Hi, chị alice!

Chương 56 : Ba tháng (1)

Phi cơ xông lên tầng mây dưới ánh nắng của buổi ban chiều. Một lần nữa, tôi thảm hại trốn chạy từ thành phố này, Thượng Hải, thuộc về một thành phố đau thương của tôi. Trong cái thành phố ấy, tôi đã từng được, cũng từng mất. Khi rời khỏi mặt đất, tất cả mọi cảm xúc bắt đầu dào dạt tuôn trào. Tôi trốn trong nhà vệ sinh, khóc như một đứa trẻ. Tôi, lại một lần nữa đánh mất chiếc bánh gato của mình, chiếc bánh gato mang tên hạnh phúc. Sẽ hận em chứ ? Lam Trinh Liệt, sẽ hận em chứ ? Người ấy nói, Lâm Tứ Nguyệt, sao không cứ tiếp tục gian dối đi ? Sao giờ phút này phải để cho lương tâm phát hiện ? Người ấy nói, Lâm Tứ Nguyệt, anh hối hận rồi, giá như biết em sẽ khiến anh đau khổ thế này, khi đó anh sẽ không đi về phía em, sẽ không cầu xin em giúp đỡ. Người ấy nói, Lâm Tứ Nguyệt, em mang đến cho anh niềm vui nhưng đồng thời lại mang đến cho anh nỗi tuyệt vọng nhiều hơn, một nỗi tuyệt vọng về tình yêu, tín ngưỡng, có lẽ trong những ngày tháng dai dẳng sau này, anh vẫn không cách nào giải thoát khỏi nỗi tuyệt vọng kia. Cuối cùng, người ấy nói, Lâm Tứ Nguyệt, anh xin thề, có một ngày, anh sẽ khiến cho em phải quỳ xuống hôn đầu ngón chân của anh để cầu xin anh yêu em, có một ngày, anh sẽ hủy hoại em, như chính em ngày hôm nay đã hủy hoại anh. Phi cơ xuyên qua những đám mây, tôi ngồi thẳng người mơ đủ các kiểu, mơ thấy mình khi còn bé ở bên ngoài cửa kính, nhìn trộm dáng vẻ ngập tràn hạnh phúc của những đứa trẻ khác, mơ thấy mẹ vẫn trẻ trung xinh đẹp, đang phơi chăn mền trong sân nhà, ánh mặt trời dịu dàng ấm áp, như bông tơ khiến người ta buồn ngủ, mơ thấy Lợi Liên Thành của tuổi mười lăm lén lút trèo vào vườn hoa hồng nhà hàng xóm, ôm bó hoa hồng còn đọng giọt sương giữa đêm hè bước về phía tôi, mơ thấy Joe cõng tôi đi trên con phố vào mùa giáng sinh, ánh đèn đường đẹp như một giấc mơ, tôi ở trên lưng anh ấy cùng hát bài Con đường về nhà. Mơ thấy cùng với Lam Trinh Liệt của tuổi mười bảy trốn trong bếp nhà bác Roger nướng bắp, mơ thấy Lam Trinh Liệt của tuổi hai mươi hai quay lưng về phía tôi đứng trước cửa sổ, bóng lưng bi thương, như những bộ phim thường hay khiến tôi không ngừng rơi nước mắt, tôi cô độc ngồi ở đó, mãi lâu không muốn rời đi. “ Thưa cô, thưa cô.” Có người ở bên cạnh khẽ gọi tôi. Lúc mở mắt ra, tôi nhìn thấy cô tiếp viên hàng không xinh đẹp ngọt ngào đang cầm khăn giấy mỉm cười với tôi. Đưa tay sờ lên, phát hiện trên gương mặt mình nhạt nhòa nước mắt. Thế giới bên ngoài khoang máy bay là màn đêm tăm tối, những giấc mơ trong khi ngủ của tôi như đã trải qua một hành trình tâm linh dài, gặp được các sắc người, trải qua đủ sắc chuyện. Sau cùng, chỉ còn lại một mình tôi, ôm trái tim vụn vỡ cô độc ngồi ở độ cao này. Trải qua hành trình mười mấy giờ bay , phi cơ hạ cánh xuống sân bay Kennedy (1) , tia nắng mai từ bốn phương tám hướng hân hoan tụ về. (1) Tên gọi đầy đủ là Sân bay Quốc tế John F. Kennedy, hoặc đơn giản là JFK, là sân bay Quốc tế chính phục vụ cho thành phố New York, Mỹ. Rita đứng trong đám đông đón người, vẫy tay với tôi. Một tuần sau, tôi và Rita đến Detroit (2) , trong suốt tuần này, tôi và bà vẫn luôn ở cùng với nhau, chúng tôi đưa nhau đi thăm Joe, cùng đồng hành đến Canada thăm bạn của bà, cùng tham gia lễ hội âm nhạc ngoài trời ở New York. (2) Detroit là thành phố lớn nhất nằm ở giữa miền Tây tiểu bang Michigan, Mỹ. Gần trung tâm thành phố là học viện nghệ thuật Detroit theo chủ nghĩa tân cổ điển nổi tiếng với các bức vẽ Murano về nền công nghiệp Detroit do Diego Rivera tạo ra, lấy cảm hứng từ mối quan hệ giữa thành phố với ngành công nghiệp ô tô, nên được đặt biệt danh là “ Motor City” – Thành phố Motor. Tôi vẫn từ chối lời mời của bác sĩ Jones, mình ên cùng Rita đến một bệnh viện công ở Detroit, trở thành trợ thủ của Rita cùng nhau ra vào phòng cấp cứu. Detroit là một thành phố công nghiệp phát triển có tỉ lệ phạm tội cao không thua gì ngành công nghiệp ô tô, đánh nhau, bạo lực, tai nạn xe cộ . . . khiến phòng cấp cứu hoạt động không ngơi nghỉ, hàng ngày chúng tôi bận rộn chẳng khác nào con quay. Có đôi khi thật sự quá mệt, liền cùng với Rita không thay quần áo ngủ chen chút trên chiếc giường bé tí trong phòng trực ban, Rita là cô nàng có tướng ngủ khó coi, thường hay đưa chân gác tay đè lên người tôi, những lúc ấy tôi sẽ bực bội hất đi tay chân đang gác trên người mình kia : “ Trinh Liệt, an phận cho em nhờ.” Sau đó, tôi sẽ bị cái tên mình vừa thốt ra kia thức tỉnh, rồi cứ thế, đờ đẩn nhìn vào không khí. Có một hôm, Rita hỏi tôi : “ Lam Trinh Liệt là người yêu của cô à ? Lúc cô mơ ngủ gọi đến cái tên này chẳng khác nào đang nũng nịu với người yêu.” Tôi không trả lời cô ấy, trong lòng chất chứa nỗi khổ sở khó nói nên lời. May mà, nhịp sống ở Detroit rất vội vã. May mà, công việc của tôi vô cùng bận rộn, khiến tôi không còn thời gian để suy tư. Chỉ là, có một hôm, tôi nhìn thấy mình trong gương với khuôn mặt nhợt nhạt, như một con rối đã mất đi linh hồn. Chào đón lễ giáng sinh là một trận tuyết lớn trắng xóa như lông ngỗng, cùng với kì nghỉ giáng sinh dài vô tận. Giờ đang là đêm bình an, Rita quay trở về nhà cùng đón giáng sinh với gia đình. Tôi sống trong căn hộ của cô ấy ở New York. Từ Manhattan nhìn xuống, dòng người bên dưới đông như kiến. Cảnh đêm ở thành phố Apple (3) rực rỡ diệu kì. (3) Một tên gọi khác của thành phố New York. Nghiêng người bên cửa sổ, nhìn vào sắc đêm ngoài kia. Chuông cửa vang lên. Tôi đón một người khách ngoài mong đợi. Anh ấy đứng ở cửa, phủ đầy bông tuyết, gió bụi phong trần. Như một hình ảnh ấm áp nhất trên thế gian, khiến tôi vui đến bật khóc. “ Phương Hạo.” Giọng tôi ngẹn ngào. “ Người phụ nữ nhẫn tâm kia.” Phương Hạo mặt không cảm xúc : “ Lại chơi trò không từ mà biệt với tôi.” Là không từ mà biệt, thế nên Phương Hạo trong thời gian gần hai tháng, đều từ chối nhận điện thoại của tôi. Phương Hạo và tôi đến quán bar. Quán bar vì đang trong dịp giáng sinh, mọi người tụ tập đông đúc trong quán chúc mừng giáng sinh sắp đến, nam nữ phục vụ mặc đồng phục chuyên dùng cho dịp giáng sinh bận tối tăm mặt mũi. Những vị khách yêu thích náo nhiệt nhanh chóng thẳng tiến vào sàn nhảy, múa may quay cuồng theo điệu nhạc. Kéo theo Phương Hạo, chúng tôi cũng bước vào trong sàn nhảy, lắc lư tay chân của mình. Trong tiếng nhạc, tôi hét to : “ Phương Hạo, cám ơn anh đến thăm tôi, anh không biết hôm nay có thể nhìn thấy anh khiến tôi vui đến thế nào đâu, cho nên, đừng trách tôi nữa.” “ Có biết không, Phương Hạo ? Lâm Tứ Nguyệt là một kẻ xui xẻo. Ngày trước, là một đứa trẻ xui xẻo, bây giờ là một cô gái xui xẻo, dường như vẫn cứ luôn như vậy. Rồi có ngày, khi tôi đến gặp thượng đế, tôi sẽ hỏi rõ ông ta mới được.” “ Phương Hạo, có thể đừng hỏi tôi không, bây giờ tôi không cách nào trả lời anh.” Trong những tiếng hét to kia, nước mắt lã chã rơi xuống. Trước mặt cái người chẳng khác nào huynh trưởng đây, tôi chưa bao giờ che giấu nước mắt của mình. Khi tiếng chuông đêm bình an vang lên, người trong quán bar đồng loạt ôm lấy nhau. Phương Hạo ôm lấy tôi, nói vào bên tai : “ Tứ Nguyệt, giáng sinh vui vẻ ! Trong mắt tôi, Lâm Tứ Nguyệt là người con gái may mắn hơn bất kì ai. Em xem, em khiến tôi cam tâm tình nguyện ngồi máy bay mười mấy giờ đến đón giáng sinh cùng em, em khiến hai chàng trai ưu tú điên đảo vì em, tên ngốc Joe kia vì em khuynh tâm, cậu nhóc tên Lam Trinh Liệt vì em điên cuồng. Đây là chuyện biết bao cô gái có muốn cũng không được.” Sau khi rời khỏi quán bar, tuyết đã ngừng rơi. Chỉ vào quảng cáo bia của siêu thị, Phương Hạo nói, Tứ Nguyệt, hay là chúng ta làm một bữa không say không về. Trong phòng, tôi đốt lò sưởi, chúng tôi ngồi trên thảm sàn, uống loại rượu trong quảng cáo được xưng tụng là có phong cách Alaska, nghe những bài nhạc xưa của The Beatles. “ Tứ Nguyệt, tôi không thích em cứ chạy trốn hết lần này đến lần khác.” Đón lấy ánh mắt của tôi, Phương Hạo không hề kiêng kị. Tựa đầu lên tay vịn sofa, tôi nhìn ánh lửa bập bùng, khi mờ khi tỏ. “ Người đó ổn không ?” Trong hai tháng này, nó như một cái gai trong trái tim tôi, người đó ổn không ? Uống một ngụm bia, Phương Hạo tìm một thế tựa thoải mái : “ Theo tôi nhìn thấy, cậu ấy sống có vẻ không tệ.” “ Có hơi thất vọng ha ? Tôi đoán, nhất định là em tự mình chủ trương rời khỏi cậu ấy. Tôi đoán, hiện giờ tâm trạng em có hơi tệ.” Tôi không trả lời, vẫn cứ nhìn ánh lửa, The Beatles đang hát bài tôi yêu thích nhất. Hey ! Judy. “ Lâm Tứ Nguyệt, em đúng là cô gái tham lam, là em tự mình hô dừng trước, chẳng lẽ nào còn muốn khiến cậu ấy suy sụp, tự đày đọa mình để tôn vinh mọi chuyện của hai người.” Phương Hạo khẽ lắc đầu. Tôi nghĩ, Phương Hạo thật ra đã đoán đúng rồi. Trong lòng mình, tôi hi vọng nghe thấy cái tin người đó sống rất tốt. Nhưng, khi nghe thấy người đó vẫn sống tốt, có sự mất mát không chịu được. Như người ta thường nói, phụ nữ, là động vật tình cảm phức tạp nhất trên thế gian.