“Được rồi! Được rồi! Tiểu Phong mau ra bảo ông nội đưa đến trường đi.” Có chút xấu hổ kéo quần áo bị con vạch lên xuống, Kỷ Hiểu Ngạn mặt đầu hắc tuyến vươn tay, bắt lấy vai thằng nhỏ, đẩy nó ra xa. “Không đi!” Tiểu Phong ngẩng đầu, nhưng khi nó vừa nhìn thấy ánh mắt của ba ba mình, hai má phình ra, le lưỡi, hiểu được mình phải lập tức rời khỏi đây ngay, bây, giờ. “Được rồi! Ba ba, con đi.” Có chút lưu luyến không rời lại hôn bụng Kỷ Hiểu Ngạn một cái, Tiểu Phong sờ soạn cái cục đặc biệt nổi lên trên bụng hắn một hồi, bộ dạng đúng chuẩn anh cả thương yêu các em. “Em trai em gái ở nhà ngoan nhá, anh hai đi học đây, đừng quấy ba ba đấy! Nhớ là phải chờ anh về đó.” “Được rồi, ông nội con đang chờ đấy!” “Biết rồi, biết rồi, ba ba đáng ghét.” Tiểu Phong không vui ngẩng đầu đứng dậy từ bụng Kỷ Hiểu Ngạn, bực bội liếc mắt nhìn Kỷ Hiểu Ngạn một cái, bĩu môi phun ra một câu “đáng ghét” thì cố ý phát ra một tiếng “Bịch ——” rồi chạy mất. Ai…, đứa ngốc này. Một Tiểu Phong đã vần mình phát mệt rồi, lại thêm hai đứa hỗn thế ma vương này nữa, liệu mình sống nổi không đây? Không nên trách Kỷ Hiểu Ngạn nói đứa nhỏ trong bụng là hỗn thế ma vương. Cái bụng nhúc nhích suốt ngày không ngừng có thể xác minh rằng cái suy nghĩ —— nhóc con sinh ra chắc chắn không phải hỗn thế ma vương, xin lỗi nha, suy nghĩ đó tuyệt đối —— sai rồi ╮(╯╰)╭ “Cộc cộc cộc” “Mời vào!” Hạ Tả mở cửa tiến vào. Nhìn thấy người vốn đang đưa Tiểu Phong đến trường lại xuất hiện ở đây, Kỷ Hiểu Ngạn có chút ngạc nhiên. “…” Kỷ Hiểu Ngạn vừa nhìn Hạ Tả liền mở miệng, nhưng lại chẳng thấy nói gì, động tác hệt như bị đóng băng. Sau đó hắn ngậm miệng lại. Quả nhiên xưng hô thế nào, vẫn có chút khó khăn. Giống như nhìn thấu sự khó xử Kỷ Hiểu Ngạn, Hạ Tả cũng không ôm tâm tình muốn đùa giỡn con dâu giống vợ mình. Đúng thế, con dâu. Hả Tả vẫn tin rằng, chỉ cần Leblan nguyện ý, Kỷ Hiểu Ngạn nhất định sẽ là con dâu của mình. “Hiểu Ngạn, cha muốn về nhà Everitt một chuyến.” “A!” Vốn là muốn nói gì đó, nhưng Kỷ Hiểu Ngạn phát hiện, mình lúc này giống như không thể nói được lời nào. Chỉ miễn cường “A” một tiếng, sau đó không có đề tài nào để nói nữa. “Đưa Phil đến trường xong cha sẽ lập tức về đó, đến lúc đó sẽ có người đến thay.” “Vâng.” Đối mặt với Hạ Tả bất luận diện mạo hay tính cách đều giống hệt Leblan, Kỷ Hiểu Ngạn thật sự không tìm ra đề tài để nói chuyện với ông ấy, vì thế những từ đơn bắt đầu nối đuôi nhau chạy ra. Nhưng mà khác hoàn toàn với Kỷ Hiểu Ngạn chính là: Hạ Tả có rất nhiều điều muốn nói với Kỷ Hiểu Ngạn, nhưng lời đến miệng rồi ông lại chẳng thể mở miệng nói ra được. Bản thân ông vốn là người không thích nói chuyện, hơn nữa cũng không có quan hệ thân thiết gì với con dâu, thậm chí ông còn nhận ra được dường như con dâu cũng chẳng thích chuyện trò với mình…, cũng đau lòng chứ. Bởi vậy trong lòng núi băng rất buồn rầu a! “Cha đưa Phil đến trường.” Những lời kia lần sau lại nói vậy, luôn luôn cơ hội. Tuy là nghĩ như vậy, nhưng Hạ Tả vẫn cau mày rời đi. Nhìn bóng Hạ Tả rời đi, Kỷ Hiểu Ngạn nhớ tới một người cũng có bóng dáng giống hệt như vậy. Đột nhiên, đứa nhỏ trong bụng đạp hắn một cước thật mạnh, sự đau đớn đã kéo lại tinh thần của hắn từ trong trầm tư. “Hai đứa nhóc này, cả ngày chỉ biết gây sức ép cho ba ba.” Có chút bất đắc dĩ nói với cái bụng. Đây mới thực sự là cái khổ nhất! Không biết có phải là do mang thai song sinh hay không, Kỷ Hiểu Ngạn cảm thấy phản ứng mang thai lần này khiến cho hắn vô cùng ăn không tiêu. Hơn nữa hai nhóc con này ngày nào cũng “tiếp đón” cái bụng hắn khiến cho hắn càng thêm hận Leblan hơn, nếu không có cái tên đầu sỏ đó, mình sao có thể… Nhưng đúng vào lúc này, tiếng “Tích tích, tích tích, tích tích” vang lên. Tin nhắn? Ai? Mang theo nghi vấn, Kỷ Hiểu Ngạn mở quang não của mình ra, phát hiện tin nhắn đến từ một ID quang não hoàn toàn xa lạ. Muốn biết Leblan ở đâu? Hãy nói cho người giám hộ. Bởi tin nhắn này, Kỷ Hiểu Ngạn ngay lập tức nghĩ tới Leblan đang mất tích. Có thể hay không, có thể Leblan thật ra không hề mất tích, mà bị giam giữ ở đâu đó hay không? Vậy anh ta có thể gặp nguy hiểm hay không? Nghĩ tới khả năng này, lòng Kỷ Hiểu Ngạn đều run rẩy, lo lắng cố gắng đeo giầy và nâng cái bụng đã lớn hơn quả dưa hấu của mình. Hắn chạy thật nhanh xuống phòng khách dưới lầu, mồ hôi không ngừng chảy ra trên mặt hắn. “Ba ba, ba ba.” Kỷ Hiểu Ngạn hoang mang rối loạn phát điên, hắn vội vàng gọi cái danh trước kia lên, nhưng chính hắn lại chẳng để ý tới. “Làm sao vậy?” Nhìn con dâu ngay cả giầy cũng chưa xỏ đàng hoàng đã chạy tới, cái bụng to lớn kia thiếu chút nữa va phải ghế dựa bên cạnh. Tim Lộ như muốn nhảy ra ngoài, cũng hoàn toàn không phát giác ra con dâu đã gọi cái tên mà mình vẫn luôn muốn nghe nó gọi. “Hô… Hô… Hô…” May mắn không đụng vào ghế dựa, vừa mới xuống khỏi cầu thang, đứng trước mặt Lộ, Kỷ Hiểu Ngạn ngay cả thở cũng khó khăn. “Làm sao vậy?” Lộ đỡ con dâu bụng mang dạ chửa ngồi xuống, có chút quái dị hỏi? “Leb…Leb….lan, có một….” Thở vẫn chưa thông, Kỷ Hiểu Ngạn không nói nữa, trực tiếp mở thư ra cho Lộ xem. Vẻ mặt của Lộ dần trở nên nghiêm túc. Nửa ngày sau, Lộ nghiêm túc nhìn Kỷ Hiểu Ngạn: “Chuyện này rất phức tạp, trước hết ba phải báo cho cha con biết đã, con mau về phòng đi, ba ra ngoài một chút.”, Kỷ Hiểu Ngạn vừa nghe mình phải về phòng thì bất mãn. Nhưng trong lòng hắn hiểu được, hiện giờ mình không giúp ích được gì, không về phòng thì muốn làm gì nữa? Nhìn tứ chi có chút sưng lên cùng cái bụng lớn, nhớ tới bản thân mới nãy chạy có chút xíu mà đã thở không ra hơi, Kỷ Hiểu Ngạn tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn quả thực không có khả năng giúp ích được việc gì, ai…. Lộ không phát hiện ra tiếng lòng của Kỷ Hiểu Ngạn, sau khi đỡ hắn về phòng. Ông mặc dù muốn ra ngoài ngay lập tức, nhưng vẫn không yên lòng. Đợi hai giờ, cho đến khi người hầu tới, mới rời đi. “Hạ Tả, giờ anh đang ở đâu thế?” “Nhà mình.” “Giờ em đến tìm anh.” “Ừ.” Nửa giờ sau, Lộ nhanh chóng bắt kịp chuyến tàu bay sớm nhất rời khỏi phố đặc biệt. “Anh đi đâu vậy?” Ireland vừa mới tiến vào phòng tác chiến đã bị những người xung quanh chất vấn. “Lấy tư liệu”, phất phất tư liệu trên tay, nhìn sự hoài nghi trong mắt mọi người, vẻ mặt Ireland vẫn như thể không có chuyện gì xảy ra. Nhưng bàn tay hắn giấu sau lưng đã lộ ra cả gân xanh lẫn tơ máu. “Lấy tư liệu gì cơ? Trung tướng Cù, chuyện này anh cũng dám kêu anh ta làm?” Một thượng úy danh hiệu quan nhân nhìn tài liệu trong tay Ireland rồi bất mãn nói. Hừ! Còn nói đi lấy tư liệu? Nói không chừng là đi yêu đương vụng trộm thì có! Thượng úy hừ lạnh trong lòng một tiếng. Cù Vân Tâm quét mắt nhìn vị thượng úy kia một cái, ánh mắt lạnh lùng không hề có sự bất mãn, nhưng sự uy nghiêm trong đó lại khiến vị thượng úy kia ngậm miệng lại. “Hội nghị bắt đầu.” Nghe thấy thế Ireland lập tức rời đi, không dám ở lại. Đây là do hắn tự biết thân biết phận, nếu ở lại thì những tin đồn sẽ khủng bố hơn nhiều, những người đó sẽ lại càng thêm bất mãn. Nhưng, Ireland hiểu họ. Quân đội liên bang liên tiếp thất bại, tình huống hiện tại nguy hiểm đến độ chỉ có trung tướng Cù Vân Tâm và thiếu tướng Catherine tài năng là có thể duy trì sự tỉnh táo. Nhưng cho dù những người chỉ huy cao nhất còn duy trì được đầu óc tỉnh táo, thì Ireland biết dựa trên tình cảnh này sẽ càng có nhiều tình báo đưa đến để giải thích nguyên nhân thất bại và chĩa mũi rìu về phía hắn để biện minh. Vốn tính huống không phải như thế, nhưng trong quân đội có rất nhiều lời đồn thất thiệt, khiến quân nhân đối đãi với hắn ngày càng tệ đi. Đúng ngoài phòng họp, Ireland không dám tránh đi, hành lang không có ghế, hắn bèn đứng đó đợi mấy tiếng đồng hồ, cho đến khi hội nghị chấm dứt. Sau khi hội nghị kết thúc, tướng lãnh đi về không ai thèm nhìn hắn mà đều trực tiếp đi lướt qua, có người thì nhìn hắn bằng ánh mắt đồng tình, thỉnh thoảng có vài “thiếu niên” trải qua kỳ trung nhị với hắn đi qua thì trừng mắt nhìn, giống như cái vị thượng úy kia. Tình huống như vậy, Ireland không hề ghét, đối với những ánh mắt đồng tình và lạnh như băng nọ, hắn tình nguyện đối mặt với sự phẫn nộ đó. “Phó quan Ireland, trung tướng Cù gọi anh.” Nghe thấy thế, Ireland thu hồi nét mặt, chỉnh trang lại quân phục rồi mới theo phó quan nọ đi vào. “Leblan bị trói.” “Anh có ý gì?” Vẻ mặt Ireland vốn đang cung kính nghe vậy thì khiếp sợ ngẩng đầu nhìn Cù Vân Tâm. “Cậu tự nhìn đi.”, sau đó Cù Vân Tâm vứt tư liệu trong tay đến trước mặt Ireland, nội tâm bị ngọn lửa tức giận do bị lừa gạt hừng hực thiêu đốt. Không thể nói rõ do nguyên nhân gì, lúc Ireland bị hoài nghi, Cù Vân Tâm tư tâm không đưa cậu ta đến bộ quân thẩm mà giữ bên người mình. Dù cho Ireland có một chút vấn đề, nhưng gã vẫn tin cậu ta vô tội. Cho đến nay vẫn là gã bảo vệ cho cậu ta, nào ngờ hôm nay, hôm nay cái phần tư liệu này cư nhiên khiến cho Cù Vân Tâm cảm thấy mình như một thằng ngốc, thế mà lại bị lừa? Cầm tư liệu trong tay xem, sắc mặt Ireland càng ngày càng kém, về sau trực tiếp biến thành màu xám trắng. Mà cái vẻ không thể tin nổi trên mặt vẫn chẳng hề phai đi. A! Những cái này quả thật rất cao minh, nhìn những thứ này, ngay cả bản thân hắn cũng thấy nghi ngờ không biết có phải mình đã thật sự làm những chuyện như vậy hay không. “Cậu định tự đi đến bộ quân thẩm, hay là…” “Anh tin tôi trong sạch sao?” Ireland cười lạnh nhìn chằm chằm vào mắt Cù Vân Tâm. Giống như có thể nhìn ra thứ gì đó từ ánh mắt của anh ta vậy. Nhưng đáng tiếc là, hắn chỉ nhìn thấy sự vô tình và lạnh lẽo như băng. “Phải hay không phải, bộ quân thẩm sẽ cho chúng ta đáp án.” Nhịn xuống sự xao động trong lòng, Cù Vân tâm thản nhiên nói. Đúng vậy, bộ quân thẩm sẽ cho ra một đáp án, đúng hay sai đều sẽ có một đáp án. Nơi đó có máy móc với kỹ thuật cao nhất có thủ đoạn đo lường cơ thể, đại não, thậm chí ký ức của con người. Nhưng, chỉ cần là người đã vào bộ quân thẩm, lúc trở ra cơ thể sẽ bị phá hủy. Mỗi lần kiểm tra hoàn thành, dẫu cho kết quả ra sao, anh cũng không thể tiếp tục đứng trong hàng ngũ quân nhân nữa, bởi vì một vài bộ phận của cơ thể anh do ảnh hưởng của quá trình đo lường sẽ trở nên teo tóp hơn so với bình thường. “Anh sẽ hối hận! Ha ha! Cù Vân Tâm, anh nhất định sẽ hối hận.” Im lặng đi về phía cửa lớn, nhưng trước khi ra khỏi cửa, Ireland đột nhiên quay đầu lại nở một nụ cười sáng lạn với Cù Vân Tâm, nhưng trong mắt hắn không có một chút ý cười nào cả. Nói xong, không chút lưu luyến, quyết tuyệt quay người bỏ đi, vừa đi vừa cười vang.