Hi, chị alice!
Chương 86 : Chúng tôi (2)
Trên cái vật thể được gọi là giường kia, tôi và Lam Trinh Liệt bắt đầu tính sổ sau thu và một vài đối thoại hơi bị ấu trĩ.
" Trinh Liệt, kỹ thuật tiến bộ hẳn ha ! Nói ra nghe xem, mấy cái chiêu sờ mó kia học được từ đâu hả?"
" Hơ, đó đều là do thường ngày lướt web học hỏi được từ bạn bè qua mạng, chiêu trò vẫn còn rất nhiều, sau này anh sẽ để emtừ từ thể nghiệm."
" Thế thì, có tiến hành thử nghiệm lâm sàn chưa ?"
" . . . . . . . . ."
" Im lặng đồng nghĩa với mặc nhận rồi ha, Lam Trinh Liệt, đừng có mà giả câm. Nói, có hay không ? Là cô người Pháp kia hay cô người Nhật, hay cả hai đều có, hửm ? Tiên sinh người tình đẳng cấp thế giới của tôi."
" Anh còn chưa tính sổ với em, ngược lại em đã quay ra cắn anh một phát. Lâm Tứ Nguyệt, em để cho tên đàn ông Tây Ban Nha kia ôm em, còn để cho hắn nằm trên giường của em. Bây giờ, em còn nói lý nữa thôi ?"
" Người đàn ông Tây Ban Nha kia ôm em, em không hề hay biết, lúc đó em cũng không nhớ cho lắm, hôm ấy não loãng hồ đồ. Còn về chuyện để cậu ấy nằm trên giường của em là bởi vì cậu ấy đã say đến nỗi không phân biệt được đâu là Đông Tây Nam Bắc. Lam Trinh Liệt, anh đừng có mà chuyển đề tài với em."
" Anh và bọn họ chẳng có gì cả, chỉ là trong lòng anh không mấy dễ chịu, không dễ chịu liền nghĩ ra mấy cách kia để xem có thể chọc tức em không. Này cưng à, em có bị chọc tức không vậy ?"
" Đương nhiên, tức đến nỗi hận không thể đem hết cái đám phụ nữ ở bên cạnh anh túm thành xú bát quái."
" Thế còn tạm được."
" Đến Tunisia làm gì?"
" Du lịch bộ hành ."
" Với ai ? Có phải lại là cái tên đàn ông Tây Ban Nha kia ?"
" Hờ, không phải là một tên đàn ông Tây Ban Nha, mà là một đám đàn ông Tây Ban Nha."
" . . . . . . . . ."
" Lại giận nữa à ? Xem ra, anh thật đã xem em như kẻ vạn người mê rồi, những người đàn ông Tây Ban Nha kia không có hứng thú với em, lúc đầu nói là em quá trắng, trắng y như con cá chết, sau đó lại chê em chẳng khác nào xác ướp đã bị cái nắng ở Sahara chiên khô quéo quắt."
" Mấy tên đàn ông Tây Ban Nha kia đúng là mù cả mắt chó hết mà, Tứ Nguyệt của chúng ta giống xác ướp chỗ nào kia chứ, em nhìn xem phần ngực này đàn hồi biết bao."
" Lam Trinh Liệt, anh bỏ tay ra cho em. Bây giờ em rất mệt, không làm nổi chuyện anh muốn làm đâu."
" Vậy anh đành cố nhịn, chờ một chút chúng ta lại tiếp tục."
" . . . . . . . . ."
" Lam Trinh Liệt, em nhớ là anh từng hôn cô người Pháp kia, sao hả ? Mùi vị hoa hồng xứ Pháp nếm thử thấy thế nào, rất mê hồn ha ?"
" Chẳng ra làm sao, nói chính xác một chút ban đầu giống xúc xích, nếm mãi nếm mãi càng đổi vị, như Hot Dog bị thiu."
" Nghẹn . . . . . .. . ."
Lông mi của Lam Trinh Liệt khẽ động đậy dưới ngón tay tôi, như chú bướm sắp tung đôi cánh, có vẻ chỉ cần tôi dùng sức thêm một chút nó sẽ bay đi mất, ánh đèn mơ màng này khiến mọi thứ trông có hơi không chân thật, vào mấy mươi giờ đồng hồ trước tôi và Lam Trinh Liệt vẫn còn cách nhau vạn dặm, còn không lâu trước đây tôi nhìn thấy người nào đó trên ti vi tươi sáng rạng ngời, nghe những người trong thành phố này hào hứng tưng bừng bàn luận về hôn lễ thế kỷ của người nào đó với cô gái khác. Hôn lễ ? Đúng rồi, còn có hôn lễ, cái hôn lễ người người háo hức kia, tôi buồn bã thở dài một hơi.
" Sao thế hử ?" Lam Trinh Liệt căng thẳng nắm lấy bàn tay đang đặt trên mặt người nào đó của tôi.
" Trinh Liệt, em rất sợ lúc này em đang nằm mơ, khi xa anh em thường hay mơ thấy anh, chúng ta trong giấc mơ rất vui vẻ, chúng ta quay trở về dãy núi Alps, chúng ta còn đến ở trong nhà nghỉ Người Bạn Cũ, mỗi lúc tỉnh dậy em luôn rất khó chịu. Trinh Liệt, dường như em trở nên thiếu tự tin rồi."
Lam Trinh Liệt thoắt cái trở mình, đè tôi ở dưới thân người.
" Vừa hay, anh cũng thường mơ thấy em, mỗi lần anh mơ thấy em đều giống như lúc này đây, đè em ở dưới thân người." Thân thể của Lam Trinh Liệt dính sát lấy tôi, chẳng an phận cọ cọ.
Tôi lật trở mình, bò lên người Lam Trinh Liệt.
" Chủ nghĩa đàn ông à, tại sao phải là anh ở trên, mà không phải là em ?" Tôi dùng răng khẽ cắn nhẹ lỗ tai người nào đó, gợi cho người nào đó một trận rên rỉ.
" Cầu còn không được." Lam Trinh Liệt cười rất bí hiểm : " Xem ra thể lực của em phục hồi rồi ha, đêm dài miên man, chúng ta hãy làm chuyện có ý nghĩa một chút nào."
. . . . . . . . .
Mệt nhừ, tôi nằm bò ra giường, Lam Trinh Liệt với tay một cái, tôi rơi vào trong lòng người nào đó. Bàn tay người ấy mơn man tóc tôi, từng chút từng chút, vừa mềm vừa nhẹ, như bàn tay của mẹ khi còn bé, chứa đầy sự yêu thương.
" Ngủ rồi ư ?"
" Uhm, ngủ rồi !" Tôi thấp giọng đáp một câu, trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, tôi nghe thấy giọng Lam Trinh Liệt trầm thấp thì thầm bên tai.
" Tứ Nguyệt, đối với em kì thực anh càng thiếu tự tin hơn, trói buộc em quá chặt sợ sẽ làm em đau, lỏng lẻo buông em ra lại sợ chỉ một chút sơ ý sẽ đánh mất em, cho nên, anh luôn bó tay với em. Mẹ nóianh sao lại đi yêu một người con gái khắp người đều mọc đầy gai thế này, họ hỏi anh sao lại yêu em, khi đó anh nói bởi vì em tốt, người ta nói tình yêu là mù quáng, anh cảm thấy câu nói này rất có lý, bởi vì yêu em nên mới cảm thấy cả người em mỗi một thứ đều tốt, còn lo sợ bị người khác nhìn thấy cái tốt của em, cho nên luôn muốn mang em giấu đi, cho nên . . . . . . . . ."
Giọng nói của Lam Trinh Liệt càng trôi càng xa, như dạt lên chín tầng mây. Trong mơ hồ tôi cảm giác bản thân được ôm lên, sau đó được ngâm vào làn nước ấm, lần nữa quay trở lại giường toàn thân đã thấy sảng khoái, tôi ở trong lòng của Lam Trinh Liệt tìm một vị trí thật thoải mái chìm đắm rơi vào giấc mơ, khi ấy cảm giác chẳng khác nào đang ở vào lúc trời đất hỗn độn sơ khai, tôi vẫn như còn ở trong bào thai của mẹ, ấm áp, đối với thế giới mới sắp ra đời tràn trề hi vọng .
Tôi tỉnh dậy vào lúc bụng của mình sôi ục ục, một nửa ánh nắng ẩn sau rèm cửa sổ xanh lam được hé mở một bên, một nửa rơi trên thảm sàn trong phòng, tươi tắn tung tăng, Lam Trinh Liệt ở trong vùng ánh nắng ấy mỉm cười với tôi, như một đứa trẻ hài lòng, khiến trái tim tôi ấm áp không thôi.
Đối diện khuôn mặt đang dần phóng đại lên trước mắt tôi, tôi cố gắng mở banh mắt ra : " Gì đây ?"
" Không gì đâu, anh chỉ ở đây chờ em tỉnh dậy, xem ra tối qua anh thật đã khiến cho em mệt nhừ." Lam Trinh Liệt hôn lên má tôi : " Anh đi mua đồ ăn sáng cho em, và còn . . . quần áo."
Đúng ha, tối qua quần áo của tôi lại gặp nạn nữa rồi.
Người nào đó vừa phì cười vừa đi ra khỏi phòng.
Chiếc giường êm ái lại lần nữa thúc đẩy ý ngủ của tôi, thoắt trở mình, đầu của tôi lần nữa vùi vào trong chăn, mãi đến khi giọng của Lam Trinh Liệt lần nữa vang lên : " Lâm Tứ Nguyệt, em còn không dậy cho anh."
Tôi cười trong chăn, nhớ lại trước đây ngày nào tôi cũng gọi người nào đó thức dậy như thế, bây giờ, chúng tôi đổi vai cho nhau.
Lam Trinh Liệt lật tung cái chăn, nguyên cả người nhào tới tôi : " Còn không chịu dậy thì phát vào mông."
" Đừng đến phiền em, để em ngủ thêm một lát." Vẫn cảm thấy buồn ngủ.
" Sau này hàng ngày em muốn ngủ bao lâu cũng không sao, nhưng vào hôm nay không được." Lam Trinh Liệt từ trên giường hớt tôi lên.
" Hôm nay sao lại không được ?" Tôi tựa đầu lên vai người nào đó, trong đầu là một mớ bồng bông.
" Em quên rồi, hôm nay chúng ta phải đi đăng ký, muốn đăng ký phải đi sớm để xếp hàng." Bàn tay Lam Trinh Liệt đang đặt trên eo tôi đột nhiên dùng sức hẳn : " Lâm Tứ Nguyệt, tối qua chẳng phải em đã đồng ý rồi sao ? Không phải em lại muốn nuốt lời đó chứ ?"
" Không có, không có . . ." Tôi buột miệng bật thốt, lời vừa phun ra, Lam Trinh Liệt liền ôm chặt lấy tôi, người nào đó bế tôi vào phòng tắm, rồi đặt tôi xuống trước gương, lấy một chiếc khăn lông đưa đến trước mặt tôi, sau đó bôi kem đánh răng lên bàn chải, tiếp theo nữa là mở nước nóng.
" Nhanh lên, đánh răng trước." Người nào đó đặt bàn chải vào trong tay tôi : " Đánh răng xong rồi thì ăn sáng, đều là món em thích."
Lam Trinh Liệt lúc này toàn thân chỉnh chu, ánh mắt chuyên chú, dường như bây giờ đối với người nào đó mà nói, bảo tôi đánh răng là chuyện người ấy cảm thấy quan trọng nhất, một Trinh Liệt như thế khiến tôi cảm động tận đáy lòng, dang tay ra, áp mặt lên bờ vai người nào đó.
" Trinh Liệt, lúc này trông anh chẳng khác nào bà mẹ già." Giọng nói vừa tỉnh giấc thật êm ái, nghe có vẻ hơi giống như đang nũng nịu : " Trinh Liệt, em . . . hơ . . . "
Còn muốn nói thêm chút gì đó, người ấy đã ôm lấy tôi, một cơn mưa hôn.
" Tứ Nguyệt, dáng vẻ em lúc này rất cuốn hút, cứ tiếp tục thế này anh sẽ muốn em ngay tại đây mất." Đầu của người nào đó tì lên đỉnh đầu tôi, hơi thở hơi loạn : " Nhưng bây giờ chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm, cho nên, đừng dụ dỗ anh nữa."
Khi người nào đó bước ra khỏi phòng tắm, tự tôi vẫn còn cười. Nhưng nụ cười ngay một giây tiếp theo lại cứng đờ trên mặt tôi.
Truyện khác cùng thể loại
217 chương
60 chương
73 chương
156 chương