Heo yêu Diêm vương
Chương 6 : , chương 06
Cao Lôi rảo bước đi đến, vừa nhìn thấy đã biết rõ xảy ra chuyện gì, anh nhanh chóng gọi điện thoại liên hệ. Một đồng nghiệp khác chạy lại xe, đẩy một chiếc xe lăn đến.
“Tiểu Tiểu, chúng ta phải đưa thân thể bà Lưu này về xe, sau đó tìm linh hồn của bà ấy ở gần đây, chắc là vẫn chưa đi quá xa đâu. Nhưng chuyện dẫn hồn nhập xác, chúng tôi phải quay về công ty mới làm được.”
“Rất phức tạp phải không?”
“Không phức tạp, chỉ là linh hồn vốn vô hình, chúng tôi có thể lùng tìm được linh hồn và thu về, nhưng không thể phân biệt được đó có phải là hồn của bà Lưu hay không. Theo quy định, nếu như không phải là dẫn hồn cứu mạng trong tình thế vạn phần nguy cấp, thì bắt buộc phải chuyển về công ty mới được làm. Ở công ty có nhân viên chuyên nghiệp xử lý chuyện phân biệt hồn phách. Điều chúng tôi có thể làm bây giờ, chỉ là tìm kiếm toàn bộ hồn phách ở xung quanh đây, thu thập lại rồi đem về đó.”
“Vậy tôi phải nói thế nào với người nhà của bà Lưu?”
“Không phải nói gì cả, cô cứ coi như không thấy chuyện này. Rất nhiều người không tiếp nhận nổi chuyện linh hồn quái dị, chuyện này truyền rộng ra ngoài cũng chẳng có gì tốt đối với cô và bà Lưu. Sau khi chúng tôi dẫn hồn cho bà ấy xong, công ty sẽ có người lo liệu việc xóa bỏ những ký ức không hay của bà ấy, sẽ không ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của bà ấy đâu.”Trong lúc Thư Đồng giải thích, hai đồng nghiệp ở bên cạnh đã nhanh chóng đặt bà Lưu lên xe lăn.
Cao Lôi gọi điện thoại xong, anh nói với Tiểu Tiểu:“Chúng tôi cần phải thu hồn, còn phải truy tìm hành tung của ác linh kia. Cô về nhà trước đi nhé, tạm thời đừng ra khỏi cửa. Nếu cô thấy cần, chúng tôi có thể phái một đồng nghiệp đến ở cùng cô”.
Tiểu Tiểu vội vàng xua tay: “Không cần người ở cùng đâu, tôi cứ ở trong nhà là an toàn rồi phải không?”.
“Tối qua tôi đã phong ấn các nơi trong nhà cô rồi, chỉ cần không phải là cô mở cửa mời vào, ác linh chắc chắn không vào được đâu. Bây giờ đến cửa tòa nhà nó cũng không thể vào, cô cứ yên tâm.” Thư Đồng nói: “Để tôi đưa cô về trước”.
Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ giây lát rồi gật đầu. Cô cùng với Thư Đồng đi vào trong tòa nhà, đứng ở cửa quay đầu lại nhìn, vẫn có chút lo lắng:“Vậy đồng nghiệp của cô cứ đi lại khắp nơi trong tiểu khu này, thời gian cũng lâu rồi, nhân viên bảo vệ có đến gây khó dễ không?”.
“Chúng tôi liên hệ với người ở cục cảnh sát rồi, trong cục có một tổ hành động đặc biệt chuyên phối hợp với chúng tôi. Bây giờ rất nhiều vụ án hình sự đều không phải do nhân tố con người đơn thuần tạo thành, đám yêu ma quỷ quái cũng đang làm loạn. Chúng tôi đã phối hợp với cục cảnh sát rất nhiều lần, cho nên bọn họ thành lập tổ chuyên môn đặc biệt cùng chúng tôi hợp tác. Trước mắt sẽ lấy lý do là truy lùng tội phạm bắt cóc bỏ trốn để phát thông báo cho đội bảo vệ, yêu cầu bọn họ phối hợp. Chúng tôi còn cần phải dùng camera giám sát, thiết kế của các căn nhà và bản vẽ các công trình kiến trúc thi công cùng với tư liệu chủ hộ của từng căn hộ trong tiểu khu này. Những thứ đó sẽ được chuyển về công ty phân tích, có thể giúp chúng tôi tìm ra ác linh trong thời gian nhanh nhất.”
“Nghe có vẻ rất phức tạp, cứ như phim hình sự ấy.”
Thư Đồng cười: “Các quy trình đúng là cũng gần giống với trinh thám điều tra án, chỉ có điều đối tượng chúng tôi phải bắt giữ hơi đặc biệt một chút. Nhưng xét về bản chất thì đều như nhau, bọn chúng đều là những tên khốn gây rối xã hội”.
Hai người đang mải nói chuyện thì cửa thang máy kêu “ting” một tiếng rồi mở ra. Đúng lúc này trong máy liên lạc của Thư Đồng lại truyền đến tiếng của Cao Lôi: “Chúng tôi vừa đi một lát đã thu được ba linh hồn rồi, số lượng linh hồn lang thang ở đây thật không bình thường”.
Thư Đồng vẫy tay ra hiệu với Tiểu Tiểu, bảo cô đợi một chút, rồi bước sang một bên nói chuyện: “Có phải là chạy ra từ tối qua khi quỷ môn mở không?”.
“Không phải, chỉ số năng lượng của những linh hồn này rất thấp, không giống như có thể xông ra khỏi quỷ môn, hẳn đều là những linh hồn mới. Quỷ sai chưa triệu tập đến những linh hồn này, chứng tỏ bọn họ tử vong không bình thường. Thư Đồng, quanh đây có thể có án mạng. Tôi phải lập tức liên hệ với bên cục cảnh sát xem có tin tức gì không. Cô thông báo công ty yêu cầu chi viện, ma quỷ hôm qua gây loạn khắp nơi, bây giờ tình huống còn chưa rõ, tôi sợ rằng những linh hồn mới này sẽ dụ yêu thú ăn hồn đến mất.”
“Được rồi, tôi biết rồi.” Thư Đồng vừa móc điện thoại ra ấn số, thì nghe thấy Tiểu Tiểu gọi mình, cô quay đầu lại nhìn Tiểu Tiểu đang chỉ chỉ vào trong thang máy, có người đã ở sẵn trong đó, cũng đang muốn lên tầng. Thư Đồng bên này điện thoại vừa được kết nối, cô vẫy vẫy tay, ra hiệu bảo đợi thêm một chút, sau đó quay người chuyên tâm nói chuyện: “Ray, tôi là Thư Đồng, tôi và Cao Lôi đang ở tiểu khu Phúc Hinh Viên…”.
Còn chưa kịp nói xong, trong máy liên lạc, Cao Lôi lại gọi: “Thư Đồng, không cần kêu chi viện nữa, tôi nhìn thấy xe của Boss vào tiểu khu rồi”.
“Hả? Làm sao có thể, anh ấy rõ ràng nói không đến, đừng có lừa tôi. Boss chẳng phải là người dễ thay đổi chủ ý, chắc là cùng một kiểu xe thôi.” Thư Đồng bán tín bán nghi, nhưng vẫn kết thúc cuộc điện thoại đang nói dở.
“Là Boss! Nhân viên bảo vệ của tiểu khu lập tức đứng dậy hết thế kia, rõ ràng đang bị khí thế của Boss áp bức rồi.” Cao Lôi khôngcần nhìn biển số xe đã có thể khẳng định chắc chắn: “Anh ấy đang đi về phía cô. Tôi đã bảo anh ấy vẫn sẽ đến mà, lúc đó biểu hiện của anh ấy rất đắn đo”.
“Tôi rõ ràng chỉ nhìn thấy biểu cảm tức giận của anh ấy.”
“Tâm trạng của đàn ông chúng tôi cô không hiểu đâu.”
“Xí, mắt của phụ nữ chúng tôi rất sắc bén.” Thư Đồng đi đến cửa tòa nhà, quả nhiên nhìn thấy Nghiêm Lạc đang dừng xe. Cô nghênh đón lên tiếng chào hỏi: “Boss!”.
Nghiêm Lạc nhìn tòa nhà C này, cau mày lại: “Cô ấy đâu?”.
“Ở cửa thang máy.”
“Gọi Cao Lôi đến phong tỏa tòa nhà, ác linh chắc chắn đang ở trong này.” Nghiêm Lạc vừa nói vừa đi vào trong.
Thư Đồng cảm thấy rất phấn khích, đây là lần đầu tiên Boss đến xử lý một vụ án nhỏ, đúng là quá không bình thường, biểu cảm của anh khi gặp mặt người được bảo vệ, cô nhất định phải xem kỹ càng cẩn thận.
Đáng tiếc đợi cô đi đến nơi, lại chỉ nhìn thấy bộ mặt xám xịt của Boss, bởi vì trước cửa thang máy một bóng người cũng chẳng có.
Chính tại lúc đó Tiểu Tiểu đang trong thang máy, đứng sau lưng người hàng xóm ở tầng năm. Vừa rồi cô nhìn thấy Thư Đồng bận rộn không ngừng, lại xua tay ra hiệu bảo cô tự lên trên, thế là liền yên tâm một mình vào thang máy. Dù gì trong tòa nhà này rất an toàn, trên người cô còn mang cả bùa trấn quỷ nữa, không có gì đáng lo cả.
Thang máy dừng lại ở tầng năm, người hàng xóm kia chào hỏi cô mấy câu rồi đi ra. Ngoài cửa thang máy có một thằng bé khoảng năm, sáu tuổi đang đứng, nó cứ nhìn người vừa ra khỏi thang máy kia, lại quay sang nhìn Tiểu Tiểu, dường như cân nhắc xem có nên vào thang máy hay không.
Tiểu Tiểu ấn nút giữ cửa, cười cười với nó: “Em đang muốn xuống phải không? Thang này đang đi lên đó”.
Thằng bé bước vào trong thang máy, xem ra là muốn lên tầng. Tiểu Tiểu lại hỏi: “Em lên tầng mấy?”. Trong lòng cô thấy thằng nhóc này thật kỳ lạ, tại sao lại không có người lớn đi cùng.
Thằng bé vẫn không nói gì, nó quay đầu nhìn nhìn Tiểu Tiểu. Lúc này Tiểu Tiểu mới phát hiện ra trên cổ thằng bé có mấy vết bầm, chúng hình như vẫn còn mới, vết thương rất nặng, có thể thấy người động thủ với nó lúc đó thực sự muốn ép nó vào chỗ chết. Tiểu Tiểu trong chốc lát liền cảm thấy phẫn nộ, là loại người nào lại đi đối xử với một đứa trẻ như vậy?
Tiểu Tiểu quỳ xuống gần sát với thằng bé, kéo nó hỏi:“Cổ của em vì sao mà bị thương, là ai bắt nạt em? Bố mẹ em đâu?”.
Còn chưa đợi thằng bé mở miệng, Tiểu Tiểu đã ngửi thấymùi cháy khét nhàn nhạt, trong lòng vô cùng kinh hãi, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt nó. Đó không phải là ánh mắt nên có của một đứa trẻ con!
Trong tòa nhà này có hai thang máy, một chiếc dừng ở tầng hai mươi sáu trên cùng, rõ ràng đang đi xuống, một chiếc đến tầng mười hai, vẫn còn đang lên trên. Nghiêm Lạc nhìn cửa thang máy, cặp mắt nheo lại vẻ cân nhắc. Anh đột nhiên quay người chạy vào lối cầu thang bộ, Thư Đồng cũng nhanh chóng theo sau. Nghiêm Lạc nói: “Phong tỏa tòa nhà, mỗi người ra vào đều phải kiểm tra, bao gồm cả trẻ con và động vật”.
Trong cầu thang không có người, cũng không có camera, tốc độ của Nghiêm Lạc rất nhanh, lời còn chưa nói xong, người đã mất dạng rồi. Chỉ trong chốc lát, anh đã xuất hiện ở cửa cầu thang tầng mười lăm, nhanh chóng đẩy cửa thoát hiểm xông ra.
Cửa thang máy cũng mở cùng lúc, một thằng bé thuận thế đổ nhào ra khỏi cửa. Trong thang máy là tiếng thét kinh hoàng của Tiểu Tiểu, hai tay cô không ngừng đánh lên người mình. Lúc này dường như mới ý thức được cửa vừa mở, cô vội vàng chạy ra ngoài, lảo đảo như muốn ngã.
Nghiêm Lạc kéo đứa trẻ ra ngoài, lại vội vàng đưa tay đỡ Tiểu Tiểu, nhưng khi anh chạm vào cô, thì dường như chạm phải một thứ vô hình. Cơ thể của Tiểu Tiểu xuyên qua cánh tay anh, đổ sập xuống đất, nằm cứng đơ. Nghiêm Lạc biến sắc, không chạm vào cô nữa, chỉ có thể quỳ xuống bên cạnh an ủi nói: “Đừng sợ hãi, đừng hoảng loạn, chỉ là ảo giác mà thôi”.
Tiểu Tiểu bị ngã một cái, dường như cũng tỉnh táo hơn chút, cô không hét nữa, thở dốc, nhìn nhìn cơ thể mình rồi sờ sờ, không còn thấy lũ nhện đáng sợ kia nữa, chẳng có thứ gì cắn cô cả. Cô lẩm bẩm lặp lại câu nói của Nghiêm Lạc: “Là ảo giác, chỉ là ảo giác”.
“Đúng, là ảo giác, đừng sợ.”
Tiểu Tiểu nghe thấy tiếng nói thì quay lại nhìn, hơi sững người, ngốc nghếch hỏi: “Nghiêm Lạc?”.
Đó là khuôn mặt tuấn tú đẹp trai cô nhìn thấy vô số lần trong tiệm Waiting. Đó là người đứng sau cửa kính nhếch khóe môi cười cô, còn mở chiếc ô ra giữa trời mưa, cô còn nhớ.
“Đúng, tôi là Nghiêm Lạc.” Chính xác là giọng nói trầm thấp rất hay trong điện thoại kia.
Tiểu Tiểu vẫn còn chút sợ hãi, vừa rồi cô dường như nhìn thấy mình xuyên qua cánh tay anh, cô có phải là đã biến thành linh hồn bị ép ra khỏi cơ thể rồi không?
“Là ảo giác?” Cô không xác định nổi, cẩn thận giơ tay ra, sờ vào cánh tay Nghiêm Lạc.
Nghiêm Lạc dường như do dự một chút, muốn tránh đi theo bản năng, nhưng thấy dáng vẻ sợ hãi kia của Tiểu Tiểu, cuối cùng anh vẫn không động đậy, mặc cho tay cô sờ lên cánh tay mình.
Cánh tay của anh rất săn chắc, Tiểu Tiểu cảm nhận được cả những đường gân rắn rỏi dưới lớp áo sơ mi của anh, cô còn có thể cảm thấy hơi ấm từ cơ thể anh. Tiểu Tiểu có chút kích động, nước mắt tuôn ra, thì ra cô vẫn ổn? Cô chưa phải là một linh hồn.
Tiểu Tiểu thuận theo cánh tay của anh sờ lên trên, cảm thấy cơ thể dưới bàn tay mình thật là chân thực, cô thực sự có thể cảm nhận được. Hai tay Tiểu Tiểu sờ qua sờ lại, hoàn toàn không ý thức được mình đang đùa bỡn lưu manh với người đàn ông lạ.
Sau đó cuối cùng cô không kìm được nhào vào lòng anh khóc nức nở: “Vừa rồi thật sự là ảo giác? Nhưng tôi đánh nó rồi, tôi lại đánh một đứa trẻ. Nó đột nhiên xông đến, tôi rất khó chịu, muốn nôn, liền đẩy nó. Nó bóp cổ tôi, rất mạnh. Tôi liền bắt đầu đánh nó, tôi còn cầm lá bùa dán vào đầu nó. Sau đó thì có rất nhiều nhện bò lên người cắn tôi…”. Cô nói lung tung lộn xộn. Lúc này Tiểu Tiểu thực sự đã cảm thấy an toàn, chỉ là những kinh hãi hoảng hốt vừa rồi vẫn không kìm được mà tuôn ra ngoài thôi.
Nghiêm Lạc vẫn cảm thấy không chắc chắn, chậm rãi đưa tay chạm vào vai cô. Lần này, tay của anh không xuyên qua cơ thể cô nữa. Cô dựa vào lòng anh khóc nức nở nói: “Tôi thực sự vẫn tồn tại”. Nghiêm Lạc nhắm mắt lại, xem ra lời giải thích mang tính trấn an của anh khi nãy không dùng được rồi. Anh cảm thấy Tiểu Tiểu ôm anh rất chặt, cô đang sợ hãi vô cùng. Nghiêm Lạc an ủi vỗ về cô, ép hai cánh tay lại, ôm chặt cô vào lòng.
Cô gái nhát gan này, cô không biết rằng năng lực của cô còn mạnh hơn cả anh tưởng tượng.
Chương 6
Qua một lúc lâu, Tiểu Tiểu cuối cùng cũng bình tĩnh hơn. Cô lau nước mắt, lúc này mới phát hiện tư thế của cả hai người, cô và Nghiêm Lạc dường như hơi thân mật quá. Mặt cô đỏ hồng lên, vội vàng ngồi thẳng dậy, nói với Nghiêm Lạc: “Xin lỗi, vừa rồi tôi sợ quá, tôi cứ tưởng mình sẽ giống như dì Lưu”.
Lúc đó, khi bị những con nhện kia bò lên người, cô đã gắng sức nói với mình đó chỉ là ảo giác, là ảo giác, không được tin, không được tin, nhưng vẫn không chịu đựng được mà phải hét lên đánh đấm. Cảm giác đó dường như rất chân thực, đến cả những cơn đau nhỏ xíu cũng đều có.
Nghiêm Lạc nâng tay lên, do dự một chút, cuối cùng vẫn xoa xoa đầu cô, thay cô vuốt lại mái tóc. Tiểu Tiểu khịt khịt mũi, ngại ngùng cười với anh. Cậu bé kia vẫn nằm sóng soài bên cạnh, Tiểu Tiểu nhìn nhìn, không dám đến gần. Nghiêm Lạc ôm đứa bé lên, nói với cô: “Đừng sợ, ác linh bị cô đẩy đi rồi, đứa bé này bây giờ chỉ mất đi hồn phách”.
“Tôi đẩy đi rồi?”
“Đúng, cô vừa cứu đứa bé này.” Nghiêm Lạc giải thích với Tiểu Tiểu, thời gian ác linh chiếm thân thể càng lâu, thì tổn thương đến cơ thể người càng lớn. Đặc biệt là cơ thể yếu ớt của trẻ nhỏ, bị một linh hồn không thích hợp chiếm giữ quá lâu, tổn hại sẽ không thể tưởng tượng được. Cho nên tính ra thì, Tiểu Tiểu đem ác linh đẩy ra, cũng thật sự là cứu mạng đứa trẻ này.
Tiểu Tiểu nghe thấy vậy cuối cùng cũng cười, cô cẩn thận sờ sờ vào vết thương trên cổ đứa bé: “Nó cũng muốn bóp cổ tôi”. Bĩu bĩu môi, cô bổ sung thêm một câu: “Hai ngày nay luôn bị người ta bóp cổ, thật xui xẻo”.
Ngữ khí nói câu này của cô lại khiến cho Nghiêm Lạc muốn cười. Anh hắng giọng, vẻ mặt nghiêm túc: “Nó muốn chiếm cơ thể của cô, cơ thể của người trưởng thành dễ dùng hơn nhiều so với cơ thể của trẻ con. Nhưng hồn lực của cô quá mạnh, nó không đẩy được linh hồn của cô đi, thế là liền muốn làm cho ý thức của cô trở nên mơ hồ. Con người khi gặp chuyện đe dọa đến tính mạng, hồn lực sẽ suy yếu. Những lúc ấy, cách tốt nhất để ác linh giữ được thân thể nguyên vẹn mà vẫn đánh đuổi được linh hồn của con người chính là khiến cho người đó bị ngạt thở”.
Tiểu Tiểu có chút sợ hãi. Cô sờ sờ lên cổ mình, ngước mắt nhìn Nghiêm Lạc. Anh cũng đang nhìn cô, còn mỉm cười nữa. Tiểu Tiểu đột nhiên thấy mình thật ngốc, trước đây vì sao lại cảm thấy Nghiêm Lạc nghiêm khắc không dễ gần? Thực sự anh ấy là người rất ôn hòa lại giỏi nói chuyện nữa.
Tuy sự việc còn chưa giải quyết xong, nhưng có Nghiêm Lạc ở đây, Tiểu Tiểu cảm thấy vô cùng an tâm. Cô lấy chìa khóa ra, mời Nghiêm Lạc vào nhà, trong lòng vẫn còn rất nhiều nghi vấn: “Vậy vì sao phải bóp cổ trẻ con, tôi nhìn thấy trên người dì Lưu không có vết thương như thế. Còn nữa, Thư Đồng nói toà nhà này có phong ấn, ác linh này làm thế nào lại vào đây được?”.
“Tâm linh trẻ nhỏ đơn thuần, cho nên hồn lực rất mạnh mẽ, không dễ dàng bị đánh bại, bởi vậy ác linh mới phải mạnh tay để cưỡng đoạt thân thể của chúng. Thông thường mà nói, cơ thể trẻ con quá nhỏ bé, ác linh sau khi chiếm được cũng rất không thoải mái. Hơn nữa khả năng hành động của trẻ con tương đối kém, cho nên thông thường chúng sẽ không chọn ra tay với trẻ con. Nhưng phong ấn tôi xây dựng ở tòa nhà này có thiếu sót, chính là không soi quét được trẻ con và động vật. Ác linh này có lẽ phát hiện ra, nên mới tìm trẻ con, cưỡng ép chiếm cơ thể để đi vào tòa nhà.” Nghiêm Lạc trả lời, sau đó lại nói tiếp: “Hồn lực của cô cũng rất mạnh, ác linh đó không vào được cơ thể cô, lại bị cô đánh bật ra khỏi người của đứa trẻ, thế là liền dùng ảo thuật công kích cô. Nếu như tinh thần sụp đổ, ý chí yếu ớt, nó sẽ có thể lại thử đẩy linh hồn cô đi. Cho nên cô mới cảm thấy rất nhiều nhện bò lên người cắn cô”.
“Vậy có phải là anh đến đuổi nó đi rồi?”
“Trước khi tôi đến nó đã đi rồi, nó chắc chắn cảm thấy cô không dễ xâm phạm, không thể chiếm được cơ thể của cô, hơn nữa bản thân nó còn bị đe dọa, liền chạy đi rồi.”
Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ giây lát, lại thấy vui vui, hóa ra mình thật sự là rất lợi hại. Cô phấn chấn hẳn lên, tiếp tục hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta làm thế nào?”.
“Cao Lôi và Thư Đồng sẽ phong tỏa tòa nhà, chắc chắn ác linh đó không chạy ra ngoài được. Bây giờ chúng ta sẽ chữa chứng mất linh hồn của đứa trẻ này và dì Lưu mà cô nói, rồi để bọn họ về nhà, cuối cùng thì đi xử lý ác linh.” Trong lúc không để ý, Nghiêm Lạc đã nói với Tiểu Tiểu cả đống lời. Anh chợt ngừng lại, ý thức được mình đang nhẫn nại làm công việc giải thích chưa từng có từ trước đến nay, bèn mím môi, nói tiếp: “Ác linh rõ ràng biết có phong ấn còn cố xông vào, nhất định có nguyên nhân khiến nó không thể không vào tòa nhà này. Chúng tôi phải làm rõ mục đích của nó, mới có thể giải quyết triệt để sự việc. Nếu như không xử lý sạch sẽ, sau khi chúng tôi rời đi, tòa nhà này có khả năng sẽ lại gặp phải phiền phức như thế ”.
“Vâng vâng, hiểu rồi.” Tiểu Tiểu thụ giáo gật đầu lia lịa, hóa ra hàng ma sư còn cần nghiên cứu nữa, không phải cứ xông đến xử lý là được.
“Vậy bây giờ chúng ta cứ đợi là được rồi, đúng không?”Tiểu Tiểu lúc này không còn sợ hãi chút nào nữa, cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Cô bật dậy muốn chuẩn bị đồ uống cho Nghiêm Lạc: “Chỗ tôi không có cà phê, uống trà được không?”.
“Ừ, được.” Nghiêm Lạc đáp lời, ánh mắt nhìn theo bóng dáng cô, như có ý gì đó.
Trong lúc ấy, ở một khu vực khác của tòa nhà, Thư Đồng kinh hồn bạt vía chạy từ tầng một cầu thang bộ lên tới tầng thượng, ở mỗi tầng đều phong ấn lên cửa thoát hiểm, chặn đường hoạt động của ác linh lại. Cô hành động rất nhanh, đến bây giờ Boss vẫn chưa xuất hiện xử lý cô, chứng tỏ Tiểu Tiểu không xảy ra chuyện gì. Nhưng cô ấy thực sự là mất hút ngay trước mắt cô, cô làm sao có thể thoát khỏi liên can. Boss có xuất hiện sớm hay muộn một chút thì cuối cùng cô cũng phải chịu giáo huấn. Xem ra cứ xuất hiện sớm chút vẫn hơn.
Cô từ tầng thượng chạy xuống tầng mười lăm, đúng lúc Cao Lôi cũng vừa bố trí xong bên dưới. Anh và Thẩm Thanh mỗi người đeo một chiếc ba lô to, bên trong đựng các loại thiết bị chuyên dụng. Cao Lôi một tay còn xách cặp giấy tờ của Nghiêm Lạc, hai người bọn họ vừa bước ra khỏi thang máy.
Đi cùng thang máy với anh còn có ba người nhà Thạch Tráng, bọn họ ở phòng 1503. Vợ của Thạch Tráng là Hà Tình vừa sinh được một em bé bụ bẫm, đặt tên là Thạch Cường. Đứa bé đã hơn hai tháng rồi, hoạt bát và khỏe mạnh. Hôm nay là cuối tuần, thời tiết lại đẹp, hai người bọn họ đưa con cưng đi dạo bộ trong tiểu khu vừa mới quay về. Tiểu Thạch Cường rất đáng yêu, tay chân nhỏ xinh mũm mĩm, đang gắng sức ngọ nguậy trong chiếc xe nôi. Cao Lôi nhìn cậu bé rất hứng thú, còn làm mặt quỷ để đùa với cậu.
Mọi người cùng nhau ra khỏi thang máy, gia đình nhà kia cười cười với Cao Lôi và Thẩm Thanh, đẩy con mình vào nhà. Thư Đồng đứng bên cạnh kéo Cao Lôi đang muốn nói gì đó thì cửa phòng 1503 liền mở ra. Có một bà lão gầy gầy nhỏ nhỏ xuất hiện, chửi mắng những lời nặng nề ghê gớm: “Cũng chịu quay về rồi đấy à, tao khó khăn lắm mới có đứa cháu vàng này, mày muốn hại nó phải không? Tối qua vừa mới mưa to như vậy, âm khí còn nặng nề, đưa nó ra bên ngoài vạn nhất có gì sai sót, mày đền nổi không?”. Lời nói của bà ta sắc nhọn sâu cay, hai mắt ác độc trợn trừng với Hà Tình.
“Mẹ…” Giọng của Thạch Tráng yếu ớt: “Nói như mẹ thì, đứa trẻ này không phải là do Tình Tình sinh ra sao?”.
“Nó sinh ra thì làm sao chứ, nó sinh ra thì có thể không cần thông qua sự đồng ý của tao đã đưa thằng bé ra bên ngoài sao?” BàThạch giành lấy chiếc xe, đứa trẻ bị tiếng chửi lớn của bà ta dọa cho khóc òa lên. Hà Tình vội vàng ôm cậu bé vào lòng đung đưa dỗ dành, cúi đầu không nói lời nào đi vào trong phòng. Thạch Tráng vốn muốn nói gì đó, nhưng thấy mình đang ở bên ngoài, bọn Cao Lôi lại vẫn đang ở đây, nên đành ngậm miệng đi vào trong nhà. Bà Thạch trừng mắt một cái ghê gớm với ba người bọn Cao Lôi đang đứng xem kịch. “Rầm” một tiếng, cánh cửa nặng nề đóng lại, mạnh đến mức làm chiếc gương tròn trên cửa rung lên bần bật. Mặt sau chiếc gương này có dán một tờ giấy đỏ, bên cạnh còn dán hai lá bùa vàng chữ đỏ nữa.
Thư Đồng, Cao Lôi và Thẩm Thanh cùng lúc nghĩ: Lão thái bà chết tiệt này!
Cao Lôi đang định đưa tay ấn chuông cửa nhà Tiểu Tiểu thì Thư Đồng bất chợt kéo anh lại, thấp giọng nói: “Nếu như đủ trượng nghĩa, lát nữa cứu tôi một mạng nhé”.
Cao Lôi đẩy gọng kính: “Có Boss ở đây, cô chết không nổi đâu”.
“Lôi Công chết tiệt, cười trên tai họa của người khác. Nói cho anh biết, anh rồi cũng sẽ có lúc xui xẻo, đến lúc đó xem tôi có giúp anh không.”
“Được rồi, tôi tiết lộ cho cô một tin tình báo, vừa rồi Boss gọi điện thoại bảo tôi giúp anh ấy cầm túi lên, nghe giọng nói thì xem ra tâm trạng cũng không tệ.”
“Xí, vừa rồi anh không nhìn thấy vẻ mặt của anh ấy thôi.”
“Vậy chúng ta đánh cược…” Cao Lôi còn chưa nói xong, cửa phòng đã mở, Tiểu Tiểu thò đầu ra: “Anh Nghiêm nói hai người đứng ở ngoài, tôi còn không tin, kết quả anh ấy nói đúng thật.”
Thư Đồng cười khan một tiếng, đẩy Cao Lôi lên phía trước.
“Ngoài cửa phong cảnh đẹp lắm à?”, Nghiêm Lạc đang bưng cốc trà, nhìn bọn họ đi vào, lạnh lùng hỏi.
“Không có, tôi đang nói với Lôi Công chuyện thu thập linh hồn bên dưới, nghiêm túc làm việc, hì hì, nghiêm túc làm việc.” Thư Đồng kín đáo đá vào chân Cao Lôi, muốn anh nói vài câu đỡ lời. Sắc mặt của Boss như thế này xem ra đúng là không giống đang tức giận, nhưng nhanh chóng chuyển đề tài vẫn an toàn hơn.
Cao Lôi lần này phối hợp với cô rất ăn ý, anh đem tình hình ngày hôm nay thuật lại sơ bộ, cuối cùng nói: “Trước mắt đã thu hồi được năm linh hồn, tôi đều mang lên đây cả rồi. Cục cảnh sát bên kia đến bây giờ vẫn chưa nhận được tin tức án mạng nào ở khu vực gần đây. Hồ Dương đã đến. Tư liệu camera giám sát phía bảo vệ và bản vẽ kiến trúc tòa nhà thì còn cần thêm chút thời gian mới lấy được. Trong kho dữ liệu của công ty chúng ta có bản vẽ sớm nhất của tòa nhà này, nhưng một năm trước ở đây đã sửa chữa đường ống, cho nên bản đó có lẽ không chính xác. Hồ Dương đang ở chỗ bảo vệ chờ. Còn tư liệu của các chủ hộ ở đây, chúng tôi đã mang tới rồi”.
Nghiêm Lạc gật đầu: “Được, giao những linh hồn cho tôi trước”.
Cao Lôi lấy chiếc hộp ra, bên trong có mấy cái bìnhnhỏ nhỏ màu đen. Nghiêm Lạc đích thân mở hết mấy cái bình đó ra, Tiểu Tiểu hiếu kỳ đứng nhìn, nhưng chẳng thấy gì cả.
Nghiêm Lạc nói với cô: “Linh hồn là vô hình, cô đừng sợ, đây đều chỉ là mấy linh hồn cấp thấp, mới rời cơ thể chưa lâu, bọn họ rất yếu ớt, không làm bị thương người được, trái lại còn rất cần giúp đỡ. Nói theo lời của loài người, bọn họ là một quần thể yếu ớt”.
Ngữ khí của anh ôn hòa, khác hoàn toàn khi ở công ty, khiến cho Thư Đồng không kìm được lại nhìn Tiểu Tiểu.
Truyện khác cùng thể loại
73 chương
170 chương
53 chương
10 chương
3 chương
132 chương
46 chương