Không biết là ai từng nói: “Thời gian lúc xót ruột không nhanh như mọi người tưởng tượng đâu.”Những lời này chính xác là nói xạo, đối với đám người Hạ Tả mà nói thời gian lúc này trôi chậm đến độ họ có thể tỉ mẩn đếm được từng giây. Lộ không chớp mắt nhìn chằm chằm phòng đẻ trước mặt, như thể để ngộ nhỡ có phát sinh chuyện gì thì ông sẽ là người phát hiện đầu tiên vậy. Hạ Tả đứng cạnh ôm chặt lấy bả vai của Lộ, ánh mắt tuy rằng không dính mắt vào cửa phòng như vợ, nhưng nhìn cơ bắp căng cứng của ông cùng những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, ai cũng nhìn ra lúc này ông ấy đang sốt ruột lắm, thậm chí so với Lộ còn nghiêm trọng hơn. Từ lúc Kỷ Hiểu Ngạn vào phòng đẻ đã trôi qua nửa giờ, theo lẽ thường thì lúc này các y tá bên trong đã sớm báo cho người nhà bệnh nhân đi làm thủ tục nhập viện. Nhưng do bọn họ đã sớm hoàn thành thủ tục cho nên không có ai bước ra khỏi phòng cả. Nói cách khác, tức là từ lúc người được đưa vào phòng sinh, bọn họ không nắm được tin tức gì từ trong đó cả. Tiếng “Tíchtíchkengkeng” vang lên không ngừng, cùng với cõi lòng khẩn trương của mọi người, khiến cho không gian yên tĩnh xung quanh càng thêm nặng nề. Bỗng nhiên, từ xa vang lên tiếng bước chân chỉnh tề, át đi tiếng “Tíchtíchkengkeng” đặc trưng của bệnh viện khiến mọi người phiền loạn nọ. Tiếng bước chân nghe cái là biết là tiếng bước chân của người làm lính, mọi người chờ ở ngoài phòng sinh đều ngẩng đầu nhìn lại. Chỉ thấy đầu kia hành lang cuối cùng cũng xuất hiện cái người mà họ vẫn chờ mong. Cơ thể có sức bật phi phàm, mái tóc đen tuyền, đôi mắt thâm sâu, lông mi đen như mực, khuôn mặt lập thể như một bức tượng được chạm chổ tỉ mỉ. Leblan đang cau mày, điều này khiến cho gã có được thứ mà thời nay ít ai có, sự uy nghiêm. “Cha, ba ba, Tiểu Ngạn sao rồi?” Một lát sau mới đến nơi, câu đầu tiên Leblan nói chính là hỏi chuyện cùa vợ, cái vẻ như thể động đến bảo bối của anh ta. Vốn Leblan đã tới nhà Kỷ Hiểu Ngạn, nhưng chẳng thấy ai ở nhà, sau đó gã mới nghe lời Lộ lập tức chạy đến bệnh viện. Nhìn đứa con bình an trở về, khóe mắt Lộ hơi ướt, cuối cùng nó cũng bình an trở về rồi. “Vẫn đang trong phòng đẻ, bọn ba không biết chuyện bên trong.” Hoàn toàn cách âm, lại không có người truyền tin ra, lòng người nhà ai cũng nôn nao. Ngay khi Lộ nói những lời này. Cánh cửa đóng chặt bật mở, có vài vị bác sĩ đầu đầy mồ hôi đi ra. Leblan đã thoắt cái tiếp cận. Kéo áo bác sĩ. Vội vã hỏi han: “Tình huống của người bên trong sao rồi?” Bác sĩ nọ thấy áo bị kéo thì cho là không phải, ngữ khí bình tĩnh cấp tốc nói: “Gặp nguy hiểm, lúc sản phu tới đây, đứa trẻ cho bụng anh ta đã tiến vào sản đạo. Cho nên tình huống lúc này là: không thể mổ, chỉ có thể rặn đẻ. Tôi nghĩ anh ta muốn một trong mọi người vào cùng.” Nghe thấy mổ đẻ, người đứng ngoài ngu người tập thể, cơ thể Leblan khẽ lung lay. Nhưng sau khi đứng vứng lại, gã lập tức vọt vào phòng sinh như một mũi tên. Vượt qua cửa lớn, đập vào mắt là cảnh Kỷ Hiểu Ngạn nằm trên bàn mổ. Vây xung quanh em ấy là vài vị bác sĩ. Thậm chí còn có hai nữ bác sĩ. Kỷ Hiểu Ngạn bụng lớn, mở rộng hai chân, sắc mặt tái nhợt, thở dốc rất mạnh. Mồ hôi chảy ra đầy người, như thể vừa được vớt từ dưới nước lên. Leblan cố không ăn dấm, nhanh chân lại gần, ngơ ngác nhìn cái nơi hai người dùng để hoan hảo, lòng đột nhiên thấy khủng hoảng. Thai nhi thật sự có thể đi ra từ nơi này sao? Nơi đó nhỏ hẹp như vậy, thật sự có thể khuếch trương đến độ đủ cho thai nhi đi ra sao? Hơn nữa, lần sinh nở này khiến sự đau đớn càng nhiều. Sự khổ sở hơn cả cái chết đó, chỉ có phụ nữ mềm dẻo mới có khả năng chịu đựng, đàn ông dù sao cũng khuyết thiếu sự nhẫn nại với loại khổ sở lâu dài này. Nghĩ đến cái nơi nam tính vốn không thể sinh sản được, lòng Leblan càng thêm khủng hoảng. Lúc này Kỷ Hiểu Ngạn đã đau đến độ không nói nên lời. Phút giây này hắn chỉ có một hy vọng duy nhất là nhanh chóng chấm dứt sự khổ sở này. Cố chịu đựng, cái họng đã sớm khàn đặc thấp giọng giục: “Nhanh lên…Nhanh lên…Mau đưa nó ra đi”, nói ra được những chữ cuối cùng, còn mang theo vài phần nức nở. “Cậu Kỷ, dùng sức, mau dùng sức, đứa nhỏ sắp ra rồi. Mạnh nữa lên.” Căn bản không có khí lực thì biết làm sao? Kỷ Hiểu Ngạn cười khổ trong lòng, cố nén sự đau đớn, cái miệng mở rộng, vẻ mặt trắng bợt nay dần trở nên mê mang. Tay kéo khăn mặt bác sĩ đưa cho, Kỷ Hiểu Ngạn vô lực nhìn xuống phía dưới…., nhưng ngay lúc hắn vừa cúi đầu nhìn, đã thấy Leblan đang vội vàng tiến lại gần mình. Đây là, hắn vừa thấy Leblan đã nhịn không được òa khóc, vừa khóc vừa mắng: “Đều tại anh, tại anh hết, tôi không sinh nữa, không sinh nữa…” Nghe thấy thế, lòng Leblan nhói đau. Đi qua đó, lấy khăn mặt Kỷ Hiểu Ngạn đang nắm chặt trong tay ra, đặt tay mình vào. Tay còn lại không ngừng vuốt đầu em ấy, miệng nhẹ giọng an ủi. “Á——”, trong bụng lại quặn lên một trận, Kỷ Hiểu Ngạn vô pháp kìm được tiếng kêu thảm thiết. Nắm chặt tay, cơ thể giật nảy về phía trước rồi vô lực rơi xuống, tay Leblan nháy mắt xuất hiện một dấu tay đỏ sẫm. “Anh tránh ra, đưa khăn cho em.” Nhịn đau, Kỷ Hiểu Ngạn thấy Leblan bị mình làm bị thương. Khó khăn đòi anh ta trả lại khăn mặt cho mình. Leblan không động đậy, nhìn cái người trước mắt đến giờ phút này vẫn cố chấp với mình đến vậy, Leblan đột nhiên rất muốn khóc. Vì sao kiếp trước mắt mình lại mù đến thế, vì sao trước đây mình lại vô dụng đến vậy, vì sao kiếp trước mình lại như thế…. Cúi đầu, Leblan không để ý đến sự giãy dụa của Kỷ Hiểu Ngạn, nhẹ nhàng hôn xuống. Nhắm mắt lại, chất lỏng nóng rực rơi xuống khuôn mặt lạnh như băng của Kỷ Hiểu Ngạn, chảy vào đôi mắt mỏi mệt của hắn. Nước mắt của Leblan? Kỷ Hiểu Ngạn ngơ ngẩn. Leblan mà cũng khóc sao, anh ấy khóc vì mình, tại sao… Nhưng nhanh chóng, một cơn đau khác ập đến khiến hắn không rảnh nghĩ đến những chuyện này. “A…” Kêu to một tiếng, đôi mắt Kỷ Hiểu Ngạn không tự giác mở lớn ra, nhìn đèn phẫu thuật trên cao, môi dưới cắn bật cả máu. Một bác sĩ khác cầm dao phẫu thuật lui ra. “Mấy người.” Nhịn không được tức giận, khí tức xung quanh Leblan tản ra mãnh liệt, ánh mắt nhìn vị bác sĩ nọ đầy sát khí, không như muốn giết quách cô ta đi. “Nếu không cắt sản đạo, anh chờ lát nữa một xác ba mệnh đi.”, bác sĩ chuyên nghiệp không để ý đến ánh mắt giết người của Leblan, việc nên làm thì phải làm. Mới nãy mình còn cảm động anh ta quyết đoán. Cái hôn vừa rồi đã hấp dẫn sự chú ý của Kỷ Hiểu Ngạn, cô mới có thể nhân cơ hội xuống tay, cắt sản đạo cho thai nhi căn bản không thể dùng thuốc tê, vì làm vậy sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ. Nhưng tâm lý dựng phu lúc này loạn vô cùng, sơ ý sẽ dẫn đến nguy hiểm, thời cơ vừa rồi vô cùng tốt. “Tôi không sinh nữa, không sinh nữa, a a…” Nếu nói vừa rồi Kỷ Hiểu Ngạn chỉ gào thét, thì lúc này là khóc rưng rức. Ánh mắt hắn nhìn về phía Leblan đầy ý van lơn. Vươn tay, tựa như muốn anh đưa mình ra ngoài. Khống chế ý muốn vươn tay đáp lại, Leblan nhẫn tâm từ chối, lắc lắc đầu. “Đều tại anh, đều tại anh.”, cảm giác thân dưới mình không ngừng chảy máu, Kỷ Hiểu Ngạn sợ hãi, miệng không ngừng lặp đi lặp lại những lời này. Thân dưới của hắn đau rát vô cùng, cảm giác một vật thể khổng lồ từ một chỗ bí ẩn nào đó đang trượt ra, theo sự gắng sức của hắn không ngừng hướng ra ngoài, sau đó lại rụt trở về. Ra ra vào vào nhiều lần. “A…” Sự đau đớn chưa từng có đánh úp lại từ dưới thân, Kỷ Hiểu Ngạn mơ hồ nghe thấy có người vui sướng ghé vào lỗ tai hắn nói gì đó. “Leblan… Leblan ơi…” Kỷ Hiểu Ngạn đau đến độ ý thức hỗn loạn, lúc này chỉ biết nắm chặt lấy cái tay đang nắm tay mình, vừa sợ vừa mệt thấp giọng gọi. “A…”, cơ thể cuối cùng bộc phát ra sức lực mạnh mẽ, hắn cảm giác vật lạ nọ cuối cùng cũng ra khỏi cơ thể mình, trên người thoải mái vô cùng, thở hồng hộc nằm im trên giường, há miệng mà thở. Ý thức mỏi mệt, giống như muốn ngủ. “Y Y, mau tiêm thuốc cho dựng phu, làm dựng phu tỉnh lại.” Trong mơ mơ màng màng, Kỷ Hiểu Ngạn nghe thấy bác sĩ nói vậy. Sau đó một vật nhọt sắc bén lạnh như băng đi vào người mình. “Ưm…”, đầu óc thanh tỉnh không ít sau khi thuốc lạnh như băng đi vào, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn lại sắp khóc. “Còn có một đứa nữa, không thể ngủ a…” “Dùng sức, lại dùng lực, sắp ra rồi, thấy đầu rồi.” Bác sĩ không ngừng ghé lỗ tai hắn lặp đi lặp lại. Kỷ Hiểu Ngạn hít sâu một hơi, hoặc không làm, hoặc làm mà đã làm phải làm đến cùng, dù sao đã đau sẵn rồi, thừa dịp này mình trả hết nợ ân tình luôn, Kỷ Hiểu Ngạn bắt đầu dùng sức. “A…” Sau đó dùng tất cả khí lực từ khi bú tí mẹ của mình. Đợt đau cuối cùng ập đến. Cảm giác như thể thân thể không còn là của mình nữa, trong sự đau đớn hắn cảm nhận được một vật lớn nào đó rời không cơ thể hắn. Người Kỷ Hiểu Ngạn thoải mái hơn không ít, ngất lịm đi. … … “Bác sĩ, bác sĩ, em ấy sao rồi?” Nhìn Kỷ Hiểu Ngạn sau khi sinh xong thì ngất xủi. Bộ dạng không hề nhúc nhích giống hệt như “trước đây” khiến Leblan run lẩy bẩy giơ tay đặt lên lỗ mũi hắn dò xét. “Không sao đâu, thoát lực thôi, dưỡng tốt là ổn thôi.” Bác sĩ đáp lại một hồi, đỡ đẻ đúng là không phải việc dành cho người làm, vẫn là giải phẫu tốt hơn. Nhưng nhìn hai đứa nhỏ nhăn nhăn hồng hồng trong tay mình, tâm bác sĩ đều mềm nhũn. Thấy Leblan khẩn trương lo cho vợ đến mức quên cả con mình, bác sĩ ôm con anh ta chậm rãi đến trước mặt anh ta chúc mừng. “Chúc mừng anh, phu nhân anh sinh cho anh hai đứa trẻ khỏe mạnh.” “Ừ.”, Leblan nhìn thoáng qua một cái rồi phất phất tay đuổi người. Sau đó ôm lấy Kỷ Hiểu Ngạn, đặt hắn lên xe đẩy y tá chuẩn bị, đi theo đường hầm chuyên dụng. Trong lúc đó, ánh mắt gã không hề nhìn hai đứa nhỏ trong ngực bác sĩ dù chỉ một lần. Lần đầu tiên gặp được một người làm cha như vậy đó, bác sĩ sợ run, nhưng lập tức tiêu tan. Trong lòng không khỏi cảm khái: Ấy chà. Bọn họ nhất định rất quyến luyến nhau! Vì thế đành phải tự mình và vài bác sĩ khác đặt đứa nhỏ lên xe bảo dưỡng, ra báo tin vui cho những người đang chờ ở ngoài!! Hết c89