Hứa Từ lôi lôi kéo kéo lộ ra xương quai xanh trắng nõn khêu gợi, cậu chợt thấy thái tử đạp cửa vào, thân thể vốn đã lúng túng thì lại càng thêm lúng túng. Mặt cũng xấu hổ phủ đầy rặng mây đỏ, quả thực là bộ dáng bị người khi dễ. Hứa Từ cầu cứu nhìn phía thái tử, trong mắt hàm chứa xấu hổ và giận dữ cùng bất lực, “Thái tử điện hạ, mau tới điểm huyệt ngủ của bà ta.” Thái tử điện hạ uy vũ lúc này mới từ trong lơ đễnh thanh tỉnh lại, nhanh chóng nhanh chân tiến lên, điểm huyệt ngủ của Hoàng đại nương, bà lão “Ưm” một tiếng, sức tay không còn, suy sụp xụi lơ trên đất. Hứa Từ vỗ lồng ngực, thở hổn hển, đang định nói chuyện. Liền thấy trên người nhẹ nhàng, kinh ngạc xong mới phát hiện thái tử không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh mình, chặn ngang ôm lấy cậu. Nhìn khuôn mặt tươi cười trêu ghẹo của thái tử, đầu Hứa Từ nổ bùng. Trên mặt nóng cháy, xấu hổ đến nỗi nói không ra nửa câu, tùy ý thái tử ôm lấy. Thái tử nhặt áo ngoài màu đỏ rơi xuống đất của Hứa Từ lên phủ lên người Hứa Từ, nói với A Ngưu một câu “Hảo hảo giải quyết tốt hậu quả” liền không quay đầu lại, vội vàng ôm Hứa Từ ra khỏi cửa phòng, đi đến phòng mình. A Ngưu ôm Hoàng đại nương đặt ở trên giường, quay đầu nhìn nhìn cả phòng bê bối, nhún vai, yên lặng dọn dẹp. A Ngưu tuy ngốc chút, nhưng có tính cách tốt, chịu khổ chịu mệt, giống như con bò già.(ví với người chân thực, cần mẫn) Nhặt lên xếp gọn quần áo tán loạn trên đất như gió thu cuốn hết lá vàng, hắn lại dùng chăn đắp cho bà lão, lại buông màn giường xuống che nghiêm kín bà lão ở bên trong. Làm xong việc, A Ngưu mới đầu đầy mồ hôi ra ngoài tìm tiểu nhị ca dọn dẹp bột phấn của mảnh sứ vỡ trên đất. Lại nói Lý Hạo Sâm ôm Hứa Từ quần áo hỗn độn vào trong phòng mình, một đường đi này, Hứa Từ toàn bộ hành trình đều chôn đầu trong lồng ngực dày rộng ấm áp của Lý Hạo Sâm, lộ cũng không dám lộ ra. Ô, rất dọa người! Trước mặt thái tử mà quá mất mặt. Về phòng, Lý Hạo Sâm đặt Hứa Từ ở trên giường, cởi áo ngoài màu đỏ trên người cậu. Cảnh tượng xinh đẹp vừa nãy bị y bào che lấp lại lần nữa bại lộ trước mặt hắn, làm hắn kinh diễm không thôi. Áo lót hỗn độn của Hứa Từ trải ở trên giường, xinh đẹp xương quai xanh ở đầu vai lộ ra ngoại, da thịt trên bụng như ẩn như hiện. Thiếu niên từ từ nhắm hai mắt, xoay mặt qua một bên, tính bịt tai trộm chuông. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng giống như trái táo đỏ, lông mi thật dài bởi vì khẩn trương mà run nhè nhẹ, môi đỏ khẽ cắn, rất giống một cô vợ nhỏ bị người xâm lược. Da thịt đầu vai trắng trong như ngọc giống như một yêu tinh câu nhân, mê hoặc người khác nhanh chút đưa tay ra chạm. Lý Hạo Sâm mất hồn vươn tay, thò đến đầu vai  Hứa Từ. Nháy mắt ngón tay thon dài chạm vào da thịt trắng sữa, Lý Hạo Sâm chợt khôi phục, ngón tay thuận thế di chuyển qua bên cạnh, bó lại quần áo tán loạn của Hứa Từ vào bên trong. Hắn ra vẻ trấn định, mạnh mẽ nở cười, vỗ đầu Hứa Từ, mới nói, “Còn không nhanh chút đứng lên chỉnh lý, giả vờ làm cô vợ nhỏ cái gì, không biết còn tưởng rằng ta khi nhục ngươi.” Đi ra ngoài, ngày đầu tiên hắn sửa miệng tự xưng thành “Ta” mà không phải “Cô”. Hứa Từ lúc này mới không tình nguyện đứng lên, áp sát quần áo trên người, phủ mạnh áo nngoài “phạch” lên người, che mặt đỏ bừng bĩu môi, “Chủ tử, ngươi còn chê cười ta. Ta đường đường là nam nhi bảy thước, lại bị một bà lão kéo đến tận đây, Tiểu Từ xấu hổ đến nỗi muốn tìm hố chôn mình.” Lý Hạo Sâm nhìn động tác này của Hứa Từ, trong con ngươi sâu thẳm đen tối khó lường. Bộ dáng này của Hứa Từ, sao lại đáng yêu thế chứ? Hắn không nhận ra liếm liếm môi khô khốc, ho khan một tiếng, tìm về thanh âm của mình, “Bà lão kia phát bệnh, bắt ngươi không buông không phải ngươi sai. Huống hồ ngươi và ta đều là nam tử, lộ vú ngực cũng là bình thường, có gì đáng xấu hổ.” Hứa Từ thấy thái tử điện hạ nói nghĩa chính ngôn từ, hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với mình để trần thân trên nửa ngày vừa rồi, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng lại có đôi chút chua chát. Thư thái là thái tử chưa từng phát hiện tâm tư méo mó của cậu, chua chát cũng là thái tử điện hạ chưa từng có nửa phần tâm tư với mình. Mới vừa nãy cậu xác thực bị Hoàng đại nương dọa, cuống cuồng đến mất cả tâm thần. Nhưng sau khi thái tử đến, cậu dĩ nhiên khôi phục lại. Vừa rồi tỉnh tỉnh mê mê, thẹn thùng đến cả quần áo cũng không dám chỉnh lý, hoàn toàn là cậu cố ý làm. Cậu hạ vốn gốc, không biết xấu hổ không cần da mặt tính □□ thái tử điện hạ, biểu tình tư thế mặc dù đắn đo tuy không được vị, nhưng cũng không kém bao nhiêu. Nào biết lại bị thái tử điện hạ không hiện núi không lộ nước, tứ lạng bạt thiên cân liền kéo chuyện này đi. Trời xanh, thái tử điện hạ bây giờ tựa hồ hoàn toàn không cảm thấy hứng thú với mình, làm sao đây? “Chủ tử còn không biết xấu hổ chê cười ta, nếu không phải có người vội vã tìm ngươi, ta sao sẽ bị giam ở chỗ Hoàng đại nương.” Hứa Từ tà mị nhìn Lý Hạo Sâm, tức giận nói. Lý Hạo Sâm định lực rất mạnh, lúc này đã bình tĩnh như thường, “Nga? Chuyện gì vội vàng như thế?” “Chủ tử, qua hai tháng nữa liền là nước bạn đến triều năm năm một lần, ngài còn nhớ không?” Vừa nghe nói tới chính sự, Hứa Từ sắc mặt nghiêm chính, hỏi. “Đúng là có chuyện này, ta ngược lại thật sự quên.” Nước bạn đến triều đều vào khoảng trung tuần (từ ngày 11 đến ngày 20 hàng tháng) tháng sáu, năm năm trước, hắn chưa sang năm liền rời kinh đi Bắc quan, màn thịnh yến kia cũng bỏ lỡ. Bây giờ năm năm qua, lại không nghe người bên ngoài nhắc tới, hắn đâu còn nhớ. Nếu không phải hôm nay nghe Hứa Từ nhắc tới, hắn thật đúng là không nhớ nổi còn có chuyện nước bạn đến triều này. “Ta dự tính, một tháng sau, thái tử nhất định sẽ được Hoàng Thượng triệu về cung.” Hứa Từ nhảy xuống giường, đi đến cạnh bàn trà rót hai ly nước trà, chuyển qua một ly cho thái tử, “Ta còn nhớ rõ thi thể của thích khách ám sát ngài ở Đông Cung.” Cậu nhấp ngụm nước trà nhuận nhuận cổ họng, nói tiếp: “Dọc theo đường đi bình yên không bị ngăn cản, nhưng trong lòng ta luôn lo sợ bất an. Chủ tử ngài nói, bây giờ ta không gặp thích khách, không chừng là vì lần này ta đến Dương Châu trên đường điệu thấp bí ẩn, hành tung chưa từng bị phát hiện. Nhưng nếu ở Dương Châu chặt đứt án oan của Hoàng đại nương, nhất định sẽ sáng tỏ thân phận, trên dưới Dương Châu không ai không biết.” “Ta sợ khi trở về thích khách đã sớm mai phục trên đường, chỉ còn chờ chúng ta đi qua, ôm cây đợi thỏ, bắt ba ba trong rọ.” Nhấp ngụm Tây Hồ Long Tỉnh nhẹ nhàng khoan khoái, thái tử điện hạ trầm ngâm một lát, có chút suy nghĩ, một lát mới nói: “Bọn họ nếu ôm cây đợi thỏ, chúng ta liền lặng lẽ chuồn mất. Chờ khi hồi kinh, chúng ta cho vài người đi trước mặc quần áo của chúng ta rầm rầm ầm ầm xuất phát. Chờ họ đi xa, chúng ta lại theo đường nhỏ hồi kinh.” “Anh hùng thấy cùng kế sách, ta cũng có ý tưởng này, mới đặc biệt đến xin chỉ thị của thái tử điện hạ.” Hứa Từ trước mắt sáng lên, “Đầu tiên phải làm chính là trộm tìm vài người thân hình xấp xỉ với chúng ta.” “Ân, ” Lý Hạo Sâm gật gật đầu, “Việc này cứ giao cho Nhan Tứ cùng A Ngưu đi làm đi.” Lý Hạo Sâm vừa nhắc đến Nhan Tứ, Hứa Từ liền nghĩ đến Nhan Tứ bị bắt đi ép thành hôn, khẽ cười ra tiếng, “Tiểu Từ ngược lại còn có một chuyện muốn phiền toái chủ tử.” “Ngươi khách khí với ta làm gì, cứ nói đừng ngại.” Lý Hạo Sâm cũng chỉ hỏi Hứa Từ phiền toái hắn cái gì, ngay cả chút chần chờ cũng không liền mở miệng đáp. “Nhan Tứ bị một cô gái lỡ thì thả tú cầu đập trúng, bị mạnh mẽ gạt tới cửa ở rể.” Lý Hạo Sâm nghe vậy mày nhướn lên, khóe môi mang ra một tia cười nhẹ như có như không, “Lại có chuyện này.” Hứa Từ lúc này mới nói nguyên nhân hậu quả Nhan Tứ bị bắt cùng tình trạng của La gia, còn có tất cả chuyện về Lâm Bách Phú vừa nãy dùng đậu vàng cạy miệng tiểu nhị mới có được cho thái tử nghe. Thái tử kinh nghiệm sa trường, nhưng dù vậy, nghe đến mấy chuyện này, cũng có chút không lời đối đáp. “Một thành Dương Châu thượng châu nho nhỏ, đúng là bộc phát quái tượng, mắt không vương pháp, còn nuôi ra loại súc sinh mắt không vương pháp này.” Hắn hai mắt lẫm liệt, lạnh lùng hừ nói, “Người lưu lại trên đời cũng chỉ là một tai họa.” “Nhan Tứ đi La phủ, theo lý giải của ta với hắn, sáng mai hắn liền có thể trở về. Nhưng nếu có gì ngoài ý muốn, lỡ như đến tối mai, hắn còn chưa trở về, Tiểu Từ hi vọng chủ tử có thể đồng ý cho ta đi cứu người.” Lý Hạo Sâm gật gật đầu, từ chối cho ý kiến, “Tự nhiên, đến lúc đó ta cùng đi với ngươi.” Hứa Từ vừa nãy xấu hổ lung tung mặc xong quần áo, áo lót còn có chút rời rạc, Lý Hạo Sâm đưa mắt, liền nhìn thấy lồng ngực như ẩn như hiện của Hứa Từ. Bụng dưới chậm rãi ùa lên một cỗ nhiệt ý, Lý Hạo Sâm lăn hầu kết, mượn bàn tròn che giấu đem đùi phải chồng lên chân bên trái. Hắn lấy tay nắm thành quyền, để ở trước miệng giả vờ khụ hai tiếng, “Trời cũng không còn sớm, ngươi trở về nghỉ ngơi đi.” Đúng là hạ lệnh trục khách. Hứa Từ còn chưa ở cùng thái tử đủ đâu, bây giờ bị thái tử đuổi ra, rất không bằng lòng, cũng không cung kính như ngày thường, tùy ý phất tay áo nói tiếng “Vậy chủ tử cũng hảo hảo nghỉ ngơi” liền đẩy cửa ra. Cậu vừa ra khỏi cửa phòng, thái tử đột nhiên đứng lên, xông lên trước khóa trái cửa phòng. Cười khổ nhìn phía bụng của mình, quần áo chỗ đó đã hơi hơi hở ra. Ở trong cung gặp qua không ít mỹ cơ kiều nhan, tòng quân năm năm, thậm chí có không ít kỹ nữ cởi hết tiến vào trong trướng của hắn câu dẫn hắn. Ngược lại không phải hắn hấp dẫn người bao nhiêu, chỉ là mấy kỹ nữ kia có tính toán khác. Hắn thân phận cao quý đặc biệt, mấy kỹ nữ kia tính kế nếu có thể vào mắt hắn, sau này liền chỉ hầu hạ một mình hắn, bớt đi rất nhiều nam nhân khác tra tấn. Khi một đám nữ nhân lay động nhảy nhót thân thể ở trước mắt hắn, hắn cũng chưa từng có nửa phần tâm tư bất lương, nhưng hôm nay chỉ nhìn da thịt Hứa Từ vài lần, hắn lại chịu không nổi. Sao lại như thế? Dù Hứa Từ chỉ là một đứa trẻ, nhưng cậu rõ ràng là nam tử. Nếu Hứa Từ lúc này đi vòng vèo, nhìn thấy loại tình cảnh này, chắc chắn biết thái tử điện hạ cũng không phải thờ ơ cậu, mà chỉ là đang kìm nén. Vừa nghĩ đến Hứa Từ, thiếu niên bị bà lão kéo quần áo xuống, bộ dáng đầy mặt xấu hổ quần áo nửa lộ lại lần nữa tràn ngập cõi lòng, Lý Hạo Sâm nghe được trái tim mình nhảy bang bang rất nhanh, bụng dưới càng thêm khó chịu. “Ân hừ” một tiếng, hắn một tay chống tường, một tay phát tiết. Trong lòng nghĩ đến Hứa Từ mặt đỏ bừng lông mi loạn run, biểu tình ngượng ngùng. Hắn cắn chặt răng, trong lòng cười khổ, Hứa Từ tiểu yêu tinh. … Chấm dứt, Lý Hạo Sâm phút chốc xụi lơ ở dưới đất, sát thần đại nhân ngày thường làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, bây giờ giống như một con chim cút ỉu xìu dựa ở sát tường, hai mắt tan rã. Hắn che mặt, dồn sức đập tường, Tiểu Từ ngây ngô hồn nhiên, ta lại dơ bẩn xấu xa như thế, lại nghĩ đến cậu để thủ dâm. Nếu bị Hứa Từ biết, không biết sẽ đối đãi với hắn vị thái tử điện hạ luôn luôn sùng bái như thế nào. Tiểu Từ nhất định sẽ không tha thứ cho hắn, không chỉ coi hắn như người điên, còn sẽ trốn hắn ra xa xa. Khuôn mặt tuấn cử kiên nghị của Lý Hạo Sâm có khe nứt, vạn không thể như thế, hắn tuyệt không thể để cho Hứa Từ phát hiện tâm tư xấu xa của hắn. Thái tử điện hạ quyết định như thế, khổ cho hai người ngươi truy ta đuổi, nghẹn khuất khó chịu một đoạn thời gian. Cho nên nói, tiểu tử đừng giả vờ thuần khiết, vờ thuần khiết sẽ bị sét đánh. Chính vì Hứa Từ biểu hiện với thái tử điện hạ quá mức thuần túy trong veo, làm thái tử luôn cho rằng cậu là một tiểu nhân nhi không lớn lên.