CHƯƠNG 33
Mộc Xuân đóng cửa sổ lại thờ ơ hỏi:
“Nghe nói xe ngựa của Cố Xạ đã đến.”
Đào Mặc cũng không bận tâm đến chuyện vì sao tin tức của hắn lại nhanh nhạy như thế, vội vàng gật đầu.
Mộc Xuân:
“Phải chăng là Cố Xạ nói gì đó khiến chủ nhân không vui?”
Đào Mặc vội vã lắc đầu, buồn rầu nói:
“Hắn, hắn hình như chưa nói gì cả, lại… lại giống như đã nói gì đó, nhưng là ta không hiểu được.”
Vẻ mặt Mộc Xuân khó xử:
“Nếu ngay cả chủ nhân cũng không biết, ta há có thể đoán được?”
Đào Mặc thẳng thắn:
“Ta cảm thấy ngươi thông minh hơn ta, có lẽ sẽ đoán được.”
Y ngừng lại một chút, lại nói:
“Không bằng ta nói lại một lần cuộc đối thoại của chúng ta, ngươi nghe một chút.”
Mộc Xuân làm một tư thế mời.
Đào Mặc lần lượt kể ra.
Trí nhớ của y vô cùng tốt, lại để tâm đến Cố Xạ, miêu tả lại vô cùng rành mạch rõ ràng, ngay cả thái độ của Cố Xạ lúc đó cũng đều rất sống động.
Mộc Xuân sau khi có chút ngạc nhiên liền mỉm cười lắng nghe.
Cuối cùng Đào Mặc mới thu đủ loại biểu tình lại, buồn bực nói:
“Xe ngựa chỉ đi dạo một vòng rồi về đến huyện nha, ta cũng không hiểu ý của hắn là gì. Hay là lời nói của ta có chỗ nào đắc tội với hắn mà không phát hiện ra?”
Mộc Xuân:
“Nếu nói như vậy thì cũng có thể.”
Đào Mặc thấy hắn quả nhiên là biết, vội mở to mắt truy hỏi:
“Nói sai cái gì?”
“Chủ nhân còn nhớ rõ quan hệ của Tôn Nặc kia với Cố Xạ không?”
Đào Mặc vuốt cằm:
“Vốn là đồng môn. A, ngươi là nói, bởi vì Tôn Nặc?”
Mộc Xuân:
“Ý định ban đầu của Lương gia khi lên công đường là muốn để cho Lương công tử và Khâu nhị tiểu thư kết thân. Hiện giờ chủ nhân khiến cho bọn họ được như ý nguyện, tự nhiên đồng nghĩa với việc để tụng sư Lư Trấn Học mà bọn họ mời về thắng được một ván, cũng có nghĩa Tôn Nặc đại diện cho Khâu gia thua một ván. Thầy của Lư Trấn Học là Lâm Chính Dung, chính là địch thủ lâu năm của tiên sinh Nhất Chuy là ân sư của Tôn Nặc và Cố Xạ, hắn đánh bại Tôn Nặc trên công đường, sao Cố Xạ có thể vui vẻ?”
Đào Mặc nghe mà thấy sửng sốt, một lúc lâu sau mới nói:
“Khâu nhị tiểu thư và Lương công tử kia rõ ràng là người có tình hai bên cùng vừa ý nhau, ta chỉ là để hai người có tình bọn họ trở thành thân thuộc, có gì sai?”
“Không sao.”
Mộc Xuân nói.
“Chỉ là ý định ban đầu không giống nhau thôi.”
Vẻ mặt Đào Mặc rối rắm.
“Vậy hắn bảo ta xử nhanh là có ý gì?”
Mộc Xuân đáp:
“Lúc mới khai đường, quan hệ giữa Khâu nhị tiểu thư và Lương công tử vẫn chưa lộ ra, Tôn Nặc đã chiếm được một chút thượng phong. Lúc này dưới tình hình như vậy, Cố Xạ tự nhiên hy vọng ngài có thể tốc chiến tốc thắng, theo như lời Cố Tiểu Giáp nói, đợi kỳ hạn của hai bên đã hết thì đều tự kết hôn, hai bên không còn liên quan gì đến nhau.”
Đào Mặc nghi hoặc:
“Làm sao hắn biết sau đó sẽ…”
Mộc Xuân cười không nói gì.
Đào Mặc bừng tỉnh nhận ra, nói:
“Hắn sớm biết Khâu nhị tiểu thư và Lương công tử là một đôi có tình, cũng sớm biết người âm thầm mật báo chính là Khâu nhị tiểu thư?! Nhưng, nhưng nếu ta thật sự làm theo lời hắn nói, phán hai người tự để hết kỳ hạn rồi kết hôn với người khác thì chẳng phải là dứt khoát chia rẽ một đôi tình nhân, nói không chừng còn có thể tạo nên hai đoạn nghiệt duyên? Hắn… Sao có thể như vậy?!”
Mộc Xuân nhìn dáng vẻ phải chịu đả kích lớn của y, đang muốn khuyên nhủ vài câu, chỉ thấy Đào Mặc quay người lại chạy ra phòng ngoài.
Đào Mặc chạy vội ra khỏi huyện nha, chạy thẳng một đường cho đến khi chạy đến trước cửa Cố phủ mới dừng lại.
Lúc y chạy ra thì tâm tình xúc động phẫn nộ, thầm nghĩ muốn đi tìm gặp Cố Xạ để đối chất, nhưng hiện giờ khi thật sự đứng trước cửa Cố phủ rồi lại do dự không tiến lên, đi loanh quanh ở một chỗ.
Qua thời gian khoảng chừng một nén nhang, cuối cùng y cũng dậm chân một cái đi lên gõ cửa.
Cửa nhanh chóng được mở ra, người gác cửa kia quen mặt y, cũng không cần bái thiếp mà lập tức vào thông báo cho Cố Tiểu Giáp.
Cố Tiểu Giáp không ngờ bản thân mình lên công đường hết quỳ lại lạy rồi mà vẫn thua, trong bụng đang tích một đống lửa, nghe nói Đào Mặc đến đây liền lập tức đứng dậy, cũng không bẩm báo cho Cố Xạ, ba bước biến thành hai bước đi ra cửa.
Giờ phút này Đào Mặc đã bình tĩnh lại, thầm nghĩ muốn cẩn thận hỏi Cố Xạ cho rõ ràng. Trong lòng y, Cố Xạ tuy rằng lạnh lùng nhưng thái độ đối nhân xử thế đều cực kỳ có nguyên tắc, không phải loại người vì muốn thắng mà không từ thủ đoạn như vậy. Cho nên khi y nhìn thấy Cố Tiểu Giáp hùng hổ đi đến liền thấy nao nao.
“Ngươi…”
“Ngài đến làm cái gì?”
Giọng nói của Cố Tiểu Giáp cao hơn cả y.
“Ta…”
“Ta hiện tại không muốn gặp ngài!”
“Ngươi…”
“Ngài nói cái gì cũng vô dụng!”
“Ta….”
“Ta không muốn nghe!”
Đào Mặc đành phải im lặng.
Nhưng sự im lặng của y lại càng khiến Cố Tiểu Giáp không vui hơn.
“Ngài không có việc gì đứng lù lù trước cửa này làm gì?”
Đào Mặc nhìn hắn.
Cố Tiểu Giáp bị y nhìn đến sửng sốt, dáng vẻ kiêu ngạo yếu đi:
“Ngài đừng có nghĩ hạ thấp mình thì công tử nhà ta sẽ tha thứ cho ngài, không có cửa đâu!”
Cơn tức giận vốn đã bình ổn của Đào Mặc lại bị dăm ba câu của hắn khơi lên một chút, thấp giọng nói:
“Ta chỉ muốn gặp công tử nhà ngươi.”
“Công tử nhà ta không có nhà.”
Đào Mặc ngẩn ngơ:
“Đi đâu vậy?”
Cố Tiểu Giáp hừ lạnh:
“Không có chỗ của ngài.”
Đào Mặc biết hắn bực bội nhưng lại không thể làm gì khác hơn, đành phải nói:
“Ta có một chuyện muốn hỏi hắn, hỏi xong sẽ đi ngay.”
“Hỏi công tử nhà ta?”
Cố Tiểu Giáp liếc y.
“Nếu ta nhớ không nhầm, bên cạnh Đào đại nhân có hai vị sư gia một Kim một Mộc đúng không? Còn cần gì phải đến hỏi công tử nhà ta nữa? Công tử nhà ta không phải họ Hỏa, không phải họ Thủy, lại càng không phải là họ Thổ, chỉ sợ không xen vào được ngũ hành không đồng đều của Đào đại nhân, không gánh vác nổi câu hỏi của ngài!”
Đào Mặc bị nước miếng của hắn văng lên, không khỏi lùi lại hai bước.
“Tạm biệt, không tiễn!”
Cố Tiểu Giáp ‘rầm’ một tiếng đóng cửa lớn lại!
Đào Mặc bị gió thổi ra từ cánh cửa khiến tóc bay hết về phía sau, giây lát sau mới ý thức được rằng mình bị ăn canh đóng cửa, trong phần bực bội lại có chút kinh hoàng nhàn nhạt.
Liệu có phải đây cũng là thái độ của Cố Xạ hay không? Hắn đã hạ quyết tâm từ nay về sau muốn cầu đi theo cầu, đường đi theo đường với mình?
Y hồn bay phách lạc đi ở trên đường.
Phố xá ồn ào lại không hề hòa nhập với y. Tiếng hét to, tiếng vui cười như nước chảy chia cách ra trước mặt y, không một giọt nào dính lên người.
Nghĩ đến từng chuyện từng chuyện từ lúc mình quen biết Cố Xạ đến nay liền vừa đau lòng vừa mờ mịt.
Chẳng lẽ Cố Xạ thật sự chuẩn bị cắt đứt quan hệ với y, không gặp lại nữa đúng không? Trong tim truyền đến từng cơn đau đớn quen thuộc, y ôm ngực đứng ở trên đường một lát.
Người xung quanh thấy dáng vẻ đau khổ của y đều tránh xa.
“A!”
Đột nhiên có một người kêu lên sợ hãi, tuy rằng không lớn nhưng Đào Mặc nghe vào trong tai lại giống như một tiếng đánh thức. Y quay đầu nhìn lại chỉ nhìn thấy một bóng dáng đang vội vàng chạy đến.
“Bồng Hương?”
Đào Mặc thấp giọng kêu một tiếng bất tri bất giác đuổi theo, nhưng bóng người này đã sớm biến mất ở trong đám người.
Y giống như một con ruồi mất đầu vo ve tìm ở trên đường gần nửa canh giờ mới mất hồn mất vía quay về huyện nha.
Hách Quả Tử ở ngay phía sau cửa, thấy y vừa bước vào liền kéo y đến một bên vội kêu lên:
“Thiếu gia, ngài đi đâu vậy?”
Đào Mặc đang tâm phiền ý loạn, thuận miệng nói:
“Đi dạo quanh một chút.”
“Cố Xạ đã đến được hơn cửa canh giờ rồi.”
Hách Quả Tử hạ giọng nói.
Đào Mặc giật mình, một lúc lâu sau mới nói:
“Ai?”
“Cố Xạ ấy.”
Hách Quả Tử lo lắng nhìn y. Tuy rằng hắn không thích Cố Xạ nhưng nhìn thiếu gia nhà mình chỉ trong chớp mắt đã quên người mình luôn tâm tâm niệm niệm đến không còn một chút gì thì cũng cảm thấy kinh hãi.
Đào Mặc mở to hai mắt:
“Hắn, hắn, hắn đến như thế nào?”
Hách Quả Tử:
“Ngồi xe ngựa đến. Làm sao vậy?”
“À, không.”
Đào Mặc nói xong liền vọt vài bước chạy về phía phòng trong, y lại chợt vòng lại đây, sửa sang lại tóc tai y phục rồi hỏi Hách Quả Tử:
“Trông thế nào?”
Hách Quả Tử thấy y hưng phấn đến mức gò má hiện lên hai ráng mây hồng, trong lòng rất bất đắc dĩ, thuận tay sửa sang lại vạt áo cho y:
“Nô tài thấy Cố Xạ đến chắc không có gì tốt, thiếu gia cẩn thận một chút.”
Đào Mặc tỉnh táo lại, trầm trọng mà gật đầu, chậm rãi đi vào bên trong.
Nhưng Cố Xạ cũng không ở trong phòng, Đào Mặc đi tìm một vòng mới tìm được hắn ở trong thư phòng.
“Huynh…”
Đào Mặc đứng ở cửa vừa định mở miệng thìđã thấy đôi con ngươi sâu thẳm giống như bầu trời đêm kia của Cố Xạ đã yên lặng nhìn mình, giọng nói lập tức yếu đi.
“Sao huynh lại đến đây?”
Cố Xạ đặt quyển sách đang cầm trong tay xuống chiếc bàn bên cạnh, thản nhiên nói:
“Không phải ngươi đến tìm ta sao?”
Đào Mặc có chút lúng túng:
“Đúng, nhưng không phải là huynh không muốn gặp ta à?”
Ánh mắt Cố Xạ trầm xuống.
Tâm Đào Mặc cũng trầm xuống theo, chỉ sợ mình lại đắc tội hắn.
Nhưng Cố Xạ cũng không hề phẩy tay áo bỏ đi giống như y nghĩ mà chậm rãi nói:
“Bên ngoài lạnh, vào đi.”
Đào Mặc lên tiếng đáp lại, rảo bước đi vào trong cánh cửa, nghĩ lại mới nhớ ra y vốn là chủ nhân của thư phòng này, nhìn Cố Xạ công khai chiếm lấy bàn của y, trong lòng nhất thời có một loại cảm giác khác thường.
Cố Xạ hỏi:
“Ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
Đào Mặc một đường quay về đây, lửa giận cùng xúc động trong lòng đã sớm bị đốt hết không còn chút gì, nghe hắn nhắc đến mới do dự hỏi:
“Có phải là huynh đã sớm biết Khâu nhị tiểu thư chung tình với Lương công tử?”
“Không sớm lắm.”
Cố Xạ không hề che giấu.
“Chỉ ngay trước khi ngươi thăng đường thôi.”
Đào Mặc nhìn vẻ mặt không hề cảm thấy thẹn của hắn thì có chút mờ mịt.
“Huynh quả nhiên là đã biết từ sớm.”
Cố Xạ hỏi:
“Thì có sao?”
“Nếu huynh đã biết hai người bọn họ cùng có tình với nhau, vì sao còn kêu Cố Tiểu Giáp lên công đường xui khiến Khâu lão gia và Lương lão gia kéo dài cho đến khi kỳ hạn của hôn ước kết thúc?”
Đào Mặc không hề chớp mắt nhìn hắn.
Cố Xạ:
“Nếu không dựa vào đó, Tôn Nặc sẽ không có bất cứ hy vọng nào thắng được vụ kiện này.”
Đào Mặc ngây người ra hồi lâu mới nói:
“Thắng kiện?”
Cố Xạ:
“Tôn Nặc là tụng sư.”
“Ta biết. Nhưng huynh…”
“Ta với hắn là đồng môn.”
“Nhưng mà Lương công tử và Khâu nhị tiểu thư rõ ràng là chung tình với nhau, vậy bọn họ…”
Cố Xạ đứng lên nhìn y, dùng ngữ điệu vô cùng lạnh lùng nói:
“Có liên quan gì đến ta?” Đăng bởi: admin
Truyện khác cùng thể loại
57 chương
91 chương
284 chương
39 chương