Hẹn ngày gặp lại
Chương 6
Sau chuyến bay dài, cuối cùng cũng về đến Bắc Kinh.
Bây giờ Bắc Kinh là buổi trưa, cô nhìn anh, cũng đã rất lâu rồi cô mới đứng cạnh anh gần như vậy, có lẽ trong mơ cũng chẳng dám nghĩ đến.
Sau đi ra đến sảnh sân bay, Lâm Khả Nhi cảm thấy có chút chưa quen.
Cô nói: “Thành Đông, em phải đến công ty, anh có việc thì cứ xử lý đi nhé” Cô nói nhỏ
“Về nhà đã” Anh nhìn cô nhàn nhạt
“Về nhà á?” Cô ngạc nhiên hỏi, mang theo chút lo lắng
“Ừm, về Kim Thành Hoa”
Lúc này cô mới thấy điều mình lo lắng là đúng, anh định dẫn cho về gặp bác Mạc.
“Anh chắc chứ?” Cô nhìn anh
“Em yên tâm, anh sẽ không để em chịu thiệt” Anh nở nụ cười nhẹ.
“Không đâu nhé, em mà chịu thiệt, em sẽ về Úc định cư hẳn, chắc chắn sẽ không quay lại Trung Quốc”
Thật ra, ba mẹ cô đều là hoa kiều, tự nhỏ gia đình cô đã định cư ở Úc, nhưng vì ông bà ngoại vẫn ở Trung Quốc, với lại họ cũng muốn cô được lớn lên và học tập để không bị quên mất nguồn cội, thế nên từ bé Lâm Khả Nhi đã ở Bắc Kinh với ông bà.
Mà ông cô là cựu thứ trưởng, còn bà là quân y xinh đẹp nức tiếng hồi đó, vì thế nên cô cũng thừa hưởng chút gen này của ông bà.
Còn về gia đình anh, khá là kín tiếng chủ yếu thiên về lĩnh vực thương trường, mà trước lúc cô quen biết anh, anh đã có hôn ước từ nhỏ với Cẩn Nghệ, mãi đến lúc cô gặp mẹ của Cẩn Nghệ cô mới biết, đó là cuộc hôn nhân thương mại giữa nhà họ Mạc và nhà họ Cẩn, vì gia đình kinh doanh nên cần có sự hỗ trợ vì vậy hôn nhân thương mại đã không còn quá xa lạ, quan trọng là hai gia đình đã hợp tác từ rất lâu rồi, mà gia đình cô thì không chuyên về lĩnh vực kinh doanh nên không có tiềm lực lớn mạnh bằng. Điều đó cũng dẫn đến việc phản đối từ phía ba mẹ anh.
Vừa lúc, xe đến đón hai người.
Trên xe, thật sự yên tĩnh, anh nói tiếp chủ đề vừa nãy.
“Em có muốn lấy đồ qua không?”
“Đồ gì cơ?” Cô thắc mắc hỏi anh.
“Qua nhà riêng của anh”
Nội tâm của cô bây giờ đang gào thét, cái tiến triển nhanh hơn cả tên lửa, sau bốn năm gặp lại, cũng chưa xác định là quay lại mà anh đã muốn ở chung rồi á?
“Anh nghĩ em nghe lời anh như trước sao, chúng ta còn chưa nói rõ ràng đấy nhé, này anh còn liên lạc với cô ta cơ?” Giọng nói chứa ba phần bực tức.
Mạc Thành Đông”...” nghe những lời này, bất giác anh lại nhớ đến trước kia, mỗi khi ghen cô đều như thế, nhưng chưa bao giờ giận dỗi, mè nheo với anh, anh cười nhạt.
“Cô nào?” Anh giả vờ chọc ghẹo cô.
“Còn lâu mới nói” Sau đó cô quay lưng sang, có vẻ khá buồn bực, còn anh thì cứ cười mãi thôi.
Qua mấy phút sau, xe đã đi đến chung cư Z, Lâm Khả Nhi lề mề bước xuống xe.
Đây là lần đầu tiên cô đến đây, cách bày trí ở đây khá hiện đại và thuận mắt.
“Thành Đông, tối nay em muốn nghe anh nói về bốn năm qua anh đã làm gì?” Cô ngước mặt lên nhìn anh.
“Làm chuyện chính đi đã” Anh khẽ nói
Truyện khác cùng thể loại
41 chương
10 chương
9 chương
90 chương
1666 chương
120 chương
480 chương