Hiền Thần Khó Làm
Chương 72
82: Hung thủ là ai
“Vì sao không thể?” Hứa Từ còn chưa chờ đặt câu hỏi, ngược lại là Lạc Thiên Tuyết kinh ngạc, “Ngươi làm ra nó, lại đóng chặt mà không cần, là có ý gì?”
“Ta tạo nó là vì tò mò, nhưng các ngươi xem, ” Bạch Thu chỉ chỉ xác đầy đất, “Nó uy lực cực lớn, nếu đối phương là dân chúng tay không tấc sắt, chỉ có phần bị tàn phá. Mà dù cho đối thủ thân mặc áo giáp sắt, cũng khó tránh bị lan đến. Ta là một đại phu, tồn tại của ta là nên hành y cứu đời, cứu sống, không phải là giết người đoạt mạng.”
Khuôn mặt Bạch Thu mặt xám mày tro cùng với nghiêm túc bình tĩnh, không giống vui đùa.
Hứa Từ cảm thấy rất muốn nôn ra máu, cậu có chút tức giận nói: “Ngươi nói cao thượng như thế, cứ như chúng ta đều là người xấu muốn mạng người, chỉ có ngươi là Thánh Nhân cứu người trong lửa nước. Nếu ngươi thật sự cao thượng, thì sao lại nhốt mình ở trong phòng cả hai năm trời, chỉ vì làm ra nó.”
Bạch Thu bĩu môi, ủy khuất nói: “Ta rất tò mò, vì y giả, không chỉ cảm thấy hứng thú với dược cứu người, cũng vô cùng tò mò với □□ gây chết người, cho nên ta mới không thể khắc chế, nghiên cứu thứ này.”
Hứa Từ trừng Bạch Thu, nhìn bộ dáng y đơn thuần vô tri, lại tức mà không biết nói sao, đang muốn nói gì nữa, lại bị Lạc Thiên Tuyết ngăn lại, “Đi lát đi, ta có chuyện nói cho ngươi, ta đến phòng ngươi nói đi.” Nói không đợi Hứa Từ phản ứng, liền kéo cậu một cái khinh công bay đi.
Bạch Thu nhìn xác đầy đất, lại nhìn nhìn hai người bay đi.
Cả vườn không người, trống rỗng trơ trọi, rất là buồn bực cùng ủy khuất.
Rác rưởi đầy đất này, phải dọn tới khi nào oa.
Lạc Thiên Tuyết mấy cái lên xuống liền kéo Hứa Từ về phòng Hứa Từ, không đợi hạ nhân phản ứng lại, y phút chốc như quỷ mị mang theo Hứa Từ bay vào trong phòng, ống tay áo vung lên cửa liền đóng lại từ bên trong.
“Ngươi nói với tên ngốc kia thì có gì dùng, hắn trừ nghiên cứu chính là nghiên cứu, sao có thể lợi hại như trong hiểu biết của ngươi.”
Hứa Từ bất đắc dĩ, than thở một câu, “Nói ta cứ như là thương nhân bụng dạ độc ác.”
Lạc Thiên Tuyết cười ha ha một tiếng, cười đến ôn nhu động lòng người, “Ta biết ngươi sợ Nguyệt quốc. Vũ Văn Thiên Thành tìm được Hứa Tử Dĩnh, hắn âm hiểm độc ác chúng ta cũng thấy qua. Nếu Hứa Tử Dĩnh dùng vì hắn, thiên hạ nhất định hóa thành Luyện Ngục trần gian.”
“Không sai, đây đúng là điều ta lo lắng. Thời kỳ bất thường, chúng ta chỉ có thể lấy bạo chế bạo, nhưng Bạch Thu rõ ràng chế tạo ra thuốc nổ, lại không chịu lấy ra.”
“Thuyền đến đầu tường tự nhiên thẳng, ngươi chỉ là một quan viên Ngũ phẩm nho nhỏ của Đại Diệu quốc, không cần suy xét nhiều như vậy. Mặc dù ngươi cùng thái tử điện hạ tỉnh táo cùng tiếc, tình cứng hơn vàng, nhưng lúc này còn không phải lúc ngươi bận tâm quá nhiều, tai họa đến gần, cái cao trước đỉnh. Ta nói lời này tuy ích kỷ chút, nhưng lại là lẽ thường của con người. Mặc dù ngươi hiện giờ suy xét nhiều như vậy, cũng là vô ích.”
“Vũ Văn Thiên Thành vừa không tấn công Đại Diệu quốc, cũng không có manh mối chế tạo ra thuốc nổ, ngươi ngẫm lại, nếu ngươi làm như vậy, ngược lại giống như Đại Diệu quốc các ngươi gây ra phân tranh trước, mất nhiều hơn được a, đến lúc đó ngươi cùng Bạch Thu thậm chí toàn bộ Đại Diệu quốc đều biến thành cái đích cho mọi người chỉ trích, vạn người phỉ nhổ.”
Hứa Từ sửng sốt, bỗng dưng bị che tỉnh, “Theo ngươi nói, ta lại hồ đồ như thế. Đúng, ta còn quá nôn nóng.”
Hứa Từ liễm mi, là mình quá để ở trong lòng, cho rằng chỉ dựa vào sức của bản thân, liền có thể sửa chữa lịch sử, nhưng kỳ thật không phải, chân chính có thể lịch sử, vẫn là thời gian.
Kiếp này cùng kiếp trước xảy ra khác biệt rất lớn, cải thiện rất nhiều, tốt đẹp không ít.
Nhưng nghĩ kĩ, biến hóa lặng yên xảy ra, cậu chỉ là một người dẫn đường hoặc là □□. Đầu sợi từ chỗ của cậu mà xoay nhầm một vòng, mọi chuyện liền theo thời gian trôi qua lặng yên xảy ra thay đổi, không cần cố ý làm, cũng không cần quá mức để ý.
Mà chân chính thay đổi toàn bộ cục diện, hơn phân nửa là thái tử điện hạ hoặc là Hoàng Thượng.
Bọn họ là người bề trên, tâm tư vừa động liền có thể xoay chuyển Càn Khôn.
Lần trước cậu giết Ngụy thị, Thái Khang đế giận không thể át, cũng mệt thái tử điện hạ đúng lúc đuổi tới, nói hai ba câu liền hóa giải một hồi nguy cơ, sau đó càng ngăn cơn sóng dữ, càng phản kích Ngụy thị, gán cho nàng tội danh thích khách.
Đoạn thời gian này vì Hứa Tử Dĩnh bị Vũ Văn Thiên Thành mang đi, mà động tác của cậu quá lớn, cậu quá nôn nóng cùng liều lĩnh.
Lần này nếu cậu thật sự khiến cho Bạch Thu cống hiến phát minh này ra, sau lưng quốc lực cường đại, liền là vô số chỉ trích.
Đời trước trước khi cậu chết, Nguyên Đế tuy là thời kỳ cường thịnh, nhưng đã hiện ra đầu mối suy bại phản loạn, kết cục của Nguyên Đế chỉ sợ là không được chết già.
Bây giờ mặc dù cậu biết Hứa Tử Dĩnh không có điểm mấu chốt, biết Vũ Văn Thiên Thành âm độc, càng biết uy lực mạnh mẽ bá đạo của bom, nhưng cậu bất lực. Cậu biết rõ trong lòng, lại chỉ có thể trơ mắt mặc kệ tất cả xảy ra.
Trong giây lát, cảm giác vô lực suy sút đánh tới, khiến cả người cậu không còn sức lực.
Bất đắc dĩ, bất lực, cậu rõ ràng biết sau này sẽ có vô số người vì thế mà bỏ mạng, nhưng chỉ có thể cứ như vậy mà trơ mắt nhìn tất cả xảy ra sao?
Lạc Thiên Tuyết thấy trên mặt Hứa Từ đỏ đen lẫn lộn, cho rằng cậu nghĩ đến hậu quả liền nghĩ mà sợ, nên an ủi nói: “Chỗ của ta ngược lại có tin tức tốt, hai tháng trước chúng ta không phải nói muốn tản ra chuyện Vũ Văn Thiên Thành không phải huyết mạch hoàng thất sao?”
“Hai ngày trước ta trở về Nguyệt quốc một chuyến, bây giờ việc này đã truyền lưu trên phố, tiếng gió liên tiếp, có xu thế càng truyền càng dữ, hoàng cung từ lâu đã nghe được đồn đãi này, bây giờ hoàng đế Nguyệt quốc long nhan giận dữ, muốn tra rõ việc này.”
Trong lòng Hứa Từ âm trầm cũng hơi có chút vui vẻ, “Nghe ngươi nói thế, kết quả ngược lại là không tệ.”
Lạc Thiên Tuyết hừ lạnh một tiếng, cắn răng nói: “Chờ Vũ Văn Thiên Thành thân bại danh liệt, ta liền đưa hắn xuống mười tám tầng Địa Ngục!”
Hứa Từ nghĩ đến một chuyện, hỏi: “Vậy Hứa Tử Dĩnh đâu?”
“Ta ngày đó làm mắt của Hứa Tử Dĩnh bị thương, trải qua hai tháng, Vũ Văn Thiên Thành tìm người mọi cách cứu trị, cũng chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy đồ, nhìn không rõ ràng, đã xem như là nửa người mù. Ta chỉ là từ giữa nghe được mấy điều này, Hứa Tử Dĩnh này ngày ngày nhốt mình trong phòng, ta thật sự không tra ra được nhiều chuyện hơn.”
“Nhốt trong phòng không biết đang nghẹn suy nghĩ xấu gì, ” Nói tới Hứa Tử Dĩnh, Hứa Từ liền nghĩ đến Hứa Tử Nhai, cậu dừng một chút, kéo cánh tay Lạc Thiên Tuyết, “Thiên Tuyết, ngươi theo ta đi phòng xác nha môn nhìn một người.”
Lạc Thiên Tuyết nhướn mi, “A, người nào?”
“Hứa Tử Nhai, ca ca cùng cha cùng mẹ của Hứa Tử Dĩnh.”
…
Vào đêm, phòng xác
“Di, miệng vết thương này!” Trong phòng xác mùi hôi ngạt thở, hai người một thân hắc y, trên mặt che khăn ướt thật dày.
Nghe tiếng Lạc Thiên Tuyết, Hứa Từ giơ diêm lửa mò qua, “Thế nào, có vấn đề gì?”
“Ngươi nhìn ngực hắn ở đây, ” Lạc Thiên Tuyết chỉ chỉ ngực Hứa Tử Nhai mình đầy thương tích, “Nhìn thấy tơ hồng này không?”
Hứa Từ nghe vậy qua dò xét, đích xác giữa phần đông miệng vết thương đáng sợ, có một vết đỏ nhỏ đến không thể thấy ở nơi đó.
“Hắn chính là bị thương như thế mới mất mạng.” Lạc Thiên Tuyết nói chuyện kinh người, “Vũ khí này ta ở trong giang hồ có thấy qua, chính là một thanh nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve, tên là “Nhuyễn kiếm cách ve”. Kiếm này thường được cuốn ở trong đai lưng, hoàn toàn không làm người phát hiện, do thân kiếm cực nhuyễn cơ mỏng, nhưng lại cực kì nhanh, làm người khó lòng phòng bị, cho nên ở trong mười ám khí đứng đầu giang hồ.”
“Ngươi là nói Hứa Tử Nhai cũng không phải gặp phải bọn cướp đơn giản như vậy?” Hứa Từ hỏi.
“Đúng, kiếm này một kiếm đâm vào ngực Hứa Tử Nhai, Hứa Tử Nhai mất mạng tại chỗ. Đao kiếm còn lại, chỉ sợ cũng là người này cố ý dùng đao kiếm cắt. Lúc trước ngươi nói mất đi tài vật cùng hiện trường hỗn độn, ta dự tính, cũng có thể là đối phương giả tạo.”
“Vậy ngươi biết chủ nhân của ám khí này là của ai hoặc là ai dùng không?” Hứa Từ hỏi tiếp.
Lạc Thiên Tuyết dừng một chút, trong mắt hiện ra lệ quang, “Tất nhiên là rất quen thuộc, chính là thủ hạ của Vũ Văn Thiên Thành, một trong hai mươi tám chòm sao của Sát Thủ các.”
Hứa Từ sợ hãi kêu một tiếng, “Vũ Văn Thiên Thành?! Ngươi có nhìn lầm hay không?”
“Sao lại nhìn lầm, trên tay ta lần trước, chính là bị hắn ám sát, bằng không sao lại bị Thất Sát đuổi theo sau, suýt nữa lấy mạng.”
“Hứa Tử Nhai là bị Vũ Văn Thiên Thành phái người giết?” Hứa Từ đầu óc có chút xoay không cong, “Vũ Văn Thiên Thành cùng Hứa Tử Nhai không oán không cừu, vì sao muốn giết hắn?”
Đột nhiên đầu cậu cơ trí, “Không, không phải Vũ Văn Thiên Thành, là Hứa Tử Dĩnh, là Hứa Tử Dĩnh muốn giết hắn.”
Như vậy xem ra, Hứa Tử Dĩnh cũng không phải là hận Tử Nhàn, mà là Tử Nhàn kiếp trước hoặc là Hứa Tử Nhai kiếp này khiến nàng có một lý do không thể không giết bọn họ.
Hứa Tử Dĩnh kiếp trước dùng hết thủ đoạn, nhất định phải giết Tử Nhàn, đời này lại muốn giết Hứa Tử Nhai.
Từ năm năm trước sau khi bọn họ rời khỏi Hứa gia, Tử Nhàn cũng chưa về Hứa gia qua, tự nhiên sẽ không cùng xuất hiện với Hứa Tử Dĩnh.
Mà nói không chừng, nguyên nhân dẫn đến Tử Nhàn kiếp trước bị Hứa Tử Dĩnh đuổi giết, vừa vặn là giữa năm năm này, bị Hứa Tử Nhai phát hiện, lúc này mới lọt vào đuổi giết.
Hứa Tử Dĩnh là một nữ tử khuê các cửa lớn không ra, cửa sau không bước, lại có bí mật gì, mà không dám cho người biết đến?
Hứa Từ rơi vào trầm tư, trong đầu nhanh chóng vận chuyển.
“Ngươi là nói Hứa Tử Dĩnh? Muội muội ruột của Hứa Tử Nhai?” Lạc Thiên Tuyết trừng lớn hai mắt, “Hổ độc không ăn thịt con, giữa sói không tương tàn. Hứa Tử Dĩnh lại cho người giết ca ca ruột của nàng?!”
Lạc Thiên Tuyết tuy rằng kinh ngạc, nhưng chuyện xảy ra trên người Hứa Tử Dĩnh, vừa khiến Lạc Thiên Tuyết cảm thấy nằm ngoài dự đoán, lại ở trong tình lý.
Lúc trước ở tộc Vu Thần, Hứa Tử Dĩnh cứ thế mà đối đãi mẹ ruột nuôi dưỡng mình mười mấy năm như vậy, còn có gì mà nàng không dám làm.
Đây đến cùng là dạng nữ tử gì, rõ ràng không ra khuê các qua, lại không có nhân tính như thế?!
“Hứa Tử Dĩnh là khác loài, nếu là người khác, loại chuyện này ta còn phải hoài nghi một chút, nhưng nếu đặt trên người Hứa Tử Dĩnh, ta lại tin.” Hứa Từ nheo lại hai mắt, lạnh lùng nói, “Ngươi hôm đó nếu có thể giết nàng liền tốt rồi!”
Vũ Văn Thiên Thành cậu còn có thể đoán được tâm tư của hắn, nhưng mà Hứa Tử Dĩnh, ngày thường vô thanh vô tức, nhưng làm việc lại độc ác ngoan tuyệt, chưa bao giờ làm theo lẽ thường, cậu sao cũng không thể tưởng được.
Một lưỡi dao sắc bén dính nọc độc như vậy bị nắm trong tay Vũ Văn Thiên Thành cũng ác độc như thế, thật là độc càng thêm độc!
83: Đại yến ngày mồng tám tháng chạp
Hứa Tử Nhai chết thảm, Vương thị đưa đi Phổ Hoa tự siêu độ hướng sinh, để không trở thành cô hồn dã quỷ trong thế tục này.
Thời gian qua nhanh, chỉ trong nháy mắt, đã vào tháng chạp.
Bạch Thu sau khi nghiên cứu ra thuốc nổ liền không tiếp tục nữa, y ngày đó một mình dọn sạch xác, liền không loay hoay mấy thứ này nữa. Gần đây rãnh rỗi, Bạch Thu lại lần nữa nhặt tay nghề cũ, ở ngoại ô Kinh thành xích cước hành y.
Vào tháng chạp, thời tiết đột nhiên giá lạnh.
Trên chân Hứa Từ trải thảm thật dày, mở ra giấy viết thư mới tinh.
“Anh Hứa Từ thân mến:
Sư phụ và ngô đã xuống núi Trường Bạch, khoảng ngày mồng tám tháng chạp liền về.
Em Tử Nhàn “
Chữ viết rồng bay phượng múa trước sau như một, nào có nhu mỹ dịu dàng của nữ hài tử.
Hứa Từ bất đắc dĩ cười cười, cất thư đưa cho Niệm Bạch hầu hạ bên người: “Niệm Bạch, nhanh chóng đưa thư qua cho mẫu thân.”
Niệm Bạch nhận thư, cười vâng một tiếng liền bước đi chạy như bay ra ngoài.
Nhìn thân ảnh Niệm Bạch chạy vội, nghĩ Tử Nhàn trở về cùng Lạc Thiên Tuyết còn ở phủ Thái công.
Hứa Từ đột nhiên vô cùng tò mò hai người này lần đầu gặp nhau sẽ là tình cảnh gì.
Kiếp trước Lạc Thiên Tuyết vì Tử Nhàn chết mà một đêm đầu bạc, có thể thấy được tình ý sâu đậm không phải ngôn ngữ bình thường có thể biểu đạt. Cả chính cậu cũng không nghĩ đến, Lạc Thiên Tuyết ngày thường giống như nữ tử, trong lòng còn giấu cái khe này, cậu chưa từng nhìn ra Lạc Thiên Tuyết vậy mà cất giấu tình ý như vậy với Tử Nhàn.
Đời này một nhà bọn họ rời xa Hứa Tử Dĩnh trước thời gian, coi như là thiếu phần uy hiếp. Kiếp trước thời gian Hứa Tử Dĩnh chạy trốn tới tộc Vu Thần còn phải vào buổi tối mấy năm sau, kiếp này do một vài chuyện, việc này lại đến trước.
Chỉ là không biết loại thời gian đến trước này là phúc hay là họa?
Hàn đông tiệm thắng, vạn lại câu tịch.
(Mùa đông giá lạnh dần hơn hẳn, cả mọi âm thanh đều lặng yên)
Bông tuyết bay đầy trời, trang điểm lên cho vùng đất này một bộ xiêm y thuần trắng thánh khiết.
Ngày tám tháng chạp, Hứa Tử Nhàn quả nhiên theo lời trong thư, đúng hạn mà tới, cùng nàng đến vẫn như cũ là Bách Lý Tích Yên dung mạo nhiều năm chưa bao giờ thay đổi của nàng.
Hôm đó Hứa Từ giống như bình thường đi vào triều, chờ sau khi cậu hồi phủ liền nghe được tiếng đánh nhau ‘bang bang’ ở hậu viện.
Còn tưởng rằng có thích khách đến đây Hứa Từ một cái bước xa vọt vào hậu viện, liền nhìn thấy hai thân ảnh đang đấu nhau ở giữa không trung.
Một bên là một thân nữ sam nhẹ bay thật là mỹ lệ động lòng người, một bên thì là đuôi ngựa gọn gàng cùng áo lông ngắn gọn.
Nhưng hai người này phảng phất như đảo ngược giới tính, một là Lạc Thiên Thủy (*) nam nhân hàng thật giá thật, một là Hứa Tử Nhàn giả tiểu tử.
(*) Chắc là tên của anh Lạc Thiên Tuyết khi giả gái.
Hai người không biết vì sao gây chuyện, cư nhiên liền đánh lên.
Hứa Từ nhìn nóc nhà thiếu chút nữa hủy hoại chỉ trong chốc lát, cười lạnh một tiếng, cất cao giọng nói: “Mái ngói trên nóc nhà của ta là dùng bùn núi đá Nam tốt nhất để làm, ai nếu làm hư một miếng, cẩn thận ta cho hắn táng gia bại sản!”
Hai người run rẩy trên không đồng thời dừng lại, như hai đạo tia chớp “Sưu” một tiếng bay dừng lại.
Hứa Tử Nhàn mặt đỏ tai hồng, giọng thô cả giận nói: “Ẻo lả đáng giận.”
Lạc Thiên Tuyết mị nhãn như Kim Tỏa câu hồn, y cười lạnh một tiếng, phản bác nói: “Bà nam nhân bất nam bất nữ.”
Hai người ầm ĩ xong, trong không khí phun ra va chạm kịch liệt.
Hứa Từ bụm mặt, cậu thật muốn ném hai người đảo ngược giới tính này ra ngoài a!
Nhưng cũng kỳ quái, kiếp trước Hứa Tử Nhàn cùng Lạc Thiên Tuyết sống chung mấy năm, cũng không phát hiện y là một nam nhân, sao hôm nay vừa thấy mặt liền phát hiện?
Nhưng nhìn thấy Bách Lý Tích Yên bên người Hứa Tử Nhàn, Hứa Từ nhất thời hiểu được.
Bách Lý Tích Yên tuy là trang điểm như thiếu nữ hai tám xinh đẹp, nhưng nàng trên thực tế đã sớm gần trăm tuổi.
Nàng tu tập tâm pháp nghịch mạch độc môn sẽ làm cơ thể đảo ngược Càn Khôn, tu tập càng cao, chỉ biết càng ngày càng trẻ tuổi.
Một lão tiền bối như vậy đi đến phủ Thái công, Hứa Từ tự nhiên không dám chậm trễ, cậu nhanh chóng đi lên làm một đại lễ, cung kính nói: “Bái kiến Bách Lý tiền bối.”
Bách Lý Tích Yên chỉ nhẹ nhàng gật đầu, xem như đáp ứng.
Hứa Tử Nhàn trừng Lạc Thiên Tuyết một cái, lúc này mới lui lại bên cạnh Bách Lý Tích Yên, hai mắt phát sáng nói: “Sư phụ, ngươi quá lợi hại, hắn nam phẫn nữ trang ngươi cũng có thể nhìn ra.”
Hứa Từ không nói gì bóp trán, Hứa Tử Nhàn sùng bái Bách Lý Tích Yên đã đến tình cảnh không còn giới hạn, bây giờ dù cho là phân của Bách Lý Tích Yên, đối với nó mà nói cũng đều là thơm tho. ( Fan cuồng này )
Ngày mồng tám tháng chạp, đại yến quần thần.
Hứa Từ đêm nay cũng không mang theo Hứa Tử Nhàn, mà là theo Thái công đi.
Cậu hôm nay cũng không như sáu năm trước, ngồi ở bên người thái tử điện hạ, mà là theo khuôn phép cũ, theo phẩm giai của mình tìm được vị trí của mình, là ở trong một góc không xa không gần.
Thái Khang đế vẫn như cũ như sáu năm trước, dõng dạc khen ngợi quần thần cùng mùa thu hoạch năm nay, sau đó liền rời tiệc.
Giữa tiệc ăn uống linh đình, Lý Hạo Sâm ngồi ở vị trí thủ tịch, cười nhẹ được đại thần xung quanh đến kính rượu.
Hứa Từ ẩn trong bóng đêm, yên lặng nhìn chăm chú vào tất cả.
Sáu năm trước cậu chỉ là một hài tử mười tuổi, có thể dưới thái tử điện hạ che chở, không sợ pháp lực, không theo quy củ, không kiêng nể gì ngồi ở bên người thái tử điện hạ.
Nhưng hôm nay cậu đã trưởng thành, có thân phận cùng địa vị mà mình nên có. Cậu là thần tử, Ngũ phẩm thái tử Tiển Mã, liền nên ngồi ở vị trí của quan viên Ngũ phẩm.
Thái tử điện hạ ánh sáng soi người, mà cục đá chặn đường hắn Lý Hạo Thịnh đã vào lúc bất tri bất giác mà bị chém mất vài cánh tay, không đủ để gây sợ hãi.
Địa vị Hoàng Thượng của thái tử điện hạ, sớm đã là tình thế bắt buộc.
Mình bây giờ tuy là Ngũ phẩm Tiển Mã, nhưng thái tử điện hạ vẫn yêu cậu thương cậu, mặc cho kiếp này không trải qua đau khổ, hay kiếp trước trải qua muôn vàn khó khăn, cậu đều rất rõ ràng.
Cậu cũng thật sâu yêu thái tử điện hạ, nhưng mặc dù là yêu, tình yêu của họ cũng chỉ có thể che dấu trong bóng tối.
Bọn họ không dám tỏ rõ thiên hạ, cậu giấu đi bí mật hạnh phúc này ở trong lòng, vĩnh viễn hư thối trong lòng mình.
Thái tử điện hạ lại nhận một ly rượu, lúc này mới khoát tay, chúng thần biết đây là thái tử điện hạ mệt mỏi, cũng không kính rượu nữa.
Lý Hạo Sâm ở phía trước nhìn Hứa Từ giấu ở phía sau chúng thần, rõ ràng chỉ cách vài chục bước, hắn lại cảm thấy khoảng cách kia sâu xa như khoảng cách giữa bầu trời và trần gian.
Trong giây lát, một cỗ lo lắng mất đi đánh tới, Lý Hạo Sâm giơ ly rượu lên, liền đứng dậy đi tới Hứa Từ.
Hứa Từ hiện giờ đang chìm trong suy nghĩ âm u của mình, cúi đầu uống rượu trái cây.
Người bên ngoài đều là phẩm rượu gạo, chỉ có cậu uống rượu trái cây, nhất định là thái tử điện hạ trộm an bài, là sợ mình xấu mặt trước mặt quần thần đi?
Nghĩ đến Lý Hạo Sâm chuyện gì cũng nghĩ cho cậu, chỉ một chuyện nho nhỏ này, nhất thời liền khiến Hứa Từ cảm thấy cực kì thư thái.
Không thể quang minh chính đại bên nhau thì sao? Bọn họ lòng có linh tê, ngươi và ta yêu nhau, chẳng phải tình yêu càng thêm kiên nghị hơn mấy người quang minh chính đại ở bên nhau sao?
Đang nghĩ tới đâu, Hứa Từ chỉ cảm thấy đỉnh đầu tối sầm, như là có vật lớn chắn ở trước người.
Hứa Từ sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại.
Dưới phản quang, quanh thân thái tử điện hạ tựa như đắm chìm trong ánh sáng, quanh thân cuốn ánh vàng óng ánh.
Hắn mỉm cười mà đứng, trong mắt ôn tồn, phảng phất như trích tiên trên trời.
Hứa Từ không khỏi nhìn có chút ngây ngốc, Lý Hạo Sâm nhìn thấy Hứa Từ bộ dáng hoa si, nghĩ rằng vật nhỏ này, lại trúng mỹ nam kế của mình hay sao?
Lý Hạo Sâm khụ khụ cổ họng, âm thanh trong trẻo giống như ánh trăng trên trời, thanh lãnh lóe sáng lại tràn ngập nhu tình, “Hứa Tiển Mã, một năm này, đa tạ cho nhau, cô ở đây kính ngươi một ly.”
Hứa Từ mỉm cười, rót đầy ly rượu cũng đứng lên, “Vinh hạnh của thần, không dám xưng công, bôi rượu này, thần kính trước!”
Dứt lời đầu như nhau, liền muốn uống rượu vào bụng.
Nào biết Lý Hạo Sâm một phen giữ chặt tay cậu, nhét ly rượu của mình vào trong tay Hứa Từ, “Đây mới là rượu cô kính ngươi, về phần ly này của ngươi sao…”
Lý Hạo Sâm đuổi đuổi ly rượu trái cây trong tay, nhếch môi cười cười, “Nếu Hứa Tiển Mã kính cô, cô liền uống.”
Chỉ thấy Lý Hạo Sâm đặt đôi môi ôn nhuận khêu gợi lên chỗ mà Hứa Từ mới đặt môi, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm mép chén, không nhanh không chậm chậm rãi uống rượu.
Hứa Từ ngây người…
Đây, đây, đây… Đây quả thực là rượu giao bôi a!
Thái tử điện hạ ngài cũng quá cả gan làm loạn, trước công chúng, lại như vậy!
Mặt Hứa Từ chợt đỏ lên, nhanh chóng ngửa đầu đổ rượu mạnh mà thái tử điện hạ truyền tới vào bụng, để che dấu mặt đỏ không hợp lý của mình.
Thấy Hứa Từ uống rượu của mình, Lý Hạo Sâm vừa lòng gật đầu. Hắn cũng không đổi ly rượu, cứ như vậy cầm ly rượu thuận tiện có từ chỗ Hứa Từ lập tức về tới chỗ ngồi của mình, tiếp tục cùng đại thần bên cạnh nói nói cười cười, liền phảng phất như kính rượu vừa rồi chưa từng xảy ra.
Hứa Từ cúi đầu, giấu mình càng sâu, chỉ hận đến muốn tìm cái động tiến vào.
Hắn cầm đi… Hắn cầm đi ly rượu của mình…
Ly rượu Lý Hạo Sâm dùng qua liền ở trước mắt mình, rõ ràng chỉ là một ly rượu, nhưng vừa nghĩ đến từng cái rìa của ly rượu này đều được Lý Hạo Sâm nhẹ nhàng ngậm cắn, liếm láp qua, cậu liền không tự chủ được cả người nóng lên, cơ hồ không thể kềm chế.
Cậu lần nữa rót rượu trái cây vào bên trong ly rượu. Nâng ly rượu ở trong tay, giống như không được bình thường ở nơi không có ai nhìn chăm chú lén vuốt ve mép ly, một lần lại một lần.
Vuốt xong, cậu lại nhẹ nhàng đặt ly rượu ở miệng môi mình, vươn đầu lưỡi ra nhẹ nhàng liếm mép ly.
Đây là nơi thái tử điện hạ đụng chạm miệng lưỡi qua… Bây giờ miệng lưỡi của mình lại chạm vào, vậy chẳng phải là, hai người họ hôn gián tiếp?
“Ầm” đầu óc nổ tung, chung quanh tất cả đều là ánh mắt của đại thần, trong đầu cậu cư nhiên nhịn không được nhớ tới đêm điên loan đảo phượng của hai người hôm đó, mẹ nó, mình đúng là thật đáng khinh.
Như là tìm kiếm an ủi, Hứa Từ từ trong đám người truy tìm thái tử điện hạ.
Nào biết lại nhìn thấy thái tử điện hạ cũng đang dùng đầu lưỡi liếm mép ly rượu mình mới vừa dùng qua.
“Ầm” đầu óc lại lập tức nổ tung.
Ta thao, không phải mình đáng khinh, mà là thái tử điện hạ vốn nghĩ như vậy đi?!
Hắn nhất định là cố ý làm vậy, cố ý câu dẫn cậu!
Hứa Từ cắn răng âm thầm trừng Lý Hạo Sâm cười đến đầy mặt gian xảo kia, thái tử điện hạ gian xảo! Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
21 chương
67 chương
41 chương
9 chương
14 chương