Hiền phu

Chương 14

«Ngai như sơn thượng tuyết, Kiểu nhược vân gian nguyệt. Văn quân hữu lưỡng ý, Cố lai tương quyết tuyệt. Thê thê phục thê thê, Giá thú bất tu đề. Nguyện đắc nhất tâm nhân, Bạch đầu bất tương ly." [Trắng như tuyết trên núi Sáng tựa trăng trong mây Nghe lòng người hai ý Dứt tình cố nhân đây. Hết sầu vẫn là muộn Cưới gả chớ thương bi Nguyện được người một lòng Bạc đầu chẳng phân ly."] —«Bạch đầu ngâm», Trác Văn Quân»— —————— Hôm nay là ngày đại hôn của Phiên Vân. Bất luận mối hôn sự này gây xôn xao bàn tán thế nào, bị những gã hủ nho nhạo báng ra sao, không một ai dám lơ là đại hôn của Mộc vương gia. Tuy rằng cùng lúc được ban hôn, nhưng chính thất và thị phu có khác, Trắc quân thoạt nghe hoa mỹ đến đâu, thực chất vẫn chỉ là lẽ thứ, quy củ của Đại Yên không cho phép phu thị vào cửa trước Chính phu, thế nên Phiên Vân sẽ cử hành đại lễ với Mặc Thư trước, hai tháng sau mới được rước ba Trắc quân về. Vừa sáng sớm tinh mơ, Phiên Vân đã bị Mặc Thư đào ra khỏi ổ chăn. Tự tay y thay nàng mặc vào hỉ phục, thắt vào hồng đai, vấn lại mái tóc đen nhánh, đội lên phượng quan. Toàn bộ quá trình, Mặc Thư đều không cho bất kỳ ai động tay vào, cũng như mọi chuyện ăn mặc từ bé đến lớn của Phiên Vân vẫn do y đích thân lo liệu. Có lẽ như y đã từng nói, có một số việc, tự tay mình làm cũng là một loại hạnh phúc. Sau khi đem Phiên Vân đóng gói thành một tân nương tử đạo mạo chỉnh tề, Mặc Thư bấy giờ mới bắt đầu sửa soạn cho chính mình. Y vốn thiên tư trác tuyệt, năm xưa từng được xưng tụng là Đại Yên đệ nhất mỹ nam, dù nay niên hoa đã qua, phong vận vẫn còn đó, chưa hề mảy may mất đi, trái lại như rượu, càng ủ càng say lòng người. Y cũng hiểu ưu thế của mình không ở sự rạng rỡ thanh xuân mà là sự trầm tĩnh thong dong, nên thay vì điểm trang cầu kỳ, Mặc Thư lại chỉ phục sức tương đối đơn giản, thanh tao mà không mất cao quý. Hỉ phục đỏ rực diễm lệ vốn không phải dễ khoác lên người, nếu không quá diêm dúa thì lại quá ảm đạm, Mặc Thư lại dung hòa được hai sắc thái đó với nhau, có thể vận hồng y lại vẫn như thiên tiên thoát tục không nhiễm hồng trần, thế gian này ngoại trừ Lý Mặc Thư e rằng không có người thứ hai. Đang lúc y định cầm lên chiếc lược ngà, một bàn tay đã nhanh hơn một bước đoạt lấy nó. Phiên Vân nhìn Mặc Thư, cười đến hai khóe mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, nói: «Vi thê thay Chính quân chải tóc." Mặc Thư cũng cười, khẽ đáp: «Đành phiền thê chủ." Chiếc lược nhẹ lướt trên mái tóc đen tuyền, ba nghìn sợi thanh ti buông xõa, vừa lúc ánh ban mai từ khe cửa sổ rọi vào, dát lên tóc huyền một ánh vàng lấp lánh huyền ảo, đẹp không sao tả xiết. Dùng chiếc trâm bạch ngọc năm xưa cài lên mái tóc ấy, Phiên Vân cúi xuống, tựa cằm lên vai Mặc Thư, cả hai cùng nhìn vào gương đồng. Trong gương, có hai nhân ảnh kề cận bên nhau, một đôi bích nhân mi mục như họa. Nàng hỏi: «Chính quân có hài lòng chăng?" Mặc Thư đưa tay khẽ chạm vào trâm ngọc trên tóc, khóe môi nhẹ cong lên, nở ra một nụ cười ấm áp tựa gió mùa xuân. Y nói: «Vi phu hài lòng." Mười năm. Y giữ chiếc trâm này mười năm, cuối cùng đã có thể đường đường chính chính mang nó trước thiên hạ, để cho tất cả đều biết rằng, Chính quân của Mộc vương gia, phu lang kết tóc của Mộc Phiên Vân, chính là Lý Mặc Thư, và suốt đời này vẫn chỉ có thể là Lý Mặc Thư. Không ai có thể thay đổi. —————— Đại hôn của Mộc vương gia không phải là chuyện nhỏ, mười dặm hồng trang, hoàng thân quốc thích đến uống rượu mừng kín cả đại sảnh rộng lớn, tất cả mọi thứ đều xa hoa lộng lẫy, khiến bao nam nhi trong thiên hạ thầm mơ ước người hôm nay sánh bước bên Mộc vương gia sẽ là mình. Giờ lành đã đến, đích thân đương kim hoàng đế ngự giá đến chủ hôn, ngồi trên vị trí cao đường. Trong tiếng pháo nổ vang, Phiên Vân cùng Mặc Thư sóng bước đi vào sảnh đường. Nhất thời mọi người dường như đều hiểu được vì sao Lý thị ở cái tuổi quá độ niên hoa vẫn có thể một lần nữa bước lên vị trí Mộc vương quân. Có một số người, sinh ra đã có khí chất cao quý ăn sâu trong xương cốt, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều như đang khẳng định rằng, họ khác biệt với phần còn lại trong thiên hạ, họ xứng đáng ở nơi cao nhất nhìn xuống thế gian. Mà Mặc Thư, chính là một trong đó. «Nhất bái thiên địa." Một giọng nói lảnh lót vang lên, Phiên Vân nắm lấy tay Mặc Thư, cùng cúi người. «Nhị bái cao đường." Nắm chặt bàn tay Phiên Vân, Mặc Thư cùng nàng chầm chậm hướng về phía nữ Vĩnh An đế mà quỳ xuống. Vĩnh An đế ngồi bên trên nhìn xuống tân nương đang quỳ bái mình, trong đôi mắt uy nghiêm thoáng hiện lên vẻ từ ái, rồi lại nhanh chóng bị giấu đi. Đang lúc vị ma ma già dợm hô «Phu thê giao bái!", ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng nói: «Khoan đã!" Cả sảnh đường im phăng phắc bỗng chốc đổ dồn mọi ánh nhìn ra cửa. Chỉ thấy từ cửa chính bước vào một thiếu niên lang, tóc đen buông xoã, tay cầm trường kiếm, trên trán còn lấm tấm mồ hôi, có thể thấy để vào đây hắn đã phảii trải qua một trận đấu kịch liệt với Ngự lâm quân bên ngoài. Nhưng cái khiến người ta kinh ngạc là dung mạo của hắn, đây quả thực là một bản sao của vị Mộc vương quân đang bái đường kia, nếu tuổi tác không có chút chênh lệch, hẳn mọi người sẽ nghĩ rằng hắn cố tình giả mạo Lý Mặc Thư. Rất nhanh chóng, Ngự lâm quân lập tức tiến vào bao vây lấy thiếu niên, kề kiếm lên cổ hắn. Vừa thoáng thấy mặt thiếu niên kia, Lý thừa tướng đã xanh mặt, vội vàng bước ra, quỳ xuống trước mặt Vĩnh An đế, nói: «Khuyển tử vô tri, cầu bệ hạ thứ tội!" Đến lúc này, cả sảnh đường mới biết rằng, thì ra đây là vị Nhị công tử nổi danh chuyên gây họa của Lý gia — Lý Tịch Nguyệt. Hắn và Lý Mặc Thư đều có sáu, bảy phần giống mẫu thân, nên vô tình, dung mạo của cả hai huynh đệ lại có nhiều nét tương đồng. Nhưng không ai có thể nhầm lẫn Lý Mặc Thư với Lý Tịch Nguyệt. Không chỉ bởi vì tuổi tác, mà còn bởi ánh mắt. Mặc Thư có đôi mắt phượng sâu thẳm như bích thuỷ hàn đàm, không thể từ đáy mắt ấy nhìn thấu vui buồn yêu ghét, chính vì thế, y mang lại cảm giác vừa ôn hòa lại xa cách. Lý Tịch Nguyệt lại thừa hưởng đôi mắt hạnh của Hà thị, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng, sáng rực như sao, chứa đầy linh khí, khiến cả người hắn toát lên một khí chất tự do phóng khoáng như gió, không câu không thúc, không thể trói buộc. Từ lúc hắn xuất hiện, Mặc Thư vẫn im lặng bình thản, nhưng bàn tay càng siết chặt tay Phiên Vân đã bán đứng tâm trạng bất an của y. Lý Tịch Nguyệt không để tâm đến ánh mắt của mọi người xung quanh, hắn chỉ chăm chú nhìn thiếu nữ đang khoác hỉ phục đỏ rực như lửa trước mặt, bất chợt cất tiếng hỏi: «A Vân, có còn nhớ hẹn ước của chúng ta không? Đi cùng ta được không?" Mọi người đồng loạt hít vào một hơi. Đây … Đây chính là cướp tân nương trước mặt bệ hạ ư? Còn là đệ đệ kiêm Trắc quân tương lai phá hôn lễ của huynh trưởng kiêm Chính quân đương nhiệm? Lý Dưng giận dữ, ghét lớn: «Nghịch tử, im miệng!" Thoáng cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình của Mặc Thư chợt run bật lên một cái, Phiên Vân âm thầm đan năm ngón tay vào tay y, siết chặt lại, tay kia khẽ vỗ vỗ lên bàn tay ấy, ý như trấn an. Mặc Thư bỗng cảm thấy trái tim mình an tĩnh lại. Y không còn là đứa bé một mình đối mặt với tất cả của mười chín năm trước. Y có nàng. Thê chủ … Phiên Vân tránh đi ánh mắt lấp lánh đầy mong đợi của Lý Tịch Nguyệt, chậm rãi nói: «Chẳng qua chỉ là đồng ngôn vô kỵ (1), bản vương nghĩ, Nhị công tử nên quên đi." (1) Đồng ngôn vô kỵ: ý chỉ lời trẻ con không đáng tin Lý Tịch Nguyệt lặng đi một lúc, đang khi mọi người nghĩ rằng hắn vẫn sẽ bám mãi không buông, hoặc chí ít cũng lên tiếng oán trách Mộc vương gia phụ bạc, trái với dự đoán, hắn lại bật cười, nhanh chóng lấy lại vẻ tự do phóng túng của mình, nói: «Sao lại nghiêm trọng như vậy, đùa các người thôi, hôm nay đệ đệ đặc biệt đến chỉ là để chúc mừng đại ca. Chúc Vương gia cùng Vương quân, vĩnh kết đồng tâm, bạch đầu giai lão." Bốn chữ «bạch đầu giai lão» ấy, như dùng hết tất cả sức lực của hắn để nói ra khỏi miệng. Cũng trong sát na ấy, Phiên Vân biết rằng, tất cả đã kết thúc rồi. Nàng hiểu rõ Tịch Nguyệt hơn bất kỳ ai, hắn không phải là người thích dây dưa dông dài. Lời nói vừa rồi, chính là nhát đao cắt đứt tất cả những mơ hồ giữa cả hai. Hắn đã từng bảo, hắn chỉ muốn một đời một kiếp một đôi uyên ương. Hắn không chấp nhận tình yêu bị san sẻ, càng không chấp nhận cùng huynh trưởng chia sẻ một thê chủ. Cho nên, khi nàng lựa chọn tiếp tục bái đường với Lý Mặc Thư, thì đời này kiếp này, nàng và Lý Tịch Nguyệt chỉ còn là người qua đường. «A Vân, sau này ta muốn trở thành đại hiệp, hành tẩu giang hồ, trừ gian diệt ác, đi du ngoạn khắp giang sơn Đại Yên, uống rượu ở Mạt Bắc, ngâm thơ ở Giang Nam, trèo lên Tuyết sơn, du thuyền trên Tây Tử." «Được, A Nguyệt, sau này ta đi cùng ngươi, chúng ta cùng đi khắp sông núi Đại Yên." «Một lời đã hứa, tứ mã nan truy!" «Được, một lời đã hứa, tứ mã nan truy." Tất cả những âm thanh vọng lại từ quá khứ dần dần nhòe đi. Cuối cùng, tan biến trong hư vô. Vĩnh An đế vẫn luôn im lặng xem kịch, bấy giờ đột ngột lên tiếng: «Các ngươi náo loạn đủ chưa? Thừa tướng, khánh quả thật dạy được một nhi tử tốt." «Lý Tịch Nguyệt, quỳ xuống!" Lý Dung lập tức nghiêm mặt thét lớn. Lý Tịch Nguyệt chưa bao giờ thấy mẫu thân giận dữ với mình như vậy, trước đây bất kể hắn làm ra chuyện gì, mẫu thân vẫn bênh vực hắn, chưa từng lớn tiếng với hắn. Vô vàn không cam lòng, nhưng Lý Tịch Nguyệt không còn cách nào khác, chỉ đành quỳ xuống. «Bệ hạ bớt giận! Dạy con không nghiêm là lỗi của thần, xin bệ hạ giáng tội!" Lý thừa tướng cúi rạp người xuống đất, không dám ngẩng đầu lên. Vĩnh An đế trầm mặc một lúc lâu, khiến mọi người đến thở cũng không dám thở mạnh. Một lúc sau, bà mới khoát tay, bảo: «Hôm nay là đại hỉ của Mộc vương gia, trẫm không muốn thấy có kẻ chịu tội, các ngươi đứng lên đi. Tiếp tục cử hành nghi lễ, đừng để qua giờ lành." Bấy giờ mọi người mới thở phào nhẹ nhõm. Hôn lễ lại tiếp tục diễn ra. Khi vị lão ma ma dõng dạc hô «Phu thê giao bái!", Mặc Thư đối diện với Phiên Vân, từ từ khom người xuống. Lúc này, nàng đã cách y rất gần, rất gần. Gần đến mức, y có thể nghe thấy nhịp tim của nàng. Đây là lần thứ hai y bái đường thành thân, nhưng lại là lần đầu tiên y cảm thấy, hóa ra phu thê giao bái là khoảnh khắc thiêng liêng như thế. «Bái đường kết thúc, đưa vào động phòng!" Lý Mặc Thư cùng Mộc Phiên Vân, trong muôn tiếng chúc tụng hân hoan, dần dần tiến về gian viện dán đầy chữ hỉ, tay vẫn nắm chặt lấy tay. Từ đây về sau, không bao giờ buông ra nữa. —————— @Giao: Định bonus cho các cậu 1 đoạn thịt mà mỏi tay quá nên tạm cắt. Các cậu có thích thịt hơm? =))