Hiền Hậu Thực Nhàn

Chương 33 : Ai dám muốn mạng của bản cung?

Edit: Nguyệt Sung dung Beta: Tâm Quý tần Biết hoàng hậu tỷ tỷ định đưa thứ tỷ khiến người ta ngứa ngáy hàm răng đó vào cung, Triệu Uyển Dung trăm ngàn lần không vui, hỏi trăm ngàn lần tại sao. Đứa trẻ mới bảy tuổi, nàng có thể không thể nào hiểu được hậu cung là nơi có thể ăn thịt người. Chỉ biết là nếu Nhị tỷ vào cung, cái đuôi khổng tước kia không phải vểnh lên tới trời rồi sao, Đoạn thị có nơi dựa vào, vậy nàng và mẹ nàng ở Triệu gia làm sao còn có đất cắm dùi? "Nói không chừng ngày nào đó chúng ta đều bị nữ nhân đó hại chết, dù sao tổ mẫu nhìn mẹ con chúng ta cũng sinh chán ghét, chúng ta không còn nữa, vừa vặn phù chánh cháu gái bà ta, cũng tránh cho các nàng bị ủy khuất". Triệu Uyển Dung gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai, khóc đến không thở nổi. "Nói cái gì vậy, một ngày có bổn cung, nữ nhân kia cũng đừng nghĩ tới phát uy phong chính thất". Triệu Yên Dung ôm muội muội an ủi, "Đứa nhỏ ngốc, Nhị tỷ kia của ngươi để ở nhà chỉ biết gieo họa cho người khác, phụ thân và tổ mẫu lúc không hài lòng lại đem các ngươi ra hả giận, uổng công bị ủy khuất. Không bằng đưa nàng ta vào đây, quản thúc dưới tay ta." Hai mắt Triệu Yên Dung híp lại, lộ ra mấy phần giảo hoạt cười, "Ném chuột sợ vỡ bình, bọn họ ngày sau chỉ có thể đối tốt với các ngươi, nửa điểm ủy khuất cũng không thể để các ngươi chịu. Nếu không..." Cười khẽ nói mấy tiếng không rõ ý. Trong cung cũng không phải là đất lành, bao nhiêu cặp mắt nhìn chằm chằm, Triệu Thanh Dung muốn nhảy vào trong hố dầu, phụ thân lại mang Bùi thị và Uyển Dung uy hiếp, nàng nếu không biết xấu hổ không thuận ý bọn họ kéo xuống hố thì làm sao được? Bất quá trong cung này trước giờ đều là đứng để tiến vào, nằm để đi ra. Muốn vào dễ dàng, sau này nếu lại hối hận muốn ra ngoài, quả thật còn khó hơn lên trời. Triệu Yên Dung đã có chút không đợi được muốn nhìn xem khuôn mặt khóc lóc của phụ thân cặn bã và Đoàn thị rồi. Triệu Uyển Dung không biết rõ tại sao thuận ý phụ thân bọn họ rồi lại còn hối hận. Bất quá nhìn hoàng hậu tỷ tỷ ung dung cười xấu xa như vậy, lại cảm thấy dường như an tâm một chút. "Dù sao nếu các nàng lại khi dễ ta, ta liền kéo mẹ về nhà cậu." Triệu Uyển Dung giương cằm nhỏ lên, "Coi như sau này bị người khác nói dã hài tử không cha, cũng tốt hơn ở nhà bị tức chết". "Không sai, chính là lý này". Triệu Yên Dung hết sức thưởng thức tính tình mạnh mẽ của muội muội, trong lòng lại động một cái. Bùi thị mới hai mươi lăm tuổi, đang lúc trẻ đẹp, xuất thân cao quý, người vừa đẹp, không có đạo lý phải treo cổ trên cái cây già Triệu Phùng Xuân kia cả đời a. Bất quá ly hôn ở cổ đại so với thời đại kia thì bất đồng. Hai vợ chồng không tình cảm, tài sản phân chi thì đến cục dân chính, xé giấy chứng nhận là có thể giải tán rồi. Cổ nhân mặt mũi lớn như trời, yêu cầu nữ nhân lại hà khắc. Bùi thị thụ phong tư tưởng độc hại nặng như vậy, muốn khuyên bà đá Triệu cặn bã cũng không phải là chuyện dễ, Triệu Phùng Xuân vì mặt mũi Triệu gia và con đường làm quan của mình cũng sẽ không đáp ứng. Nhưng muốn thiết kế phụ thân tiện nghi hưu Bùi thị càng không thể. Thứ nhất quá tiện nghi cho hắn, thứ hai Bùi thị lại không làm chuyện gì sai, nếu bị phu gia hưu, không có mặt mũi lại không tiền, sau này phải làm thế nào để tìm đàn ông tốt sống qua ngày? Bất quá ý niệm này cũng chỉ chợt lóe trong lòng Triệu Yên Dung, nàng bây giờ cũng không rảnh để đi quản hạnh phúc tương lai của kế mẫu. Việc cần kíp là cùng hoàng đế kết thành đồng minh vững chắc, bắt được hắc thủ trong cung, tạo một cơ sở vững chắc. Triệu Uyển Dung ngủ mà thút tha thút thít nghẹn ngào, Triệu Yên Dung lại tìm Bùi thị nói chuyện, lúc này mới trở về phòng trong ngủ. Nửa đêm tỉnh giấc, nghe gió thổi loáng thoáng ngoài cửa sổ giấy, tiếng mưa rơi xuống rừng trúc, như thế nào cũng không ngủ được. Mộc Lan nghe được động tĩnh liền vén màn đi vào, cứ tưởng nửa đêm hoàng hậu khát hoặc muốn thay quần áo, không nghĩ rằng hoàng hậu ngồi ở đầu giường mờ tối, hai tròng mắt lóe sáng, không nói một lời, lại làm nàng giật mình. "Người nói, sẽ là ai chứ?" Nàng chỉ nghe hoàng hậu giống như tự nói lẩm bẩm vậy. "Nương nương..." Mộc Lan cầm khăn tay tới, giúp nàng lau mồ hôi lạnh trên trán, tận lực thấp giọng, "Nương nương nằm mơ sao?" "Cũng không có". Triệu Yên Dung cau mày, mang theo mấy phần vướng mắc, "Chính là đột nhiên tỉnh lại, không muốn ngủ nữa". Mộc Lan thở phào nhẹ nhõm nói: "Chắc là ban ngày ngủ nhiều. Nô tỳ rót cho ngài ly trà nóng, đêm vẫn còn lạnh". Triệu Yên Dung nhìn nàng một cái, gật đầu: "Ừ". "Mộc Lan, ngươi cảm thấy người chôn búp bê vải là ai?" Triệu Yên Dung hỏi Mộc Lan, nhưng lại không đợi Mộc Lan trả lời liền tự lầm bầm lầu bầu, "Không phải ngươi, cũng không phải Đan Phong cùng Bạch Lộ. Nếu như án yểm này định án, Triệu gia, Bùi gia một cái cũng không trốn thoát. Các ngươi cho dù không sợ chết cũng phải chăm sóc người nhà. Tổ bị lật, trứng có an toàn? Cho nên người này nhất định ở trong cung. " Mộc Lan lẳng lặng nghe. "Người có thể tùy tiện ra vào nội điện không nhiều, trừ cung nhân vẩy nước quét nhà thì cũng chỉ có mấy người các ngươi. Không phải là cung nhân vẩy nước quét nhà làm, ta chú ý qua bọn họ rồi, bọn họ đi vào làm việc đều sẽ có người ở một bên quan sát. Huống chi rừng trúc nói nhỏ không nhỏ, bọn họ làm sao có thể vừa một xẻng liền có thể đào ra được búp bê vải kia chứ?" Triệu Yên Dung cười nhạt, "Là có người đã chỉ điểm vị trí". Mộc Lan đi tới bên giường, quỳ ngồi xuống. "Ngày đó thái giám lục soát là người thái hậu và hoàng thượng cùng sai tới, sau khi thái giám cầm xẻng đào được búp bê vải trên đường đi đưa vật chứng bị té đụng đầu, không còn hơi thở". Triệu Yên Dung gật đầu một cái: "Hắn tự sát cũng tốt, bị giết cũng thôi đi, tóm lại người đã chết, đầu mối liền đứt". Mộc Lan mím chặt môi, nghĩ đến ngày đó tai họa đột nhiên tới vẫn không nhịn được run lẩy bẩy: "Thái giám đó là người của hoàng thượng, từ Khang Vương phủ vào cung. Khi đó nô tỳ cho là... khi đó cho là..." "Cho là chuyện đó do hoàng thượng làm?" Triệu Yên Dung nhìn mặt Mộc Lan không có huyết sắc, đưa tay sờ lên mặt nàng một cái, "Không sao, đều đã qua". "Nhưng nô tỳ nhìn dáng vẻ sau đó của hoàng thượng lại cảm thấy không phải". Mộc Lan suy nghĩ một chút nói, "Nếu không hoàng thượng cũng sẽ một mực không chịu định tội cho người, lại còn lật án vì người, trả lại trong sạch". Triệu Yên Dung chỉ có "A a" hai tiếng. Hoàng đế dĩ nhiên biết nàng oan uổng, nói không chừng cầm búp bê vải kia cũng biết có người gài tang vật muốn hại nàng. Bất quá kéo dài hơn một tháng mới lật án cho nàng, chỉ sợ là muốn mượn trò đùa này bày âm mưu quỷ kế gì. Hoàng đế sẽ không muốn mạng của nàng, bị vợ mình yểm chết truyền đi cũng thật khó nghe. Hắn lại có một lão bà đã chết, mạng khắc thê mạnh mẽ như vậy sau này làm sao sống qua ngày? Giữ lại nàng, dù gì còn có thể đối phó thái hậu, nếu thật làm cho hoàng hậu này chết oan uổng, hắn cũng không có mặt mũi đi gặp Bùi gia. Đem đồng minh trung thành nhất đưa lên đoạn đầu đài, hoàng đế cũng không có ngu ngốc như vậy. Chẳng qua hắn không nghĩ tới hoàng hậu của mình lại là người yếu đuối có thể dày vò, còn biết thời thế liền dày vò mình đến không còn gì. Ngay cả Triệu Yên Dung cũng không nhịn được mà nghĩ tiểu tử Lý Duệ này làm sao lại tốt số như vậy? Triệu Yên Dung của trước kia biến thành bà cô, ngươi muốn có mạng khắc vợ, bà cô cũng không đáp ứng. Hoàng hậu xoa xoa mặt, tuy đã là thời tiết thịnh xuân, đêm vẫn còn lạnh, chẳng qua là ngồi một hồi, ngón tay chạm lên mặt cũng đã lạnh như băng. "Trước đừng nghĩ nữa, ngủ đi". Triệu Yên Dung co người vào trong chăn, đưa thang bà tử trong chăn không còn nhiệt khí đẩy ra, "Mộc Lan, giúp ta đổi một cái nóng tới đi". "Ai". Mộc Lan tay chân lanh lẹ, rất nhanh đem một cái bình đồng dẹt đổi cho nàng, lại gúp nàng dịch chăn, "Người trước đừng nghĩ tới những thứ này, mau chóng ngủ đi. Còn hai canh giờ nữa thì trời sáng rồi, hoàng thượng cũng không biết lúc nào lại tới." "Ừ". Triệu Yên Dung nhẹ nhõm thở dài một cái, nhắm mắt lại. Hoàng hậu tới nguyệt sự, vốn không thích hợp đi lại khắp nơi, có điều bởi vì nàng muốn gặp cữu cữu, lại có chuyện trọng yếu muốn nói với hoàng đế, là Bùi thị cũng không thể ngăn được. Chẳng qua là thúc giục Mộc Lan cột một cái đai bụng giữ ấm ở trên bụng, trên người lại đeo thêm vài cái túi hương để che đi mùi máu. "Người gấp cái gì?" Triệu Yên Dung đối với dáng vẻ lo lắng của Bùi thị rất không biết làm sao, "Chỉ là đi nhìn một cái, nói mấy câu. Thời gian cũng không lâu lắm, người yên tâm đi, sẽ không đụng phải hoàng thượng đâu". Chỉ một lúc sau, Lý Duệ quả nhiên tới đón người. Hắn biết hôm qua mẹ con Bùi thị vào cung, thấy các nàng đứng ở sau lưng hoàng hậu cũng không thấy kinh ngạc, thái độ lại hết sức thân cận. "Bùi hầu sau khi tỉnh lại, trong lòng cũng hết sức nhớ phu nhân." Hắn nhìn Triệu Yên Dung một cái, "Không bằng đưa Triệu phu nhân và Uyển Dung cô nương cùng đi đi, nhìn thấy cũng có thể an tâm." Triệu Yên Dung cũng có ý đó, thấy hoàng đế thức thời nói ra trước, có lý nào không chịu. Bùi thị lại càng cảm kích, sau khi mẹ con hai người cảm tạ hoàng ân, liền đi theo kiệu liễn của bọn họ đi Đức Mậu điện. Trong trí nhớ Triệu Yên Dung, hình dung cữu cữu này có chút mơ hồ. Lúc nhỏ, mẫu thân cũng không thích cùng nhà mẹ đẻ đi lại, đến khi di mẫu gả đến, mỗi năm có thể về Hầu phủ cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cho dù có thể về, cũng chỉ là ngồi một chút, uống ly trà rồi đi. Đến khi nàng lớn một chút, Bùi Nghi tiếp nhận tước vị Quan Quân hầu, bởi vì thân thể suy yếu, trước giờ cũng không ló mặt bên ngoài, cơ hội nàng có thể gặp người cữu cữu này càng ít hơn. Cộng thêm tổ mẫu thường xuyên ở trước mặt nàng trách móc Hầu phủ, Đoàn thị lại luôn biểu hiện mình bị ủy khuất thương tâm, trong lòng nàng dần dần đối với người cữu cữu này không có bao nhiêu hảo cảm. Trong mô tả của tổ mẫu, di nương hay thậm chí là phụ thân vô tình hay hữu ý thì cữu cữu chính là một người ngang ngược bá đạo nhưng lại không có nửa phần quần là áo lụa. Mà kế mẫu kiêm di mẫu Bùi thị, liền trở thành người mơ ước anh rể, là nữ nhân vô sĩ muốn gả tới Triệu gia để thay thế địa vị của mẫu thân mình ở Triệu gia. Bởi vì có ấn tượng này, cho nên bất kể Bùi thị đối đãi với nàng như thế nào, nàng cũng không cách nào thân cận với Bùi thị được. Cho đến khi hoàng gia chọn trúng nàng làm hoàng hậu, trong cung đưa ma ma dạy lễ nghi quy củ cho nàng, ma ma từ trong cung tới dạy nàng hiểu cặn kẽ từng lời nói, nàng mới từ từ hiểu rõ di mẫu và cữu cữu của mình. Di mẫu gả đến Triệu gia, căn bản là do phụ thân cầu xin gia gia nói với tổ mẫu cho cưới vào cửa, mà tuyệt đối không phải như trong miệng tổ mẫu nói, là một đãng phụ một lòng muốn thân tỷ tỷ chết rồi chim gáy chiếm tổ. Năm ấy huân quý thế gia cầu cưới Nhị tiểu thư Quan quân Hầu gia nhiều như cá dưới sông, trong đó thậm chí còn có không ít là con em tông thất. Nhưng di mẫu một câu không yên lòng tỷ tỷ để lại ấu nữ, gả cho người lớn hơn mình mười tuổi, không có gia thế Triệu Phùng Xuân. Những năm di mẫu ở Triệu gia chịu khổ chịu tội lại chính vì một đứa cháu gái không hề thân thiết với mình. Còn cữu cữu, càng không phải là ăn không ngồi rồi, quần áo lụa là. Mặc dù quân quyền giao ra, nhưng thế lực Bùi gia Quan quân hầu gia ở trong triều và quân đội thâm căn cố đế, Bùi Nghi lại là đệ nhất công thần của tân hoàng, mà Triệu gia vinh phú quý tất cả trong miệng tổ mẫu đều không kham nổi Bùi gia. Trong mấy tháng đó, thế giới quan của Triệu Yên Dung gần như sụp đổ. Rất nhiều chuyện, bất quá chỉ là một tầng cửa sổ giấy che đậy, một khi một chỗ bị rách, chân tướng bị che giấu nhiều năm như vậy cũng không có cách nào ngăn cản lộ ra trước mặt, cho dù không muốn thấy, không tự giác suy đoán, suy diễn nhưng kết quả cũng sẽ sai lệch chủ định... từng cái lộ ra trước mắt nàng. Mẫu thân quanh năm buồn bực không vui, mẹ kế cả ngày nặng nề già nua, thái độ trong nhà đối với chủ mẫu và di nương hoàn toàn bất đồng, cũng đột nhiên khiến cho nàng hiểu rõ người trước giờ lừa gạt nàng, ai mới là người thực sự muốn mẹ ruột chết, ai mới là chim gáy chiếm tổ, ai càng là loại người bạc tình quả hạnh vong ân phụ nghĩa. Cảm giác bị chính người thân phản bội, lừa dối, thống khổ và tức giận cũng không bởi vì linh hồn nàng biến mất mà không còn, những ưu tư kia ngày càng tích tụ để lại toàn bộ cho người kế thừa sau đó. Triệu Yên Dung cảm thấy phá lệ thân cận với Bùi thị và Triệu Uyển Dung, không chỉ bởi vì cỗ thân thể này cùng với các nàng có máu mủ thân sơ mà bởi vì áy náy trong tận đáy lòng nói không nên lời. Không tự chủ nghĩ muốn bồi thường cho các nàng, muốn cho các nàng có cuộc sống tốt. Cho nên khi nàng nhìn thấy người nằm trên giường kia, mặc dù bản thân nàng không có cảm giác gì nhưng tuyến lệ như có cái gì đâm vào, theo điều kiện phản xạ mà chảy nước mắt, không ngừng được. Mặc dù Triệu Yên Dung đối với nước mắt không nói mà tới này thập phần kinh ngạc, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng tới phản ứng nhanh chóng và hoàn mỹ của nàng phát huy ở hiện trường. "Cữu cữu" Hoàng hậu chỉ trố mắt trong chốc lát, không đợi người ngoài nhìn ra đầu mối, nàng liền lấy tay áo che miệng, xách váy bước nhanh đến bên mép giường, "Cữu cữu, người thấy như thế nào rồi?" Quan quân hầu Bùi Nghi dáng vẻ vô cùng giống với Bình Dương công chúa mẹ của hắn, hai hàng lông mày thon dài, tóc và lông mày đều là màu nhạt. Mắt của hắn rất đẹp, khóe mắt hơi xếch lên, mâu quang sáng ngời, nhưng khi hắn nhìn ngươi, lại có cảm giác đôi mắt phượng mang theo vài phần lanh lợi của nhà binh, khiến người khác nghiêm nghị. Triệu Yên Dung ở trong cung đã gặp qua hai mỹ nhân. Lý Duệ là hình tượng dương cương anh tuấn, mà Tần thiếu giám là hình tượng quý công tử ưu buồn, mặc dù hắn chỉ là một thái giám. Vốn tưởng rằng nàng gặp hai người này chính là tuyệt sắc nhân gian độc nhị vô tam, không nghĩ tới hôm nay lại gặp thêm một vị. Tướng mạo của Bùi Nghi này thật sực có chút họa quốc ương dân, Triệu Yên Dung rất không phúc hậu nghĩ. Dung mạo như vậy, chỉ sợ ra trận cũng phải học Lan Lăng vương mang mặt nạ quỷ mới được. Không trách cữu cữu lanh lẹ như vậy đem binh quyền trên tay trả lại hoàng gia. Bộ dáng kia làm sao mang binh a! Cũng may tướng mạo Bùi Nghi tuy thiên trung tính, những cũng thân thể nhìn có chút đơn bạc, sắc mặt có hơi tái nhợt, nhưng không có khiến người khác cảm thấy giới tính rối loạn. Hơn nữa lúc hắn nhìn người khác, hai mắt dường như hơi híp một cái, tròng mắt màu nâu thật như có thể nhìn thấu lòng người, thẳng tấp đâm tới trong tim, không tự chủ khiến cho người khác đàng hoàng lại, trong đầu không dám có ý niệm lộn xộn gì. Triệu Yên Dung biết tại sao Triệu Phùng Xuân sợ hắn, ngay cả nữ hán tử như nàng, đối mặt với tầm mắt có thể tra hỏi lòng người kia, cũng có cảm giác da đầu tê dại. Bùi Nghi nhìn thẳng vào tròng mắt sáng lên nữ tử trẻ tuổi. Nàng chải cung kế đoan trang, chỉ cài trâm phượng chín đuôi tượng trưng thân phận hoàng hậu, tai đeo minh châu bạch ngọc hải đường, mặc cung trang màu xanh biển thêu liên chi, hải đường bạc, bên hông đeo đôi ngọc Phượng triều dương sát váy. Mi mắt của nữ tử này thanh lệ đoan tú, cùng với dung mạo của trưởng tỷ dần dần hòa cùng một chỗ, chỉ chẳng qua thần sắc trưởng tỷ luôn buồn bã, mà vị này đây mặc dù đang khóc nhưng chân mày khóe mắt luôn không che giấu được sinh khí bừng bừng. Nàng sẽ bởi vì mình bệnh mà khóc thành như vậy, có thể thấy màu mủ là thứ rất thần kỳ. Cho dù trước kia không hề thân cận, nhưng trong thân thể nàng chảy máu của Bùi gia, đây là sự thật không thể thay đổi. Nhìn dung mạo hết sức giống với trưởng tỷ đã qua đời, Bùi Nghi lãnh ngạnh như sắt thép trong lòng cũng dâng lên một tia áy náy, là cháu gái ruột của hắn, nguyên nhân bởi vì hắn mà bị đưa vào cung, suýt nữa bị người làm hại mất tánh mạng, thân là trưởng bối, hắn khó từ tránh tội. "Yên... Hoàng hậu nương nương, vi thần không sao rồi". Bùi Nghi tuy là trưởng bối, nhưng hắn vẫn chưa thành thân, trong phủ mẫu thân và trưởng tỷ mất sớm, Nhị tỷ tính tình yếu đuối, sau khi xuất giá cũng không có lui tới nhà mẹ bao nhiêu, đường đường Bùi hầu so sánh với người ngoài, kinh nghiệm đối phó nữ nhân thật sự là không có cách nào. Nhìn cháu gái khóc lê hoa đái vũ, Nhị tỷ và Uyển Dung đứng ở sau lưng nàng cũng khóc không nghỉ, Bùi hầu gia cảm thấy đầu từng trận phát đau, đầu cũng sắp nứt. Một nữ nhân khóc, hắn sẽ cảm động, ba nữ nhân cùng khóc, hắn chỉ muốn lật nóc phòng. Ở phương diện đối phó nữ nhân này, kinh nghiệm của hoàng đế hiển nhiên vượt qua hắn không biết bao nhiêu đoạn. Hoàng đế hết sức tự nhiên đưa tay đến trong ngực hoàng hậu, lấy ra một cái khăn tay giúp hoàng hậu lau nước mắt, lại vỗ nhè nhẹ lưng nàng một cái, không biết ở bên tai nàng nhỏ nhẹ nói gì, quả nhiên hoàng hậu liền thút tha thút thít ngừng khóc. "Bùi hầu người còn hư nhược, thái y nói cần phải tĩnh dưỡng". Hoàng đế như cắn răng nói ra chữ "Tĩnh", khiến cho mọi người không thể nào không coi nhẹ trọng âm. Triệu Yên Dung quay người, nháy mắt với Bùi thị. Bùi thị cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, kéo Triệu Uyển Dung yên tĩnh lại. Bùi Nghi cười khổ một tiếng nói với Bùi thị: "Còn khiến tỷ tỷ quan tâm, còn cố ý tiến cung thăm, ta không sao." Vành mắt Bùi thị đỏ bừng, miễn cưỡng cười một tiếng: "Đang yên đang lành sao lại bị bệnh? Ta với Uyển Dung biết tin, lòng như lửa đốt, có thể tới thăm ngươi một chút chúng ta mới an tâm." Triệu Yên Dung thấy Bùi Nghi giương mắt nhìn hoàng đế, mà tay ôm eo nàng của hoàng đế đột nhiên chặt hơn. Hoàng hậu sờ mặt một cái, đẩy tay hoàng đế ra, đi tới bên người Bùi thị: "Người ăn ngũ cốc, làm gì lại không sinh bệnh? Cũng may cữu cữu không sao, mẫu thân người cũng có thể an tâm. Hoàng thượng mới vừa rồi cũng nói, cữu cữu cần phải tĩnh dưỡng, người đưa muội muội về Chiêu Dương điện trước đi, yên tâm ở chỗ ta hai ngày, chờ cữu cữu khá hơn chút nữa, cả nhà tề tựu nói chuyện không phải tốt hơn sao?" Bùi thị nghe nàng nói có lý, tuy nói có chút không bỏ được nhưng vẫn mang Uyển Dung lui ra ngoài trước. Thấy hai người rời đi, hoàng đế lại kêu cung nhân hầu hạ trong nội điện đi ra ngoài, Triệu Yên Dung nhướng mày, nhìn hai người đàn ông một đứng một nằm: "Nói đi, là ai hạ độc?" Hoàng đế sờ mũi một cái, Bùi Nghi chính là mang theo mấy phần khiếp sợ nhìn nàng. "Không cần nhìn ta như vậy." Nơi này cũng không có người ngoài, Triệu Yên Dung cũng không tự xưng bổn cung nữa. Nói chuyện với nam nhân không cần quanh co vòng vèo giống như nói chuyện cùng nữ nhân. Có lúc trực lai trực vãng mới là đạo lý giải quyết vấn đề hữu hiệu nhất. "Trước đó một ngày còn có thể phái người tới Triệu gia mắng chửi tịch thu tài sản, buổi tối liền bệnh hôn mê bất tỉnh, còn kinh động hoàng thượng cả đêm đem người tiến cung. Nếu chẳng qua là bị bệnh, sao hoàng thượng cần làm vậy, chỉ đưa thái y tới Hầu phủ không được sao?" Triệu Yên Dung vừa liếc nhìn Lý Duệ: "Hoàng thượng là sợ cữu cữu người tiếp tục ở Hầu phủ sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Bùi Nghi thở dài một cái. "Chuyện lớn như vậy, hoàng thượng người không cảm thấy nên cùng thiếp nói một tiếng?" Triệu Yên Dung híp mắt, trên mặt mang mấy phần căm giận: "Ngươi và ta là phu thê, có chuyện gì không thể nói? Huống chi người bị hại còn là cữu cữu ruột của thiếp". Lý Duệ ho nhẹ một tiếng: "Chuyện đột nhiên xảy ra, nhất thời..." "Người chớ dùng nhất thời không kịp hoặc nhất thời quên lấy lệ". Trong thanh âm Triệu Yên Dung mang chút ủy khuất, vành mắt cũng đỏ lên, "Trong lòng hoàng thượng thiếp chính là người không thể tin tưởng như vậy hay sao?" Bùi Nghi mở miệng nói: "Hoàng hậu chớ trách lầm hoàng thượng, là vi thân nói hoàng thượng gạt người". "Cữu cữu!" "Ngươi nghe ta nói". Bùi Nghi khoát tay một cái, trầm giọng nói: "Nương nương còn nhớ án yểm thắng?" Chuyện hại mạng nàng làm sao có thể quên? "Hoàng thượng biết người không thể nào dùng yểm thắng nguyền rủa hắn, lúc đầu búp bê vải kia dùng vải của hoàng hậu phân chia cho cung phi khi vào cung lúc trước, nhưng cũng không thể khẳng định hoàng hậu nhất định không làm". Bùi Nghi ho khan hai tiếng, thở hổn hển nói, "Chân chính khiến người ta nghi ngờ là trên búp bê vải biết sinh thần của hoàng thượng". Triệu Yên Dung quay đầu nhìn Lý Duệ, Lý Duệ gật đầu một cái. "Đó là sinh thần giả". Hắn nói. Sinh thần bát tự còn là giả? "Ngươi cũng biết thân phận mẹ ruột của trẫm." Lý Duệ lãnh đạm nói, "Vốn bị xem là người không rõ ràng, lại ở lúc không rõ ràng sinh hạ đứa nhỏ. Sinh thần của trẫm là bốn trụ toàn âm, chủ đại hung. Mẹ ruột của trẫm mua chuộc ma ma trợ sản và cung nhân, đem sinh thần của trẫm đổi thành hai canh giờ sau, đổi đại hung thành đại cát. Điều bí mật này người biết không nhiều, ngay cả thái hậu cũng vẫn cho là trẫm sinh vào giờ Tuất". "Vậy thì như thế nào?" Triệu Yên Dung tâm niệm vừa động. "Không sao cả." Lý Duệ ngẩng đầu nhìn nàng, trong mắt mang theo mấy phần thâm trầm cùng thương cảm, "Người biết sinh thần chân chính của trẫm còn sống trên cõi đời này chỉ còn Ngụy Thái phi, Bùi hầu và nàng." Quả nhiên... "Thấy bát tự giả kia, trẫm biết nàng bị oan khuất". Lý Duệ tự giễu cười hai tiếng, "Khi đó trẫm giận nàng, nàng cũng oán trẫm, nhưng cũng không đến nổi vì vậy mà muốn nguyền rủa mạng của trẫm. Cho dù muốn nguyền rủa, cũng không cầm một bát tự giả đi làm phép. Tự tay trẫm mở búp bê vải ra, quả nhiên trong thân thể của nó tìm được một bát tự khác. Là nàng!" "Người này không muốn mạng của trẫm mà thứ hắn muốn, là mạng của nàng." Thì ra búp bê vải này không phải chỉ là gài tang vật mà còn thực sự nguyền rủa. Nguyền rủa mạng của nàng, cũng kéo Bùi gia chết theo sao? "Trẫm đốt búp bê nguyền rủa nàng, nhưng hoàng hậu nàng lại hay bị bệnh. Trẫm muốn thái y chẩn bệnh, thái y trả lời chỉ là bị nhiễm phong hàn không đáng ngại. Cho nên trẫm nghĩ, trước nhốt nàng lại cũng tốt, bắt người khả nghi bên người nàng ra, cũng tránh cho còn người khác hạ thủ với ngươi. Đến khi trẫm bắt được người hạ thủ trong bóng tối, trả lại trong sạch cho hoàng hậu." Triệu Yên Dung hận không thể gõ lên đầu hắn, nàng thiếu chút nữa bị Dung phi giết chết, Hoàng thượng, cái này cũng có thể gọi là bảo vệ?