quen a! Nhưng mà, Triệu Kỳ Hoa lại nói đến sơ sót của hắn – hoặc là không có đặt vấn đề trước mặt hắn. A Nan không thích hắn sao? Hắn không nghĩ sao thê tử của mình lại không thích hắn, vẫn cho là hắn chỉ cần vinh hoa phú quý, cho nàng những gì trân quý nhất của thế gian, cho nàng là cô gái hoa lệ nhất, không cho phép bất luận kể nào coi thường nàng, nàng ở trong lòng hắn là độc nhất vô nhị. Mà hắn cũng cảm thấy, nàng dĩ nhiên là phải thích hắn, bởi vì hắn không chỉ một lần nhìn thấy khi nàng bên cạnh hắn cười vui vẻ lộ ra lúm đồng tiền. Nhưng mà, tại sao lúc này hắn lại không thể xác định được? Đặc biệt là, phản ứng của A Nan khiến hắn bắt đầu nhìn thẳng vào tình cảm của mình thì nhân cảm thấy hắn tựa hồ chưa từng chân chính nghe vợ mình biểu lộ tình cảm với mình. Thân thể A Nan cứng lại, rũ hàng lông mi xuống che kín mắt, làm cho người ta không thấy rõ tâm tình trong mắt nàng. Nhưng Sở Bá Ninh không có kiên nhẫn đợi nàng cho một cái đáp án. Hắn có lẽ có kiên nhẫn dây dưa cùng mấy lão hồ ly trên triều, nhưng cũng không có kiên nhẫn chờ đợi thê tử xác định tình cảm. Có câu nói, vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường hòa hợp, nam nhân thích giải quyết vấn đề ở trên giường, đương nhiên Sở Bá Ninh cũng không ngoại lệ. Loại da thịt kề nhau này, hơi thở quấn quít không chỉ khiến cảm giác chân thật nhất, cũng lộ ra sự thân mật, làm cho người ta tự đáy lòng yêu thích loại phương thức trao đổi này. A Nan nằm vật xuống ở trên giường, tóc dài trên đầu được bọn nha hoàn bảo dưỡng cực tốt đen mượt xõa trên gối, mà nam nhân đè trên người nàng cũng là tóc dài không bó, như mực nước chảy xuống, nhất thời không phân rõ được trên gối là tóc của ai cứ quấn lấy nhau. Sở Bá Ninh cúi đầu yêu thương hôn lên môi nàng, mang theo một cảm giác dịu dàng khó tả. A Nan lại bị sự dịu dàng im lặng này làm sợ đến tứ chi cứng đờ. Sở Bá Ninh mặt ngoài thoạt nhìn là một người nghiêm túc chính trực, nhưng ở trên giường hắn lại rất tùy tâm, điều này cũng liên quan tới thân phận của hắn. Hắn từ khi ra đời đã có thân phận cao quý lại thêm tài trí hơn người. Hắn là hoàng tử cao quý, chưa bao giờ sẽ chịu ủy khuất bản thân, từ trong xương đã thành thói quen mọi người phải phục tùng. Cho nên, chuyện giường chiếu cá nước thân mât, vô luận kịch liệt thế nào, A Nan bị chọc tới khóc thút thít, cũng không thấy hắn có thời điểm chậm xuống. Cho nên, lúc này dịu dàng khiến A Nan sợ đến mức động không dám động, giống như trở lại đêm tân hôn, nàng sợ đến sắp khóc lên. Nhưng Sở Bá Ninh không có hành động gì quá khích, dịu dàng vuốt ve, hôn thương tiếc nhẹ nhàng, vuốt ve lên từng tấc da thịt nàng, một lần, mang theo một loại cảm giác khó gọi tên, để cho nàng rất nhanh liền động tình. Thành thân đã mấy tháng, hắn biết rõ ràng từng phản ứng cơ thể của nàng, mà nàng vẫn còn u mê ở bên trong học tập, phái nữ trời sinh có lòng xấu hổ khiến cho nàng không có cách nào trên giường buông mình ra, là bị động theo hắn phập phồng, bị hắn dẫn vào vòng xoáy kích tình không cách nào tự kiềm chế được. Lần này, hắn hết sức dịu dàng cùng kiên nhẫn làmkhúc dạo đầu, để cho nàng hưởng thụ niềm vui giường chiếu không giống nhau. Cho đến khi nàng chuẩn bị xong, hắn mới tách hai chân nàng, đưa mình vào nơi tư mật nhất của phái nữ, động thân tiến vào. Nến đỏ cháy sáng trong phòng, màn treo trên cao, bóng dáng hai người trần trụi in lên tường, nặng nề thở dốc hỗn hợp biến thành tiếng rên rỉ yêu thương. Ánh mắt nàng khép hờ, thân thể bởi vì không ngừng luật động mà run rẩy, có chút mê man nhìn nam tử trên người mình không ngừng cố gắng. Phút chốc kích tình kia, Sở Bá Ninh khẽ đưa môi đến bên tai nàng, khàn giọng hỏi: “A Nan, nàng có thích bổn vương không….?” A Nan bị hắn trêu trọc, ngón tay nắm lại thành quả đấm. Bị hắn cậy ra, đan vào tay hắn. Nàng không nói, thế mà nhưng hắn lại không chịu bỏ qua cho nàng, cùng với nàng liều chết triền miên. Cuối cùng, A Nan không chịu nổi trêu chọc của hắn, ôm hắn khóc thút thít thì thầm: “Ta….thích…” Nhiều hơn nữa, nhưng không có. Mà hắn như vậy cũng mãn nguyện gì, tiến vào nơi sâu nhất của nàng, rốt cuộc thỏa mãn nàng, cũng thỏa mãn chính mình. Vài lần triền miên, cuối cùng cũng kết thúc, A Nam nằm trong ngực hắn thở khẽ, cả người mềm yếu đến nỗi ngay cả mắt cũng không mở ra được, mặc đôi tay hắn xấu xa dao động chơi đùa trên thân mình, một chữ cũng không muốn nói. Sở Bá Ninh kéo chăn đắp trên thân hai người, ngăn cản cái giá lạnh của đêm đông giá rét, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời của da thịt. A Nan khẽ động, sau đó đem đầu vùi vào cổ hắn. Sở Bá Ninh ôm lấy nàng, yêu thương vuốt những lọn tóc của nàng, thanh âm nhỏ vang lên: “A Nan, chúng ta là vợ chồng.” A Nan không nói, nàng chưa chuẩn bị xong khi đem bản thân mình thể hiện ra, vì xã hội này trói buộc nữ nhân quá hà khắc, nàng không thể đánh cuộc được. “A Nan, chúng ta đã có một thời gian sống bên nhau……” Tim A Nan đập thình th Rốt cuộc, không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của hắn. Bên trong phòng ánh nến cũng không quá sáng, hình dáng hắn có chút mơ hồ, một đôi mắt lại lóe sáng dọa người, hắn chỉ dịu dàng nhìn nàng, vươn tay nắm lấy tay nàng ướt mồ hôi, tỉ mỉ vuốt vê. A Nan chần chờ, rốt cuộc cũng lấy được dũng khí lại gần hắn, dán môi mình lên môi hắn, nói: “Ta không thích hành động hôm nay của chàng….” Sở Bá Ninh khẽ nâng môi lên, tay chợt giữ chặt ót nàng, sau khi hôn nàng, thanh âm thêm mấy phần dịu dàng: “Sau này sẽ không như vậy nữa.” Mặc dù nói, lời nói của nam nhân ở trên giường tuyệt đối không tin được, nhưng A Nan nguyện ý tin tưởng Sở Bá Ninh, hắn là người một khi đã cam kết, sẽ không thay đổi. “ Ta, ta… Ta thích chàng, gả cho chàng ta cảm thấy rất tốt….” A Nan đỏ mặt, cảm giác mình quả thật làm mất hết mặt mũi của phái nữ hiện đại. Nhưng nàng đã sống hai đời lần đầu tiên cùng người khác phái tỏ tình, thật sự có chút khó mở miệng. Sở Bá Ninh kinh ngạc môt chút – lập tức hôn nàng thật lâu, đem A Nan hôn đến choáng váng, hắn đúng là khó khăn trong việc biểu đạt lòng mình, kéo nàng đã mệt mỏi một lần nữa vùi sâu vào trong sự kích tình, mặc kệ thời gian lặng lẽ trôi qua, bên ngoài sắc trời đã hửng sáng. A Nan, mặc cho hắn giày xéo, trong lòng rơi lệ: thật quá mức, hắn vẫn còn chưa nói cho nàng biết, hắn có thích nàng hay không? Vương gia này thật không công bằng a…. ********* Ngày thứ hai, A Nan dĩ nhiên là không rời giường. Mà đồng chí chịu trách nhiệm là Túc Vương, trời sáng tinh thần tỏa sáng rời giường, sau khi ăn sáng xong, liền đi quân doanh. Mà vị Vương phi nào đó bị tàn phá một đêm, đau xương sống, đau thắt lưng, đau chân (=))), sắc mặt uể oải, thần sắc túng dục quá độ, nửa ngày không bò dậy nổi. A Nan níu lấy gối đầu coi nó trở thành Sở Bá Ninh hung hăng đánh, mà nha hoàn bên ngoài tưởng mình xảy ra chuyện gì rất muốn vọt vào, cuối cùng vẫn là Như Lam bình tĩnh đem bọn họ cản lại, tránh cho mặt mũi của mất hết. “Như Thúy, vào đây……” Nghe được thanh âm không còn hơi sức của A Nan, Như Thúy mới đẩy cửa đi vào, vén màn trướng lên, thấy quần áo A Nan nhăn nhúm như khăn lau vứt đầy trên đất. Như Thúy mặt đồng tình nhìn A Nan, mặc dù nàng chưa xuất giá, nhưng sự tình giữa vợ chồng cũng biết sơ một hai điều, đối với bộ dáng kia của A Nan chỉ có thể đồng tình, nghĩ thầm ngày hôm qua Vương gia tất nhiên là tức giận, mới đem Vương phi chỉnh thê thảm như vậy. Nhìn A Nan thảm như vậy, Như Thúy chép chép mồm, không có nói những lời kích thích nàng. Như Thúy đỡ A Nan đứng dậy, Như Lam vì A Nan đi chuẩn bị nước nóng, quần áo cùng đồ ăn. Bây giờ là buổi trưa rồi, nhưng A Nan vì vận động quá độ, lưng không thẳng lên nổi, liền muốn ăn đơn giản. Khi ăn canh cua, A Nan mới thấy chua xót cùng đau đớn giảm xuống. “Nếu ngâm mình trong ôn tuyền là tốt nhất……” A Nan nói thầm Như Thúy vừa nghe, nhớ ra cái gì đó, nói: “Tiểu thư, người nói đến ôn tuyền, nô tỳ chợt nhớ, nghe đại thúc đốn củi ở phòng bếp từng nói qua, cách Đồng Thành không xa có một ngọn núi, nghe nói nước ở đấy có một loại mùi kỳ quái, chỉ là quanh năm đều ấm áp, rất thần kỳ.” A Nan vừa nghe, có chút tò mò. Nhưng mà, nghĩ đến đây là thời đại xã hội phong kiến, nữ nhân muốn đi dã ngoại suối nước nóng, quả thực là si tâm vọng vưởng, đành dập tắt tất cả thích thú và ý định. Ăn một chút liền thấy no, A Nan lại kéo chăn trên người đi ngủ. Như Lam, Như Thúy thấy bộ dạng đáng thương của A Nan, lần nữa trong lòng nhận định sự chiến đấu dũng mãnh của Vương gia. Buổi chiều, khi Sở Bá Ninh trở về, A Nan vẫn còn đang ngủ, một người ở trong chăn ngủ say sưa. Sở Bá Ninh ngồi bên giường nhìn ngắm nàng ngủ, bất tri bất giác khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười sáng lạng. Hắn biết tối qua đã mệt chết nàng, nhưng trong lòng lại có một cảm giác thỏa mãn không nói thể diễn t đặc biệt là khi nàng tỏ tình, hắn cảm thấy đấy là câu nói tuyệt vời nhất trên đời này. Sở Bá Ninh ngồi bên ường coi chừng tiểu thê tử ngủ say, thấy lòng an tĩnh. Cho đến khi gần tối, A Nan từ trong mộng tỉnh lại, thấy nam tử trước giường, không khỏi lộ ra nụ cười tươi. “Vương gia, chào buổi sáng…..” Sở Bá Ninh ôm nàng lên, nghiêm túc nói: “Bây giờ là chạng vạng tối.” A Nan quýnh lên, sao nàng có thể ngủ sâu như vậy, tỉnh dậy cũng không biết bây giờ là mấy giờ, còn tưởng là buổi sáng rồi, ai ngờ theo bản năng lại thành trò cười. Cái này cũng chưa tính, vì sao Vương gia luôn nghiêm túc lại không tức giận. A Nan có chút tức không vui, nghiến răng cắn lên tay Sở Bá Ninh một cái. Sở Bá Ninh chỉ nhìn thoáng qua ấn kí hai hàng răng nho nhỏ trên cổ tay, bình tĩnh nói: “Nha hoàn nói nàng đã ngủ một ngày rồi, đói bụng chưa, đi ăn chút gì thôi, chớ tùy tiện gặp người liền cắn, cẩn thận nếu không sẽ cắn phải thứ bẩn thỉu.” A Nan thật sự khóc trong lòng mà, nàng như vậy là do ai làm hại? Thế nhưng giờ lại còn ngồi đây mà nói mát, nàng muốn thu lời tỏ tình ngày hôm qua về, tuyệt không thích nam nhân không tim không phổi miệng độc địa này!