Heo yêu Diêm vương
Chương 53 : , chương 33.1
Lúc này dưới chỉ thị của Thư Đồng, khiên chống đạn của hai bên áp sát tới phòng 1212, cần phải ở cự ly gần đột phá, nếu không thì tấn công mãi không được e rằng sẽ sinh ra biến cố.
Chính vào lúc bọn Thư Đồng áp sát lại gần, đột nhiên từ trong phòng, hai thân người thò ra, chia nhau nổ súng bắn vào hai phía. Đội hàng ma sư nổ súng đáp trả, hai người kia rõ ràng bị bắn trúng rồi, lại giống như không hề hấn gì, rụt người vào sau đó lại thò ra đánh tiếp.
"Chuyện gì vậy? Hai con đó là thú biến hình?" Trong lòng mọi người như đã không còn hy vọng, đạn dược bọn họ mang đến chưa chắc đủ dùng, mà ở đây lại là cứ điểm của đối phương, tàng trữ bao nhiêu vũ khí đạn dược cũng không biết được. Tuy nói ở đây trên dưới mấy tầng lầu bọn họ đều đã làm sạch bảo đảm an toàn, nhưng giằng co tiếp tục như thế này cũng rất không ổn.
Vu Lạc Ngôn thò đầu ra, quan sát rồi nói: "Hai tên đó trên đỉnh đầu có âm ảnh đó".
Thư Đồng nhìn anh một cái, thiên nhãn của tên này lúc thì mở lúc thì đóng, cũng không biết có đáng tin hay không. Nếu như là trên đỉnh đầu của người đang sống có âm ảnh, đó là người sống hợp thể với ác linh, như thế này lại càng khó, nếu người này và ác linh tâm ý tương thông, thể chất hòa hợp, thì sau khi hợp thể sẽ có tư duy của người, năng lượng của ác linh. Nếu như phương pháp tu luyện đúng đắn, hợp thể hay phân thân còn có thể tùy ý thực hiện, tương đương với việc một con người có hai phần năng lượng. Đây là một loại phương thức tu luyện của hàng ma sư tà ác vừa mới xuất hiện hơn mười năm trước, người sau khi hợp thể được gọi là thây người sông, Thư Đồng cũng thật sự là chưa tận mắt nhìn thấy bao giờ.
Nếu như kẻ xuất hiện bây giờ thật sự là thây người sống, vậy chỉ có một tử huyệt... rốn. Đây là ghi chép trong tài liệu huấn luyện của công ty, Thư Đồng vẫn còn chưa được qua thực tiễn. Cô nhanh chóng ra hiệu cho hai bên, hàng ma sư cấp dưới tuy thấy kỳ quái, nhưng vẫn làm theo, chuyển hướng tấn công xuống bụng.
Vu Lạc Ngôn tuy chỉ ngồi ở đó nhưng vẫn cảm thấy vô cùng mệt mỏi, anh đúng là đã thở không ra hơi. Đột nhiên cái loại cảm giác đầu óc quay cuồng kia lại ập về dữ dội, anh có kinh nghiệm của mấy lần trước, mập mờ biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Vu Lạc Ngôn liền thò đầu nhìn về hướng phòng 1212, một con chó nhỏ đáng yêu vừa chạy ra, mọi người giật mình tránh nó không đánh, Vu Lạc Ngôn lại lớn tiếng hét: "Thú biến hình!".
Thư Đồng phản ứng rất nhanh, súng dài có trang bị đạn bùa bạc trong tay quay một cái, nhanh chóng bắn về hướng con chó nhỏ kia một viên. Quả nhiên con chó nhỏ đó sau khi ra khỏi cửa liền hướng về phía hàng ma sư bên này chạy, trong lúc đang chạy lại biến thân thành một con gấu lớn lao thẳng đến, mọi người trở tay không kịp, may mà Thư Đồng dưới sự nhắc nhở của Vu Lạc Ngôn đã nhanh chóng nổ súng, bắn liên hai phát mới khiến nó hoàn toàn ngã xuống.
Thư Đồng nhìn Vu Lạc Ngôn, nói: "Con người anh đây vẫn chưa coi là phế vật".
"Cô mới là phế vật đầy!" Đồ con gái chết tiệt, có biết nói chuyện không, chẳng nói được một câu khen ngợi, còn dám làm tổn thương người khác. Vu Lạc Ngôn nhớ đến một vấn đề: "Nó nếu như biến thành con muỗi bay đi chẳng phải có thể chạy thoát rồi sao?".
"Anh cho rằng nó là Tôn Ngộ Không à, kích thước của chó là hình dáng vật sống nhỏ nhất nó có thể hóa thành." Thư Đồng đáp lời xong liền cùng những người khác tiếp tục ép sát phòng 1212. Bọn họ liên tiếp nổ súng bắn vào mấy phát, như vậy có thể sẽ xông được vào cửa.
Đấu súng cự ly gần, Vu Lạc Ngôn không dám xem náo nhiệt, anh cứ ngồi nguyên tại chỗ đợi. Phòng 1212 yên tĩnh một hồi, Thư Đồng ra hiệu tay cho hai bên, một hàng ma sư cầm chiếc ống nhòm một mắt thò vào bên trong, thăm dò một chút ở sau cửa. Cuối cùng anh ta ra hiệu, biểu thị bên trong ở dưới đất có một người nằm, phòng khách còn có hai người được trang bị vũ khí, không thể xác định ác linh và tình hình của những ma quái khác.
Thư Đồng ngẫm nghĩ, đánh mắt ra hiệu, giơ nắm đấm lên hướng vào trong phòng. Một hàng ma sư gật đầu, cầm đạn hơi cay ra, kéo chốt hướng đến cửa phòng hít sâu một cái, ném vào trong. Ba hàng ma sư cầm súng đồng thời đeo mặt nạ bảo vệ lên rồi xông vào.
Một tràng tiếng súng nổ đùng đoàng và tiếng hò hét vang lên, tựa như cục diện đã bị khống chế. Vu Lạc Ngôn nhìn qua màn khói mờ hơi cay, trông thấy trong phòng có bóng sáng đang bay, anh lớn tiếng hét lên: "Cẩn thận, có ác linh".
"Không chỉ có một con, là một đám!" Khi ác linh trào ra, Thư Đồng cũng nhìn thấy rồi. Trang bị của bọn họ không đối phó được nhiều như thế này, tiêu diệt từng con từng con, có mệt chết cũng đánh không hết.
Những kẻ này liều chết chống cự, đánh thua rồi liền thả ác linh ra, thật là không sáng tạo chút nào!
Thư Đồng lớn tiếng dặn dò mọi người cẩn thận, có thể tiêu diệt được bao nhiêu thì tiêu diệt bấy nhiêu. Đang chuẩn bị trận chiến lớn, đột nhiên lối đi trong tòa nhà này tối sầm lại, đèn đóm tắt hết, chỉ còn là một khối đen sì.
"Tiểu mặt trắng!" Trong lòng Thư Đồng lớn tiếng hét lên: "Không ổn rồi", vội quay người chạy về phía Vu Lạc Ngôn. Vu Lạc Ngôn lại không trả lời tiếng hét của Thư Đồng, anh vẫn đang cứng đơ, há miệng trợn mắt nhìn thứ xuất hiện giữa không trung kia, một người đàn ông ăn mặc kiểu cổ đại đang đi về phía anh.
Trên mặt của người đàn ông này có một chòm râu, ông ta trông rất cao lớn khỏe mạnh, khuôn mặt dữ dằn, cặp mắt to như mắt trâu đang hung tợn nhìn anh.
Mỗi một bước chân của người đàn ông này đều giống như đang gắng sức giẫm đạp trên mặt đất, ông ta từng bước áp sát tới khiến đám bóng sáng bay tán loạn tứ phía, cứ thế tiêu diệt hết con này đến con khác. Hệt như ma quỷ đều bị ông ta giẫm chết dưới chân vậy.
Mọi người há miệng trợn mắt, ác linh nhiều như thế, vậy mà trong chốc lát bị tiêu diệt hết rồi? Thư Đồng đơn giản là không dám tin. Thân phận người trước mặt gần như đã rõ ràng, nhưng cô lại không dám xác nhận. Điều này làm sao có thể, ông ấy làm sao là thật được?
Cao Lôi hành động trong căn phòng ở cuối hành lang cũng đã phát hiện, anh xông ra ngoài chạy về phía Thư Đồng bên này, nhìn thấy người đàn ông cổ quái kia cũng ngẩn người ra.
Người đàn ông đứng nguyên lại trước mặt Vu Lạc Ngôn, cứ nhìn chằm chằm, cuối cùng chỉ vào anh tức giận lên tiếng mắng: "Mày là đứa cháu bất hiếu làm mất mặt Chung gia ta!".
Chung gia? Thư Đồng và Cao Lôi cùng nhìn nhau một cái, lẽ nào đây thực sự là Chung Quỳ đại danh đỉnh đỉnh?!
Chung Quỳ nhìn trái ngó phải, liếc hai người bọn họ một cái, nói: "Con cháu của Thư gia, con cháu của Cao gia? Ừm, không tồi, lão tổ tông của các người sẽ vui mừng, có tiền đồ lắm". Ông quay mặt lại hướng về Vu Lạc Ngôn: "Còn đồ vô dụng như mày đây, trốn tránh thiên chức cũng chẳng thèm tính, có được mấy phần bản lĩnh của thanh niên, còn dám ích kỷ làm xáo trộn vận mệnh, làm rối đường chuyển thế, cướp chiếm mệnh số người khác".
Vu Lạc Ngôn bị dọa cho không cả dám thở mạnh, anh đầu óc mơ hồ, không biết quái nhân này đang lên cơn thần kinh gì, lời của ông ta nói anh nghe chẳng hiểu một câu nào. Vô duyên vô cớ bị mắng chửi tới tấp, thật là oan uổng.
Anh rõ ràng họ Vu, tổ tông cũng nên là họ Vu, cứ coi như kiếp trước của anh thật sự là hàng ma sư, thì cũng nên là Vu gia, liên quan gì đến Chung gia nhà ông ta?
Quái nhân này chắc không phải là mắc bệnh gì chứ? Vu Lạc Ngôn bừng tỉnh nhìn Thư Đồng, muốn cầu cứu cô, nhưng thấy vẻ mặt cô đang tức cười nhìn mình.
Chung Quỳ thấy anh ngó nghiêng tứ phía, biểu cảm không hiểu cái gì, biết rằng mình đã tức giận mất công rồi. Ông thở dài một cái, móc ra một miếng ngọc màu đỏ máu, đưa cho Vu Lạc Ngôn: Con trai, giờ là lúc con nên nhận tổ quy tông, gánh vác đại nghiệp của tổ tông rồi. Người các đời của Chung gia chúng ta có thiên chức, há lại để đứt ở đời con. Vận mệnh là không cách nào chạy trốn được, quay lại đi".
Vu Lạc Ngôn không tự chủ được nhận lấy miếng ngọc kia, cảm thấy nó nóng rực cả tay, giống như là có một số sự việc anh không muốn thấy đang xảy ra mà bản thân lại không cách nào ngăn cản được. Anh nhăn mày, nhìn vào miếng ngọc, anh không thích loại cảm giác này.
Lại ngẩng đầu lên, người đàn ông kỳ quái kia đã không còn thấy đâu nữa. Đèn trong hành lang của tòa nhà bừng sáng, tất cả đã trở lại bình thường.
Vu Lạc Ngôn đờ đẫn, rốt cuộc vừa xảy ra chuyện gì? Người của Chung gia là ý nghĩa gì?
Còn anh, rốt cuộc là ai?
CHƯƠNG 33
Sự xuất hiện và biến mất của Chung Quỳ đều rất đột ngột Thư Đồng đột nhiên phản ứng lại được, Chúc Tiểu Tiểu nói Boss muốn tìm một người đến giám định thân phận của Vu Lạc Ngôn, lẽ nào chính là Chung Quỳ?
Tiểu mặt trắng này, thật là không thể nhìn ra, ai biết anh ta lại có nguồn gốc danh tiếng như vậy. Nhưng mà nghe những lời mắng chửi của Chung Quỳ, thì hình như những chuyện anh ta làm trước đây cũng không đẹp đẽ gì. Nghĩ đến việc anh ta bị tổ tông nhà mình chỉ mũi mắng mất mặt như thế thật là vui quá đi mất. Thư Đồng không nhịn được, rất vô đạo đức, cười mãi không thôi.
Vu Lạc Ngôn hung dữ gườm cô, tuy anh chính là đương sự, nhưng lại như trong mây mù không hiểu nổi chuyện gì. Chẳng hiểu sao tự nhiên lại bị giáo huấn một trận, còn bị đổ ột đống tội danh, bên cạnh còn có một đại tỷ thô lỗ không ngừng cười nhạo.
Đây thực sự là, thực sự là... Vu Lạc Ngôn nghĩ không ra phải dùng từ gì để hình dung. Một chuỗi những nguy hiểm kích thích này đã khiến anh tiêu hao quá nhiều thể lực và tinh thần, bây giờ lại buồn bã kết tụ trong lòng. Thế là, anh thẳng đơ người đổ vật xuống, hôn mê!
Điều này khiến Thư Đổng cười càng dữ hơn, tên này lúc trước còn sống chết giữ thể diện không chịu ngồi xe lăn, lần này thì hay rồi, phải để người ta bế đi, còn khó coi hơn cả ngồi xe lăn nữa.
Lúc này cuộc chiến kết thúc, nhân viên y tế đến đưa những người bị thương xuống, cảnh sát và đội hàng ma, hai bên phái người đến lập tức thanh lý hiện trường tìm kiếm đầu mối.
Thư Đồng và Cao Lôi xuống lầu, nhìn thấy một chiếc BMW màu đen nổi bật dừng lại bên mấy chiếc SUV của công ty, đứng ngay cạnh xe, chính là Chúc Tiểu Tiểu.
Thư Đồng vội vàng đi tới: "Sao cô lại đến đây rồi?".
"Boss đưa tôi đến, chúng tôi vừa mới đến một lát. Nghe nói cô cùng Vu Lạc Ngôn đụng phải ác linh là xác sống, cho nên Boss liền nói việc giám định thân phận cứ đổi sang luôn bên này cũng được." Chúc Tiểu Tiểu giải thích, nhìn nhìn Thư Đồng lại nói: "Cô bị thương rồi, mau đi xử lý một chút đi. Tôi vừa mới nhìn thấy Vu Lạc Ngôn. Anh ấy đã được đưa lên xe cấp cứu, bác sĩ nói anh ấy không có chuyện gì. Các cô đều bình an thật sự là quá tốt rồi".
"Hì, có tôi ở đây, đương nhiên không sao." Thư Đồng vỗ ngực, đắc ý khoe công.
"Tại sao tôi lại nhớ là tôi chạy đến kịp thời, cứu cô trong lúc ngàn cân treo sợi tóc nhỉ?" Cao Lôi đẩy đẩy gọng kính, chậm rãi nói, nói xong cũng không đợi lời trả lời, quay người liền đi. Còn rất nhiều công đoạn cần thực hiện để dọn sạch chỗ này, anh phải tiếp tục làm việc thôi.
Thư Đồng quay lại hướng tới lưng anh làm mặt quỷ, kéo Chúc Tiểu Tiểu qua một bên hớn hở đắc ý kể lể kinh nghiệm trận chiến vừa rồi. Tiểu Tiểu "áp giải" cô về phía xe cấp cứu, bảo bác sĩ băng bó cho cô. Thư Đồng thấy có người ngoài, đành an phận một chút, đợi xử lý xong vết thương, lại túm lấy Tiểu Tiểu tiếp tục tường thuật sự việc từ đầu đến cuối.
"Chung Quỳ? Là Chung Quỳ thật sự?" Chúc Tiểu Tiểu trợn tròn mắt, thật là không thể ngờ được Vu Lạc Ngôn lại có quan hệ với Chung Quỳ. "Hình dáng của ông ấy thế nào? Có giống như trong truyền thuyết không?"
"Hình dáng như thế nào? À, chắc là không xấu như trong tưởng tượng đâu, tôi lúc đó còn đang hưng phấn quá mức, có thể nhìn thấy nhân vật thần thánh trong truyền thuyết mà, liền quên mất không chú ý xem ông ấy hình dáng như thế nào."
"Các cô thật là may mắn." Chúc Tiểu Tiểu tỏ vẻ ngưỡng mộ.
Thư Đồng gật đầu: "Phải là rất may mắn mới đúng, nhìn thấy Vu Lạc Ngôn bị tổ tông nhà anh ta mắng hung dữ té tát, thật quá sảng khoái. Tôi chưa từng thấy người chết nhảy ra mắng người bao giờ, càng nghĩ càng khoái chí".
Chúc Tiểu Tiểu đen sạm cả mặt, thì ra người ta hưng phấn nhất là vì điều này. "Thư Đồng, cô thật tồi tệ!"
"Nói hay, nói hay, chị đây tính cách vô cùng hài hước, đời người ngắn ngủi mà, phải cố phát hiện những lạc thú trong cuộc sống." Thư Đồng tuy mới ác chiến một trận, nhưng tâm trạng vô cùng tốt.
"Thư Đồng, thực ra tôi không phải là đang khen cô."
"Haizz, nha đầu đủ lông đủ cánh rồi!" Thư Đồng làm bộ xắn tay áo: "Hôm nay tâm trạng tôi rất tốt, ban cho cô được toàn thây".
Chúc Tiểu Tiểu cười tránh ra phía sau, lại đập vào lòng của một người. Ngưới đến này đỡ cô đứng vững, cô quay đầu nhìn, thì ra là Boss.
Nghiêm Lạc cau mày lại, vẻ không thoảỉ mái nhìn Thư Đồng: "Cô muốn ban cho ai toàn thây?".
Khí thế lạnh băng của anh trong chốc lát khiến Thư Đồng tịt ngóm. Thư Đồng rụt tay lại nhanh như chớp, giả ngốc, sau đó nói: "Boss, tôi nhớ ra rồi, tôi phải lập tức thông báo cho người nhà của Vu Lạc Ngôn. Còn nữa hôm nay có một vụ cướp, tôi cũng liên quan nên phải hợp tác với bên cảnh sát, lại phải quay về công ty viết báo cáo nữa. À, đúng đúng, vết thương của tôi vẫn rất đau, tôi đi lấy thuốc mới đây, xem xem có cần phải tiêm không. Vậy tôi đi trước nhé, hai người cứ trao đổi với nhau đi". Cô cụp đuôi chuồn ngay lập tức.
"Đứng lại!" Nghiêm Lạc nói lạnh tanh, giọng nói không lớn, nhưng thành công khiến Thư Đồng đứng yên tại đó.
"Boss." Thư Đồng quay người lại, khuôn mặt khẩn cầu. Chúc Tiểu Tiểu cũng giật thót mình, kéo tay áo Nghiêm Lạc: "Bọn em đang đùa thôi".
Nghiêm Lạc lại nói: "Bảo Vu Lạc Ngôn nằm viện nghỉ ngơi hai ngày, báo cáo sự việc của anh ta, hai ngày sau tôi sẽ đưa cô, cô cầm giao cho anh ta, rồi cùng anh ta đến Waiting uống nước".
"Ồ ồ." Thư Đồng gật đầu như bổ củi, tốt quá rồi, hóa ra là nói chuyện này. Ngẫm nghĩ một hồi lại thấy không đúng: "Vậy báo cáo không phải do bên tôi đưa ra sao?".
"Cô ngoại trừ biết anh ta là hậu nhân của Chung gia, còn biết cái gì?"
Thư Đồng lướt một lượt trong não, đúng là không biết cái gì thật, Chung Quỳ mắng mấy câu kia, cũng chẳng để lộ quá nhiều tin tức. Nghiêm Lạc nói: "Trên tay cô không có tin tức chính xác, có thể viết ra cái gì? Tôi sẽ xử lý, hai ngày sau đưa báo cáo cho cô".
Thư Đồng đồng ý, quay người vừa đi vừa suy nghĩ, cứ đưa luôn tin tức cho cô chẳng phải cũng được sao, luôn là vụ việc của ai, người đó báo cáo mà, từ khi nào Boss lại thông cảm đến cấp dưới như thế, còn tranh làm việc nữa? Nhưng cô rất nhanh chóng gạt hết ra khỏi đầu, dù gì cô cũng có lợi rồi, hi hi.
Chúc Tiểu Tiểu ở bên này cũng kỳ quái hỏi: "Boss, vụ án này quan trọng như vậy sao, anh còn phảỉ đích thân viết báo cáo?".
"Ai nói anh viết."
"Vừa rồi anh nói mà."
"Anh có trợ lý, việc gì anh phải viết" Sự tự tin đầy lý lẽ của người làm chủ.
Chúc Tiểu Tiểu còn chưa khôi phục được thần trí, rất tự nhiên tiếp lời nói luôn: "Ồ, vậy thì ai làm, em có thể giúp thông báo", Boss ở tầng dưới tổng cộng có năm người trợ lý. Bọn họ chủ yếu điều phối quản lý việc vận hành các công ty con và chi nhánh công ty của tập đoàn, còn đối với sự việc hàng ma thì rất ít can thiệp.
"Heo Con ngốc." Nghiêm Lạc kéo cô lên xe, duỗi tay cốc vào đầu của cô. "Em ngốc hơn chút nữa thì tốt rồi."
Chúc Tiểu Tiểu bịt vào chỗ bị cốc, chu miệng lên, đã biết mình sai ở đâu rồi: "Em mới nhận chức chưa được bao lâu, còn chưa quen việc. Em cũng không quá ngốc mà, chẳng qua có lúc đầu óc không được nhạy bén thôi, bình thường đều rất nhanh nhẹn".
"Cho nên anh nói em ngốc hơn một chút nữa mới tốt, lúc cần nhanh nhẹn thì không nhanh nhẹn, lúc không cần nhanh nhẹn lại suy diễn rất nhanh."
Chúc Tiểu Tiểu giả ngốc không nghe thấy, lúc này không nhanh nhẹn là đúng rồi, anh vừa nói những lời mờ ám cô liền không biết nên phản ứng như thế nào mới được. Hai người đều không nói gì, Nghiêm Lạc lái xe trên đường về nhà, trong xe yên tĩnh một lát, Chúc Tiểu Tiểu đã hết kiên nhẫn, "Boss, người anh tìm đến là Chung Quỳ?.
"Đúng."
"Thật đáng tiếc, em lại không gặp được. Thiền sư bắt quỷ đó, không biết hình dáng của ông ấy có giống trong truyền thuyết không?"
"Có gì đáng gặp chứ. Diêm Vương bày ra trước mặt cũng không thấy em hy vọng, một Chung Quỳ lại khiến em hưng phấn thành ra thế này."
Khẩu khí ấm ức của anh khiến Tiểu Tiểu không kìm được vỗ anh một cái: "Chuyện này đâu có giống nhau, Boss là người của mình, Chung Quỳ thì trong thần thoại mới có".
Câu "người của mình" kia khiến Nghiêm Lạc mỉm cười, Chúc Tiểu Tiểu lại hỏi: "Vậy ông ấy có phải không quay lại nhân gian hàng ma bắt quái nữa không? Cũng không nghe thấy người trong công ty nhắc đến".
"Ông ấy với mấy vị thiên sư hàng ma cùng nhau trấn giữ ác hồn. Lần này phải để ông ấy xuất hiện, anh còn phải bảo cho A Mặc nữa, để cậu ấy bổ sung chỗ thiếu này một lát mới được."
"Vậy Vu Lạc Ngôn rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chẳng phải nói hàng ma sư ưu tú đều có thiên chức trên mình sao, cứ coi như luân hồi chuyển thế, cũng sẽ luân hồi đến cùng một gia tộc, tiếp tục trở thành hàng ma sư. Giống bọn Thư Đồng, Tư Mã Cần những hàng ma sư cấp một này chẳng phải đều như vậy sao? Vậy Vu Lạc Ngôn làm sao lại sinh vào trong một gia đình bình thường?"
Nghiêm Lạc nghiêm túc nhìn cô một cải: "Em rất quan tâm đến anh ta?".
"Đều là bạn học mà, lại là bạn tốt, em không có ý khác." Ngữ khí của anh lộ rõ vẻ không vui, Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng giải thích.
Nghiêm Lạc nhìn cô mấy cái, lúc này mới trả lời: "Chung gia vẫn luôn là lão đại hàng đầu trong các thế gia hàng ma loài ngườí, nổi tiếng bởi vì có gia quy và sự nghiêm khắc của Chung Quỳ. Đệ tử của Chung gia, từ nhỏ đã phải trải qua huấn luyện sàng lọc rất nghiêm khắc, có thiên phú và năng lực thì làm hàng ma sư, trình độ không đủ thì sẽ bị đẩy ra ngoài làm nghề khác. Ở Chung gia, không làm được hàng ma sư là một sự sỉ nhục. Chung gia mỗi lần cách hai ba đời, thì sẽ sinh ra một người cực kỳ có thiên phú, anh ta trời sinh đã mang năng lực thiên nhãn có khả năng phân biệt quỷ yêu. Người này được Chung gia gửi gắm nhiều hy vọng, sự huấn luyện đối với anh ta cũng đặc biệt nghiêm khắc".
"Người đó chính là Vu Lạc Ngôn?" Chúc Tiểu Tiểu đã dần hiểu ra: "Anh ấy mỗi một kiếp đều mang thiên phú này sinh ra trong Chung gia, mỗi một kiếp đều phải hàng ma trừ yêu?".
Nghiêm Lạc gật đầu, Chúc Tiểu Tiểu ngẫm nghĩ, thở dài: "Thực ra như thế thực sự quá đáng thương. Mỗi kiếp đều không thể sống yên ổn".
"Có lẽ anh ta cũng là nghĩ như thế. Vào một trăm năm trước, kiếp trước của Vu Lạc Ngôn ra đời, tên là Chung Dự, vào lúc đó m gia trong giới hàng ma cũng danh tiếng rạng ngời, địa vị lão đại của Chung gia bấp bênh không ổn định, Chung Dự ra đời, mang đến hy vọng cho Chung gia, bọn họ hy vọng đứa trẻ với năng lực thiên nhãn này có thể vì bọn họ giữ vững được danh dự của gia tộc. Nhưng bọn họ làm thế nào cũng không ngờ được rằng, Chung Dự này lại là một kẻ nhát gan.”
"Nhát gan?"
"Ừm, thiên phú của Chung Dự và sự nhát gan của anh trong giới hàng ma năm đó danh tiếng như nhau. Anh ta từ nhỏ đã có khả năng nhìn một cái liền biết được đối phương là loại yêu quái gì, có đạo hạnh sâu như thế nào, cho nên anh ta rất dễ dàng biết được phải khắc chế, tiêu diệt chúng ra sao. Nhưng anh ta lại rất nhút nhát, sợ phải chiến đấu, sợ hãi yêu quỷ, đã mấy lần chạy trốn ngay trong trận hàng ma. Bởi vì mỗi một kiếp trước của anh ta đều là chiến tích sáng chói, địa vị trong tộc phả cũng chỉ xếp sau tổ sư Chung Quỳ, bọn họ gọi anh ta là Thiên nhãn thần tướng. Cho nên Chung Dự ở kiếp này biến thành như thế cả gia tộc đều không có cách nào tha thứ được. Thế là các trưởng bối càng thêm nghiêm khắc với anh ta, huấn luyện càng gắt gao hơn, hy vọng có thể thông qua khổ luyện, luyện cho gan anh ta lớn hơn một chút. Chung Dự cũng thực sự đã hoàn thành rất nhiều nhiệm vụ rồi, lập được không ít chiến công. Nhưng vào năm anh ta bốn mươi tuổi, anh ta đột nhiên vô duyên vô cớ qua đời. Có lời đồn nói là anh ta tự sát, nhưng Chung gia đương nhiên không thừa nhận. Điều kỳ quái đó là, hồn phách của Chung Dự không biết đã đi đâu, người ta không cách nào tìm thấy được. Chung gia làm phép, mời tổ sư truyền lời, muốn để địa phủ giúp bọn họ tìm thấy linh hồn của Thiên nhãn thần tướng, hy vọng anh ta lại chuyển thế lần nữa. Thế nhưng địa phủ bọn anh cũng không tìm thấy anh ta."
"Chung gia đó nhất định rất thất vọng nhỉ, hàng ma sư lợi hại nhất của bọn họ không còn nữa."
"Không chỉ là thất vọng, Chung gia mấy chục năm nay, không biết là vì sao, không còn sinh được thêm một hàng ma sư nào đạt tiêu chuẩn nữa. Bắt đầu từ sau khi Chung Dự qua đời, Chung gia đã xuống dốc trong giới hàng ma rồi.”
"Vì sao vậy? Chỉ là thiếu đi một vị Thiên nhãn thần tướng, Chung gia nhà bọn họ chắc còn rất nhiều hàng ma sư ưu tú chứ. Anh chẳng phải nói Thiên nhãn thần tướng phải cách hai, ba đời mới sinh ra một lần sao, vậy khi anh ta không xuất hiện, Chung gia lẽ nào sẽ không có người nữa."
"Đây chính là nguyên nhân bọn anh chắc chắn Chung Dự chết là do tự sát. Mặc dù Chung gia không thừa nhận, nhưng bọn họ gặp phải những thiên tai lại là sự thực không thể tranh cãi được. Có thiên phú tức là anh ta có thiên chức, đây là trách nhiệm các đời gia tộc hàng ma phải gánh vác. Chung Dự tự sát chính là trốn tránh thiên chức, anh ta còn làm một việc khác, đó là đã tự cất giấu linh hồn của mình đi. Anh ta không chịu tiếp tục thực hiện chức trách, cho nên Chung gia mới có kết quả thế này."
"Boss, em cảm thấy, những trải nghiệm này rất giống như đang nói về chú heo trước đây. Chú heo đó có thiên phú, nhưng lại không chiến đấu đánh trận, vậy có phải là em cũng sẽ gặp tai họa không?"
"Không đâu."
"Vì sao?"
Nghiêm Lạc mím chặt môi không đáp, tựa như đang rất chuyên tâm lái xe. Chúc Tiểu Tiểu đẩy đẩy cánh tay của anh, thúc giục: "Boss?".
Truyện khác cùng thể loại
74 chương
54 chương
34 chương
1 chương
235 chương
85 chương
10 chương
35 chương
40 chương