Edit: kimphuong172839 Triệu Thanh Hề hơi ngẩn người, thoạt nhìn người đàn ông này chừng hai mươi tuổi, lông mày rậm, sống mũi anh tuấn, tròng mắt thâm thúy, nhếch môi, là một trai đẹp đúng chuẩn, giày Tây, xem ra thân phận không tầm thường, bên cạnh có một bé trai kháu khỉnh, cùng người đàn ông giống như là chung một cái khuông mẫu in ra. Đinh Duệ khó có thể tin, lại có người phụ nữ có dáng dấp giống như đúc với người phụ nữ anh yêu sâu đậm, lên giọng nói: “Cô là ai?” “Xin chào, tôi là Triệu Thanh Hề, nhân viên của khách sạn. Anh nói dấm đường của chúng tôi......” Đinh Duệ vội vàng cắt đứt cô: “Ngừng, cô bao nhiêu tuổi? Cha mẹ là ai? Nhà ở nơi nào?” Triệu Thanh Hề là lần đầu tiên gặp gỡ loại người không theo lẽ thường xuất bài, cô nhìn bé trai ngày hôm qua ở trong mưa, nghe thấy đứa bé cực kì khát vọng kêu cô vài tiếng mẹ. Đinh Duệ cảm giác thấy sự luống cuống của mình: “Xin lỗi, dáng dấp của cô rất giống người tôi yêu.” “Mẹ, con đã nói cô là mẹ con chứ sao. Dì còn nói không phải.” Đinh Đinh vội vàng để xuống đùi gà, lộc cộc chạy tới, giơ tay lên, làm tư thế muốn ôm: “Mẹ, bế, bế.” Triệu Thanh Hề thật là dở khóc dở cười. Đinh Duệ cẩn thận quan sát Triệu Thanh Hề, chiều cao cơ thể...... Cũng không sai biệt lắm, anh không thể nào tin nổi, rõ ràng mấy năm trước, Long Thiên đã qua đời, làm sao có thể lần nữa hoàn hảo, không hao tổn gì xuất hiện ở trước mặt anh. Anh móc ra bóp da, rút ra hình anh cùng với Long Thiên chụp chung: “Triệu tiểu thư, cô tới xem tấm hình này đi.” Một đôi cha con làm cô thật chóng mặt, Triệu Thanh Hề tò mò nhận lấy hình, cô gái trong hình không phải là cô lúc mười lăm mười sáu tuổi sao? “Cô và Long Thiên thật giống như sinh đôi.” Đinh Duệ bất đắc dĩ cảm thán. Dưới ánh đèn sáng rọi, cô gái trong hình nhàn nhạt mỉm cười, Triệu Thanh Hề thật là muốn nhốn nháo, cô vặn vẹo, uốn éo đồng phục làm việc, mỗi người là độc nhất vô nhị, có thể tìm tới người giống mình như đúc, tỷ lệ rất thấp, cô nhất thời nghĩ đến sinh đôi, không thể nào, nếu như cha mẹ sinh ra một đôi bé gái làm sao sẽ chỉ để lại cô, mà vứt bỏ một đứa bé khác? Không phù hợp logic. “Bây giờ cô ấy ở nơi nào? Năm nay cô ấy hai mươi mốt tuổi sao?” Triệu Thanh Hề chần chờ hỏi. Lúc Đinh Duệ hai mươi bốn tuổi đã là một ông chủ của công ty IT, nếu như Long Thiên còn sống, phải là một sinh viên sắp tốt nghiệp đại học, anh và cô sẽ là một đôi yêu nhau, bọn họ sẽ nhân lúc tuổi trẻ hăng hái cùng nhau du lịch khắp thế giới, chụp hình hôn nhau hoặc ôm...... Bọn họ đã từng yêu nhau như thế, đáng tiếc là tuổi trẻ dốt nát, chấp nhất lại u mê, Trương Duệ không có ý thức, mới có thể sớm vụng trộm ăn trái cấm, sinh hạ Đinh Đinh. Triệu Thanh Hề phất tay ý bảo người đàn ông hồi hồn, người đàn ông này sững sờ ở trước mặt cô là muốn làm cái gì? “Anh nói cô ấy bao nhiêu tuổi? Là 21 tuổi?” “Ừ.” Tầm mắt Đinh Duệ dừng ở trên người Triệu Thanh Hề: “Dáng dấp của cô và cô ấy thật sự là giống nhau như đúc.” “Bây giờ cô ấy ở nơi nào?” Triệu Thanh Hề hỏi. Lúc Long Thiên mười bảy tuổi thì đi nước Anh tham gia cuộc tranh tài dương cầm, theo cô đi còn có cha mẹ Long Thiên, trên đường trở về gặp tai nạn máy bay, rơi xuống Thái Bình Dương. Đinh Duệ nhớ lại chuyện cũ, cảm thấy rất đau lòng, hốc mắt dần dần nổi lên sương mù mờ mịt. Người đàn ông vậy mà sẽ khóc, Triệu Thanh Hề tức cười không dứt. Cô nghĩ tạm thời đem chuyện riêng để một bên, trước giải quyết vấn đề đồ ăn: “Tiên sinh, anh nói dấm đường của thịt có vấn đề, là vấn đề gì?” Đinh Duệ lau mắt: “Tôi tên là Đinh Duệ, cô tên là Triệu Thanh Hề? Thanh Hề, tên rất dễ nghe. Về phần món ăn này, vốn muốn khiếu nại mùi vị thịt quá mặn, thịt quá chín, hiện tại bỏ đi. Tôi trả tiền.” Dấm đường của thịt là chiêu bài món ăn trong khách sạn, mặc dù trước kia Triệu Thanh Hề ăn rồi, nhưng nếu phải giải quyết vấn đề, thì phải tự mình thử một chút. “Tôi nếm thử một chút, nếu quả thật giống như anh nói, sẽ không thu tiền món này.” Đinh Đinh giương mắt nhìn mẹ không để ý tới mình, giương con mắt như nai, ngửa đầu nhìn Đinh Duệ, thì thầm hỏi: “Ba, mẹ tại sao không để ý tới con?” Đinh Duệ khẽ cau mày, nếu hai người giống nhau, Đinh Đinh gọi cô là mẹ...... Nếu như có thể, anh còn muốn...... Liền an ủi con trai: “Đinh Đinh, về sau con gọi cô ấy là dì có được hay không?” “Không được, con muốn gọi cô ấy là mẹ.” Triệu Thanh Hề không nhìn đôi cha con này, bản chất của thịt còn được, chính là hơi bị mặn. Cuối cùng, lúc tính tiền thì Đinh Duệ lấy ra 100 nguyên, đòi phải trả tiền món ăn này. “Đinh tiên sinh, nếu anh khiếu nại món ăn này, chúng tôi làm người bán, có trách nhiệm phụ trách với anh.” Triệu Thanh Hề kiên trì nói, hết lần này tới lần khác Đinh Đinh anh tuấn cứ dùng sức bám lấy cô muốn ôm. Đinh Duệ bỏ tiền lẻ vào bóp da, không trả lời mà là nói sang chuyện khác: “Buổi tối lúc nào thì xong việc? Tôi mời cô ăn cơm.” Triệu Thanh Hề đang muốn nói chuyện, liền nghe thấy giọng nói không vui của Tống Cẩn Thành: “Vợ, khi nào đi ăn cơm vậy?” Đường đường là ông chủ khách sạn Tống Thành, anh lại lớn giọng kêu một mỹ nữ xin cơm ăn, Triệu Thanh Hề thầm sợ: phản ứng đầu tiên là mặc kệ anh, cảm thấy anh lại gây rối rồi. Tống Cẩn Thành không phải gây rối, là ghen, dáng dấp người phụ nữ của anh quá quyến rũ rồi, mới đến ngày thứ nhất liền bị người mặc tây trang trước mắt, người đàn ông có dáng vẻ tri thức này coi trọng, Tống Cẩn Thành chau mày lại, bảo đối phương: “Vị tiên sinh này, anh mang theo con riêng, còn muốn quyến rũ vợ tôi? Tôi cho anh biết, cô ấy là người phụ nữ của tôi, anh dám muốn cô ấy, có tin hay không tôi cắt đứt “phái nam kiêu ngạo” của anh!” Tống Cẩn Thành thấy bé trai cảnh giác trợn mắt, nhìn chằm chằm vợ anh, xem ra sau này phải định ra quy củ, không thể để cho cô ăn mặc thật xinh đẹp. Anh mới không quản một lát thì lại cho anh thêm một tình địch! Đinh Duệ liếc nhìn Tống Cẩn Thành, nghĩ thầm thật là lỗ mãng, tục tằng, lấy ra danh thiếp của mình: “Thanh Hề, đây là phương thức liên lạc với tôi, cô có chuyện có thể gọi điện thoại cho tôi.” Triệu Thanh Hề nhận lấy, vừa nhìn —— Tổng giám đốc Đinh Duệ của Công Ty khoa học kỹ thuật Trường Giang, cô chợt nhớ tới kiếp trước hình như đã nghe qua công ty này, năm ấy máy vi tính mới vừa ra đời, công ty Trường Giang dẫn đầu chiếm cứ phân ngạch trên thị trường, trở thành công ty đứng đầu giới IT. Tống Cẩn Thành càng thêm tức giận khó dằn, phóng hỏa, cô lúc nào thì nghiêm túc xem qua anh, còn dám nhìn chằm chằm tờ giấy rách? Tống Cẩn Thành đoạt lấy, soạt một tiếng, danh thiếp bị xé thành hai nửa: “Anh giao hết tiền có thể đi được rồi, không cần đứng lỳ ở đây, làm trễ nãi các khách hàng xếp hàng ở phía sau chờ tính tiền.” Đinh Duệ cười cười, ý vị sâu xa híp híp mắt, nắm tay con, đôi mắt bé trai rưng rưng lệ muốn được bế, đi khỏi. Triệu Thanh Hề không nhìn thẳng Tống Cẩn Thành, anh tức giận cái gì, còn ở trước mặt khách hàng, làm khách mất mặt, người ta tới khách sạn tiêu tiền, người ta là lấy tiền đưa cho anh đó! Tròng mắt Tống Cẩn Thành sâu đậm, hừ lạnh một tiếng, không vui kéo người phụ nữ không nhìn mình xoay người rời đi: “Nói chuyện? Có phải em có tình ý đối với người đàn ông kia phải không?” Bệnh thần kinh! Trái tim Triệu Thanh Hề bất ngờ bay lên một cỗ cảm giác vô lực, ghét bỏ nói: “Tống Cẩn Thành, anh không cần ở đây gây sự, không nhìn thấy tất cả mọi người đều đang bận à!” Ngụ ý anh là người rãnh rỗi? Ánh mắt Tống Cẩn Thành sâu hơn, anh yên tâm giao khách sạn cho cô trông nom bởi vì nhận định cô là người phụ nữ của anh, người khác còn chưa đủ tư cách đâu! Nghe giọng điệu của cô là đang đổ thừa anh chẳng những là dây dưa không ngớt, còn bị ghét bỏ. Tống Cẩn Thành giận: “Em đừng đi, em nói chuyện cho rõ ràng, em có tình ý đối với người đàn ông mang theo đứa bé vừa rồi phải không? Em không chịu nói thì cũng không cần làm việc, con mẹ nó, trong túi có mấy đồng tiền dơ bẩn liền muốn quyến rũ em, nhìn một chút xem em là người phụ nữ của ai!” Triệu Thanh Hề tránh không thoát tay của anh, trong lòng mắng Tống Cẩn Thành lỗ mãng, thô lỗ, ngang ngược, không nói đạo lý: “Em đối với anh ấy không có ý gì, anh hài lòng chưa! Buông ra, em muốn làm việc.” Khách hàng xung quanh đi vào thỉnh thoảng liếc về hướng bọn họ, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, tựa như đang vây xem động vật không vừa mắt trong vườn thú. “Anh hài lòng, cực kỳ hài lòng!” Vẻ mặt Tống Cẩn Thành lộ ra hài hước lại châm chọc, xoay người rời đi. Bóng lưng Tống Cẩn Thành đi ra cửa, dáng vẻ muốn bùng nổ, rơi vào trong tầm mắt Triệu Thanh Hề, thật là không giải thích được! Triệu Thanh Hề thu hồi tầm mắt, xoay người “Khí định thần nhàn” đi quầy thu tiền giúp một tay. Nhưng lúc thu tiền thì cô cảm giác huyệt Thái Dương thình thịch nhảy, mấy lần thối nhầm 20 thành 10, buông tha nói: “Tiểu Yến, vậy thì cô tới thu tiền thôi.” Triệu Thanh Hề đi tới cửa khách sạn đứng, trong chốc lát suy nghĩ đến tấm hình của Đinh Duệ, một lát trong đầu lại xuất hiện gương mặt tuấn tú của Tống Cẩn Thành, người đàn ông thối tha, động một chút là âm tình bất định! Nếu ai gả cho anh ta, làm vợ anh ta, bảo đảm phải chịu tội! Ặc, tại sao cô lại nghĩ đến vợ? Ai muốn làm vợ anh ta! Triệu Thanh Hề lắc lư đầu, thu hồi tưởng tượng. – Liên tiếp vài ngày, Tống Cẩn Thành không có đi tìm Triệu Thanh Hề, Triệu Thanh Hề không để ý, vẫn như cũ mỗi ngày quy củ kinh doanh khách sạn. Có ngày buổi tối tan việc về nhà, Triệu Thanh Hề như cũ phải đi một đoạn đường nhỏ, hai bên đường nhỏ là cây ngô đồng cao bảy tám thước, lá cây rậm rạp chằng chịt che kín bầu trời và ánh trăng sáng ngời, trên đường hoàn toàn là một mảnh tối đen. Dần dần, Triệu Thanh Hề cảm giác phía sau có người đi theo, cô không dám quay đầu lại, chỉ sợ là tên cướp muốn cướp tiền sát hại tính mạng, cướp tiền cũng còn may, chỉ sợ đối phương cực kì hung ác, nếu là huỷ đi trong sạch của cô...... Càng nghĩ càng sợ, sắc mặt Triệu Thanh Hề tái xanh, a một tiếng, nhanh chóng chạy...... Ra khỏi đường nhỏ tới đường lớn có nhiều người đến người đi, Triệu Thanh Hề mới dám dừng lại lấy hơi, vuốt ngực quay đầu lại nhìn quanh, không có ai đi theo, cô nghĩ thầm, chắc là đã bỏ rơi! Một phen hú vía! Buổi tối ngày hôm sau, Triệu Thanh Hề cảm thấy có lẽ tối qua là có người đùa dai, hơn nửa đêm uống rượu say đùa giỡn điên khùng, vẫn tiếp tục đi cái đường nhỏ kia, thật không nghĩ đến, lại đi mấy bước thì nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân. Hơn nữa càng lúc càng nhanh, trong tay Triệu Thanh Hề xách theo cái túi, nhìn chằm chằm gót giày cao 3 cm, tốc độ căn bản không nhanh được, đột nhiên có một bàn tay đang đặt lên vai, cô hô to một tiếng: “A! A! Cứu mạng với!”