CHƯƠNG 37: THIÊN TI VẠN LŨ *Thiên ti vạn lũ: ngàn mối tơ vò – mô tả tình cảm hoặc mối quan hệ phức tạp (TTV) . Bóng đêm nặng nề. Cố Xạ đẩy cửa vào phòng liền lập tức nhíu mày, một tiếng ngáy còn nặng nề hơn cả bóng đêm truyền đến từ đầu kia của căn phòng. Trong phòng tràn ngập mùi rượu không hề hòa hợp với mùi hoa lan. Bước chân hắn dừng lại bên cánh cửa một chút, xoay người đốt đèn. Trong phòng trở nên sáng sủa, tiếng ngáy trong phòng lại càng vang vọng kinh động lòng người hơn. Hắn cầm đèn đi đến bên giường. Người nằm trên giường quay lưng về phía hắn ôm chăn ngủ rất say sưa, một chân đặt sát dưới chân giường, một chân vươn về phía mép giường. Cố Xạ cảm thấy bóng dáng này giống như đã từng quen biết, liền vươn tay lật người kia lại. “A!” Cổ họng Đào Mặc phát ra tiếng kêu giống như bị nghẹn. Cố Xạ kinh sợ, nghĩ rằng y không thở nổi bèn lập tức đưa tay ra vỗ nhẹ lên ngực y một chút. Đào Mặc lập tức thở ra một hơi dài, miệng chóp chép hai tiếng quay đầu sang một bên tiếp tục ngủ say. “…” Cố Xạ đứng ở trước giường không nói một lời nhìn người kia hồi lâu, cho đến khi tiếng càu nhàu lại vang lên một lần nữa mới đặt đèn sang bên cạnh, xoay người đi ra ngoài. Trước khi Cố Tiểu Giáp bị gọi vào sân thì đang lột vỏ đậu tương ăn, bởi vì chạy đến quá nhanh nên trong tay vẫn còn cầm mấy hạt, đến trước mặt Cố Xạ rồi mới kịp phản ứng lại. Nhìn ánh mắt Cố Xạ đang ngó chằm chằm hạt đậu tương trong tay mình, hắn cười gượng giấu tay ra sau lưng: “Công tử, ngài muốn tắm rửa à?” Cố Xạ không nói gì, ngón tay chỉ về phía trong phòng. Cố Tiểu Giáp sửng sốt, đi hai bước muốn vào phòng, còn chưa bước lên thềm đá đã nghe thấy tiếng ngáy vang dội. Hắn chấn động, nhanh chóng vọt vào trong, lập tức hét lớn: “A! Ngươi là ai! A, ngươi, ngươi ngươi sao lại ở trong này?” Cố Xạ nhíu nhíu mày đi theo vào, chỉ thấy Cố Tiểu Giáp đang lắc Đào Mặc. Đào Mặc say đến mơ mơ hồ hồ, liều mạng vung hai tay muốn giãy ra khỏi sự kiềm chế của hắn. “Dừng tay.” Cố Xạ nói. Cố Tiểu Giáp lập tức dừng tay, quay đầu lại nói: “Thì ra buổi chiều hôm nay không phải nô tài hoa mắt. Nô tài nhìn thấy Mộc sư gia kia của huyện nha nhảy từ trên nóc nhà xuống, trong tay còn ôm một người khác… Chẳng lẽ là hắn đưa đến đây?” Cố Xạ nhíu mày: “Mộc Xuân?” “Chính là hắn!” Cố Tiểu Giáp thuận tay nhét đậu tương vào miệng. “Không ngờ hắn lại là một cao thủ. Nhưng vì sao hắn lại muốn ném Đào Mặc lên giường công tử?” Cố Xạ không nói gì. Hắn biết Mộc Xuân không đơn giản, lại không nghĩ ra mục đích của hắn là gì. Cố Tiểu Giáp phun vỏ đậu tương ra, lúc này mới nhận ra mình đang làm cái gì, vội vàng giấu tay ra phía sau rồi cố gắng tỏ ra bình tĩnh: “Công tử, bây giờ chúng ta làm gì đây? Đưa y đến khách *** hay là phái người đến huyện nha thông báo?” Cố Xạ ngẫm nghĩ rồi chợt nói: “Thu dọn gian ngoài một chút.” “… A?” Cố Tiểu Giáp ngơ ngác nhìn hắn. Cố Xạ: “Nhanh đi thu dọn gian ngoài.” “A.” Cố Tiểu Giáp từ từ bước hai bước ra bên ngoài, nhịn không được quay đầu lại hỏi. “Công tử, chắc không phải là ngài muốn giữ hắn lại chứ?” Cố Xạ: “Sẽ.” Cố Tiểu Giáp bị Cố Xạ cho xung quân đến phòng bếp, lá gan đã nhỏ hơn trước một chút, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, hơn nữa đây còn là loại rất béo, lại hỏi thêm một câu. “Công tử không sợ nhảy tiên nhân?” *nhảy tiên nhân (仙人跳): một cách chỉ kẻ dùng nữ sắc để lừa tiền tài. Thường là do hai bên nam nữ thông đồng, bên nữ dùng *** quyến rũ bên nam, khi hai người cá nước thân mật chìm vào trong dục vọng thì để cho nhà trai ra mặt bắt gian tại giường nhằm vơ vét tài sản. Cố Xạ nhíu mày. “Y nhảy hay ta nhảy?” Cố Tiểu Giáp sửng sốt vì bị hỏi ngược lại, lập tức gãi đầu: “Nô tài đã quên, y cũng là nam nhân.” Tuy rằng là trong lòng không mong muốn nhưng hắn vẫn làm theo lời sai bảo của Cố Xạ dọn dẹp sạch sẽ gian ngoài chưa bao giờ được sử dụng, sau đó gọi hai gia đinh đến nâng người qua đó. Bởi vì tiếng động quá lớn khiến Đào Mặc giữa chừng tỉnh lại, mở to mắt mơ mơ hồ hồ nhìn Cố Tiểu Giáp đang đứng ở một bên chỉ huy người. Cố Tiểu Giáp thấy y tỉnh thì đang muốn nổi khùng thì y lại nghiêng đầu sang một bên ngủ tiếp, cứ thế khiến một bụng lửa giận của hắn nghẹn lại. Hắn oán hận nhìn Đào Mặc ngủ say sưa thoải mái nói với gia đinh ở đối diện: “Chân tay nặng một chút cho ta.” Gia đinh nghĩ rằng hắn đang nói mát, tay chân lập tức nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Cố Tiểu Giáp: “…” Thật vất vả mới làm xong mọi thứ, Cố Tiểu Giáp hỏi Cố Xạ: “Công tử, hay là nô tài trải chăn đệm xuống đất ngủ trong này canh gác một đêm?” Cố Xạ đáp: “Không cần.” “Nhưng mà…” Cố Tiểu Giáp không yên tâm nhìn ra bên ngoài. “Ta đều có đúng mực.” Cố Xạ đã có chút không kiên nhẫn. Cố Tiểu Giáp không dám nói tiếp đành yên lặng lui ra cửa nhưng cũng không đi ngay, giống như muốn đợi Cố Xạ thay đổi ý kiến, nhưng chờ mãi hồi lâu không thấy hắn mở miệng mới đành hết hy vọng, đóng cửa rời đi. Cửa lại đóng lại, Cố Xạ ngồi ở trên giường nghe tiếng Đào Mặc đang ngủ say sưa thì chợt có một loại cảm giác kỳ diệu, giống như trong đêm tối này không còn một mình hắn nữa. Bắt đầu từ năm ba tuổi hắn đã ngủ một mình một phòng, tuy rằng có nha hoàn hầu hạ ở gian ngoài nhưng họ chưa bao giờ dám lớn tiếng, ngay cả hít thở cũng vô cùng cẩn thận, bởi vậy từ sau giữa đêm hắn liền có cảm giác chỉ còn một thân một mình giữa trời đất này. Tiếng ngáy của Đào Mặc tuy rằng có ồn ào nhưng không lúc nào là không nhắc nhở hắn rằng ở bên kia căn phòng này vẫn còn một người khác làm bạn với mình. “A!” Đào Mặc lại bị nghẹn, tiếp đó là tiếng xoay người. Cố Xạ lắng nghe một lúc, khóe miệng từ từ nhếch lên. Hôm sau sắc trời vừa sáng Đào Mặc đã cảm thấy miệng khô, mắt nhắm mắt mở rời giường tìm nước, nhưng vừa đi vài bước y đã vấp vào cái ghế, cả người nhào về phía trước bám lấy cạnh bàn. Một lúc lâu sau y mới hồi phục tinh thần ôm ngực đứng lên, hai mắt mở to nhìn quanh bốn phía, lập tức sửng sốt: “Đây là… Nơi nào?” “Cố phủ.” Tiếng Cố Xạ truyền ra từ gian trong, thiếu chút nữa khiến Đào Mặc kinh sợ đến mức nhảy lên bàn. “Cố, Cố Xạ?” Y giật mình. “Sao huynh lại ở đây?” “Đây là phòng ngủ của ta.” “… Sao ta lại ở đây?” “Không biết.” Cố Xạ cũng không có ý định vạch trần chuyện Mộc Xuân là cao thủ. Đào Mặc phát hiện mình hỏi một vấn đề cực kỳ ngu ngốc, nhưng dù cho y cào đến rách cả da đầu cũng không nghĩ ra vì sao mình lại xuất hiện ở đây. “Hôm qua rõ ràng là ta đến huyện bên cạnh uống rượu mừng của Lương Văn Vũ và Khâu nhị tiểu thư…” Y lập tức nhớ đến vụ án này là lần đầu Cố Xạ thua, ắt hẳn là không thích nghe nên vội vàng ngậm miệng lại. “Sau đó?” Thấy y chậm chạp không nói tiếp, Cố Xạ lại chủ động hỏi. Đào Mặc nghe thấy ngữ khí của hắn cũng không có hờn giận mới hỏi: “Sau đó ta nhìn thấy… Nên mới, mới uống nhiều rượu hơn một chút, chuyện tiếp theo thì không nhớ rõ nữa.” “Nhìn thấy cái gì?” Cố Xạ cũng không bỏ lỡ trong lời nói của y còn chỗ bỏ qua không nói. Đào Mặc theo bản năng không muốn nhắc đến công tử Y Vũ ở trước mặt Cố Xạ, nói qua quýt cho xong: “Một người bạn cũ.” Cố Xạ ở bên kia không nói gì nữa. Trải qua một hồi vật lộn như vậy Đào Mặc cảm thấy miệng cũng không còn khô như trước, quay đầu đi tìm quần áo của mình. Toàn bộ y phục của y đều dính mùi rượu, đêm qua Cố Tiểu Giáp lột hết ra tìm người giặt sạch, cho nên Đào Mặc tìm một vòng chỉ tìm được một chiếc khăn trải bàn. Tuy rằng trong phòng có đặt lò sưởi nhưng dù sao cũng vẫn hơi lạnh, y chần chừ một chút, cuối cùng không cưỡng được việc kiếm tìm ấm áp nên lại chui vào ổ chăn. “Cố Xạ, huynh đã ngủ chưa?” Cố Xạ gõ nhẹ ngón tay xuống mép giường. Đào Mặc cố gắng lấy hết dũng khí nói: “Ta có thể hỏi huynh một chuyện không?” “Nói.” “Y phục của ta đâu?” Giọng nói của Đào Mặc lập tức yếu đi một chút, nhẹ như tiếng muỗi kêu. Cố Xạ dường như không nghe rõ: “Cái gì?” “Y phục của ta.” Y hơi cao giọng lên. Cố Xạ: “Không biết.” “…” Đào Mặc ngẩn người, lập tức che miệng nói: “Ta, đêm qua ta ăn mặc như thế này xuất hiện ở Cố phủ sao?” Cố Xạ im lặng. Đào Mặc hiểu lầm sự im lặng của hắn thành ngầm đồng ý, mặt lập tức đỏ đến mức giống như có thể trích được ra máu: “Ta, chuyện này, sao lại có thể…” Y nói năng lộn xộn hồi lâu mới dùng giọng nói càng nhỏ hơn hỏi: “Huynh có thể cho ta mượn một bộ y phục không?” “Cái gì?” “Huynh, có thể cho ta mượn một bộ y phục không?” Đào Mặc vểnh tai, hồi hộp chờ nghe động tĩnh ở bên kia. Cố Xạ đáp dứt khoát: “Không thể.” Đào Mặc đang nghĩ có nên phái người truyền tin đến huyện nha không thì lại chợt nghe Cố Xạ nói tiếp: “Y phục của ta chưa bao giờ có dư cho người khác mượn mặc.” Y lập tức nhớ tới y phục của Cố Xạ nhìn vừa có phong cách lại cực kỳ quý giá liền càng xấu hổ hơn. Cố Xạ thản nhiên nói tiếp: “Nhưng thật ra cũng có thể tặng ngươi.” Đào Mặc mừng rỡ. “Đa tạ. A, cái đó, không cần đồ mới đâu, đồ cũ là được rồi. Bẩn cũng không sao, bằng không là bộ của huynh ngày hôm qua cũng được…” Phía bên kia phòng không còn tiếng nói. Cuối cùng Cố Tiểu Giáp lo lắng dậy từ sáng sớm phải chui vào trong đống y phục cũ của Cố Xạ tìm một bộ cho y mượn. Đào Mặc biết được từ trong miệng Cố Tiểu Giáp rằng khi mình đến Cố phủ có mặc áo khoác thì không khỏi thở phào nhẹ nhõm, khi nghe nói tiếp đến đoạn mình xuất hiện trên giường Cố Xạ lại rùng mình một cái. Đăng bởi: admin