Edit: Ashe   "Yến Xuyên vốn cũng không có truyền thống bái Hồ Thần, sau này thông hôn với Hạ tộc, hiện giờ tất cả đều xem Hồ Thần như nguyệt thần để đến hành lễ. Sau khi phu thê mới cưới bái Hồ Thần, gieo thẻ cầu nhân duyên trong miếu Hồ Thần, thẻ văn chính là Hồ Thần chúc phúc cho cuộc hôn nhân này."   Tình Lan ngồi trên lưng ngựa, mặc xiêm y mới màu trắng, Bộ Khê Khách dắt ngựa, đi bên cạnh nàng kể mấy chuyện thú vị.   "Lúc nàng tới, những cặp phu thê cầm mai rùa nứt ra đón nàng đều đã được Hồ Thần chúc phúc." Bộ Khê Khách nói, "Chẳng hạn như Kim Thu, hắn và thê tử của hắn mười sáu tuổi đã thành hôn, hai người trước tượng Hồ Thần gieo được thẻ văn, gia môn thanh khiết vô ưu, gia quyến yên bình hữu duyên... Là thẻ nhân duyên tốt nhất."   Tình Lan nói: "Là những người hôm đó mang thiết binh ra, có phải không?"   "Ừ." Bộ Khê Khách nói, "Được chọn ra dưới trướng của ta đấy, rất vất vả mới chọn được mấy người khôi ngô cao lớn bọn họ, nhân phẩm, tính tình đều tốt, đường tình duyên mĩ mãn... Mưu cầu may mắn."   Lúc này Tình Lan mới hiểu dụng ý của hắn, nhỏ giọng nói: "Tướng quân có lòng rồi."   "Bây giờ nghĩ lại, ta hơi hối tiếc." Bộ Khê Khách nhíu mày nói, "Nếu sớm biết cưới về một nương tử vừa ý như vậy, khó khăn hơn nữa, ta cũng nhất định phải chọn ra chín mươi chín thanh niên cao lớn khôi ngô nhân duyên mỹ mãn, gom hết đại cát, đón nàng trở về."   Tình Lan cười yếu ớt nói: "Tướng quân là một nam nhân tốt."   Bộ Khê Khách ngạc nhiên nói: "Làm sao nhìn ra được? Ba chữ nam nhân tốt, ta cũng không dám tùy tiện nói ra tự khen mình, tại sao công chúa lại khẳng định ta là nam nhân tốt?"   "Con người Tướng quân rất tốt, chỉ cần để ý là có thể nhìn ra." Tình Lan mím môi cười, nói, "Lúc trước Tướng quân đã nói với ta, cưới công chúa làm thê tử chỉ vì an ninh biên thùy, chàng thân là Tướng quân, xem như là vì mọi ngưởi hi sinh gia đình nhỏ của mình, khi đó nhất định tướng quân cũng giống như ta, đối với hôn sự này, từ lâu đã không quan tâm, ý định ban đầu đều là nghĩa vụ phu thê mà thôi... Nhưng dù thế, Tướng quân vẫn xuất phát từ lòng tốt, toàn tâm toàn ý mong ước công chúa và chàng có thể nhân duyên mỹ mãn, việc quân bận rộn vẫn có thể dụng tâm chọn người may mắn đến chúc phúc cho công chúa xa lạ này."   Tình Lan nói: "Vì vậy, Tướng quân thật sự là nam nhân tốt. Ta nghĩ, cho dù Tướng quân không yêu vị công chúa này, cũng có thể đối xử tốt với nàng, làm tròn bổn phận, cẩn thận bảo vệ nàng."   Bộ Khê Khách trầm mặc hồi lâu, nói: "Tình Lan, hóa ra... Trước đây kỳ vọng nàng dành cho ta thấp như vậy."   "Ta thân là trưởng công chúa, từ nhỏ đã biết hôn sự của mình không thể tự làm chủ, vì không muốn bản thân khó chịu, đương nhiên không dám hy vọng xa vời quá nhiều, về phần phu thê ân ái... nghĩ cũng không dám nghĩ."   Bộ Khê Khách càng thấy khó chịu hơn, công chúa... Đúng vậy, nghe thì vinh dự, kỳ thật đa số đều là người đáng thương.   Hắn thở dài nói: "Từ nay về sau, nàng có thể gửi gắm mong muốn và kỳ vọng của mình cho ta. Đòi hỏi ta nhiều một chút, ta... ta sẽ làm gấp bội."   Tình Lan: "Tướng quân đã làm rất tốt rồi."   Bộ Khê Khách khẽ giật mình, lại thở dài. Hắn lo lắng chính là điều này, Tình Lan mặc dù là công chúa cao quý nhưng không dám thả thỏng, thậm chí không dám mơ mộng xa vời tình duyên mỹ mãn. Hắn chỉ nghiêm túc làm chuyện mình nên làm, nàng đã cảm động không thôi... Bộ Khê Khách có chút thương tâm, hắn lẩm bẩm nói: "Vì vậy, mới phải đối tốt với nàng gấp bội..."   Nếu không thì, nàng sẽ cho là đối tốt với nàng chỉ là bình thường, là đang thực hiện trách nhiệm của mình.   "Tướng quân đã cho Tình Lan bất ngờ rồi." Tình Lan nhìn Bộ Khê Khách, nói, "Tình Lan có thể có được vị hôn phu như Tướng quân, không còn gì để cầu mong hơn."   Bộ Khê Khách nở nụ cười, sau khi im lặng ra quyết định, quay đầu lại nói với nàng: "Tình Lan, nàng cảm thấy, hai chúng ta có thể rút ra thẻ văn gì?"   "Ừm... Có bao nhiêu loại thẻ?"   "Thẻ nhân duyên của Hồ Thần tổng cộng có chín trăm chín mươi cái, trên thẻ có chín mươi chín miếng, thẻ tốt nhất có mười chín cái." Bộ Khê Khách nói, "Thẻ tốt nhất rất khó rút, ngay cả phụ mẫu ta lúc ấy... Cũng chỉ rút được một thẻ thượng... Mặc dù có thể bên nhau một đời, nhưng cũng có lúc không hài lòng, quả thật làm người ta đau đầu. Nhưng ta có linh cảm, chúng ta có thể rút được thẻ thăm tốt nhất."   "Nhất định là thẻ tốt nhất." Trong lòng Tình Lan mặc dù lo lắng, nhưng vẫn vui vẻ suy đoán, "Có thể cùng Tướng quân bình an một đời."   Miếu Hồ Thần nằm trên ngọn núi Vô Danh ở Nhã Minh thành.   Núi không cao lắm nhưng hơi dốc, có những con đường mòn lên núi hẹp dài quanh co, bởi vì mấy ngày nay trời lạnh, trên bậc đá kết một tầng sương mỏng.   Sau khi Bộ Khê Khách đỡ Tình Lan xuống ngựa, tự giác ngồi xổm xuống, muốn Tình Lan nằm sấp trên lưng mình.   Chờ Tình Lan leo lên, Bộ Khê Khách cười nói: "Tình Lan, ta nghĩ đến một chuyện, muốn nhận lỗi với nàng,."   Tình Lan không hiểu nói: "Chuyện gì?"   Bộ Khê Khách nói: "Ngày đó ở Tiểu Lâu Lan, là ta sơ sót. Nàng mới vừa cùng ta thân mật, sau đó lúc cõng nàng lên núi, thân thể nàng cứng đờ trong chốc lát, ta vốn nên biết hôm đó cơ thể nàng không thoải mái... Thật xin lỗi, khi đó ta chỉ lo bản thân mình vui sướng, không suy nghĩ cho nàng."   Tình Lan tuyệt đối không ngờ hắn có thể chu đáo đến vậy, e thẹn một lúc, mới nhẹ nhàng đáp: "Tướng quân không cần giữ chuyện nhỏ nhặt này ở trong lòng.."   "Thế nào là chuyện nhỏ?" Bộ Khê Khách nói, "Nếu như một nam nhân dẫn binh đánh trận, ngay cả cơ thể của nữ nhân thân thuộc với mình nhất không thoải mái mà cũng không phát hiện ra thì còn có thể làm được việc gì? Thật sự xin lỗi Tình Lan, sau này, ta sẽ không sơ ý như vậy nữa."   Trong lòng Tình Lan giống như uống mật, nàng ôm Bộ Khê Khách, ngọt ngào dựa sát vào hắn, nhỏ giọng lặp lại: "Tướng quân thật sự là người tốt..."   Bộ Khê Khách từng bước leo lên núi Vô Danh, đi đến trước miếu Hồ Thần.   Trước đó một đôi phu thê mới cưới vừa rời đi, nhang còn chưa cháy hết, trong miếu Hồ Thần được bao quanh bởi một làn sương mỏng, bức tượng Hồ Thần lông trắng mắt đỏ ngồi ngay ngắn trên cao, hai mắt híp lại, cười nhìn muôn dân trăm họ.   Bộ Khê Khách đi ra hậu viện gánh một thùng nước, sau khi quét dọn xong miếu thần, rửa sạch hai cái ly trên bàn, rót rượu hoa đào trong suốt bên cạnh tượng thần, đưa cho Tình Lan một ly, nắm tay Tình Lan, đứng trước tượng Hồ Thần.   Hắn nói: "Con cháu Hạ tộc, đến bái Tiên nhân cầu phúc."   Uống rượu xong, Bộ Khê Khách lại lấy giấy và bút trong tủ phía trước, vốn muốn viết tên mình và Tình Lan lên, chợt nhớ bây giờ mình là Tướng quân quê mùa viết chữ không tốt, chưa được đọc qua mấy quyển sách, vì vậy Bộ Khê Khách mỉm cười đưa bút cho Tình Lan, nói: "Ta sẽ vẽ phù, còn chữ... Vẫn là điện hạ ghi sẽ đẹp hơn."   Tình Lan biết rõ mưu mẹo của hắn, gật đầu phối hợp diễn, vì vậy nhận bút, viết lên giấy tên hai người.   Sau đó Bộ Khê Khách đặt giấy lên hương nến đốt, sau khi cháy thành tro bụi, khói trắng nhẹ nhàng bay lên.   Bộ khê Khách nói: "Ừ, có thể lắc thăm rồi."   Hắn lấy ống thẻ trên bàn, cùng Tình Lan cầm lấy, lắc lên.   Khi khói hương trở lại bình thường, một tấm thẻ đỏ rơi ra khỏi ống thẻ.   Linh thẻ đầu tiên của Hồ Thần.   "... Đây là cái gì?" Giọng nói của Tình Lan bắt đầu có chút yếu ớt.   Qua nhiều năm như vậy, Bộ Khê Khách chưa từng nghe nói trong tộc có đôi phu thê nào rút trúng linh thẻ lần đầu, suy nghĩ đầu tiên của hắn chỉ sợ thẻ văn không ổn, vì vậy trước tiên bảo vệ Tình lan ở sau lưng, trấn an nói: "Không có gì, ta đến xem thẻ văn, nàng đừng cử động."   Hắn cầm lấy linh thẻ của Hồ Thần, đi đến trước tủ nhỏ sắp xếp thẻ văn.   Từ thẻ một đến thẻ mười chín đều ở trong ngăn kéo trên cùng, Bộ Khê Khách cẩn thận suy nghĩ một lát, mở ngăn kéo thứ nhất, dáng người hắn cao, sau khi kéo ngăn kéo ra, ôm ngực cúi đầu nhìn, bên trong quả nhiên có hai tờ giấy.   Bộ Khê Khách nói: "Ừ, ở chỗ này có. Để ta xem viết gì đã, nàng không cần lo lắng."   Tình Lan muốn nhìn lại không dám nhìn, lúc này bắt đầu tự an ủi mình và Bộ Khê Khách: "Thật ra...Những thứ huyền diệu khó giải thích này cũng không thể tin hết được, mẫu hậu thường nói, làm nhiều việc thiện, trời xanh tự khắc an bài..."   Bộ Khê Khách cầm tờ giấy màu đỏ linh thẻ lên, mở ra, trước mắt trông thấy hai chữ to trên cùng: Thẻ vương.   Trong đầu hắn chấn động, vội vàng xem thẻ văn.   "Lương duyên túc đế, vốn dĩ đẹp đôi, kiếp trước kết tóc, kiếp này gần nhau, thần tiên quyến lữ, nắm tay đến bạc đầu. Có tên trên đá nhân duyên, kim phong ngọc lộ vui mừng tương ngộ."   Bộ Khê Khách hít sâu một hơi, giơ thẻ nhân duyên trong tay lên, quay đầu cười nói: "Tình Lan, là thẻ vương! May mắn nhất!"   Tình Lan: "Có thật không?"   Nàng vừa mới trải qua lo lắng không yên, kích động chạy tới nhận lấy thẻ văn, xem nhiều lần, hai mắt đẫm lệ trong suốt, ôm Bộ Khê Khách.   Bộ Khê Khách nói: "Ta biết ngay mà."   Hắn cười nói: "Vén khăn hỷ lên, nhìn thấy cô nương trong mộng, chắc chắn là nhân duyên tốt nhất..."   Tình Lan ôm hắn khóc òa lên.   Bộ Khê Khách mỉm cười vuốt tóc nàng, nhỏ nhẹ nói: "Tiểu cô nương khóc cái gì, chuyện tốt như vậy, chúng ta nên vui mừng..."   Hắn nhớ tới lời Tô Đông Ly nói, cười nhạt một tiếng, khe khẽ vỗ nàng, hôn lên tóc nàng, dịu dàng nói: "Ta biết rồi... Cảm ơn nàng, Tình Lan."   Tình Lan khóc xong, lại cảm thấy xấu hổ, gò má đỏ bừng, ngồi trên thềm đá ở hậu viện miếu thần, bưng ly trà nóng Bộ Khê Khách pha cho nàng, nghe Bộ Khê Khách kể lại nguồn gốc của miếu thần này.   "Nói tóm lại, nơi này thờ cúng tiên nhân, những thứ khác không nói, nhưng nhân duyên là linh nghiệm nhất." Bộ Khê Khách nói, "Trước khi đến, trong lòng ta có cảm giác, chúng ta nhất định có thể rút trúng thẻ nhân duyên tốt nhất, ít nhất cũng phải là thẻ thượng... Không ngờ, Hồ Thần lại bất ngờ cho chúng ta quẻ thăm này."   Tình Lan hít mũi một cái, hỏi: "Bộ Khê Khách, lúc trước chàng nói...Sau khi cầu xin Hồ Thần, sẽ có được hài tử thông minh lanh lợi sao?"   Nếu Bộ Khê Khách là một con hồ ly, lúc này lỗ tai đã sắp dựng lên rồi.   Hắn quay đầu, vẻ mặt mong đợi nói: "Tiểu nương tử có ý gì? Là... muốn cùng Bộ mỗ sinh một hài tử thông minh lanh lợi sao? Nơi này có sương phòng, không bằng..."   Tình Lan tức điên: "Ta chỉ đột nhiên nhớ tới nên hỏi một chút thôi! Chàng nghĩ đi đâu vậy!"   "Ta nói thật." Bộ Khê Khách chỉ vào sương phòng đơn sơ ở hậu viện, nói: "Ở đây có chỗ nghỉ chân, nếu nàng muốn, hai ta sẽ chăm ấm đệm êm ở đây, chào đón hài tử thông minh lanh lợi của chúng ta."   Tình Lan đặt chén trà xuống, đứng lên, sửa sang lại váy một chút, khẽ nói: "Đừng mơ, mặt dày!"   Bộ Khê Khách cười ha ha, ôm nàng xoay một vòng.   "Cô nương tốt của ta..." Hắn giống như đang nâng niu trân bảo của thế gian, mỉm cười, ôm nàng lên cao, "Ông trời ban cho ta một cô nương tốt."   Tình Lan ôm cổ hắn, trái tim khẽ động, chủ động hôn hắn.   "Tướng quân... Có phu quân như tướng quân bầu bạn cả đời, là kiếp trước Tình Lan đã tu được phúc đức."   Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, có nương tử như nàng, là may mắn của Bộ Khê Khách ta."   Lúc hoàng hôn, phu thê hai người vui vẻ xuống núi, lúc đi ngang qua phiên chợ nhỏ ở ngoại ô, Tình Lan hiếu kỳ nói: "Ở đây đang làm gì thế? Náo nhiệt như vậy."   "Chợ ở Nhã Minh thành, trời lạnh, bán một ít lông, da các loại động vật sưởi ấm qua mùa đông." Bộ Khê Khách, "Nàng muốn xem một chút không? Còn có bán đồ chơi nhỏ đấy, thích có thể mua."   Tình Lan gật đầu nói được, kéo tay Bộ Khê Khách lần lượt ngắm từng sạp hàng rong.   Đến chỗ bán sách, lão bà bán hàng nhiệt tình chào mời nói: "Muốn xem sách gì?"   Tình Lan mới lạ nói: "Tùy tiện xem thử..."   Lão bà thần thần bí bí nói: "Vừa vặn có một chồng sách trong phòng hay, hai vị là người mới có cần không?"   Bộ Khê Khách nghe thấy hai chữ trong phòng, nhíu mày, nhìn về phía Tình Lan.   Thịnh tình không thể từ chối, Tình Lan hỏi: "Trong phòng sao? Là sách gì?"   Lão bà kéo dưới xe ra một ngăn sách, kính đáo đưa cho Tình Lan hai quyển: "Sách hay, sách hay."   Bộ Khê Khách chắp tay sau lưng, đến gần xem.   Chỉ thấy trên bìa sách viết mấy chữ lớn: 《 Sổ tay thanh tao thoát tục mất hồn 》, 《 Ngọc thể trong lòng tình lang 》. . .   Tình Lan: "..."    Tình Lan: "A! !"   Lão bà: "Cầm lấy đi cầm lấy đi, chỗ ta còn có 《 Đóa hoa mềm mại ngâm sương 》, có muốn ta lấy ra luôn không?"   Bộ Khê Khách nhẹ giọng khụ một tiếng, nói: "... Lấy đi."   Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chúng ta có thể thấy thấy tương lai học tập sinh hoạt của Tiểu Bộ và Tình Lan rồi ~   Ps: Ừ, mọi người đã nhìn ra, Oanh Ca chú ý Tiểu Bộ như vậy thật ra là bởi vì, dựa theo suy nghĩ truyền thống của nữ nhân ở hoàng cung, nàng cảm thấy mình có khả năng được phò mã nạp làm thiếp.   Tuy nhiên, Tiểu Bộ vò đầu: Ta lại không thích ngươi, ta cũng không phải người trong hoàng cung, tại sao ta phải nạp ngươi? Thật sự không hiểu nổi.jpg   Chúng ta có thể hy vọng sau khi phát hiện Oanh Ca để ý Tiểu Bộ, cảnh tượng Tình Lan nổi máu ghen, sức chiến đấu tăng vọt (kích thích bình giấm chua vô địch kiếp trước 233333, kiếp trước kiếp này tạo ra giấm chua.)