91: Cái chết của Tử Dĩnh Người Kim quốc gia nhập gia tăng tỷ lệ thắng của Đại Diệu nhiều hơn, mà sau khi quân Kim quốc gia nhập không lâu, quân Tuyết quốc, quân Già Lâu, quân Tị Bỉ, quân Man mười mấy quân đội của quốc gia lớn lớn nhỏ nhỏ chung quanh, hơn mười bộ lạc cơ hồ cùng thời gian đuổi tới tiền tuyến. Dòng chảy tuy nhỏ, hội tụ thành sông. Mấy sức mạnh chấm chấm đốm đốm đó, tụ tập lại, cư nhiên hơn một trăm năm mươi vạn người. Mà Nguyệt quốc tuy có vũ khí mạnh mẽ, nhưng binh lính chỉ có một trăm năm mươi vạn. Tính lại, Đại Diệu quốc giờ ước chừng cũng có bốn trăm năm mươi vạn con sư tử đực! Quân Nguyệt quốc mấy ngày trước đây còn kiêu ngạo đến coi trời bằng vung, bây giờ dĩ nhiên thành cái đích cho mọi người chỉ trích, mỗi người đều muốn chém giết! Trong nước Nguyệt quốc, tân đế Vũ Văn Thiên Thành siết mật hàm trong tay, trên mặt xanh đỏ giao nhau. Mấy dân thường đó, ngu đần mất linh! Cư nhiên liên hợp để phản hắn? Chiều hướng thiên hạ, chia lâu tất hợp hợp lâu tất chia, chẳng lẽ mấy người ngu xuẩn đó không biết chỉ có thống nhất mới có chế độ càng kiện toàn, thiên hạ mới phát triển càng tốt hơn sao? Ngoan ngoãn đầu hàng không tốt sao, nhất định phải khiến trẫm dùng ra đòn sát thủ. Vũ Văn Thiên Thành liễm mắt, nghĩ nghĩ, hỏi người hầu bên người: “Xác định nữ nhân kia chính là mẫu thân của quốc sư?” Người hầu khúm núm, nhanh chóng quỳ xuống đất trả lời: “Khởi bẩm bệ hạ, nữ tử kia thật là mẫu thân của quốc sư —— Lâm thị, nàng là đến tìm nơi nương tựa quốc sư đại nhân, hiện tại đang la hét muốn gặp mặt quốc sư.” Vũ Văn Thiên Thành lại hỏi: “Vết thương của quốc sư đại nhân thế nào?” Người hầu đáp: “Khởi bẩm bệ hạ, mắt phải của quốc sư đại nhân đã nổi mủ, mắt trái còn chưa lây nhiễm. Nàng hôm qua bận rộn cả ngày, buổi tối té xỉu. Xuất phát từ an toàn của thân thể để suy xét, thái y dặn quốc sư đại nhân nghỉ ngơi một ngày.” Vũ Văn Thiên Thành nhăn mi, “Không, không thể để nàng nghỉ ngơi. Cho một ít Thiên Khôi quả vào trong thuốc của nàng, lại đốt chút Thiên Khôi hương, ắt phải để nàng tinh thần tỉnh táo, đứng lên tiếp tục nghiên cứu cho ta.” Ngày đó hắn ôm tâm tư may mắn đi tìm kiếm Hứa Tử Dĩnh, lại không nghĩ rằng thế nhưng thực sự có người này. Chỉ là không may khi hắn đang muốn mang Hứa Tử Dĩnh rời đi, trong bóng tối đột nhiên phóng ra ám khí hướng về phía Hứa Tử Dĩnh. Mấy ám khí kia đều bôi độc, thủ hạ của hắn dùng hết toàn lực ngăn cản, vẫn khiến Hứa Tử Dĩnh bị thương, nhưng lại bị thương đến vị trí vô cùng mấu chốt —— mắt. Sau khi về nước Vũ Văn Thiên Thành mời danh y cứu trị, cũng chỉ là tạm thời ngăn chặn độc tính lan tràn trong mắt nàng. Ánh mắt này, sớm hay muộn cũng phải mù! Hơn nữa theo độc tính lan tràn, không chỉ mắt nàng sẽ mù, các cơ quan cơ thể của nàng cũng sẽ dần dần suy kiệt, thẳng đến khi chết. Hứa Tử Dĩnh bây giờ chỉ có thể thấy đồ vật trong hai tháng, mà sống cũng chỉ có thể sống ba năm năm. Hắn nhất định phải vào lúc trước khi Hứa Tử Dĩnh mù ép khô chút sức mạnh cuối cùng của nàng, để nàng phun hết tất cả vũ khí. Thiên Khôi hương có thể nâng cao tinh thần của con người đến trình độ cao nhất, trong khoảng thời gian ngắn làm người thần thanh khí sảng, tinh lực tràn đầy, không còn ốm đau, hắn đã cho Hứa Tử Dĩnh dùng được mấy tháng. Nhưng mấy ngày gần đây thân thể của Hứa Tử Dĩnh đã thích ứng với Thiên Khôi hương, tác dụng của Thiên Khôi hương bắt đầu yếu bớt, đã không còn dược hiệu tốt như ban đầu. Người hầu trả lời: “Nhưng thái y nói, nếu tiếp tục sử dụng Thiên Khôi hương nữa, quốc sư đại nhân có thể sẽ tinh lực suy kiệt mà chết.” “Tinh lực suy kiệt mà chết?” Vũ Văn Thiên Thành đi xuống bậc thang, dùng chân đạp ót người hầu nhấn xuống mặt đất, “Vậy liền đi nói cho thái y, dùng thuốc bổ tốt nhất treo mạng của nàng cho trẫm, nhân sâm ngàn năm, Linh Chi, Tục Mệnh đan, mặc kệ là cái gì, đều cho nàng ăn, nghe rõ chưa!” Người hầu bị dọa run cầm cập, “Vâng, nô tài tuân mệnh.” “Về phần Lâm thị kia, trẫm nhớ rõ nàng là nữ nhi của Lâm Tiêu, trong thân thể cũng chảy máu Nguyệt quốc, vậy liền sai đi chỗ quốc sư hầu hạ. Bây giờ Lâm thị một thân một mình, quốc sư là cọng rơm cứu mạng duy nhất của Lâm thị, Lâm thị sẽ hầu hạ quốc sư thật tốt.” Người hầu không dám từ chối, nhanh chóng trả lời: “Vâng, nô tài tuân mệnh.” Phủ quốc sư Nguyệt quốc, Lâm thị lặng lẽ đẩy cửa vào phòng Hứa Tử Dĩnh. Bốn góc trong phòng đều đốt hương liệu nồng đậm ngọt ngấy, Lâm thị vừa vào liền bị mùi hương nồng đậm này xông vào thiếu chút nữa nôn ra. Hứa Tử Dĩnh đang nhắm mắt nằm trên giường, mắt phải bao vải thưa màu trắng. Hứa Tử Dĩnh bây giờ sắc mặt hồng nhuận, nhưng cơ thể lại cực kỳ gầy yếu. Hai má hồng nhuận cùng thân hình gầy gò, thấy thế nào cũng không thích hợp. Nghe được có tiếng bước chân, Hứa Tử Dĩnh chậm rãi ngẩng đầu, rõ ràng phát hiện là Lâm thị đã lâu không gặp. Nàng liếc Lâm thị một cái, cười nhạo: “Ngươi là đến nương nhờ vào ta?” Lâm thị khiêm tốn cười cười, đứng ở trước người Hứa Tử Dĩnh, đặt thuốc nâng trong tay lên bàn, nói: “Tử Dĩnh, ca ca ngươi Tử Nhai hắn chết, hôm nay chỉ còn lại có ngươi và ta có thể sống nương tựa lẫn nhau, ta chỉ có thể nương nhờ vào ngươi.” Hứa Tử Dĩnh cười lạnh: “Ta bây giờ tự thân khó bảo, sao có thể bảo vệ được ngươi.” Nàng là thiên tài hóa học từ hiện đại tới, kiến thức rộng rãi. Khôi hương hôm nay tựa như thuốc phiện, khiến nàng sau khi sử dụng sẽ thần thanh khí sảng, nhưng sẽ nghiện. Lúc mới dùng nàng chỉ cho rằng Vũ Văn Thiên Thành được thần y tương trợ, vết thương của mình mới sẽ tốt nhanh như vậy. Nhưng chờ khi phát hiện đó là thứ giống như thuốc phiện, thì cũng đã chậm. Dược hiệu qua đi nàng cực kỳ mỏi mệt suy yếu thì không nói, cảm giác đau đớn ở vết thương càng làm người không thể chịu đựng. Nhưng Vũ Văn Thiên Thành vẫn mỗi ngày sai người tăng lớn liều thuốc cho mình, bây giờ nàng đã sinh ra ỷ lại vào Thiên Khôi hương, rốt cuộc không thể rời khỏi nó. Bởi vì Thiên Khôi hương, nàng không thể không bị Vũ Văn Thiên Thành khống chế, bị hắn đùa bỡn trong lòng bàn tay, ngày ngày nghiên cứu thuốc nổ, Vũ Văn Thiên Thành đây là muốn ép khô nàng! Vốn tưởng rằng tìm được che chở, lại không nghĩ rằng lại bị một con độc xà giam cầm! Trong mắt Hứa Tử Dĩnh phóng xạ ra âm độc, Vũ Văn Thiên Thành, ngươi cho rằng mọi chuyện đều sẽ như ý ngươi sao? Ta chết, ngươi cũng đừng hòng dễ chịu. Nàng hôm qua đã ở trong địa cung lén đặt □□ đặc chế, uy lực của nó này tương đương với năm tấn □□, bom một khi kích hoạt, toàn bộ hoàng cung Nguyệt quốc đều sẽ hủy hoại chỉ trong chốc lát! □□ này cần thời gian ba ngày thiết lập lại một lần, mà phương pháp thiết lập lại chỉ có nàng biết. Nếu qua ba ngày không thiết lập lại, nó liền tiến vào thời gian đếm ngược năm phút, thời gian vừa qua, bom liền sẽ kích hoạt. Mình ẩn nhẫn mấy tháng nay, liền là vì dùng cái này để làm lợi thế: “Ngươi tránh ra, ta muốn gặp Vũ Văn Thiên Thành.” Có lợi thế này, Vũ Văn Thiên Thành, ngươi còn dám làm càn với ta như thế sao? Lâm thị thu góc áo, “Tử Dĩnh, ca ca ngươi đã chết, ngươi nghe được lời ta không?” Hứa Tử Dĩnh dùng mắt trái còn tốt nhìn Lâm thị một cái, khinh thường nói: “Phải không, vậy thì thật đáng tiếc. Con người rồi cũng sẽ chết, ngươi không cần quá mức thương tâm.” Năm đó nàng đổi khuê phòng thành phòng thí nghiệm, nếu không phải Hứa Tử Nhai đột nhiên xông vào, tâm huyết mình cố gắng nhiều năm cũng sẽ không thất bại trong gang tấc. Hơn nữa qua lần đó, Hứa Tử Nhai còn phát hiện bí mật nàng là người xuyên không. Nếu việc này bị truyền ra, người cổ đại ngu muội sẽ coi nàng thành yêu quái tá thi hoàn hồn mà giết chết, vậy mình chẳng phải là mất nhiều hơn được? Hơn nữa, Hứa Tử Nhai tên nhu nhược kia cư nhiên còn dám áp chế mình? Hắn cư nhiên áp chế nàng, nếu nghiên cứu mấy thứ này nữa, liền báo chuyện nàng tá thi hoàn hồn cho Hứa Trường Tông biết, công bố toàn dân! Hứa Tử Dĩnh không thể, liền tạm thời chịu thua ngủ đông lại. Cho đến đoạn thời gian trước kia khi Hứa Trường Tông bị bỏ tù, sau đó mình rời khỏi Hứa gia đi Miêu Cương mới tiếp tục nghiên cứu bom hóa học. Hứa Tử Nhai này còn sống tóm lại là một tai họa ngầm cùng tai vạ, vẫn nên chết thì tốt hơn. Cho nên nàng tìm Vũ Văn Thiên Thành, để hắn phái người thần không biết quỷ không hay giết chết Hứa Tử Nhai, giá họa cho giặc núi chặn đường. Lâm thị nhìn nữ nhi thái độ lạnh lùng, thở dài một hơi, bưng thuốc qua: “Tử Dĩnh, ta đút ngươi uống thuốc đi.” Hứa Tử Dĩnh nhìn Lâm thị, nữ nhân này ái mộ hư vinh, cả đời tranh cường háo thắng. Bây giờ mình là quốc sư Nguyệt quốc, ả lại bắt đầu liều mạng nương tựa lấy lòng mình, ha ha, nữ nhân đáng buồn. Hứa Tử Dĩnh nói: “Được, ngươi đút ta đi.” Đốt hương đơn thuần đã không thể thỏa mãn nhu cầu của nàng đối với Thiên Khôi hương, độc nghiện của nàng phạm vào nhanh. Trong thuốc mỗi lần đều sẽ để vào Thiên Khôi quả, phải nhanh chút uống, bằng không mình lại bắt đầu phát tác độc nghiện, thống khổ vạn phần. Lâm thị bưng thuốc, cẩn thận đến gần trước mặt Hứa Tử Dĩnh. Thuốc là vừa mới nấu xong, còn bốc một tầng hơi nóng trắng sữa. Ả thật cẩn thận nói: “Nữ nhi, cẩn thận đừng nóng.” Khi nói chuyện, tay Lâm thị bưng thuốc đột nhiên nghiêng, thuốc nóng kia thoáng chốc từ đỉnh đầu Hứa Tử Dĩnh chảy xuống, tưới thẳng lên mắt phải Hứa Tử Dĩnh. Mắt phải của Hứa Tử Dĩnh đã nổi mủ, nước nóng tưới xuống, nàng nhất thời liền đau đớn hét lớn ra tiếng. Lâm thị thấy nàng muốn kêu thảm thiết, nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, nhanh chóng đưa tay bịt miệng Hứa Tử Dĩnh. Ả dùng tay không hung hăng ném vỡ chén, dùng góc cạnh sắc bén nhanh mà ác cắt đứt cổ họng Hứa Tử Dĩnh. Hứa Tử Dĩnh nhắm mắt lại, cảm nhận chất lỏng ấm áp ở cổ từ trong cơ thể cuồn cuộn không ngừng chảy ra. Nàng thử vươn tay che miệng vết thương, nàng muốn la lớn. Nhưng cổ họng cùng dây thanh đều bị cắt đứt, nàng thế nhưng ngay cả tiếng cầu cứu cùng □□ cũng kêu không ra. Nàng tuyệt vọng đặt mình trong bóng tối, bên tai truyền đến thanh âm mơ hồ mông lung của Lâm thị: “Ta nuôi ngươi nuôi mười mấy năm, nhưng cuối cùng chỉ nuôi ra một con ác ma. Khi ở Miêu Cương, ngươi bỏ rơi ta. Sau khi ở Nguyệt quốc, ngươi lại giết ca ca ruột của ngươi. Hiện giờ, ngươi còn chế tạo nhiều vũ khí như vậy! Ngươi chưa giết người trong thiên hạ, người trong thiên hạ đã chết vì ngươi! Trên tay ngươi lây dính nhiều máu tươi như vậy, liền ở trong mười tám tầng Địa Ngục hảo hảo chuộc tội đi!” Hứa Tử Dĩnh muốn giãy dụa, nhưng bởi vì do dùng Thiên Khôi quả lâu dài, nàng thế nhưng ngay cả một bà già cũng đẩy không ra, ánh mắt nàng tan rã, ý thức càng ngày càng mơ hồ, sức mạnh thân thể cũng chậm rãi trôi qua. Lâm thị nhìn Hứa Tử Dĩnh vô lực buông xuống cánh tay, cười thảm một tiếng, trong mắt trào ra nhiệt lệ không dứt. Tử Nhai, Tử Nhai, nương thân báo thù cho ngươi! Là vi nương xin lỗi ngươi a, vi nương đây liền đi cùng ngươi. Lâm thị vừa khóc vừa cười, cầm lấy mảnh nhỏ từ chén nắm chặt trong tay, hung hăng cắt cổ mình. 92: Đại hôn của thái tử Hứa Tử Dĩnh chết triệt để xoay chuyển vận mệnh chiến tranh của đại lục, Hứa Tử Dĩnh vừa chết, Vũ Văn Thiên Thành liền hoảng tay chân. Hứa Tử Dĩnh khi chế tạo thuốc nổ đều nghiêm khắc điều khiển lưu trình chế tạo, không cho người ngoài tham gia. Nàng xây địa cung ở dưới đất hoàng cung, trước khi chế tạo thuốc nổ đều sẽ đưa một đám tội phạm tử hình hoặc là nô lệ vào, tất cả lưu trình đều là để nàng toàn quyền theo dõi. Mỗi lần chế tác xong một đám thuốc nổ, mấy công nhân đó trước khi chưa ra khỏi địa cung liền bị độc chết hết, cho nên cũng không có người biết được □□ cùng phương pháp chế tạo. Sau đó thuốc nổ cung cấp không đủ, phía trước có hơn bốn trăm vạn tướng sĩ cường thế tiếp cận, Vũ Văn Thiên Thành vò đầu dậm chân, chỉ hận ông trời mù mắt. Tuy là không cam lòng, hắn cuối cùng cũng vào tối ngày hôm sau mang theo mấy tâm phúc lặng lẽ từ địa cung trốn ra. Lúc này không trốn, còn đợi đến khi nào. Chờ bọn Lý Hạo Sâm đánh vào hoàng cung Nguyệt quốc, kết cục của mình chỉ biết là thảm hại hơn. Mà Vũ Văn Thiên Thành vừa rời khỏi không lâu, □□ mà Hứa Tử Dĩnh lén bố trí để tính áp chế Vũ Văn Thiên Thành lại chưa kịp nói cho Vũ Văn Thiên Thành liền bị kích hoạt. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, lực phá khổng lồ từ địa cung lan tràn lên trên, toàn bộ hoàng cung Nguyệt quốc nháy mắt liền bị san thành bình địa. Đây cũng chưa tính, vỏ trái đất bị sức mạnh này nổ tung, tạo thành động đất phạm vị không nhỏ trong Nguyệt quốc. Hoàng cung Nguyệt quốc bị nổ tung, mọi người trong cung toàn bộ bị vùi lấp ở trong đất vàng. Tướng sĩ Nguyệt quốc ở tiền tuyến đã sớm tiến vào thời kỳ bủn rủn, bọn họ vốn chính là lấy ít chiến nhiều, đã sớm chịu đủ một ngày lại một ngày xuất binh. Vừa nghe tin cung điện Nguyệt quốc bị nổ tung, Vũ Văn hoàng đế mai táng trong động đất, tướng sĩ Nguyệt quốc liền yếu thế quy hàng trước. Mồng năm tháng tư năm Thái Khang thứ hai mươi bảy, chiến tranh hai nước Nguyệt Diệu trải qua năm tháng rốt cuộc chấm dứt. Trong trận chiến tranh này, quốc gia toàn bộ đại lục thống nhất cùng đoàn kết chưa từng có, bọn họ đoàn kết đồng lòng chống lại ngoại địch. Càng ở trong chiến tranh hiệp trợ cho nhau, sinh ra tình nghĩa thâm hậu, ngay cả Già Lâu quốc cùng Tuyết quốc xưa nay đối địch cũng tiêu tan tiền ngại, bắt đầu hữu hảo lui tới. Trên đời này vốn không có kẻ địch vĩnh viễn, chỉ có đồng bạn vĩnh viễn. Người cầm quyền các nước thấy được chỗ tốt bù đắp cho nhau, lui tới buôn bán, sau khi về nước, càng dùng sức chủ trương ngoại giao cùng ngoại thương. Kim quốc cũng mở ra cánh cửa phong tỏa mấy trăm năm, tiếp nhận thương phẩm hàng hóa từ nước ngoài, tăng lớn lui tới với nước ngoài. Đại Diệu quốc vừa mới nghỉ ngơi lấy lại sức lại lần nữa rơi vào khốn cảnh, Tây Quan một mảnh đất khô cằn, sau chiến tranh hai năm không còn một ngọn cỏ, mọi người không thể gieo trồng cây nông nghiệp. Nhưng may mắn là các nước mở ra buôn bán lui tới, không thể gieo trồng thu hoạch dân chúng Tây Quan liền bắt đầu làm sai dịch tiểu thương để duy trì sinh hoạt. Bọn họ lui tới với Nguyệt quốc, Kim quốc, Đại Diệu quốc, đem đặc sản ba nước mua đi bán lại cho nhau, bèn được duy trì, cũng kiếm được nhiều hơn gieo trồng đôi chút. Mà Nguyệt quốc, bởi vì hoàng thất Nguyệt quốc toàn bộ hủy diệt, Nguyệt quốc không còn huyết thống hoàng thất thuần khiết. cường quyền □□ của Vũ Văn Thiên Thành đã sớm khiến nhân dân Nguyệt quốc mất đi niềm tin với uy nghiêm hoàng thất. Sau khi hoàng thất Nguyệt quốc hủy diệt, khởi nghĩa vũ trang tự lập làm vương ở khắp nơi, Nguyệt quốc bởi vậy cũng bị phân chia thành từng mảnh từng mảnh khu vực, làm theo ý mình. Mà chiều hướng thiên hạ, chia lâu tất hợp. Nguyệt quốc phân chia thành khu vực riêng bị các nước chư hầu chung quanh nhìn chằm chằm, Nguyệt quốc bởi vậy mà lại bắt đầu chiến tranh dài đến ba năm. Trải qua ba năm, người cầm quyền các khu vực ở Nguyệt quốc rốt cuộc cũng hiểu được đạo lý “Một đôi đũa nhẹ nhàng bẻ gãy, mười đôi đũa bẻ gãy khó khăn”. Các khu vực lúc này bắt đầu liên hợp lại, chống lại kẻ xâm lược, càng dưới tình hình như vậy, bọn họ đề cử ra tuyển cử dân chủ đầu tiên để bầu ra người cầm quyền cao nhất của quốc gia. Bởi vì không có hoàng thất, Nguyệt quốc thành quốc gia đầu tiên trên đại lục không dựa vào chế độ nhường ngôi mà là dựa vào chế độ tuyển cử để kế thừa ngôi vị hoàng đế. Đương nhiên đây đều là nói sau, chúng ta bây giờ phải xem là Đại Diệu quốc vừa mới chấm dứt chiến tranh. Phí Viễn Chinh bản thân bị thương nặng, lại thêm tuổi già, chiến sự chấm dứt về nước không qua được một tháng liền cưỡi hạc về Tây. Phí Viễn Chinh vừa chết, Thái Khang đế một động tác nhẹ, bộ tộc Phí thị liền dễ dàng bị sụp đổ, lại kết quả khó thành, hổ phù của mấy chục vạn đại quân Tây Quan cũng theo Phí Viễn Chinh chết mà một lần nữa về trong tay Thái Khang đế. Lý Hạo Thịnh không có vây cánh Phí thị làm hậu thuẫn, ở trên triều đường cũng trào không nổi sóng to gì, đành phải an an phận phận làm tứ hoàng tử, ngày sau còn có thể phong vùng lãnh thổ, làm một vương gia nhàn tản. Ba vị ngôn quan đi Kim quốc làm thuyết khách đều là tâm phúc của Thái Khang đế, bọn họ đem ngọn nguồn chuyện lúc ấy một chữ không sót tất cả đều nói cho Thái Khang đế. Thái Khang đế vốn tràn đầy lửa giận trong lòng sau khi nghe thì cười ha ha, nói thẳng anh hùng xuất thiếu niên. sau khi Hứa Từ về nước, Thái Khang đế chẳng những không trách phạt bọn họ, ngược lại là thưởng lớn. Ông còn đề bạt Hứa Từ ra sức lớn nhất vượt cấp lên hai cấp, trực tiếp làm chính Tam phẩm Công bộ Thượng Thư, thành vị Tam phẩm đại tướng trẻ tuổi nhất, từ khi Đại Diệu quốc dựng nước đến nay. Vốn mọi người còn muốn nhìn Hứa Từ xấu mặt, cậu tuy lập công lớn, nhưng dù sao mới mười bảy tuổi, quá mức nhỏ tuổi, kinh nghiệm không bằng, sao có thể quản lý tốt một Công bộ rất lớn. Nhưng hành động của Hứa Từ sau đó lại thật sự làm mấy người chế giễu kia rớt cằm, Hứa Từ không chỉ không bị Công bộ hỏng bét chỉnh đến thúc thủ vô sách, ngược lại là xử lý Công bộ gọn gàng ngăn nắp. Đây đâu là năng lực mà một thiếu niên mười bảy tuổi nên có, đây mẹ nó quả thực là thiên tài đi?! Hứa Từ ở sau lưng lạnh lùng cười, ẩn sâu công cùng danh. Tiểu gia tốt xấu cũng là người từng có kinh nghiệm làm thừa tướng mấy năm, ngay cả toàn bộ triều đình cũng quản lý qua, còn sẽ quản lý không tốt một Công bộ nho nhỏ? Các ngươi cảm thấy tiểu gia làm không tốt, tiểu gia còn ngại nơi này quá nhỏ, thi triển không được quyền cước! Tóm lại trong ánh mắt kinh ngạc lại tán thưởng của mọi người, Hứa Từ ngồi ổn vị trí chính tam phẩm Công bộ Thượng Thư này, lại không ai dám xen vào nửa câu. Đại Diệu quốc, thư phòng hoàng cung Thái Khang đế khuôn mặt đầy u sầu, bất đắc dĩ nhìn cao tăng một thân áo cà sa, hạc phát đồng nhan trước mắt: “Phổ Huệ đại sư, thật sự như thế mới có thể giải sát khí của ngô nhi?” Phổ Huệ đại sư “A Di Đà Phật” một câu, hai tay tạo thành chữ thập nói: “Bần tăng mấy năm gần đây đêm nhìn tinh tượng, vẫn đang tìm kiếm phương pháp phá giải mệnh cách của thái tử điện hạ, rốt cuộc vào mấy ngày trước phát hiện bí pháp. Thiên sát cô tinh, Hồng Loan tinh động, Văn Khúc tướng hộ, trọn đời trường tồn. Thái tử điện hạ cần cưới Hứa Thượng Thư sao Văn Khúc, mới có thể hóa giải tất cả tai nạn.” Thái Khang đế hỏi: “Con của ta sinh con như thế nào đây?” Phổ Huệ đại sư lắc đầu, thở dài: “Thái tử điện hạ chú định mệnh trung vô tử, vận mệnh của hắn vốn nên là cô độc mà chết, nhưng sao Văn Khúc dị động, suốt ngày bảo vệ thiên sát cô tinh. Trong u tối, lại cùng thiên sát cô tinh kết thành nhân duyên. Cho nên bệ hạ, ngài hẳn nên để thái tử điện hạ cưới Hứa Thượng Thư làm thái tử phi, Hứa Thượng Thư là phúc tinh của thái tử điện hạ.” Nghĩ đến muốn cưới Hứa Từ, Thái Khang đế lại cau mày: “Hứa Từ hài tử này thiên tư thông minh, là một nhân tài hiếm có. Tiền đồ của hắn một mảnh sáng lạn, vốn có thể vinh quang đi tới vị trí thừa tướng, ta cũng là cố ý đề bạt hắn. Nhưng nếu để Sâm nhi cưới hắn, vậy tiền đồ của Hứa Từ chẳng phải đều hủy. Một trụ cột tốt như thế, lại phải bị nhốt trong hậu cung, rất đáng tiếc, vì nước vì hắn cũng đều không công bằng.” Phổ Huệ đại sư ánh mắt lóe lên, khóe miệng rút rút nhỏ đến không thể thấy: “Bệ hạ, vì thái tử điện hạ, chỉ có thể ủy khuất Hứa Thượng Thư.” Bệ hạ, ngài thật sự nghĩ nhiều, ngài tứ hôn cho họ, họ vui vẻ còn không kịp, sao lại thấy ủy khuất. Năm Thái Khang thứ hai mươi chín, Thái Khang đế một tờ chiếu thư, ban cho thái tử Lý Hạo Sâm một việc hôn nhân, chính là Công bộ Thượng Thư Hứa Từ, toàn triều ồ lên. Hứa Từ, cư nhiên là ngôi sao mới xuất hiện Hứa Từ! Nam thái tử phi, cư nhiên là nam thái tử phi! Nếu thái tử điện hạ đăng cơ, vậy Hứa Từ không phải sẽ thành nam hậu đầu tiên trong lịch sử Đại Diệu quốc?! Nhưng thật đáng tiếc, Hứa Từ vốn có thể xưng bá triều đình, theo phát triển của cậu bây giờ, nên là người được chọn của thừa tướng tương lai. Cậu vốn có thể có địa vị cao cả, dưới một người trên vạn người, trụ cột quốc gia được vạn dân kính ngưỡng. Nhưng hôm nay bởi vì một tờ chiếu thư, lại phải phủ phục dưới thân nam thân, suốt ngày trà trộn trong hậu cung, cùng mấy phi tần làm bạn, ngẫm lại liền đáng buồn. Hợp thời, Hứa Từ sắc mặt như thường, không vui không buồn. Cậu cùng Lý Hạo Sâm đồng thời quỳ xuống đất, khấu tạ long ân: “Tạ bệ hạ tứ hôn.” Trời biết cậu dùng nhẫn nại bao nhiêu mới nhịn được không cười lớn ra tiếng, thật là đạp phá thiết hài vô mịch xử, đắc lai toàn bất phí công phu, không đợi hai người họ ngả bài với Thái Khang đế, Thái Khang đế cư nhiên chủ động tứ hôn cho họ! Thái Khang đế cúi đầu nhìn biểu tình Hứa Từ, thấy mặt cậu không biểu tình, trong lòng rất là áy náy. Ông ho khan một tiếng, tiếp tục nói: “Mẫu thân của Hứa Từ Vương thị thích làm việc thiện, khoan dung rộng lượng, trẫm rất vui mừng, đặc biệt phong làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.” Hứa Từ ánh mắt lóe lên một chút, lại làm một đại lễ, “Tạ Thánh Thượng ân điển!” Chư vị quan viên cũng không hâm mộ mẫu thân Hứa Từ được ban thưởng, mẫu thân cậu không có cống hiến kiệt xuất, tại sao có thể được thù vinh này, chỉ là vì Thái Khang đế áy náy thôi. Vương thị tuy là được sắc phong, trong lòng còn không biết khổ thành cái dạng gì, nhi tử duy nhất của mình thành mệnh bị áp, sau này còn phải đoạn tử tuyệt tôn, ngẫm lại liền đáng thương. Đa số quan viên đều âm thầm đưa ánh mắt đồng tình cho Hứa Từ, đáng thương vị kỳ tài ngút trời này, bộc lộ tài năng chỉ mới hai năm, liền bị Thái Khang đế bẻ gãy cánh. Trong phủ Thái công lại không đau khổ như chư vị đại thần tưởng tượng, ngược lại là vui mừng khôn xiết. Vương thị vỗ tay Hứa Từ, cười nói: “Hai hài tử các ngươi, cũng là không dễ dàng. Ngày đó khi qua sinh nhật ngươi, thái tử điện hạ ngủ lại trong phòng ngươi. Ta ở bên ngoài nghe được thanh âm bên trong, liền biết chuyện của các ngươi. Nếu hai người các ngươi một nam một nữ thì tốt rồi, nhưng các ngươi đều là nam. Nếu trong hai người các ngươi thái tử điện hạ không có địa vị siêu nhiên như vậy thì tốt, nhưng hắn chú định kế thừa ngôi vị hoàng đế, sinh con nối dõi. Ta lúc ấy nghẹn không nói, luôn sợ tạo thành phức tạp cho các ngươi. Mấy năm qua, không nghĩ tới bệ hạ chủ động thúc đẩy hôn sự của các ngươi, quả nhiên là thật đáng mừng!” Hứa Từ nhìn lại Vương thị, ánh mắt lộ ra cảm kích: “Mẫu thân, là ta xin lỗi ngươi. Hài nhi cả đời này sợ là không thể cho ngài ôm được tôn tử.” Vương thị lắc đầu: “Ta tuy có tiếc nuối, nhưng chuyện của thế gian, không hẳn đều có thể như ý. Ngươi không sinh tôn tử cho ta, còn có Tử Nhàn đấy thôi. Ta thấy Tử Nhàn đã nhiều ngày cùng Lạc Thiên Tuyết thân nhau, sợ là chuyện tốt gần.” Nhớ tới đôi hoan hỉ oan gia này, Hứa Từ cười cười, “Cũng không biết bọn họ khi nào thì qua lại, thế nhưng gạt chúng ta.” Ngày mười tám tháng ba năm Thái Khang thứ ba mươi, thái tử điện hạ Lý Hạo Sâm cưới nam thê Hứa Từ, khắp chốn mừng vui. Vào đêm, thái tử điện hạ danh chính ngôn thuận vạch khăn voan đỏ của Hứa Từ, dưới khăn voan đỏ, Hứa Từ sắc mặt đỏ bừng, ánh mắt nhuận ướt, chứa đầy tình yêu nhìn Lý Hạo Sâm. Con ngươi sâu thẳm của Lý Hạo Sâm sủng nịch nhìn Hứa Từ, đêm nay Hứa Từ phá lệ xinh đẹp động lòng người, khiến hắn muốn ngừng mà không được. Hắn bưng hai chung rượu đi lên trước, đưa cho Hứa Từ một cái, nhẹ giọng nói: “Ngày đó ta đại chiến rời đi, từng hứa hẹn sẽ cho ngươi hôn lễ mà người khắp thiên hạ đều hâm mộ.” Hứa Từ nhận ly rượu, trong mắt lệ quang óng ánh: “Đúng vậy, ngươi làm được, thái tử điện hạ.” Hai người nhìn nhau cười, cùng uống ly rượu hợp cẩn này. Nhìn dung nhan tuấn vô trù của thái tử điện hạ, Hứa Từ nhớ tới hôm đó sau khi về nước, mình từng cùng Lý Hạo Sâm thương nghị qua làm sao để thẳng thắn quan hệ của hai người cho người nhà. Lý Hạo Sâm nghĩ nghĩ, liền bảo mình an tâm đừng nóng. Việc này qua không bao lâu, Phổ Huệ đại sư liền vào kinh diện thánh, sau đó liền có chuyện tứ hôn. Hứa Từ nghĩ đến gì đó, đột nhiên si ngốc cười ra tiếng, cậu vào trong lòng thái tử điện hạ, nị thanh nói: “Thái tử điện hạ, ngươi đến cùng nói gì với Phổ Huệ đại sư?” Thái tử điện hạ điểm điểm cái mũi nhỏ đáng yêu của Hứa Từ, “Chỉ có ngươi thông minh. Cũng không nói gì, chỉ là viết một lá thư, nói cho hắn ngươi và ta thật lòng yêu nhau, nếu không được thành toàn, liền đại sát thiên hạ gì đó.” Tưởng tượng biểu tình trên mặt Phổ Huệ đại sư khi nhìn thấy lá mật hàm này, Hứa Từ cười ha ha, vặn vẹo trong lòng Lý Hạo Sâm: “Thái tử điện hạ, ngươi thật xấu.” Bóng đêm chính nồng, chính là thời gian tốt. Lý Hạo Sâm dùng nội công tiêu trừ ánh nến, nhẹ nhàng nằm lên thân thể Hứa Từ. Đại Diệu quốc, Nam Quan, Dĩnh Châu Năm Thái Khang thứ hai mươi tám, Phí Viễn Chinh chết không bao lâu, tứ hoàng tử Lý Hạo Thịnh liền được phong làm Tuyên Hải vương, đất phong Dĩnh Châu. Hôm nay, Lý Hạo Thịnh bận rộn xong chính vụ, sai người lui ra, mở địa lao chậm rãi đi vào. Trong địa lao thật lớn chỉ giam giữ một người, người kia từng trong khoảng thời gian ngắn oai phong đại lục, nhấc lên một trận gió tanh mưa máu. Càng vì người kia, mà vận mệnh toàn bộ đại lục đều xảy ra biến hóa. Trong mắt Lý Hạo Thịnh dấu diếm lãnh quang, dắt xiềng xích quấn quanh ở một bên, giật giật. Chỉ thấy theo xiềng xích, một người từ chỗ sâu tối om quỳ giống như con chó bò đến trước mặt Lý Hạo Thịnh. Người kia cúi đầu, phủ phục dưới chân Lý Hạo Thịnh, thấp giọng nói: “Chủ nhân, ngài đã tới.” Lý Hạo Thịnh nhìn thấy Vũ Văn Thiên Thành không hề tôn nghiêm như vậy, trong lòng hưng phấn một trận. Dùng chân đạp mông Vũ Văn Thiên Thành, Lý Hạo Thịnh cảm giác một luồng nhiệt dũng mãnh hướng tới phía dưới. Hắn ngồi ở nhuyễn tháp trước mặt Vũ Văn Thiên Thành, thanh âm lạnh lùng nói: “Hầu hạ ta.” Vũ Văn Thiên Thành nghe vậy cả người run rẩy, tiếp đó nghiêng hạ thân về phía trước, chậm rãi cắn mở đai lưng của Lý Hạo Thịnh, cúi đầu ngậm cự đại của Lý Hạo Thịnh, chậm rãi thư giải dục vọng cho Lý Hạo Thịnh. Lý Hạo Thịnh □□, hưởng thụ Vũ Văn Thiên Thành hầu hạ. Vũ Văn Thiên Thành, ngày đó ta đã từng thề, phải đem đau khổ mà ngươi gia tăng trên người ta ngàn lần vạn lần trả lại cho ngươi! Hiện tại, ngươi liền hảo hảo trả nợ tất cả đi. Editor: Chào mọi người, cảm ơn mọi người đã theo dõi truyện đến dòng cuối cùng này. Bộ này tôi hoàn rất nhanh, chỉ hơn bốn tháng thôi nhưng cũng đã đủ. Trong lúc edit, tôi có vài lúc khó chịu với anh công, cũng mong mọi người thông cảm. Nóng quá ấy mà. Nhưng dù sao mỗi người đều có cái nhìn riêng, tôi cũng không nói nhiều làm gì. Tiếp nữa, phần phiên ngoại tôi chưa edit, tôi sẽ cố gắng hoàn thành luôn phần phiên ngoại trong tuần này. Chỉ mong là mọi người còn nhớ cốt truyện của mấy chương đầu. Sau cùng, tôi cũng xin thông báo một chuyện quan trọng. Tôi đã suy nghĩ rất lâu và đã quyết định: Đây sẽ là bộ cuối cùng mà tôi edit. Điều này cũng là một trong những lý do tôi muốn hoàn bộ này nhanh như vậy. Tôi chỉ nói thế thôi, và tôi sẽ nói rõ với mọi người về việc này sau. Suy cho cùng, cũng phải cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi nhiều đến thế! Thân 03/04/2016 — 18/08/2016 Đăng bởi: admin