Quỷ y ngước nhìn tôi, tôi thấy đôi mắt của ông ta to như hai chiếc chuông đồng. “Chậc chậc, bị thương đầu lưỡi à, cái này không dễ trị đâu..” Khi thấy biểu cảm khó xử của quỷ y, Tiết Xán không nói gì mà lấy ra một xấp tiền đặt trên quầy. Mắt tôi trợn ngược. Ban nãy Tiết Xán tới ngân hàng lấy tiền, tôi cứ tưởng hắn lấy tiên âm phủ, không ngờ lại là nhân dân tệ. Wow wow, sao tôi không phát hiện cái tên hồn ma này thực chất là đại gia nhỉ? Quỷ y thấy xấp tiền đó thì sáng mắt lên, tay ông ta sờ sờ rồi bỏ toàn bộ tiên vào túi, sau đó sửa lời nói: “Đúng lúc chỗ tôi có một ít thuốc, đại nhân Tiết Xán cứ yên tân, vết thương của phu nhân ngài sẽ được chữa khỏi ngay lập tức. Tiết phu nhân, đi theo ^x” Tôi. Quỷ y nói rồi dẫn tôi đi lên chiếc cầu thang kếo kẹo kia. Phòng ở tầng hai còn mờ tối hơn cả tầng một. “Mời ngồi” Quỷ y chỉ vào một cái ghế. Sau khi tôi ngồi xuống, ông ta lấy một chiếc đèn dầu và đặt nó lên cái bàn nhỏ bên cạnh tôi. “Há miệng” Tôi ngoan ngoãn há miệng. Quỷ y nhét một miếng bông gòn vào miệng tôi. Lúc này tôi mới phát hiện bàn tay của ông lão này không có thịt, chỉ có xương trắng. Nhưng đôi bàn tay xương trắng ấy cực kỳ nhanh nhẹn, nó nhanh chóng điều chỉnh vị trí của miếng bông gòn trong miệng tôi. Cũng không biết quỷ y đang làm gì mà tôi đột nhiên cảm thấy vết thương vừa được Tiết Xán câm máu lại bắt đầu chảy máu, mùi máu tươi tràn ngập trong miệng tôi. Khi máu của tôi chảy ra, tôi thấy quỷ y bỗng ngây người và nói một cách khó tin: “Cô… cô là bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi ư?” Bây giờ tôi đã quen với sự kinh ngạc của mọi người, vì miệng đang ngậm bông gòn không thể nói chuyện nên tôi gật đầu. Tôi thấy trong đôi mắt đáng sợ của quỷ y lóe lên chút sắc thái kỳ lạ. Tôi không khỏi sợ hãi. Quỷ y không nói thêm gì mà chỉ lấy một ít thảo dược từ bên cạnh, sau đó nghiền nát chúng trong lòng bàn tay, cẩn thận lấy miếng bông gòn trong miệng tôi ra rồi bôi thuốc. Ông ta không ngừng lẩm bẩm, tôi nhanh chóng cảm nhận được thảo dược đang hòa tan trên vết thương của tôi. Cùng lúc đó, máu từ vết thương ngừng chảy. “Xong” Quỷ y đứng thẳng dậy. Tôi cảm nhận thử vết thương ở đầu lưỡi thì phát hiện nó đã lành. “Cảm ơn quỷ y” Tôi nói. “Cô không cần cảm ơn tôi mà nên cảm ơn bản thân mình. À, tiền này trả lại cho cô” Quỷ y nói một câu khó hiểu rồi nhét tiền vào tay tôi. Tôi ngạc nhiên. “Nhưng đây là tiền khám bệnh..” “Không cần, tôi đã lấy được thứ tốt hơn số tiên khám bệnh này” Quỷ y cười toe toét với tôi bằng ánh mắt kỳ lạ. Tôi chẳng hiểu gì cả. Trước khi hỏi quỷ y có ý gì, tôi đã thấy ông ta lấy ra một chai thủy tinh và cẩn thận bỏ bông gòn thấm máu của tôi vào. Tôi bỗng rùng mình. Quỷ y lấy máu của tôi để làm gì? Lẽ nào “thứ tốt hơn tiền khám bệnh” mà ông ta nói là máu của tôi ư? “Quỷ y, ông..” Tôi không nhịn được mà mở miệng. Quỷ y quay sang nhìn tôi và đột nhiên cười khặc khặc. “Sao vậy, thấy lạ à? Cô đang nghĩ vì sao một con cương thi già như tôi lại coi máu của cô là bảo bối, trong khi nó là khắc tinh của quỷ phải không?” Tôi gật đầu. Quỷ y cười càng vui vẻ hơn và lộ ra hàm răng bị rớt một nửa của mình. “Nếu là máu của người có mệnh cách cứng cỏi bình thường, thì nó thực sự chỉ là khắc tinh của quỷ. Nhưng cô không chỉ có mệnh cách cứng cỏi, mà còn là một cô gái có bát tự thuần âm” Tôi càng nghe càng hoang mang: “Tôi không hiểu ý của ngài” “Nói cách khác, là một người có mệnh cách cứng cỏi, máu của cô vốn nên tràn đầy dương khí và khắc ma quỷ. Nhưng bát tự thuần âm và giới tính đã khiến máu của cô nhiều âm khí hơn, vì vậy chỉ cần được xử lý đúng cách, máu của cô sẽ không còn là khắc tinh nữa mà là đồ bổ tốt nhất dành cho ma quỷ” Khi quỷ y nói lời này, trong mắt ông ta lộ rõ vẻ tham lam khiến tôi theo bản năng lùi lại một bước. Dường như thấy được sự sợ hãi của tôi, quỷ y lại cười. “Đừng sợ, có lẽ trên thế giới này, dù là người hay quỷ đều không có bao nhiêu kẻ biết vê sự đặc biệt trong máu của cô. Mà ông già tôi đây có gan cũng không dám động vào người phụ nữ của đại nhân Tiết Xán, vậy nên cô cứ yên tâm.” Dứt lời, quỷ y cẩn thận cất cái chai đựng máu của tôi. Sau khi cất kỹ, ông ta xoay người và hơi ngạc nhiên khi thấy tôi vẫn đứng đó. “Cô nương, sao cô còn ở đây?” Tôi chân chừ nhìn quỷ y một lúc rồi nói: “Quỷ y tiền bối, tôi muốn hỏi, ông nói máu của tôi sẽ là đồ bổ cho ma quỷ sau khi được xử lý đúng cách, tôi muốn biết, đồ bổ này là gì?” Quỷ y cười âm trầm: “Theo ghi chép trong sách cổ, sau khi máu của cô được xử lý đúng cách thì một giọt cũng có thể khiến quỷ tăng cường quỷ khí và tu vi. Trong sách còn nói, nếu hút sạch máu của cô sẽ phát sinh điều kỳ diệu” Lòng tôi rét lạnh. “Điều kỳ diệu gì vậy?” Quỷ y nhìn tôi một cách sâu xa. “E là không có ai biết. Dù sao nữ tử có bát tự thuần âm, mệnh cách cứng cỏi cũng thuộc dạng nghìn năm hiếm thấy, xưa nay chưa một ai từng hút sạch máu của một nữ tử như vậy. Có lẽ có người biết, nhưng ông già tôi đây thực sự không biết” Tôi có thể thấy rằng quỷ y không gạt tôi. Lúc trước khi ở cô nhi viện, lời nhắc nhở của linh hồn dì Hoàng đột nhiên vang lên trong đầu tôi… Anh ta chỉ muốn lấy máu của cháu. Ban đầu tôi còn thắc mắc vì sao lại có người muốn lấy máu của tôi. Chẳng lẽ là lý do này? Tôi ngơ ngác đi xuống cầu thang, trong đầu nhanh chóng sắp xếp lại những việc đã xảy ra trong mấy ngày nay… Đa số những chuyện gần đây đều liên quan tới người nhà họ Ninh. Hình như người nhà họ Ninh có hai mục đích. Một là thi triển thuật hồi hồn, hai là bắt tôi. Lẽ nào lý do bắt tôi là vì máu của tôi? Vậy, người đàn ông mà dì Hoàng nói có phải là người nhà họ Ninh không? Tôi nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này… Dì Hoàng nói sau khi chết dì ấy mới nhìn thấy người đàn ông đó, làm thế nào mà người nhà họ Ninh có thể đến cô nhi viện? Tôi bất giác nghĩ tới Tiết Xán. Không thể. Nếu Tiết Xán muốn lấy máu của tôi thì quá dễ dàng, cần gì phải cứu tôi nhiều lần như Vậy. Hay là… Như quỷ y nói, anh ta cũng không biết sau khi uống cạn máu của tôi sẽ xảy ra điều gì nên mới tạm thời nuôi tôi? Chẳng lẽ thứ anh ta vẫn luôn bảo vệ là máu trong người tôi, chứ không phải là con người của tôi ư? Ý nghĩ khủng khiếp này xuất hiện trong đầu, tôi không khỏi phát lạnh cả người. “Đã điều trị xong rồi hả?” Khi tôi đang suy nghĩ lung tung, giọng Tiết Xán đột nhiên vang lên bên tai khiến tôi hoảng sợ đổ mồ hôi lạnh. Tôi ngước lên mới thấy mình đã vô thức đi xuống tầng một, Tiết Xán đang đợi tôi. “Ừm” Tôi không dám nhìn Tiết Xán và thuận miệng đáp. Lúc này, hắn nhìn vào xấp tiên tôi câm trong tay. Hắn cau mày. “Sao nàng lấy lại tiên khám bệnh thế?” Tay tôi khẽ run lên.