Mặc Dạ ngày hôm trước cưỡi bảo mã Đạp Viêm của Lý Hạo Sâm suốt đêm đi đường tắt hồi kinh, đem mật tin của thái tử điện hạ mang cho Thái Khang đế. Nếu ra roi thúc ngựa, từ Dương Châu đến Kinh thành bốn ngày bốn đêm liền tới. Ngày này cách ngày tranh cử vua Mẫu Đơn còn hai ngày, Lý Hạo Sâm cố ý đi trên đường ngầm điều tra, thị sát dân tình. Mấy người bàn bạc, liền lưu A Ngưu lại trông coi Hoàng đại nương thường xuyên phát bệnh, Hứa Từ, A Tứ, Công Tôn Ngự theo hầu hạ ở bên thái tử điện hạ. Trên ngã tư đường náo động, người đến người đi, tiếng thét to tiếng rao hàng liên tiếp, vô cùng náo nhiệt. Do thi đấu Mẫu Đơn tiên tử, trên đường cái bán đồ nhiều là đồ dùng của nhà cô nương, son phấn, gương đồng trâm cài, vòng ngọc trâm cài, rực rỡ muôn màu, đáp ứng không xuể. Còn có một ít người ở ven đường bày rất nhiều Mẫu Đơn nở ra xinh đẹp, mảng lớn mảng lớn hoa phú quý ngay ngắn chỉnh tề đặt ở ven đường, hình hình □□, đủ mọi màu sắc, tranh nhau đoạt diễm. Hoa đó phần lớn là hoa thương (thương nhân bán hoa) từ nông thôn mang đến Dương Châu, tính mượn tiết Mẫu Đơn này mà nhanh chóng kiếm được một bút. Cho nên Mẫu Đơn tuy dễ nhìn, nhưng cũng không phải cực phẩm gì. Lý Hạo Sâm đi trước nhất, đánh giá bốn phía một lát, nghiêng người dán bên tài Hứa Từ, chóp mũi nháy mắt tràn đầy hương vị tươi mát của Hứa Từ, không khỏi có chút tâm viên ý mã. Hắn bình tĩnh tâm thần, ở bên tai Hứa Từ phun hơi nóng nói nhỏ: “Chỉ nhìn đường phố ồn ào náo động này, còn náo nhiệt hơn Kinh thành mấy phần, thành Dương Châu thật không hổ là đệ nhất Thương Châu của Đại Diệu quốc.” Hơi thở ấm áp phun trên lỗ tai mẫn cảm, Hứa Từ cả người khẽ run lên, mang tai không tự chủ được nhiễm lên một tia đỏ ửng. Cậu vội vàng quay đầu, lại bởi vì biên độ quay quá lớn, môi suýt nữa chạm cằm thái tử điện hạ, không khí giữa hai người nhất thời xấu hổ vạn phần, Hứa Từ có loại xúc động đào hầm tự chôn. “Chỉ là bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong thối rữa mà thôi, ở mặt ngoài là đệ nhất Thương Châu, chỉ sợ ở chỗ tối cũng là đệ nhất ác châu.” Ho khan hai tiếng che giấu không khí xấu hổ, Hứa Từ nhỏ giọng trả lời. “Ân, xem xem đi. Ta cũng không thể chỉ nghe lời phiến diện từ người khác, đối với chuyện của Lâm Tri Phủ, còn phải tra xét nhiều hơn.” Trong mắt Lý Hạo Sâm nhiễm lên tiếu ý, khóe mắt đảo qua người qua đường xổ đẩy phía sau, nhanh chóng kéo Hứa Từ qua dán lên trước ngực mình, ôn nhu nói, “Cẩn thận, phía sau có người.” Toàn bộ nửa người trên dán lên Lý Hạo Sâm, hai má Hứa Từ không khỏi hồng như đóa hoa đào phấn nộn kiều diễm. Cậu cả người cứng ngắc, sợ bị Lý Hạo Sâm phát hiện dị trạng, liền giống như con gà mái bắt sâu cúi thấp đầu, ngập ngừng nói: “Chủ tử nói có lý, phải nên như thế, là Tiểu Từ suy xét không chu toàn.” Lý Hạo Sâm cảm nhận thân thể gầy ấm áp của thiếu niên trong lòng, nhận thấy được đối phương cứng ngắc, trong lòng thở dài, hơi mang vô thố. Hắn buông ra tay bảo vệ phía sau lưng Hứa Từ, do sợ tiết lộ cảm xúc mà ngữ khí có vẻ lãnh ngạnh: “Lại đi dạo chung quanh đi, ngươi phải cẩn thận chút, hảo hảo đi theo cạnh ta đừng đi lạc.” Cánh tay nhẹ nhàng, Hứa Từ tươi cười hơi mang đắng chát, “Vâng, chủ tử.” Nhan Tứ cùng Công Tôn Ngự phía sau sớm đã quen hai người động chạm nhau, chưa phát hiện ra điều gì. Giờ hai người họ nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ, Nhan Tứ cũng tốt miễn cưỡng thì có thể hào hứng. Nhưng Công Tôn Ngự là một võ nhân, từ trước đến nay không thích hoa hoa cỏ cỏ, vàng bạc trang sức cái gì, một đường đi mà có chút cảm thấy không thú vị, trong lòng đã diễn luyện 《 Công Tôn thương 》 mười mấy lần. Lý Hạo Sâm cùng Hứa Từ tuy nói sóng vai mà đi như trước, nhưng Hứa Từ bây giờ sắc mặt vẫn như cũ có chút đỏ ửng, liền cố ý thả chậm bước chân, đặt mình ở vị trí bên phải phía sau thái tử điện hạ, cúi đầu im lặng cùng thái tử điện hạ. Hứa Từ trong bạn cùng lứa cũng không thấp, tương phản rất là cao gầy, nhưng Lý Hạo Sâm cao lớn cường tráng, cao hơn Hứa Từ một cái đầu còn dư. Đến nay Hứa Từ cúi đầu, hắn liếc ra sau thì chỉ nhìn thấy mái tóc đen sáng bóng của Hứa Từ. Từ ngày hắn nghĩ tới Hứa Từ để thủ dâm, Lý Hạo Sâm lại hàng đêm mơ thấy Hứa Từ. Trong mơ Hứa Từ nhu thuận nghe lời, trên người trải rộng hồng anh, mị nhãn như tơ, rên rỉ liên tục, tùy hắn trêu đùa. Hắn mỗi khi đều sung sướng một đêm trong mơ, ngày thứ hai đứng lên giữa hai chân dính bẩn một mảnh. Lý Hạo Sâm dù chưa trải qua việc đời, nhưng cũng không phải người vụng về vô tri. Mười chín năm qua hắn chưa bao giờ mộng xuân qua, nhưng từ sau ngày nhìn thấy bộ dáng Hứa Từ xấu hổ, trong mơ hắn hàng đêm sênh ca, đối tượng đều là Hứa Từ, đây thật làm hắn kinh hãi đảm chiến. Trước kia sủng ái Hứa Từ, là vì yêu thích tính cách của cậu. Loại yêu thích này khác với yêu thích thuộc hạ đắc lực, cũng càng cao hơn sủng ái đệ đệ muội muội. Hắn coi Hứa Từ thành châu báu mà thật cẩn thận đối đãi, nhưng bảo vật dù sao cũng là vật chết, băng băng lạnh lạnh, không có tư tưởng. Nào giống Tiểu Từ linh động khả ái, ấm áp mềm mại. Phải nói xác thực hơn, hắn xem Hứa Từ như yêu sủng, yêu sủng chỉ thuộc về mình, nhân nhi đặt trên đầu trái tim. Tình cảm hắn đối với Hứa Từ, cũng không phải loại tình yêu nam nữ ích kỷ. Hắn coi Hứa Từ là duy nhất, đời này hắn chỉ sủng một mình Hứa Từ. Trên thế giới này, cũng sẽ không có người nào, có thể được hắn không oán không hối, vĩnh viễn sủng ái không có điểm mấu chốt như Tiểu Từ. Hắn có thể đem tất cả sủng ái của mình cho Tiểu Từ, mà không cảm thấy phiền chán, ngược lại là vui sướng không thôi. Khi Tiểu Từ quyến luyến ủy khuất rúc vào trong lòng hắn tìm kiếm an ủi, hắn chẳng những thấy Tiểu Từ yếu đuối, ngược lại vì có thể trở thành nơi duy nhất Hứa Từ dựa vào mà cảm thấy mỹ mãn. Năm năm trước, hắn nhiều lần sủng ái Hứa Từ, nhưng chưa bao giờ sinh ra bất cứ suy nghĩ không an phận nào với cậu. Năm năm không gặp, Hứa Từ đã không phải là tiểu bao tử nho nhỏ lùn lùn năm đó, ngược lại trưởng thành thành một thiếu niên thân tư thanh nhã, thanh tú hăng hái. Ngày đó hắn thắng trận về kinh, Hứa Từ liền đứng trong mọi người, một thân hồng y cao cao mà đứng, tựa như mặt trời trên trời, vô cùng chói mắt. Nháy mắt nhìn thấy Hứa Từ, trong mắt hắn tràn đầy kinh diễm, trong lòng đối với việc chưa từng chứng kiến Tiểu Từ trưởng thành trong năm năm mà có chút phẫn uất. Trong năm năm này, Hứa Từ khỏe mạnh trưởng thành, không chỉ thân hình đổi lớn, ngay cả thanh danh cũng rất là cải thiện, ở phố đông Kinh thành càng được người miệng miệng tương truyền, khen ngợi là người lương thiện. Mười tuổi đến mười lăm tuổi biến hóa quá lớn, hắn lại không có duyên chính mắt nhìn thấy, chỉ có thể từ miêu tả của người bên ngoài mà mới biết được một hai, thật đáng buồn. Sau khi cùng Hứa Từ sống chung, trong lòng luôn có loại cảm giác khác thường, đều bị hắn lấy lý do nhiều năm không gặp để dẫn qua, chưa từng để ở trong lòng. Cho đến ngày hôm trước nhìn thấy bộ dáng Hứa Từ xấu hổ như vậy, hắn cuối cùng cũng biết phần khác thường kia là loại cảm tình gì. Hắn lại trong bất tri bất giác, sớm sinh ra khởi niệm với Hứa Từ… Sau bữa sáng hôm qua sáu người cùng ở phòng hắn mật đàm manh mối Nhan Tứ có được, vốn là trường hợp nghiêm túc quan trọng, hắn lại nhịn không được đi nhìn Tiểu Từ. Sau khi bàn bạc xong phái Mặc Dạ đi hoàng cung thỉnh chỉ, hắn càng không thể cứu vãn, nhanh chóng sai mấy người đóng lại cửa phòng. Hai ngày này Lý Hạo Sâm nhốt mình trong phòng, nghĩ kĩ mình đối với Hứa Từ đến cùng là loại cảm tình gì. Nhưng dù có tự hỏi thế nào, đáp án tính ra đều là hắn sinh ra tình ý nam nữ với Hứa Từ. Biết được điều này trong lòng Lý Hạo Sâm rối rắm vạn phần, vừa vui vừa lo. Vui là nghĩ đến Hứa Từ một nhăn mày cười, ngực liền bành trướng tràn đầy nhiệt ý. Lo là Hứa Từ đơn thuần, chưa từng tiếp xúc qua yêu thích Long Dương, tùy tiện xuống tay, sợ sẽ dẫn đến phản cảm. Hai người có tâm sự, một đoạn lộ trình sau đó, đều nghĩ đến tâm sự không nói lời trao đổi nhiều. Mấy người gian nan xuyên qua đám người náo động, cuối cùng là đi tới quảng trường lớn ở trung tâm thành Dương Châu, đây chính là nơi hai ngày sau chọn ra vua Mẫu Đơn cùng Mẫu Đơn tiên tử. Trước mắt trong quảng trường này đã dựng một tòa lôi đài rất lớn, lôi đài dùng vải lụa đỏ tươi trải ra, thật là xa xỉ. Trên lôi đài, đã ngay ngắn sắp mấy cái bàn cao ra hàng ba hàng bốn, dùng để đặt chậu hoa. Giữa mấy cái bàn ước chừng có cự ly bốn năm bước, không xa không gần, vừa vặn có thể hiện ra mỗi bồn hoa ở trước mắt mọi người, được mọi người thu hết vào đáy mắt, cùng thưởng thức. Mấy người đều không hứng thú gì với cái này, liền không tính tiếp tục ở lại xem náo nhiệt. Lý Hạo Sâm nhìn bốn phía, đi tới một cái hẻm nhỏ không rộng. Mấy người thấy thế, vội vàng đuổi kịp. Hẻm nhỏ không rộng không hẹp, vừa vặn đủ ba người đi song song, đi ước chừng nửa canh giờ, mới đi đến cuối ngõ nhỏ. Bước ra hẻm nhỏ này, cảnh tượng trước mắt mấy người nhất thời thay đổi lớn khác hẳn. Mới vừa nãy là phố chính phồn hoa dồi dào, náo nhiệt phi phàm, phảng phất là thánh địa nhân gian. Nhưng mảnh thổ địa này hôm nay, quả thực là nơi khó khăn của nhân gian. Từng hàng nhà rách tung tóe, hết sức tiêu điều. Ánh mắt Lý Hạo Sâm bỗng dưng lạnh lẽo, Nhan Tứ ở sau than nhẹ: “Nhà của ta lúc trước ở khu dân nghèo của Kinh thành cũng hơn cả nơi này, quả thực là hào môn đại viện.” “Đi trước xem xem, có lẽ là một mảnh phế tích không người ở cũng không chừng.” Lý Hạo Sâm trầm giọng nói. Công Tôn Ngự nghe xong lập tức chạy ra, hắn vừa nãy trên ngã tư đường đã sớm buồn ngủ, bây giờ xem như có hưng trí, điều tra cái gì, hắn thấy hứng thú nhất, “Thuộc hạ nguyện làm việc vì chủ tử.” Nhan Tứ nghĩ nghĩ, cũng cúi mình vái chào, “Khởi bẩm chủ nhân, thuộc hạ nguyện cùng đi.” Lý Hạo Sâm khoát tay, “Không sao, chúng ta cùng đi. Khi ta ở Bắc quan, gặp nhiều loại dân cư tàn phá này rồi.” Mấy người nghe xong, cũng không nói gì nữa, sợ là có nguy hiểm, Công Tôn Ngự đánh trận đầu, Lý Hạo Sâm, Hứa Từ ở chính giữa, Nhan Tứ lót sau. Căn nhà rách nát đầu tiên cửa khép hờ, cửa đã mở không còn tác dụng chắn gió, cửa phòng phá mấy cái lỗ lớn. Công Tôn Ngự chắn kiếm ở trước người, cẩn thận đẩy cửa ra. Trong phòng một cỗ mùi gỗ hư thối, xem xét một vòng, vẫn chưa nhìn thấy người nào, mấy người ngược lại đi đến căn nhà kế tiếp. Liên tục xem xét ba bốn căn, trong nhà đều là người không nhà trống, chỉ còn một căn nhà trống rỗng. Công Tôn Ngự thở ra một hơi, cười nói: “Một mảnh này nên phế tích, không có người ở, chủ nhân.” Lý Hạo Sâm liếc Công Tôn Ngự một cái, hắn một bước đẩy ra căn nhà tiếp theo trước, lạnh nhạt nói: “Lại xem xem.” Công Tôn Ngự xấu hổ cười, vội đuổi kịp. Công Tôn Ngự đi vào, liền kinh hô một tiếng, chỉ thấy giữa căn nhà rách tung tóe, đang có một người nằm ở trên giường. Người trong nhà u ám, nhìn không ra sống hay chết.