Hi, chị alice!

Chương 6 : Ông không phải nông phu (2)

“ Em trai Liên Thành, dạy tôi chơi cờ nhé !” Cậu chàng tuy cố làm ra vẻ không bằng lòng, nhưng vẫn cứ dạy. “ Em trai Liên Thành, có thể chạy đến vườn hoa nhà đó hái trộm cho tôi mấy bông hoa hồng được không ?” , rồi cũng đi hái. “ Em trai Liên Thành, quần áo dì mua cho tôi có đẹp không ?” Tôi xoay một vòng 360o, chiếc váy vẽ nên một vòng cung tuyệt mỹ trong không trung. - “ Đẹp”. Tên ngốc này, chính vì đẹp nên mới mặc cho cậu xem. “ Này, Lâm Tứ Nguyệt, có thể đừng gọi tôi là em trai Liên Thành được không ?” “ Sao thế ? Không gọi em trai Liên Thành thì phải gọi thế nào ?” “ Gọi Liên Thành, cũng đừng gọi em trai, đừng quên, tôi cao hơn đấy !” Trong lòng cậu chàng có chút đắc ý. * * * Cứ như thế tôi và Lợi Liên Thành từng chút từng chút trở nên thân thiết, Lợi Liên Thành là tiểu hoàng tử của Lợi gia, quan trọng nhất là, Lợi Vĩnh Hoa rất thích tên nhóc này, gửi gắm kì vọng và đào tạo cậu làm người thừa kế. Lợi phu nhân ngồi trên sofa trong phòng khách, gọi: “ Tứ Nguyệt, lại đây”. Con trai con gái của bà đang ngồi bên cạnh xem ti vi, tôi ngồi xuống bên bà, đối với người phụ nữ trước mặt, tâm tình tôi rất phức tạp, tôi cảm thấy nên hận bà, nhưng lại không thể. Bà là một người chân thành, vào ngày tang lễ của mẹ, tôi đã gặp bà, toàn thân bà mặc nguyên bộ quần áo màu đen, mà màu đen chính là để bày tỏ sự đau buồn và thương tiếc với người đã mất, sáu năm nay sống cùng nhau, với tôi bà như người giáo viên tận tụy, luôn ân cần dạy bảo. “ Tứ Nguyệt, chắc con không biết, ta cũng học ngành y như con, nhưng không thể học đi đôi với hành,” bà cụp mi, thoáng man mác một nỗi u sầu dai dẳng: “ Thầy hướng dẫn của con nói với ta, trên mọi phương diện con đều rất xuất sắc, con có suy nghĩ đến việc ra nước ngoài đào tạo chuyên sâu không ?” Tôi kinh ngạc, ngước mắt nhìn bà, có phải bà đã phát hiện ra điều gì ? “ Đã từng có một thời gian ta ở Châu Phi, khoảng thời gian đó là đoạn hồi ức khó quên của ta,” Lợi phu nhân yếu ớt thở dài : “ Nếu có ngày đến được nơi đó, con nhất định sẽ say mê mảnh đất này, đến được nơi đó con mới có thể hiểu được, cũng chỉ có nơi chốn ấy mới có thể nuôi dạy ra những con người như thế, đơn thuần, lạc quan vui vẻ.” “ Tứ Nguyệt, thế giới bên ngoài bao la rộng lớn, nó luôn có thể khiến con kinh ngạc,” Đến thời khắc này đây, tôi biết Lợi phu nhân bà thật lòng hi vọng tôi được bước ra thế giới bên ngoài : “ Tứ Nguyệt, nếu như con muốn . . .” “ Mẹ, mẹ nói những lời linh tinh như thế làm gì, bên ngoài thì có gì hay, ngôn ngữ lại bất đồng, mẹ bảo người ta ra ngoài phải ông nói gà bà nói vịt sao ?” Tên nhóc đang trong thời kì vỡ giọng bực bội cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi, còn không quên đá văng con búp bê đồ chơi bằng vải của em gái. “ Con xem, Liên Thành không nỡ rồi, nhưng nó nói cũng đúng, con cứ suy nghĩ rồi hãy trả lời ta.” Tôi khẽ gật đầu. Lợi Liên Thành đứng chặn ngay cửa phòng tôi : “ Không cần đi,” Tôi mặc kệ tên nhóc ấy, “ Muốn đi sao ?” Tôi ngẩng đầu nhìn, tên nhóc này có những đường nét cực kì giống bố : “ Nếu như tôi muốn đi thì sao ?” - Nhưng, đó cũng là những thứ mà tôi thù ghét. “ Vậy . . . vậy thì chờ thêm vài năm nữa được không ?”Cậu chàng nắm chặt tay tôi, có chút khẩn trương. “ Tại sao ?” “ Chờ tôi lớn thêm một chút, lúc đó, chúng ta có thể đi cùng nhau, lúc đó, tôi có thể chăm sóc cho.” Tôi chớp chớp mắt, cảm giác nếu như không chớp mắt thì nước mắt sẽ rơi xuống, tôi không biết sau này khi đến ngày đó, tên nhóc này phải dùng tâm trạng thế nào để đối diện với sự thật tôi là chị gái của cậu. Phải dừng tay sao ? Phải dừng sao ? * * * Không phải là không cảm động. Có lúc tên nhóc ấy đến trường đón tôi về nhà vào cuối tuần, rất tự nhiên giúp tôi mang cặp sách, lúc đi trên vỉa hè luôn để tôi đi phía trong, còn cậu chàng đi phía ngoài, lúc đi trên vạch sang đường sẽ nắm tay tôi, lúc tôi không để ý sẽ nhét tiền vào trong ví cho tôi . . . Một tên nhóc mười lăm tuổi, gương mặt thánh thiện, luôn không hiểu được lòng người phức tạp, cho rằng cuộc sống rất thanh bình. Phải dừng tay ở đây sao ? Lúc đôi giày đỏ luôn xoay tròn khiêu vũ có lẽ rất vui vẻ, nhưng cũng sẽ lo sợ. Tôi, đã không còn dũng khí để nhìn vào ánh mắt trong sáng của cậu chàng. Đúng vậy, dừng tay ở đây thôi. Thế nhưng, cây muốn lặng mà gió chẳng muốn ngừng. Tháng tám, khu căn nhà của tôi và mẹ ở Hàng Châu, các đơn vị phát triển muốn xây dựng căn hộ thương mại ở đó. Đối với những chủ hộ không muốn bán, bọn họ không từ mọi thủ đoạn thúc ép, vừa nhìn tôi đã biết sẽ không thể giữ nổi nó. Tôi cầu xin Lợi Vĩnh Hoa, cầu xin ông giúp tôi, cầu xin ông nể tình ngày trước với mẹ giúp tôi giữ lại căn nhà, nhưng ông trả lời: Lực bất tòng tâm. * * * Cuối cùng, chỉ trong một đêm, ngọn lửa đã khiến nơi đó trở thành đống tro tàn, còn tôi, đến một nơi có thể hoài niệm cũng đã mất đi. Trước đây, mẹ tôi từng dùng ngữ khí vô cùng hân hoan chỉ vào mảnh sân nhỏ, mẹ muốn trồng hoa hồng ở đây, mẹ muốn trồng hoa cúc chỗ này, mẹ muốn trồng bách hợp ở đây nữa, mẹ muốn khiến nơi này quanh năm hoa nở bốn mùa. Tôi tìm đến tòa nhà tọa lạc ở khu vực đỏ của Thượng Hải, nơi này từ tầng một đến tầng bảy đều là khu vực văn phòng của Lợi gia, bố tôi là người lãnh đạo cao nhất ở đây, nghe nói, còn có những luật sư rất xuất sắc đang làm việc cho họ. Chỉ cần một câu nói của ông, chỉ cần một lời dặn dò của ông với luật sư, căn nhà của mẹ con tôi sẽ có thể giữ được, nhưng ông không muốn. Tôi ngồi chờ ông ở đại sảnh, cửa kính ở đại sảnh hắt lên gương mặt tôi, dáng vẻ vừa thương tâm vừa xót xa, giống như thân phận của tôi trong thế giới này. Lợi Vĩnh Hoa trông thấy tôi có chút ngạc nhiên, sau đó, ông trao đổi vài câu với người bên cạnh. Tôi đi theo sau ông, bóng lưng của ông đã quá quen thuộc với tôi, tôi đã từng hết lần này đến lần khác ngơ ngẩn nhìn về bóng lưng đó. Con người này, giữa tôi và ông vốn nên có mối quan hệ thân thiết nhất trên đời, là giữa cha và con gái. Nhưng chúng tôi một tháng chẳng nói với nhau được mấy câu, chào hỏi nhau như người qua đường. Ông đưa tôi đến phòng làm việc, sau đó, quay người khóa cửa lại. “ Có chuyện gì ?” Ông cau mày. “ Căn nhà mất rồi, căn nhà của tôi và mẹ mất rồi,” Tôi nhìn ông, sau đó, làm ra một cử chỉ trong không trung : “ Phừng, một tiếng, bị người ta dùng lửa thiêu rụi rồi.” “ Thật đáng tiếc, nhưng cũng đừng đau lòng, chỉ là một căn nhà,” Ông quả nhiên không một chút động lòng, chỉ là một căn nhà thôi ư? Tôi bước tới, nhìn đăm đăm vào mặt ông, ông có chút mất tự nhiên nhìn tôi, tôi khẽ lắc đầu. “ Mẹ tôi đúng là không có mắt, cả đời nhớ nhung không quên một người như ông.” Tôi thành công nhìn thấy sắc mặt ông tái nhợt : “ Ngoại trừ gương mặt có chút ưa nhìn này ra, Lợi Vĩnh Hoa, ông thật chẳng ra gì, mà còn là kẻ xấu xa, chỉ là một căn nhà thôi ư? Nhưng ông có biết, căn nhà đó đối với tôi, nó còn hơn cả cái thế giới này. Tôi cứ nghĩ người có thể khiến mẹ yêu sâu đậm như thế ít ra cũng nên có chút xứng đang, nhưng cuối cùng, tôi mới phát hiện mẹ của tôi thật đáng thương, đã yêu một tên động vật máu lạnh như ông.” “ Con điên rồi, con có biết con đang nói chuyện với ai không ?” “ Im miệng, câu này đến hỏi ông cũng không xứng.” Người kia cuối cùng không còn cau mày nữa - “ Chú Lợi, có cần tôi giải thích giúp ông vì sao ông không muốn giúp tôi ? Thôi được, các người là người sĩ diện, tôi cũng sẽ nói theo cách sĩ diện. Vì là những kẻ chuyên đứng trên cao nhìn xuống, chỉ vì địa vị càng cao nên vài lời ong tiếng ve cũng sẽ lo sợ, lo sợ một chút phong hoa tuyết nguyệt thời tuổi trẻ kia sẽ trở thành câu chuyện trong lúc trà dư tửu hậu của giới thượng lưu, sau đó biến thành tiếng xấu. Còn mẹ của tôi lại chỉ vì thế mà phải gánh chịu đủ mọi điều tiếng, những người phụ nữ kia lo lắng người đàn ông của họ bị Lâm Tương Như quyến rũ, áp đặt lên người bà vô số tội danh xấu xa : nào là đồ không ai muốn, quyến dụ đàn ông, hồ ly tinh, hoa tàn liễu úa . . . dạng nào cũng có. Khi ông cự tuyệt giúp đỡ tôi, ông có từng nghĩ đến, người phụ nữ ấy đã từng sinh con cho ông, người phụ nữ ngốc nghếch ấy sau khi biết mình không còn sống được bao lâu, đã dắt theo đứa con gái trốn trước cửa nhà ông chỉ vì muốn trộm nhìn ông một lần.” Chuyện cũ nói ra thật quá đau lòng. “ . . . . . .” Gương mặt người kia trở nên phức tạp, qua một lúc lâu, mới thốt ra được vài từ : “ Ta . . . ta có gửi tiền cho hai người.” Mẹ, rốt cuộc thì mẹ đã yêu phải loại đàn ông gì đây ? Tôi bắt đầu cười, cười đến nước mắt giàn dụa, hình ảnh người kia trở nên nhạt nhòa : “ Lợi tiên sinh, mẹ của tôi là người phụ nữ ngốc nghếch, ông mãi mãi không thể nào đoán ra được bà ấy ngốc đến cỡ nào, người phụ nữ ngốc như thế làm sao có thể nhận tiền của ông kia chứ ?”