Âm mưa sau màn là đây =.= Mà thôi, kệ mấy bây âm mưu bao nhiêu thì sau này cũng bắt chuột không đc còn mất nắm gạo, gậy ông đập lưng ông mà thôi. 68: Sài lang hổ báo Hai người ở trong viện dựng một cái bàn nhỏ, nhấm nháp mấy ly, Hứa Từ xem như say, Lý Hạo Sâm vẫn suy nghĩ không dám cho cậu uống nhiều. Nhưng sau đó liền có chút quản không được, Hứa Từ “ực” “ực” mấy ly vào bụng, đã là say khướt. Cơm no rượu say, Lý Hạo Sâm ôm lấy Hứa Từ vào phòng nghỉ ngơi, hai người cùng tháp mà ngủ, một giấc ngủ thẳng đến hừng đông. … Hai người vừa tỉnh, Hứa Từ liền lôi kéo Lý Hạo Sâm đi xem Lạc Thiên Tuyết. Gọi tới một người hầu hỏi một chút, bọn họ liền biết chỗ của Lạc Thiên Tuyết, thì ra Lạc Thiên Tuyết liền được an trí ở sân bên cạnh Lý Hạo Sâm. Lạc Thiên Tuyết đã được thái y từ Đại Diệu quốc đi theo đến đây băng bó xong miệng vết thương, Lạc Thiên Tuyết nhìn như cả người đẫm máu, vết thương đầy người, nhưng y kỳ thật chỉ bị thương bên ngoài vết thương cũng không nặng, nặng là nội thương thôi. Y võ nghệ cao cường, sát thủ tầm thường cũng không thể làm y bị thương mảy may, sau này theo lời y nói, y trước đó là bị người từ sau lưng đánh lén cho một chưởng, sau lại lọt vào Sát Thủ các xuất động năm mươi sát thủ vây quét y, lúc này mới ngăn không được, trên người trúng vài đao. Nhưng đối phương cũng không chiếm được ưu việt gì, năm mươi sát thủ kia cuối cùng bị y chém giết chỉ còn lại có tám mà thôi. Ở Hứa Từ xem ra, Mặc Dạ đã là võ công cực cao, cậu biết em gái mình Hứa Tử Nhàn sau này ở trong giang hồ cũng là cao thủ số một số hai, nhưng cậu luôn không nghĩ tới, giáo chủ Ma Giáo tương lai Lạc Thiên Tuyết, hiện giờ võ công vậy mà đã khủng bố như thế, tình trạng xuất thần nhập hóa. “Bọn họ vì sao đuổi giết ngươi? Giang hồ báo thù?” Hứa Từ nhìn Lạc Thiên Tuyết bao một tầng băng vải, hỏi. Lạc Thiên Tuyết nghe vậy lắc đầu, “Cũng không phải. Ta vừa vào giang hồ không bao lâu, luôn ru rú ở trong nhà, không có cừu gia gì.” Hứa Từ lại hỏi: “Vậy đến cùng là người nào mới không tiếc xuất động năm mươi sát thủ của Sát Thủ các, muốn lấy tính mạng ngươi như thế?” “Này…” Lạc Thiên Tuyết cúi đầu trầm ngâm một lát, như đang suy tư, sau lại nhướn mày, “Ta cũng không biết.” Hứa Từ thấy hỏi không ra cái gì, bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Ngươi nếu không muốn nói cho chúng ta biết, về sau cũng không cần nói nữa. Nơi này coi như an toàn, nhưng ngươi nợ thái tử điện hạ một mạng, lại không biết Lạc công tử muốn trả lại như thế nào?” “Nếu thái tử điện hạ không ghét bỏ, Lạc mỗ nguyện một đường hộ tống điện hạ về Đại Diệu quốc.” Lạc Thiên Tuyết chắp hai tay, trả lời. Y không phải Thánh Nhân gì, sẽ không làm Thánh Nhân chỉ vài ân nhỏ nước mà dũng tuyền tướng báo, trình độ y có thể làm đến chỉ có thể là đầu chi lấy mộc đào, báo chi lấy quỳnh dao. Mà y không có gì để dùng, chỉ có một thân võ công còn có thể ra tay được. Lý Hạo Sâm quan sát dung mạo Lạc Thiên Tuyết, dung mạo y bây giờ cùng năm năm sau biến hóa cũng không lớn, năm năm sau y là một nữ nhân lộng lẫy quyến rũ, khuôn mặt của y bây giờ cũng là xinh đẹp vô cùng. Bây giờ biểu tình của y cũng không trêu tức lộng lẫy như năm năm sau, mà vẫn như cũ là lãnh túc chiếm đa số. Lạc Thiên Tuyết năm nay đã hai mươi mốt tuổi, mặt như đào mận, trắng nõn xinh đẹp. Hứa Từ cũng có bề ngoài rất xinh đẹp, nhưng cậu xinh đẹp là xinh đẹp của nam hài tử, làn da trắng nõn, mi bay phượng múa, cực kỳ trương dương diễm lệ. Mà Lạc Thiên Tuyết xinh đẹp, lại là thật sự xinh đẹp, y lớn lên có một khuôn mặt làm cả nữ nhân khắp thiên hạ nhìn cũng đều sợ hãi than. Liền là vì mỹ mạo của y, năm đó Lạc Thiên Tuyết nam phẫn nữ trang đi theo bên người Hứa Tử Nhàn một năm, Hứa Tử Nhàn cũng không phát hiện ra chân tướng. Hứa Từ bất đắc dĩ lắc đầu, Tử Nhàn là một giả tiểu tử, tính cách cực kỳ giống nam tử; mà Lạc Thiên Tuyết lại là một nam tử lộng lẫy quyến rũ, hai người phảng phất như đổi tính cách cho nhau, lại cực kỳ bù đắp, khó trách sẽ tỉnh táo luyến tiếc lẫn nhau. Thấy hỏi không ra gì, Hứa Từ cùng Lý Hạo Sâm cũng không dừng lại nhiều, Hứa Từ hôm nay còn tính vào hoàng cung một chuyến, hôm qua cậu cùng Tiểu Thanh hàn huyên hồi lâu, dưới Tiểu Thanh lưu luyến không rời, cậu đành phải đáp ứng ngày mai lại đến. Hơn nữa Tiểu Thanh nghe trải qua của mình ở Dương Châu, trong đó có nói đến Quan Thế Mặc Ngọc, Tiểu Thanh tựa như một con cún con dùng ánh mắt ướt sũng tràn ngập chờ đợi nhìn cậu, “Ta trồng nhiều như vậy, chỉ thiếu mình Quan Thế Mặc Ngọc.” Dưới thế công của ánh mắt ướt sũng của Tiểu Thanh, Hứa Từ nuốt một ngụm nước miếng, rốt cuộc ngăn không được: “Tiểu Thanh, Quan Thế Mặc Ngọc kết chút hoa, bởi vì hương thơm hoa lá của Quan Thế Mặc Ngọc hấp dẫn lòng người, ta liền sai người đem cánh hoa qua hun đốt đặc biệt chế thành hương liệu, nhét vào trong túi hương, lúc nhét vào, cũng nhét mấy hạt giống vào.” Hứa Từ nhớ rõ ánh mắt của Tiểu Thanh lúc ấy, sau khi nghe được câu nói này của cậu, ánh mắt kia liền phảng phất như cún con thấy được món ăn ngon nhất thiên hạ, trong mắt phun ra ánh sáng thần thái chói mắt làm người ta không dám nhìn thẳng. Hứa Từ ngăn không được Tiểu Thanh như vậy, lại mở miệng nói: “Túi hương này ta bây giờ cũng có mang đến, ngươi hiện tại cho ta trở về, ta ngày mai mang đến cho ngươi được không?” Nói tới đây, Tiểu Thanh lúc này mới lưu luyến không rời buông ra tay vẫn luôn túm lấy tay áo Hứa Từ, vừa đau buồn vừa chờ đợi nhìn cậu, Hứa Từ cẩn thận mỗi bước đi, sau khi nhìn Tiểu Thanh vài lần như vậy, rốt cuộc chịu không nổi, vung đầu vắt chân liền chạy, không dám quay đầu. Trời a, thiên hạ sao sẽ có nam hài tử đáng yêu như vậy, nếu là để hai mắt cậu coi trọng, cậu nhất định là không nỡ đi. Hứa Từ lấy túi hương trang hoa từ một bộ quần áo khác ra, nhét vào trong tay áo, “Thái tử điện hạ, ngươi muốn tiến cung không?” Lý Hạo Sâm nghĩ nghĩ, gật gật đầu, “Cũng được, ta cũng đang có chuyện muốn cùng Nữ Đế thương lượng một phen.” Hôm qua nhìn nhìn núi quặng sắt vùng ngoại thành, hắn lại có tính toán mới. Hai người ngồi chung một chiếc xe ngựa, Mặc Dạ lái xe, đi hướng hoàng cung. Mà sau khi hai người đi không bao lâu, tứ hoàng tử điện hạ nhìn bốn phía không nhìn thấy người bên ngoài, liền cũng nhìn chung quanh, thần sắc vội vàng rời khỏi biệt viện hoàng cung. Ngoài con đường cách biệt viện hoàng cung không xa đang có một chiếc xe ngựa không chớp mắt đang chờ, Lý Hạo Thịnh nhìn thấy chiếc xe ngựa này, một đầu tiến vào, người chăn ngựa quất roi ngựa, chiếc xe ngựa này liền nghênh ngang mà đi. Xe ngựa tránh đi đường lớn phồn thịnh, chỉ đi trong đường nhỏ cây cối râm mát, ước chừng đi gần một canh giờ, chiếc xe ngựa này càng chạy càng nghiêng, cho đến khi đi đến một ngôi chùa lạnh lẽo ở ngoại ô mới ngừng lại. Lý Hạo Thịnh thân khoác áo choàng có mũ màu đen, đưa hơn nửa cái đầu vào trong mũ, vội vàng cùng người chăn ngựa dẫn đường đi vào chùa miếu. Hai người đi một chút lại dừng, rốt cuộc mới đi vào một cái viện yên lặng lại lộ ra mùi sách cổ. Người chăn ngựa ở hông cửa viện gõ gõ, khom người nói: “Chủ nhân, tứ hoàng tử điện hạ đã ở đây.” Trong cửa một tiếng đàn ông nặng nề vang lên, “Được, để hắn tiến vào.” Cửa theo tiếng mở ra, trong phòng đang có một người dâng hương phẩm trà, trên mặt thon gầy treo tươi cười khôn khéo, trên cằm để râu, đúng là tam hoàng tử Nguyệt quốc —— Vũ Văn Thiên Thành! Vũ Văn Thiên Thành thấy Lý Hạo Thịnh vào phòng, mới nói với người ngoài cửa cùng người hầu hầu hạ trong phòng: “Các ngươi đi ra trước, đến ngoài viện trông coi, bất luận kẻ nào cũng không được đi vào.” Hai người vừa vái chào, liền đóng cửa đi ra. Lý Hạo Thịnh thấy người đều đi, thanh âm mới có chút lãnh ngạnh nói: “Biệt viện hoàng cung trải rộng Lý Hạo Sâm nhãn tuyến, ngươi sao lại không kiêng nể tìm ta đi ra như vậy?!” Vũ Văn Thiên Thành cười ha ha, “Sợ cái gì, người chết còn biết nói chuyện sao?” Lý Hạo Thịnh nghe xong lời này giữa mi nhảy dựng, “Ngươi muốn làm gì?! Không cần hành động thiếu suy nghĩ, ngươi sẽ hại chết ta!” Vũ Văn Thiên Thành lúc này mới thu hồi tươi cười khôn khéo như hồ ly luôn treo ở trên mặt, khi hắn đeo tươi cười, luôn cho người khác một bộ dáng khôn khéo, chỉ khi nào thu lại mặt cười, trên khuôn mặt không có biểu tình, lại làm cho có loại cảm giác không rét mà run, “Ta hỏi ngươi, các ngươi có phải là cứu một người trong võ lâm hay không?” Lý Hạo Thịnh bị biểu tình âm tình bất định của Vũ Văn Thiên Thành làm cho hoảng sợ, không tự giác thốt ra, “Đúng, hắn tên Lạc Thiên Tuyết.” “Các ngươi không nên cứu hắn!” Vũ Văn Thiên Thành thoáng chốc siết ly trà cầm trong tay, ly trà theo tiếng vỡ thành từng mảnh, từ trong tay hắn rơi trên mặt đất. Ánh mắt Lý Hạo Thịnh nhảy dựng, “Là ngươi phái người đuổi giết hắn?” Vũ Văn Thiên Thành thần sắc lãnh túc, “Phải, ta muốn hắn chết!” Lạc Thiên Tuyết, Lạc Thiên Tuyết, y bây giờ đang nắm một bí mật liên quan đến an nguy của vận mệnh hắn, y bắt buộc phải chết. Mặc dù lúc này Lạc Thiên Tuyết còn chưa biết y còn có thể nắm giữ bí mật sinh tử tồn vong của Vũ Văn Thiên Thành, Vũ Văn Thiên Thành cũng không dám chậm trễ, trên đời này không có bất luận kẻ nào là có thể giữ bí mật, trừ người chết. “Muốn hắn chết? Hắn sao có thể đắc tội ngươi?” Lý Hạo Thịnh một lần nữa lấy ra một ly trà, rót trà rồi đẩy ly trà đến trước mặt Vũ Văn Thiên Thành, “Hắn hẳn là không có gì xuất hiện với ngươi mới đúng chứ.” “Lý do này ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần biết rằng, Lạc Thiên Tuyết bắt buộc phải chết là được.” Vũ Văn Thiên Thành hạ đôi mắt xuống, che dấu sóng to mãnh liệt trong mắt, “Hắn là người mà ta bắt buộc nhất định phải giết, vì giết hắn, ta thậm chí có thể giết chết hết cả đám Lý Hạo Sâm.” Lý Hạo Thịnh nhăn mi, Lạc Thiên Tuyết này đến cùng đắc tội Vũ Văn Thiên Thành như thế nào? Lại thành người mà con hồ ly già Vũ Văn Thiên Thành này không thể không chém giết. Theo lý thuyết Lạc Thiên Tuyết ở Kim quốc, Vũ Văn Thiên Thành ở Nguyệt quốc, bọn họ căn bản không cùng xuất hiện. “Vậy ngươi muốn thế nào?” Lý Hạo Thịnh hỏi. “Ngươi có thể giết hắn không?” Vũ Văn Thiên Thành hỏi ngược lại. “Không thể, hắn võ công cao cường, ta lại không tập võ, căn bản không đến gần được người của hắn, huống hồ quanh biệt viện hoàng gia có một trăm ám vệ nhìn chằm chằm, ta căn bản không có cơ hội động tay.” “Về phần dùng độc…” Khi Lý Hạo Thịnh đang tự hỏi dùng □□ gì có thể cho y một kích mất mạng, Vũ Văn Thiên Thành lại một lời đánh gãy hắn. “Dùng độc không được, hắn tu luyện một môn võ công kỳ quái, bách độc bất xâm, ta trước kia thử qua. Liền vì dùng độc không được, ta mới tìm Sát Thủ các ra mặt.” “Vốn lấy vì lần này liền phải hết sức cẩn thận, lại không nghĩ rằng nửa đường bị Lý Hạo Sâm đụng phải.” Vũ Văn Thiên Thành cắn cắn răng, trong mắt mảnh dài bắn ra ánh sáng âm độc, Lý Hạo Thịnh đánh cái rùng mình, đột nhiên nhớ tới lúc trước Lý Hạo Sâm cũng không đồng ý đem người đi, là hắn nhất định muốn cứu người lên. Sợ Vũ Văn Thiên Thành biết việc này, hắn nhanh chóng phụ họa nói: “Đúng vậy, Lý Hạo Sâm tên này liền thích xen vào việc người khác, ta ở bên cạnh kêu mau đi đi, hắn lại không muốn chỉ muốn cứu hắn! Sau đó sát thủ xuất hiện, ta còn nói một lần là lưu người lại, hắn thế nhưng vẫn không nghe.” Lý Hạo Thịnh đổi trắng thay đen cũng không cần làm nháp, vài câu liền đẩy tội danh lên trên người Lý Hạo Sâm. Vũ Văn Thiên Thành nghe vậy oán độc cùng âm lãnh trong mắt càng sâu, hắn nghiến răng nghiến lợi nói: “Lý Hạo Sâm, Lý Hạo Sâm… Ta nhất định muốn ngươi vạn phần hối hận.” “Nếu ngươi không nắm chắc giết chết Lạc Thiên Tuyết, vậy ngươi liền nghĩa biện pháp dẫn Lạc Thiên Tuyết đến cho ta, nếu cũng có thể dẫn Lý Hạo Sâm đến, ta liền giúp ngươi giết cả hắn.” “Này…” Hắn không phải không muốn giết Lý Hạo Sâm, nhưng nếu lúc này giết hắn, vậy tội danh chẳng phải là sẽ an ở trên đầu mình? Vũ Văn Thiên Thành nhìn thấy Lý Hạo Thịnh kinh hãi do dự, cười lạnh một tiếng, “Đừng quên, nơi này là Kim quốc, ta mấy ngày trước đây bắt được một người, sau này vừa tra, chính là tiền thừa tướng của Kim quốc —— Chu Thọ Doãn, Nữ Đế đem cả nhà Chu Thọ Doãn đều xử lấy cực hình lăng trì, Chu gia bởi vậy mà tuyệt hậu, càng sâu hơn Nữ Đế sau này còn đưa thi cốt của họ đều lấy đi cho chó ăn, đại cừu này, không đội trời chung.” “Chúng ta chỉ cần đẩy tội danh lên trên người này, liền có thể hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng.” “Người này cùng Nữ Đế Kim quốc có cừu, mà Nữ Đế Kim quốc cưới Trấn Bắc đại tướng quân của Đại Diệu quốc. Nữ Đế Kim quốc ở lâu trong hoàng cung, hắn không có duyên báo thù, mắt thấy Kim quốc ngày càng cường thịnh, liền muốn cùng Đại Diệu quốc kết minh, hắn liền nảy ra ý hay, thiết kế giết thái tử Đại Diệu quốc.” “Thái tử Đại Diệu quốc chết ở trên đất Kim quốc, dù có phải bị Nữ Đế giết chết hay không, cũng là do nàng mà chết. Việc này xảy ra, ngươi nghĩ Đại Diệu quốc còn có thể cùng Kim quốc kết minh sao?” “Công Tôn Thác là người của Lý Hạo Sâm, ta nghĩ ngươi cũng không muốn nhìn thấy Công Tôn Thác sau khi làm hoàng hậu Kim quốc, Đại Diệu quốc cùng Kim quốc ngày càng hòa hợp đi?” Lý Hạo Thịnh nhấp một ngụm trà, thế nhưng không thể phản bác, “Ta đích xác là không muốn dưới tình hình hiện tại, Kim quốc cùng Đại Diệu quốc kết minh.” “Đây là một điểm ưu việt, đẩy tội danh lên người Chu Thọ Doãn, ngươi và ta không chỉ có thể phủi việc này đến sạch sẽ, ngươi lần này sau khi về nước, còn có thể ngồi ổn vị trí thái tử.” “Ta biết, Lý Hạo Sâm ở Đại Diệu quốc mỗi lần đều áp ngươi một đầu, nhưng ngoại trừ hắn, ngươi lại không còn đối thủ. Bây giờ hắn chết, ta nghĩ cao hứng nhất hẳn là ngươi, cho vây cánh Phí thị các ngươi liên hợp ở trước mặt Thái Khang đế tấu thỉnh lập ngươi làm thái tử, ông ta tuy là không muốn, nhưng bị hiện trạng ép buộc, cũng chỉ có thể tiếp nhận.” “Mà ta cũng có thể trừ bỏ mối họa lớn Lạc Thiên Tuyết ở trong lòng, một cục đá hạ ba con chim như thế, chẳng phải quá nhanh?” Vũ Văn Thiên Thành là nhà đánh cờ cùng nhà âm mưu trời sinh, hắn tâm tư quỷ quyệt, thủ đoạn âm độc, bằng mọi cách. Hơn nữa giỏi về lợi dụng cả đời của tất cả người có thể lợi dụng. Chu Thọ Doãn vốn là quả cân hắn dùng để kiềm chế Nữ Đế Kim quốc, lại không nghĩ rằng Nữ Đế Kim quốc đến lúc cuối cùng, cũng không mua sổ của hắn. Chu Thọ Doãn kia giữ lại cũng không có tác dụng gì, nhưng lập tức sau khi hắn biết được Lạc Thiên Tuyết được Lý Hạo Sâm cứu, liền vào thời gian nhanh nhất, nghĩ ra chủ ý âm độc như vậy, không thể nói là không âm hiểm. Lý Hạo Thịnh bị Vũ Văn Thiên Thành một phen ngôn luận triệt để thuyết phục, hắn chỉnh chỉnh thời gian một nén nhang không mở miệng, chỉ là đang trầm tư lợi hại nguy hại của chuyện này, qua hồi lâu, hắn mới mở miệng nói: “Có thể, nhưng ta muốn sát thủ thủ hạ của ngươi cũng đâm ta một đao.” Nếu muốn diễn, liền phải làm thật hơn một ít mới phải. Vũ Văn Thiên Thành đã sớm dự đoán được hắn sẽ đáp ứng, đáp án của hắn hắn ta đã sớm tính trước kỹ càng, cũng không cảm thấy kỳ quái, “Nếu như thế, hành động an bài ám sát liền giao cho ta, mà ngươi muốn làm, liền là dẫn mấy người bọn họ đến, đưa đến nơi giết người ước định của chúng ta, mấy người ám vệ đó tốt nhất cũng phải bỏ qua.” Lý Hạo Thịnh gật gật đầu, “Hảo, không bằng chúng ta như vậy…” Hai người lại ở trong phòng thương lượng hồi lâu, mới thương lượng ra một kế hoạch chu đáo chặt chẽ không chê vào đâu được. Kế hoạch định ra, hai người đều thở dài một hơi, nhìn nhau cười. Hai người kia đều là cầm thú mặt người dạ thú, hai người cười liền phảng phất như sài lang cùng hổ báo, đều không có lòng tốt gì cả. Lý Hạo Thịnh năm đó ở Nguyệt quốc từng nhiều lần được Vũ Văn Thiên Thành cứu giúp, sau này hắn tuy là nhìn thấu bản chất của Vũ Văn Thiên Thành, lại bởi vì cánh chim của Vũ Văn Thiên Thành đầy đặn, thực lực không tầm thường cũng cam nguyện nghỉ lại ở dưới cánh chim của hắn. Lại sau đó đến chuyện mình về nước, cũng là Vũ Văn Thiên Thành cùng mình còn có ngoại công một tay bày ra. Vũ Văn Thiên Thành vào lúc hai quân đối chọi thì giả vờ bị Phí Viễn Chinh bắt giữ, Phí Viễn Chinh thuận thế theo kế hoạch không thượng tấu Thái Khang đế liền lấy Vũ Văn Thiên Thành làm con tin trao đổi Lý Hạo Thịnh về. Bởi vậy, Lý Hạo Thịnh thuận lợi trở về Đại Diệu quốc, mà kế hoạch Vũ Văn Thiên Thành thôn tính Đại Diệu quốc lại thêm một bước. Lý Hạo Thịnh muốn trở thành người thượng vị, nếu Lý Hạo Thịnh không trở về nước, Đại Diệu quốc này bị Lý Hạo Sâm mà Thái Khang đế coi trọng một nhà độc đại, nhất định sẽ dưới tình huống không có tranh đấu liền đi lên ngôi vị hoàng đế. Địch nhân thực lực suy nhược liền là tự thân thực lực tăng lên, hắn ở trong hoàng cung nâng đỡ Lý Hạo Thịnh, che chở Lý Hạo Thịnh nhiều như vậy, liền là vì để Lý Hạo Thịnh không ngừng truyền ra tin tức hắn muốn về nước, muốn làm người thượng vị cho ngoại công của hắn. Phí Viễn Chinh người này thành công vĩ đại, nữ nhi hắn ta lại được sủng ở hậu cung, hắn ta sớm cũng chịu đủ loại cảm giác bị người đạp ở dưới chân này rồi, nếu là Lý Hạo Sâm làm Hoàng Thượng, mình nhiều nhất cũng chỉ làm tướng quân, hắn cũng muốn phong vương làm hầu! Hai người đều là vì tư dục, Phí Viễn Chinh ở trong lòng vì giúp đỡ Lý Hạo Thịnh trở lại Đại Diệu quốc, liền bắt đầu tận hết sức lực ở trong hoàng cung Đại Diệu quốc chèn ép Lý Hạo Sâm. Đây tự nhiên là chuyện Vũ Văn Thiên Thành hoan nghênh, đấu đi, đấu đến kịch liệt hơn chút, trai cò tranh chấp, ngư ông hắn đây mới có thể được lợi. Đăng bởi: admin