Mồ hôi lạnh của Thôi Quýnh thoáng chốc đã lăn xuống.
Bắt đầu từ lúc quan huyện tiền nhiệm Trương Kinh Viễn triền miên nằm bệnh trên giường đem toàn bộ công việc trong huyện nha giao cho hắn toàn quyền xử lý thì hắn đã quen thói ra ra vào vào huyện nha như vườn sau trong nhà mình, làm sao nghĩ đến chuyện thông báo gì chứ? Sáng nay vội vàng đến đây nhất thời đã quên mất việc này, ngay cả người gác cổng cũng không nhớ đến. Như thế rất tốt, hoàn toàn cho vị quan mới cơ hội bắt mình tại trận!
Hắn cúi đầu, trong đầu hiện lên ngàn ý vạn chữ, cuối cùng quỳ một gối xuống nói:
“Đại nhân dạy rất phải, là thuộc hạ vượt quá.”
Đào Mặc giật mình, đang muốn hỏi vì sao lại quỳ xuống thì thấy lão Đào mang theo vài người từ bên ngoài tiến vào, lập tức kêu:
“Lão Đào, mới sáng sớm ông đã làm cái gì đấy?”
Thôi Quýnh thấy y gạt mình ở chỗ này chẳng quan tâm lại đi quan tâm hạ nhân nhà mình, trong lòng lập tức bắt đầu cảm thấy không quá thoải mái. Lý lịch của hắn ở huyện Đàm Dương có thể nói là lâu hơn bất cứ quan huyện nào đến đây nhậm chức, là rắn độc chân chính ở nơi này. Quan huyện mới nào đến nhậm chức mà không phải lung lạc nịnh bợ hắn, e sợ hắn ở bên dưới quấy rối khiến cho vị trí này của bọn họ cũng không ngồi yên được. Cố tình lần này lại là một kẻ thích đâm đầu vào đến đây, tân quan vừa nhậm chức đã lập uy ra oai phủ đầu với hắn. Được, ngươi đã làm mùng một, vậy đừng trách ta làm mười lăm!
Hắn đã bắt đầu tính toán lát nữa phải lấy lại mặt mũi như thế nào.
Lão Đào đi vào nội đường, thấy một người đang quỳ xuống thì không khỏi giật mình:
“Ai vậy?”
Đào Mặc đáp:
“Điển sử của bản huyện, Thôi Quýnh.”
Da mặt Thôi Quýnh có chút hồng. Làm Điển sử lâu như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu tiên hắn quỳ trên mặt đất một hồi rồi được người ta hỏi thăm.
Lão Đào kinh ngạc:
“Sao lại quỳ trên mặt đất?”
Đào Mặc thành thành thật thật mà lắc đầu:
“Ta cũng không biết.”
Thôi Quýnh hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Lão Đào biết bên trong hẳn là có nguyên do, cũng không tiện hỏi thẳng trước mặt nên đành phải nói:
“Còn không đỡ Thôi Điển sử đứng lên.”
Đào Mặc xoay người lại đỡ, tay vừa mới chạm đến ống tay áo thì Thôi Quýnh đã tự mình đứng lên.
Đào Mặc chỉ vào mấy người lão Đào mang đến hỏi:
“Bọn họ là ai?”
“Gia phó mới đến.”
Lão Đào đáp:
“Nha môn cũng cần có người quét dọn ở đằng trước.”
Thôi Quýnh đến đây từ sớm, vốn là tính tự mình ôm lấy việc này nhưng hiện tại lại mừng rỡđể mặc bọn họ tự đi bận rộn công việc.
Đào Mặc buồn bã:
“Nhiều thế sao?”
Lão Đào đáp:
“Không thể ít hơn.”
Đào Mặc thở dài:
“Còn không biết bao lâu nữa ta mới có thể lĩnh bổng lộc.”
Nói đến bổng lộc, trong lòng Thôi Quýnh liền bốc lửa. Theo lệ thường, hằng năm triều đình đều có cấp thán ngân cùng tiền lì xì mừng năm mới. Nhưng năm nay bởi vì Trương Kinh Viễn mất, Đào Mặc lại chưa đến kỳ nhậm chức nên phần bạc này liền không hề có động tĩnh. Hắn đã hỏi qua Điển sử ở huyện bên cạnh, nói là chỗ của bọn họ từ vài ngày trước đã được phát xuống rồi. Có thể thấy được thán ngân không phải là không có, mà là chạy vào túi tiền của nhà người khác thôi.
Lão Đào dẫn tôi tớ đi, để lại Đào Mặc cùng Thôi Quýnh hai người ở trong đường hai mặt nhìn nhau.
Lát sau.
Đào Mặc giành mở miệng trước:
“Đã ăn chưa?”
Thôi Quýnh đáp:
“Ăn rồi.”
Đào Mặc thở dài:
“Ta còn chưa ăn, không bằng cùng đi ăn đi.”
Khóe miệng Thôi Quýnh giật nhẹ:
“Ta ăn rồi.”
Đào Mặc:
“Cơm trưa thì sao?”
“……”
Thôi Quýnh:
“Còn chưa ăn.”
“Cùng ăn với nhau đi.”
Đồ ăn chính là cháo hoa ăn kèm với dưa muối.
Thôi Quýnh chậm rãi uống, bánh quẩy với sữa đậu nành ăn lúc tới đây chạy tới chạy lui ở trong bụng.
Đào Mặc ngược lại ăn rất ngon lành.
“Thiếu gia, ăn có ngon không?”
Hách Quả Tử ở bên ngoài ló đầu vào hỏi.
Đào Mặc:
“Như Thôi Điển sử.”
Thôi Quýnh ăn đến mức trướng hết cả bụng, thật vất vả mới nghỉ lấy hơi được một chút lại luôn miệng nói:
“Không tệ, không tệ.”
Hách Quả Tử hài lòng đóng cửa sổ lại.
Thôi Quýnh hỏi:
“Vị vừa rồi chính là…”
“Tiểu tư của nhà ta.”
Đào Mặc đáp.
Thôi Quýnh:
“Đại nhân nhất định là xuất thân từ dòng dõi thư hương, truyền thống thi lễ.”
Đào Mặc:
“Ngươi là nói tranh chữ sao?”
Thôi Quýnh hỏi:
“A? Đại nhân biết tranh chữ?”
Đào Mặc:
“Cũng không biết.”
“Đại nhân khiêm tốn rồi.”
Thôi Quýnh tự nhiên biết y mua được chức quan này, nhưng nếu đối phương đã ra oai phủ đầu thì cũng đừng trách hắn chọc đau chân.
Đào Mặc:
“Trong nhiều câu danh ngôn như vậy của người xưa, ta chỉ nhớ rõ một câu.”
“Câu nào?”
“Trong trăm người vô dụng nhất là thư sinh.”
Thôi Quýnh vô cùng đồng ý. Hắn xuất thân từ võ phu, bởi vì không thi đỗ kỳ thi võ cho nên mới cực nhọc nhờ người kiếm cho được một chức Điển sử. Cùng là mua chức, hắn vẫn cảm thấy bản thân mình có vài phần là tài thật học thật, cho nên thường ngày cũng không quen nhìn đám văn nhân cả ngày chi, hồ, giả, dã, tự cho mình là thanh cao. Nhất là huyện Đàm Dương này thứ gì cũng không có nhiều, chỉ có văn nhân là nhiều nhất, hơn nữa cả đám đều là văn nhân miệng sắc hơn dao.
Đào Mặc thấy hắn đột nhiên yên lặng thì hỏi:
“Có gì không ổn à?”
Thôi Quýnh đáp:
“Không có gì, chỉ là nhớ đến một vụ án.”
“Vụ án?”
Tinh thần Đào Mặc phấn chấn.
“Vụ án gì?”
Thôi Quýnh vốn là nói bừa thì làm sao biết được là vụ án gì, bị y hỏi như vậy thật sự là khó trả lời, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:
“Là vụ án vài năm trước, một phụ nhân thông *** với kẻ khác giết chết trượng phu của mình.”
Đào Mặc nghi hoặc:
“Vô duyên vô cớ sao lại nhớ đến vụ án này?”
Thôi Quýnh đáp:
“Trượng phu của phụ nhân kia là đồ tể, gian phu là tú tài địa phương, sau khi vụ án xảy ra, mấy người bạn tốt của tú tài lợi dụng quan hệ đánh trận này thay hắn, cuối cùng phán tội lên phụ nhân kia còn tú tài nọ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.”
Đào Mặc nhíu mày nói:
“Tú tài kia chắc không phải là không biết chuyện chứ?”
“Chỉ là một phụ nhân, sao có thể ra tay giết chết được một gã đồ tể? Rõ ràng là nói dối thoát tội.”
Thôi Quýnh hừ lạnh.
“Tụng sư này tự cho là đã đọc sách vài năm, tài hùng biện không có chút trở ngại liền hoành hành không kiêng nể gì, coi công đường là nơi chơi đùa, dùng ba tấc lưỡi không xương đổi trắng thay đen, lừa dối dân chúng không biết gì, thật sự là đáng giận!”
Đào Mặc nghe hắn tràn đầy căm phẫn nói ra, bản thân cũng không hiểu ra sao.
“Ngươi đang nói đến ai?”
Thôi Quýnh ngượng ngùng thu nhỏ miệng lại.
“Đại nhân ở trong huyện Đàm Dương mấy ngày sẽ biết.”
Hắn ngửa mặt uống hết cháo hoa, thuận miệng tìm một lý do rồi không đợi Đào Mặc giữ lại liền vội vàng cáo từ.
Hắn đi rồi, lão Đào liền gõ cửa tiến vào.
“Thiếu gia, ta đã hỏi thăm qua. Huyện thừa, Chủ bộ của huyện này đều trống, tạm thời là Điển sử gánh vác thay.”
Lão Đào đưa mắt nhìn bát trống không trên bàn, hỏi:
“Nhưng vì sao hắn lại quỳ xuống trước mặt thiếu gia?”
“Ta cũng không biết.”
Đào Mặc lần lượt kể ra hết những chuyện từ lúc gặp Thôi Quýnh đến sau đó.
Lão Đào vừa nghe vừa nhíu mày:
“Chỉ sợ là hắn hiểu lầm.”
“Hiểu lầm cái gì?”
“Không có gì.”
Ông khoát tay.
“Hắn thật ra cũng không quan trọng, quan trọng nhất ở nơi này chính là tụng sư ở trong miệng hắn.”
“Tụng sư?”
Lão Đào đáp:
“Không sai. Năm đó hai vị tụng sư nổi tiếng nhất thiên hạ, Lâm Chính Dung cùng tiên sinh Nhất Chuy đều đang về quê thả câu quy ẩn ở huyện Đàm Dương.”
Ánh mắt Đào Mặc sáng lên.
Lão Đào lắc đầu:
“Thiếu gia nhớ đừng quên lời dặn của lão gia lúc lâm chung. Ngài nếu có thể làm một vị quan nhân nghĩa tốt đẹp, nếu lão gia trên trời có linh thì đó đã là báo đáp tốt nhất rồi.”
Ánh mắt Đào Mặc hơi tối lại.
“Hai vị tụng sư kia sau khi quy ẩn thì có vô số tụng sư khác đến bái sư. Lâu dần, nơi này thành chỗ tập trung các tụng sư lớn nhất trong thiên hạ.”
Lão Đào nghe được tin tức như vậy mày cũng nhíu chặt. Trách không được Đào Mặc không nhờ vả được bất cứ người nào lại cũng được phân đến một huyện đông đúc và giàu có như vậy, thì ra là mọi người đều không dám chạm vào khoai lang bỏng tay.
Đào Mặc:
“Cho nên những tụng sư này đối nghịch với quan phủ?”
“Thật ra cũng không nên vơ đũa cả nắm.”
Lão Đào dừng lại một chút.
“Tụng sư tốt tự nhiên là đứng về cùng một phía với quan tốt.”
Đào Mặc nhướn mày:
“Không tệ. Nếu nói như thế, bọn họ có thể ở huyện Đàm Dương thì đây chính là phúc của huyện Đàm Dương.”
Lão Đào há miệng thở dốc, rốt cuộc cũng không nhẫn tâm đả kích nhiệt tình dâng trào của y.
Tuy nói rằng tụng sư tốt sẽ đứng cùng một phe với quan tốt, nhưng trước khi Đào Mặc thực sự trở thành vị quan tốt được mọi người tôn kính và thừa nhận thì chỉ sợ chẳng những tụng sư tốt sẽ không cùng đường với y, mà những tụng sư mang tà niệm trong lòng sẽ chèn ép y khắp nơi.
Vậy nên Trương Kinh Viễn đoản thọ không phải là không có liên quan đến việc buồn bực lâu dài.
Ông thở dài. Việc đã đến nước này, chỉ có thể đi từng bước tính từng bước.
Giới thiệu những tôi tớ mới đến cho Đào Mặc, lại kêu Hách Quả Tử sắp xếp công việc hằng ngày cho bọn họ xong, lão Đào liền đưa Đào Mặc ra ngoài đi dạo.
Làm quan huyện phải quen thuộc từng ngọn cây cọng cỏ trong hạt của mình.
Hai người đầu tiên là làm quen với những ngã tư đường, đi lại một lần những chỗ chính.
Chờ đến lúc đi xong, sắc trời đã tối sầm.
Lão Đào thấy sắc mặt Đào Mặc trắng bệch thì nhớ ra y vừa mới khỏi bệnh, thầm trách mình quá mức gấp gáp nên thuận đà nói:
“Không bằng chúng ta tìm một quán trà trước, ăn uống xong mới quay về.”
Bụng Đào Mặc quả thực là đang réo như nổi trống, nào có chuyện không đồng ý chứ.
Hai người liền tìm đếntrước cửa một quán trà náo nhiệt ở gần đó.
Vừa bước vào chợt nghe thấy một tiểu nhị lớn giọng đứng ở giữa sảnh đường hét:
“Muốn biết tân quan có dáng vẻ thế nào, ba đồng tiền sẽ được xem kỹ!”
Truyện khác cùng thể loại
38 chương
46 chương
101 chương
821 chương
37 chương