Hiền phu

Chương 11

Mặc Thư vuốt ve cây trâm bạch ngọc, buông một tiếng thở dài như có như không: "Vân nhi, nàng tựa hồ chưa từng gọi tên ta ..." "Tỷ phu?" "... Ta tên Mặc Thư, Lý Mặc Thư ..." «Tỷ phu …" " Vân nhi, đừng gọi ta tỷ phu, gọi tên ta!" Phiên Vân hơi mất tự nhiên, ngập ngừng gọi: «Mặc … Mặc Thư …" Lý Mặc Thư chợt ôm ghì lấy nàng, vòng tay siết chặt như muốn khảm nàng vào xương cốt, lại khe khẽ thì thầm bên tai nàng như ma chú: «Vân nhi của ta, bảo bối của ta … Mặc Thư cả đời này tranh tranh đấu đấu, thứ quý giá nhất có được, chính là nàng, cũng chỉ có nàng …" Phiên Vân cảm thấy sợ nhất là mỗi khi Mặc Thư bất an trong lòng mà để lộ ý muốn độc chiếm cực đoan đối với nàng như thế. Nàng chẳng biết y đã từng trải qua những gì, chỉ biết con người này cực kỳ thiếu cảm giác an toàn, bề ngoài tỏ ra hiền lành thuận theo y nàng, nhưng lại luôn ngấm ngầm muốn trói chặt nàng, tuyệt hết đường vùng vẫy của nàng, tất cả đều vì một mục đích: độc chiếm. Phiên Vân có chút rung động trước Lý Mặc Thư, nhưng đôi khi tâm lý cực đoan của y khiến nàng cảm thấy sợ hãi, ngột ngạt. Nàng muốn tự do, tự do thật sự, chứ không phải sự tự do giả tạo trong cái giới hạn y vạch ra cho nàng. Thở dài một cái, Phiên Vân nhẹ vỗ vỗ lưng y nửa vuốt ve nửa trấn an, cười nói: «Sai rồi, không phải chỉ có ta, mà còn có con chúng ta nữa, không phải sao?" Nào ngờ, vừa nghe đến chữ «con», thân thể Mặc Thư đột nhiên run lên. Y rủ mi, quay mặt đi, khẽ lắc đầu, nhẹ giọng nói: «Không, không có con. Là Mặc Thư vô phúc, không có duyên làm phụ thân." Phiên Vân sững sờ, lặng người đi. Mất một lúc lâu, nàng mới lấy lại tinh thần, nắm lấy tay y, gượng cười, nói: «Tỷ … Không, Mặc Thư, chàng đừng đau lòng, không sao, chúng ta còn có thể …" «Không." Mặc Thư nhìn thẳng vào mắt nàng, chậm rãi nói từng chữ một thật rõ ràng, «Ngự y bảo rằng, cả đời này, e rằng Mặc Thư vô duyên với con cái." Phiên Vân tựa hồ ngơ ngẩn một hồi mới tiếp nhận được thông tin này. Nàng buông tay Mặc Thư ra, thì thào một mình: «Là lỗi của ta … Là lỗi của ta …" Lý Mặc Thư lại bình tĩnh đến lạ. Y mỉm cười đầy bao dung, dịu dàng kéo nàng vào lòng, nói: «Không phải lỗi của Vân nhi. Nhớ kỹ, nàng không nợ ta cái gì, tất cả đều là Mặc Thư tình nguyện cho nàng." Phiên Vân nhắm mắt gối cằm lên vai Mặc Thư, một lúc lâu sau, nàng hít vào một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt người kia, chậm rãi mà kiên định nói: «Mặc Thư, tương lai là chuyện vô thường, cảm tình là thứ vô định, ta không thể cũng không dám hứa trước thiên trường địa cửu, nhưng có một điều ta có thể cam đoan, đó là chỉ cần một ngày Mộc Phiên Vân còn, thì ngày đó Chính quân của Mộc vương phủ vẫn là Lý Mặc Thư, bất luận ai cũng không thể thay thế." Lý Mặc Thư lẳng lặng nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: «Vân nhi, ta là một kẻ thường không tin lời hứa của bất kỳ ai, cầm bằng đã tin, thì chính là tin suốt một đời." Vĩnh viễn, ta sẽ không cho phép lời hứa đó bị phản bội. "… Cho nên, Vân nhi, nàng còn có một cơ hội để rút lại những gì vừa nói." Phiên Vân không vội đáp lời, nàng cầm lấy tay y, dùng mười ngón tay của mình đan lấy mười ngón tay như ngọc kia, khẽ khàng nói: «Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão." (1) (1)Hai câu trong bài «Kích cổ» của Kinh thi, đại ý: Nắm lấy tay người, bên người đến già. Đây không phải là một lời thề non hẹn biển, mà là một bản khế ước sinh tử. Nơi đáy mắt tĩnh lặng như mặt hồ thu của Mặc Thư thoáng gợn sóng ba đào. Nhẹ rất nhẹ, y trở tay mình lại, bao lấy bàn tay nàng, rồi sau đó, siết thật chặt. Không còn đường lui bước. Một tay còn lại, y dùng nó quấn lấy thắt lưng nàng, trói nàng dán sát vào người mình, hận không cách dung nhập thành một thể với nàng. Chỉ như vậy, trên đời này mới không còn ai có thể cướp nàng khỏi tay y. «Mặc Thư, hai tháng nay ta đã nghĩ rất nhiều. Ta đã nghĩ, những năm tháng qua rốt cục bản thân đã làm đúng hay sai. Cuối cùng ta đã hiểu vì đâu chính mình đánh mất an tường trong lòng. Đó là bởi giả dối. Sống cùng lớp mặt nạ thật sự rất khó chịu. Chúng ta … dùng diện mạo thật sự của mình để đối diện đối phương … Được không … Ưm …" Chưa nói hết câu, Phiên Vân đã bị y dùng bờ môi chặn lấy, nuốt tất thảy những lời còn dang dở kia, không cho chúng có cơ hội thốt lên. «Xin lỗi, Vân nhi, ta không thể, không thể..." Câu nói ấy khẽ vang lên bên tai Phiên Vân, nhưng không để nàng kịp phản bác, một nụ hôn điên cuồng khác đã ập đến, cuốn nàng vào cơn sóng tình dâng trào. Chẳng biết từ khi nào, cả hai đã đi chuyển đến sát mép giường. Phiên Vân cứ như thế bị người kia đẩy ngã xuống giường, môi y chưa từng rời khỏi môi nàng. Trước khi mất đi lý trí, Phiên Vân chỉ kịp than rằng, trên khắp giang sơn Đại Yên, nữ nhân mà bị phu lang trấn áp dưới thân như vậy, có lẽ chỉ một mình Mộc vương gia nàng. Rèm sa buông xuống, mơ hồ ánh nến in lên tầng tầng lụa rủ hai bóng người triền miên quấn lấy nhau. Cuối cùng, phân không rõ ai là ai nữa, phảng phất hai chiếc bóng đã hòa thành một. Đêm đó, trời lặng gió, nhưng rèm giường lại không ngừng đong đưa dữ dội. Mãi đến gà gáy canh năm, trời bắt đầu hửng sáng, bên trong phòng mới tan mây ngừng mưa. Khe khẽ hôn lên vầng trán đẫm mồ hôi của thiếu nữ đang say giấc nồng, Mặc Thư thì thầm nói gì đó, không ai có thể nghe được. … Xin lỗi, Vân nhi, ta không thể cho nàng thấy diện mạo thật sự của mình. … Bởi vì, nó rất xấu xí, đến mức bản thân ta … Đôi lúc, cũng ghê tởm chính mình. —¤—¤—¤— Sáng hôm sau, Phiên Vân cùng Mặc Thư lên đường hồi kinh. Phiên Vân vốn hứa với A Thuần sẽ ở lại Kim Hà thành mấy ngày cùng hắn ăn hết con gà vừa mua kia, nhưng chẳng rõ nghĩ thế nào, rốt cuộc nàng lại quyết định sớm trở về đế đô. Giao một phong thư nhờ chưởng quầy gửi lại cho A Thuần, Phiên Vân quay đầu, bước lên xe ngựa. Chiếc xe ngựa chầm chậm lăn bánh. Phiên Vân khẽ vén lên rèm xe, chỉ thấy cổng thành Kim Hà rất nhanh đã chỉ còn là một chấm nhỏ xa tít. Cảnh vật quen thuộc xung quanh từ từ lùi về phía sau. Nàng đã thật sự rời khỏi nơi này. Cả đời, có lẽ cũng không còn dịp quay lại. Phiên Vân có thể tưởng tượng thấy khuôn mặt nhỏ với đôi má bầu bĩnh phồng lên tức giận của tiểu tử A Thuần kia khi nhận được thư nàng để lại. Đến cuối cùng, chỉ là bèo nước gặp nhau, như hai đường thẳng tình cờ cắt nhau tại chỗ rẽ của định mệnh, để rồi vĩnh viễn không hẹn ngày tái ngộ. Vài năm sau, nàng cưới phu lang, hắn có thê chủ, mỗi người tự sống thế giới của mình. Một cánh tay nhẹ quấn lấy eo Phiên Vân, Mặc Thư buông sách, nheo mắt nhìn nàng, cười hỏi: «Đang nghĩ gì vậy? Nhớ đến Lưu công tử?" Phiên Vân buông rèm xuống, lắc đầu nói: «Chẳng qua ở đây cũng được một thời gian, rời đi có chút luyến tiếc thôi." Mặc Thư mân mê lọn tóc trước ngực nàng, lơ đễnh bảo: «Luyến tiếc đến đâu thì nơi đây cũng chỉ là một chốn tạm dừng chân, Mộc vương phủ mới là nhà của nàng. Đừng vì nơi tạm dừng chân mà quên mất lối về nhà." Phiên Vân gối đầu lên chân y, khẽ đáp: " Ta biết rồi." Bánh xe vẫn không ngừng ma sát với mặt đường nghe lạo xạo, lạo xạo. Từng vòng từng vòng bánh xe lăn đi, cuốn tung bụi hồng. Rời khỏi nơi đây, trên thế gian này đã không còn thiếu nữ tên Mộc Vân mà kẻ nào đó vẫn thích bám theo nàng gọi Vân tỷ tỷ. Lúc này, Phiên Vân lại không ngờ rằng, sau khi xe ngựa của nàng vừa khuất bóng, chưởng quầy lập tức bỏ lá thư nàng gửi vào bếp lửa, thay vào đó một phong thư khác, nét chữ đề bên ngoài bìa thư lại rõ ràng vẫn là bút tích của nàng, không hề có nửa điểm khác biệt.