Hiền Thần Nan Vi
Chương 57
Tướng quân Công Tôn Thác phong lưu thành tính gặp gỡ Nữ Đế Kim quốc yêu đẹp như mạng, kia quả thực chính là vương bát gặp gỡ đậu xanh, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, nhìn đối phương cũng phá lệ thuận mắt.
Nữ Đế đại đao kim mã ngồi ở án bên cạnh, rót một ly Lan Lăng ngọc rượu, “Công Tôn huynh, ngươi ngược lại nói xem, là ngươi kinh nghiệm nhiều hơn, hay là thủ đoạn bắt mỹ thiếu niên của trẫm cao hơn?”
Công Tôn Thác cười nhạo, “Ha ha, Tiểu Thần đến nay ba mươi tuổi, lớn hơn bệ hạ năm tuổi, tự nhiên là thủ đoạn của ta cao minh hơn.”
“Không phải vậy, ” Nữ Đế không cho là đúng, “Gặp mỹ nhân, không ở chỗ nhiều, mà ở chỗ tinh. Ta gặp mỹ nhân tuy nói không nhiều bằng ngươi, cũng tuyệt đối đều là cực phẩm trong cực phẩm.”
Dứt lời, Nữ Đế nhớ tới người nào đó, bất đắc dĩ cười cười, “Trẫm ở Kim quốc tìm mười hai mỹ thiếu niên cực phẩm, ở trong cung xây dựng mười ba tòa cung điện tráng lệ, nam bắc đều sáu tòa, như nhiều sao vây trăng vậy lại điện Hoành Vĩ xa hoa nhất ở trung tâm.”
“Chỗ đó, liền là cung điện mà ta chuẩn bị cho hoàng hậu tương lai của ta.”
Ngoài lâu có ám vệ võ nghệ cao cường bắt tay, Nữ Đế cũng không sợ có thích khách xâm nhập. Hai người họ đều là người hào sảng, uống rượu đều là dùng ly ngọc mà không phải chung rượu, chung quanh hai người đã phân tán rải rác mười mấy vò rượu trống rỗng.
“Hoàng hậu tương lai chọn được người rồi?” Công Tôn Thác đã uống lên đến não, đầu lưỡi bắt đầu thắt.
“Vốn có, sau đó lại không.” Hai mắt Nữ Đế cũng bắt đầu phiếm ra mê mang, “Người trẫm coi trọng, cư nhiên bị thái tử bệ hạ của các ngươi nhanh chân đến trước.”
“Trẫm vốn tính toán cường đoạt, nhưng lại kính thái tử của các ngươi là nhân vật anh hùng. Tam hoàng tử Nguyệt quốc kia dùng bức họa đưa trẫm tới, trẫm sao lại thật sự không rõ dụng ý của hắn?”
“Trẫm nói cho ngươi, trẫm có thiên hạ này không dễ dàng, bảo vệ càng không dễ dàng!” Nữ Đế hét lớn một tiếng, nói đến nơi đáy lòng, bỗng dưng ném ly ngọc xuống mặt đất, ly ngọc tùy theo phát ra một tiếng “Bang”, tứ phân ngũ liệt phân tán trên mặt đất.
Ám vệ nghe tiếng phút chốc lắc mình tiến vào, Nữ Đế quát chói tai một tiếng, “Đi ra!”
Ám vệ ủy khuất bĩu môi, từng người xoay người từ cửa sổ bay đi, trước khi đi còn không quên giúp Nữ Đế đóng cửa sổ.
“Khi phụ hoàng băng hà, trẫm đang ở Liên sơn kích sát sơn tặc. Dị đảng khi hoàng thất ta không người, lại tính mưu hại đệ đệ của ta, ép Thiên Tử lấy làm chư hầu!”
Lúc trước nếu không phải nàng đuổi tới đúng lúc, còn không biết có thể gặp lại đệ đệ nữa hay không. Mấy tiện nhân kia, cư nhiên đem hoàng đệ đi đường khó khăn, vũ nhục cùng khi dễ như vậy!!!
Đệ đệ bởi vì đi đường khó khăn, không thích ra ngoài, luôn ở trong tẩm cung, thân thể không cường tráng như nam tử bình thường, ngược lại càng mềm mại như một nữ tử, đường cong khuôn mặt cũng cực kỳ nhu hòa.
Bọn họ vì làm nhục đệ đệ của mình, vì làm hắn nghe theo mệnh lệnh của họ như con rối. Mười mấy người đó liền như vậy chà đạp đệ đệ không chịu phiền phức như thế!! Thiên hạ sao lại có người tà độc ghê tởm như thế!
Trong mắt Nữ Đế nổi lên hồng quang, tràn ngập sát ý.
Người như thế, nàng dù thiên đao vạn quả bọn họ mấy vạn lần cũng khó tan biến mối hận trong lòng mình cùng thương tổn mà họ tạo thành cho đệ đệ.
Người như thế, thì phải ăn miếng trả miếng, sống đến chuộc tội mới đúng!
Hoàng đệ trải qua việc này, tâm tính đổi nhiều. Thường xuyên bất thường táo bạo, lại thường xuyên khóc không ngừng, hắn cũng không nguyện lộ diện trước mặt người khác nữa.
Dù là nhìn thấy thái giám diện mạo có chút tục tằng, hoàng đệ cũng phải hoảng sợ hồi lâu.
Mà đối mặt nữ nhân, hắn lại tự ti đến nỗi không muốn trao đổi với các nàng. Trừ hoàng tỷ mình đây, hoàng đệ cư nhiên không còn thân cận với bất kì ai nữa.
Vì có thể cởi bỏ khúc mắc của hoàng đệ, nàng bắt đầu thử ở dân gian vơ vét thiếu niên diện mạo âm nhu xinh đẹp. Thiếu niên đó là nam như nữ, khi nàng chọn lựa phá lệ cẩn thận, chỉ chọn thiếu niên không có dã tâm, tâm tính thiện lương, tính tình dịu dàng.
Nàng thử đưa thiếu niên đến trước người hoàng đệ, thử vài lần, hoàng đệ thế nhưng thật sự tiếp nhận thiếu niên đó hầu hạ.
Từ nay về sau, nàng liền tận hết sức lực từ các nơi ở Kim quốc chọn lựa mỹ thiếu niên, còn vì họ mà xây mười hai tòa cung điện. Xây mười hai tòa cung điện này, cũng chỉ vì để hoàng đệ từ trong tẩm cung giam cầm mình đi ra. Ít nhất hắn thích chơi với mười hai thiếu niên kia, nàng liền thử cho hắn qua lại trong cung điện của họ, ngồi trên ngồi xuống.
Nàng không cầu hoàng đệ lập tức khôi phục bộ dáng tự tin trước kia, nàng chỉ cầu hoàng đệ đừng khúm núm, sợ đầu sợ đuôi vậy nữa.
Hắn vốn nên là thiên chi kiêu tử, thân phận hắn cao quý, nên hưởng hết thảy vinh diệu cùng thịnh thế phồn hoa, không nên có bộ dáng cầu xin thương xót như vậy.
Người ngoài chỉ xem như nàng háo sắc phong lưu, lại không biết nội tình trong đó.
Nàng lại vui với loại đồn đãi này, đây là giải thích tốt nhất đối với chuyện nàng cướp đoạt mỹ thiếu niên, chỉ cần đừng lộ chuyện của hoàng đệ ở trước mặt người khác, lý do nào cũng tốt cả.
Sau khi say rượu Nữ Đế trong lòng suy nghĩ ngàn vạn, Công Tôn Thác thấy Nữ Đế ném vỡ ly ngọc, từng mảnh nhỏ bay lên xẹt qua mu bàn tay của nàng, cắt ra một miệng vết thương thật nhỏ.
Công Tôn Thác uống đến đầu óc mê muội, hắn thấy thế nghiêng ngả lảo đảo đứng lên, đi đến cạnh Nữ Đế, cầm tay nàng giơ lên trước mặt, “Mỹ nhân, ngươi sao lại không cẩn thận như vậy, bản công tử đây liền cầm máu cho ngươi.” Dứt lời hắn há mồm liền ngậm lại miệng vết thương của Nữ Đế.
Mùi rượu trong phòng mờ mịt, nhuộm dần mông mông lung lung trong phòng. Nữ Đế chỉ cảm thấy trong phòng hơi nóng bốc lên, cả người nóng bức.
Mặt của Nữ Đế kỳ thật nhìn kỹ cực kỳ diễm lệ, nhưng nàng xưa nay khí thế bức người, không ai dám cẩn thận chăm chú nhìn dung mạo của nàng. Vả lại nàng quý khí bức người, người khác chỉ biết chú ý anh khí của nàng, lại xem nhẹ nàng thân là một nữ tử quyến rũ.
Bây giờ Nữ Đế say mèm, Công Tôn Thác cũng say không nhẹ.
Hắn giúp Nữ Đế cầm máu đồng thời, ánh mắt nhanh chóng chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt tinh tế của Nữ Đế.
Hồi lâu, hắn mới buông miệng ra, miệng lưỡi không rõ nói: “Ngươi thật đẹp.”
Nữ Đế không muốn để ý hắn, đẩy hắn qua một bên liền muốn đứng dậy ra ngoài thoáng khí.
Không khí kỳ quái trong phòng quá mức kiều diễm, áp lực làm nàng không thể thở được.
Nào biết nàng say thật lợi hại, mới vừa đi chưa được hai bước liền bị vạt áo của mình vấp lại làm cho lảo đảo, liền muốn đổ nghiêng qua một bên.
Công Tôn Thác nhanh tay nhanh mắt, tuy đi đường cũng loạng choạng, nhưng vẫn vào một khắc cuối cùng ôm lấy Nữ Đế, chặt chẽ bảo vệ nàng ở trước ngực.
Công Tôn Thác nhìn chằm chằm má đà đỏ của Nữ Đế ngày thường không có duyên nhìn thấy, mỉm cười, “Mới vừa rồi không phải so kỹ thuật của ai lợi hại hơn, nói miệng không bằng chứng, không bằng thực chiến nhìn trình độ!”
……
Trong phòng, một đêm phong cảnh hòa hợp kiều diễm.
Ngày kế khi Công Tôn Thác tỉnh lại, Nữ Đế sớm không thấy bóng dáng.
Ngẫm lại đêm qua điên cuồng, hắn tuy cảm thấy kinh ngạc nhưng cũng không hối hận. Quen biết Nữ Đế mặc dù ngắn, nhưng hắn đã sớm bị phong thái của nàng thuyết phục, hôm qua có thể mượn hơi rượu để được đền bù mong muốn, dù ngày sau bị Nữ Đế đuổi giết, hắn cũng nguyện ý.
Công Tôn Thác xoa xoa trán, hất chăn xuống giường.
Vừa kéo chăn ra, vết vết đỏ sẫm trên giường trắng tinh nháy mắt làm hắn ngẩn ra tại chỗ.
Hắn tự tin với công phu trên giường của bản thân, hắn tuy tâm nghi Nữ Đế, lại cũng chỉ tình này vô vọng. Hắn đêm qua như liều mạng liều chết triền miên với Nữ Đế, nhưng dù cho như thế, hắn cũng nhất định sẽ không làm nàng bị thương.
Giải thích duy nhất liền là, Nữ Đế còn trinh!
Nhưng nàng ở trong cung rõ ràng có mười hai mỹ thiếu niên… Công Tôn Thác hai tay che khuôn mặt mọc râu vụn có vẻ suy sút, che dấu nụ cười kích động ngây ngô không thể che dấu trên mặt.
Ngự nhi, chỉ sợ ca ca sau này không thể làm bạn bên cạnh ngươi được nữa. Nghe Nữ Đế nói trong cung nàng còn thiếu một vị hoàng hậu, tuổi của mình tuy là lớn chút, đáng quý ở chỗ là áp trận được, ngoại ưu nội hoạn hắn có thể cùng nàng vượt qua, nhưng cầu Nữ Đế đừng ghét bỏ.
Nàng không phải nói bảo vệ quốc gia này không dễ sao? Hắn nguyện trở thành trụ cột của nàng, giúp nàng cùng nhau bảo vệ lãnh thổ.
Phỏng đoán được bí mật nào đó, Công Tôn Thác đã dứt khoát quyết định muốn đi truy tìm Nữ Đế.
Năm ngày này chủ trì đại cục trong yến hội là thái tử điện hạ, mà lực lượng mới xuất hiện lại là tứ hoàng tử, hắn từ dân gian chọn ra mấy diễn viên biểu diễn đa dạng thiên kỳ bách quái, thắng vì đánh bất ngờ, làm người ta chỉ nhìn liền không thể không ca ngợi.
Thái tử điện hạ chủ trì đại cục, ngẫu nhiên có tham gia tỷ thí, cũng đều là cuộc thi cuồng dã như đấu kiếm, đua ngựa.
Hai người một văn một võ, tuy đều kiếm được thanh danh, lại có chỗ khác nhau.
Thái tử điện hạ đấu đều là tỷ thí giữa nam nhân, hào hùng vạn trượng, khí thế tận trời.
Nhưng những người của tứ hoàng tử, lại đều là cuộc thi âm luật dáng múa, dù cho thắng, thắng đến thần kỳ, cũng cho người ta một loại cảm giác *** loạn lên không được mặt bàn.
Tiệc này qua đi, các quốc gia đều biết Đại Diệu quốc có hai vị hoàng tử hiếm thấy.
Thái tử Lý Hạo Sâm, cuồng ngạo tự phụ, võ nghệ phi phàm.
Tứ hoàng tử Lý Hạo Thịnh, yêu thích oai môn tả đạo, tuy thắng rất nhiều, lại không phải con đường hợp với quân tử.
Thái Khang đế đều phong thưởng cho mỗi nhân viên dự thi chiến thắng của nước mình, năm ngày vừa qua, ông cũng đem thái tử điện hạ cùng tứ hoàng tử thành tựu xuất sắc ra khoe, ban thưởng mỗi người, chưa từng bất công.
Mà năm ngày này qua đi còn xảy ra một việc lớn, liền là sổ từ quan của Công Tôn Thác.
Cái sổ này tới đột nhiên, triều đình ồ lên một trận.
Hắn tuy viết sổ từ quan, nhưng hắn ở chức vị cao quan trọng, Thái Khang đế tất nhiên sẽ không tha cho hắn.
Công Tôn Thác cũng không nói rõ nguyên nhân mọi chuyện, chỉ nói có chuyện quan trọng muốn rời đi hồi lâu. Thái Khang đế tiếc nhân tài, cuối cùng hai bên lén trò chuyện hồi lâu, hai người cuối cùng cũng đều lui một bước, Thái Khang đế cho phép Công Tôn Thác nghỉ dài hạn ba năm.
May mắn lúc này Già Lâu quốc đã sớm thu phục, Bắc quan có xu hướng bình tĩnh, không có chiến sự gì.
Mà hổ phù ba mươi vạn người trong tay Công Tôn Thác cũng tạm thời giao cho “Sát thần” thái tử điện hạ Lý Hạo Sâm tạm thời bảo quản trong tay, tạm thi hành quyền tướng quân.
Cũng chỉ có hắn, ba mươi vạn tướng lĩnh ở Bắc quan mới tâm phục khẩu phục.
Thái Khang đế vừa đáp ứng thả người, Công Tôn Thác liền suốt đêm dọn hành lý đuổi theo xuất phát tới Kim quốc, chỉ cầu có thể ở trên đường đuổi kịp Nữ Đế Kim quốc vội vàng rời đi.
Công Tôn Thác ra roi thúc ngựa, ngày đêm tiến nhanh, cuối cùng vào ngày thứ ba bị hắn bắt được xe ngựa tường đồng của Nữ Đế Kim quốc.
Công Tôn Thác nhanh chóng tiến lên ngăn lại xe ngựa của Nữ Đế Kim quốc, xe ngựa bị kinh hách hí một tiếng, Nữ Đế Kim quốc nghỉ ngơi ở trong xe suýt nữa ngã quỵ ở trên đệm mềm.
Đã nhiều ngày bị cử chỉ điên cuồng vào đêm đó làm cho tâm tình cực kỳ không vui, bây giờ có người cản xe, nàng ngược lại muốn nhìn xem là gia hỏa không cần mạng nào dám đâm vào vết thương của mình!
Nữ Đế vẻ mặt âm trầm, hung hăng kéo ra màn liêm.
Chỉ thấy đối diện xe ngựa, yêu nghiệt một đêm phong lưu với nàng kia đang cong cong hai mắt, cười nhẹ với mình, “Nữ Đế bệ hạ, ta đã xin từ chức với bệ hạ, nhưng bệ hạ không cho phép, chỉ cho ta ba năm.”
“Bây giờ thảo dân một thân một mình, thật sự không có sinh kế gì cả.”
“Nữ Đế bệ hạ, ngài thiện tâm. Nhìn trên phần quen biết nhau hồi lâu, thưởng miếng cơm ăn?”
Truyện khác cùng thể loại
128 chương
26 chương
94 chương
127 chương
30 chương