Hiền phu

Chương 7

Thời gian thấm thoắt trôi qua, chẳng mấy chốc mà Phiên Vân đã ở Lưu Gia thôn dưỡng thương được ngót một tháng. Trong một tháng này, sức khỏe của nàng hồi phục đáng kể, nàng cũng học được thêm rất nhiều thứ mà trước đây chưa từng phải động đến. Thiếu niên A Thuần đã cứu và cho Phiên Vân ở nhờ mưu sinh bằng cách lên núi hái thuốc, sau đó mang lên thành trấn bán lại đổi lấy bạc mua gạo và thức ăn. Có một lần, Phiên Vân thấy hắn vừa hái thuốc về, mồ hôi nhễ nhại lại còn phải ngồi phân loại phơi khô, trong lòng liền dâng lên cảm giác hổ thẹn của kẻ ăn nhờ ở đậu, bèn thử đề nghị: "A Thuần ... Ta giúp đệ, được không?" A Thuần nhìn nàng có vẻ không tin tưởng: "Tỷ? Có được không?" Phiên Vân lập tức nổi lên lòng tự ái to ơi là to, vỗ ngực nói: "Sao không được! Đệ đừng xem thường ta, tỷ phu của ta thường bảo ta rất thông minh đấy!" A Thuần khinh thường: "Thông minh? Thế ai là người nấu cơm thì làm cháy nhà bếp, rửa bát thì làm vỡ hết cả rổ bát, giặt đồ thì để y phục trôi mất?" Phiên Vân cúi đầu, cười gượng: "Đó chỉ là ... sự cố ngoài ý muốn thôi mà. Ta cam đoan nhé, lần này không thế nữa đâu!" Nói cho cùng thì cũng không thể trách nàng. Từ nhỏ đã sống trong gấm lụa, lại quen được Mặc Thư hầu hạ chăm sóc chu đáo, đừng nói nấu cơm, rửa bát, giặt đồ, bình thường cả chải tóc, mặc y phục cho mình nàng cũng chẳng cần động tay đến. Nếu Lý Mặc Thư trông thấy đôi tay củaVân nhi bảo bối nhà y đầy vết bỏng do nấu cơm, vết đứt bởi mảnh bát vỡ cắt phải, vết phồng vì ngâm nước giặt đồ, chắc chắn đau lòng xót dạ vô cùng. Sau một lúc thuyết phục năn nỉ, cuối cùng A Thuần cũng chịu dạy cho Phiên Vân cách phân loại và phơi thuốc. Về mặt này, chẳng rõ vì sao nàng lại học rất nhanh, chưa đầy nửa canh giờ đã nhận dạng được hết thảy loại thuốc. A Thuần ngạc nhiên nhìn nàng, thành thật khen: "Tỷ cũng không đến nỗi vô dụng đâu!" Nụ cười của Phiên Vân méo xệch. Tên tiểu tử này, nói một câu dễ nghe sẽ chết sao! Nếu là Mặc Thư, y nhất định sẽ mỉm cười thật dịu dàng, xoa đầu nàng khích lệ: "Vân nhi giỏi quá!" Con người mà, mặc kệ người ta nói thật hay khách sáo cho có lệ, nghe lời ngọt ngào bao giờ cũng thích hơn. Thuốc đắng dã tật, ai lại chả biết, nhưng có đôi khi, biết là một đằng, thích lại là một chuyện khác. Dù thế nào thì, rốt cục Phiên Vân cũng thành công được A Thuần tin tưởng giao cho trọng trách phân loại thuốc đem đi phơi khô. Có những hôm thuốc nhiều, Phiên Vân còn phụ giúp hắn cùng mang ra thành trấn bán. Người dân trong thôn đa phần đều làm nông, tính tình cởi mở thật thà, thấy hai người đi cùng nhau cũng thường hỏi chuyện, có người còn thương A Thuần thui thủi một mình nên mở lời làm mai. Những lúc như thế, Phiên Vân chỉ biết dở khóc dở cười, còn A Thuần hung hãn thường ngày lại kỳ quái đến lạ, hắn đỏ mặt nói mấy câu đại loại như "Ai thèm lấy tỷ ấy!", "Đừng nói bậy!", rồi liền bỏ chạy biến đi, hại Phiên Vân chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao cả. Thành thực mà nói thì dù nàng và Mặc Thư cái gì cũng đã làm rồi, thậm chí con cũng sắp có, nhưng nàng vẫn không rõ mấy về nam nhân. Mặc Thư kiểm duyệt rất ngặt, chung quanh nàng hoàn toàn không có bóng động vật giống đực nào, nếu có thì cũng không nói với nhau được mấy câu. Còn đối với Mặc Thư ... Y không thuộc phạm trù nam nhân bình thường, cũng không phải là người mà với trình độ của nàng có thể hiểu được. Ngày tháng cứ thế trôi qua. Cuộc sống bình lặng ở Lưu Gia thôn đôi lúc đã khiến trong lòng Phiên Vân chợt nảy lên ý nghĩ: Cứ vậy mà sống ở đây đến hết đời cũng tốt. Không có thù hận, tranh đấu, giằng xé; không có danh lợi, mưu kế, giả dối... Thật là một cuộc sống đẹp đẽ biết mấy. Đã có lúc, Phiên Vân nghĩ, thôi thì không cần về đế đô nữa. Hãy cứ để Mộc Vương gia Mộc Phiên Vân chết đi như thế. Nhưng mà, trong giấc mơ mỗi đêm, nàng đều trông thấy một người. Y thẫn thờ ngồi bên án thư, áp cây trâm bạch ngọc lên má, tuyệt vọng trông đợi nàng quay về. Thế là, Phiên Vân lại lưỡng lự. Có một đêm, khi nàng đang ngồi sắp xếp lại mớ dược thảo cùng A Thuần, hắn đột nhiên ngập ngừng hỏi nàng: "Này ... Vân tỷ tỷ, tỷ ... nôn nóng về đế đô như vậy, là vì muốn gặp lại Mặc Thư gì kia sao?" Phiên Vân giật mình đánh rơi nhánh thảo dược trên tay xuống. Nàng vội lấy lại bình tĩnh, nhặt nó lên, hỏi: "Sao đệ biết tỷ phu của ta?" "À, hóa ra chỉ là tỷ phu thôi sao!" Hai mắt A Thuần sáng lên, con ngươi đen láy càng thêm phần long lanh. Thấy nàng nhìn mình, hắn mới chột dạ giải thích: "Ta nghe tỷ hay gọi cái tên đó trong lúc ngủ, cứ nghĩ là phu lang của tỷ ..." Phiên Vân lắc đầu, bảo: "Ta chưa có phu lang." ... Nhưng con thì sắp có một đứa. Nào ngờ A Thuần nghe tới đây liền mừng rỡ nắm lấy tay nàng, hai má đỏ bừng nói: "Vậy A Thuần làm phu lang của tỷ, được không? Tuy rằng ta không được đẹp, không được dịu dàng hiền thục, nhưng ta rất khỏe, ta còn có thể làm rất nhiều việc..." Nhìn đôi mắt to tròn như cún con đong đầy mong đợi của thiếu niên, Phiên Vân khẽ lắc lắc đầu, nói: "A Thuần, nơi mà ta ở ... không thích hợp với đệ." Bởi vì hắn quá đơn thuần, tựa như tên của hắn vậy. A Thuần, A Thuần, ở nơi đó, thứ sẽ hại chết ta chính là sự đơn thuần. Nàng không phủ nhận, khi ở cạnh A Thuần, nàng cảm thấy thoải mái, vui vẻ hơn ở bên Mặc Thư nhiều lắm. Tuy rằng đó là cuộc sống cơ cực, thiếu thốn đủ bề, không lụa là gấm vóc, nhưng chí ít tâm hồn được thanh thản, không phải lo nghĩ, đề phòng, đóng kịch. A Thuần khác với Mặc Thư, hắn đơn giản như một tờ giấy trắng, vui buồn yêu ghét đều hiện rõ lên mặt, khi nói dối sẽ đỏ mặt, khi mừng vui thì hai mắt sẽ sáng long lanh lên, không biết giấu giếm cảm xúc gì cả. Còn Lý Mặc Thư, y là một câu đố bí ẩn, một mê cung mà Phiên Vân giải cả đời cũng không trọn. Ở cạnh y, nàng luôn phải cảnh giác cao độ, chỉ cần lơ là một khắc, nàng sẽ bị y mê hoặc, quên mất phương hướng, quên cả lối về. Nếu Phiên Vân là một thiếu nữ bình thường, sinh ra trong một gia đình thường dân, nàng sẽ chọn A Thuần. Nhưng, nàng không phải. Phiên Vân sinh ra trong gấm nhung lụa là, ở nhà vương giả, đó là số mệnh, cho dù nàng cố chối bỏ đến đâu thì cũng không thể chạy trốn sự thật này. Người thích hợp đứng bên cạnh nàng, không phải là A Thuần. A Thuần là một nhánh cỏ đuôi chó, mộc mạc, hoang dã và có sức sống mãnh liệt. Nơi thuộc về hắn là đồng cỏ mênh mông, đất trời rộng lớn, gió lộng bạt ngàn. Nếu đem hắn nhốt vào cung vàng điện ngọc, cỏ xén cây trồng, hắn sẽ chết. Cho nên ... "A Thuần, tin ta đi, nếu lựa chọn ta, rồi đệ sẽ phải hối hận." ... "Nếu muốn khóc, cứ khóc đi, muốn đánh ta, thì cứ đánh. Khóc rồi, đánh rồi, có thể sáng mai ngủ một giấc dậy, đệ sẽ cảm thấy, kỳ thực chuyện hôm nay chẳng đáng để đệ phải đau lòng vì nó. Trong lòng chúng ta luôn có một người, đó là người chúng ta từng ngỡ rằng không có họ thì trời sẽ sụp, đất sẽ lở. Nhưng khi lớn lên một chút, quay đầu nhìn lại, người ấy chẳng qua chỉ là một người từng đi qua đời ta mà thôi. Không có họ, trời vẫn xanh, đất vẫn rộng, và chúng ta vẫn sống. Điều khác biệt duy nhất, chính là bên cạnh ta sẽ thay đi một người khác mà thôi." --- --------- Đế đô, Mộc Vương phủ. "Bẩm Đại quân, trạm tình báo ở Kim Hà thành gửi thư mật cấp báo." "Kim Hà thành?" Lý Mặc Thư vươn tay ra khỏi lớp rèm the, nhận lấy phong thư. Chẳng ai rõ trong thư viết gì, chỉ thấy tay y chợt run run, những ngón tay thon dài trắng bệch nắm chặt tờ giấy. Một lúc sau, y đưa phong thư lại gần ngọn đèn dầu. Tờ giấy nhanh chóng bén lửa, cháy rụi thành tro. Lý Mặc Thư vuốt ve cây trâm ngọc mát lạnh trên tay, khẽ nói: "Truyền lệnh xuống dưới, hãy chuẩn bị ngựa xe, bản quân muốn phải đến được Kim Hà thành trong vòng một tháng."