Hiển nhiên là tôi sẽ chẳng đời nào đi với hắn nếu như anh ta không thúc súng lục vào tôi, nhưng hắn đã làm thế nên tôi phải đi thôi. Tôi hơi sốc, cố gắng không nghĩ về những chuyện đang xảy ra. Lần này nghĩ về điều gì khác cho đến khi tiềm thức của tôi cảm thấy sẵn sàng đối mặt với chuyện này hiển nhiên cũng chẳng có tác dụng. Vào lúc tôi nhận ra hắn sẽ không bắn tôi trước mặt các nhân chứng - và vẫn còn hai người khác ở trong sở - thì đã quá muộn, tôi đã vào trong xe hắn mất rồi. Hắn để tôi lái xe trong khi hắn vẫn dí súng vào tôi. Tôi nghĩ đến chuyện đâm xe vào cột điện hay gì đó nhưng tôi lại chùn bước khi nghĩ đến việc bị tai nạn ô tô lần nữa. Cơ thể đáng thương của tôi mới chỉ vừa mới hồi phục. Tôi không muốn bị túi khí đập vào mặt lần nữa. Ừm, tôi biết, vết thâm chỉ là tạm thời nhưng vết súng là mãi mãi, nên có lẽ tôi đã không có lựa chọn đúng đắn nhất. Tuy vậy, để phòng trường hợp xấu nhất là phải lái xe đâm vào cột điện, tôi liếc xuống phía dưới bánh lái để chắc rằng túi khí vẫn ở đó. Chiếc xe là xe Chevrolet đời mới, nên tất nhiên nó có một túi khí rồi, nhưng sau cả tuần qua, tôi muốn kiểm tra lại lần nữa. Điều hài hước là tôi cảnh giác nhưng không sợ hãi. Xem mà xem, tôi đã hiểu điều chính yếu về Jason là hắn sẽ làm mọi thứ để bảo vệ hình ảnh của mình. Toàn bộ cuộc đời hắn được xây nên từ sự nghiệp chính trị, bầu cử và tham vọng của hắn. Làm thế nào mà hắn nghĩ có thể thoát được tội giết người khi ít nhất là hai người thấy tôi rời đi cùng hắn, tôi không biết nữa. Tôi lái xe theo hướng dẫn của hắn trong khi chờ đợi hắn nhận ra điều đó, nhưng không hiểu vì sao dường như hắn chìm vào thực tế xoay vần của mình. Tôi không biết hắn định dẫn tôi đi đâu; thực tế là dường như chúng tôi đang lái xe lòng vòng quanh thị trấn mà không hề có hướng cụ thể trong lúc hắn đang cố nghĩ ra nên đến nơi nào. Hắn bặm môi dưới, theo như tôi nhớ, đó là một thói quen khi hắn lo lắng điều gì đó. "Anh đã đội bộ tóc giả màu đen, đúng không?" tôi buột miệng hỏi. "Khi anh cắt dây phanh của tôi?" Hắn ném cho tôi cái nhìn bấn loạn. "Sao em biết?" "Người ta nhặt được mấy sợi tóc dưới gầm xe. Đội khám nghiệm đã tìm thấy chúng." Trông hắn hơi bối rối rồi gật đầu. "Ồ, đúng, anh nhớ là có bị mắc bộ tóc giả vào cái gì đó. Anh không nghĩ là tóc lại bị rơi ra vì anh không cảm thấy bị giật tóc gì cả." "Bây giờ họ đang kiểm tra danh sách những người mua tóc giả màu đen đấy." Tôi nói dối. Anh ta lại bối rối liếc nhìn tôi. Thực tế là cũng chẳng phải nói dối lắm. Khi Wyatt thấy máy tính tôi với chữ wig khoanh tròn, chắc chắn anh sẽ kiểm tra. "Mọi người thấy tôi đi cùng anh," tôi chỉ ra. "Nếu anh giết tôi, anh sẽ giải thích chuyện này thế nào?" "Anh sẽ nghĩ ra," hắn lầm bầm. "Cái gì? Làm sao anh có thể tiêu huỷ xác tôi được? Bên cạnh đó, họ sẽ nối anh vào máy phát hiện nói dối nhanh đến mức đầu anh quay mòng mòng cho coi. Thậm chí họ có không tìm đủ bằng chứng để bắt anh kiểm tra thì công chúng sẽ phá huỷ sự nghiệp của anh." Xem đi, tôi hiểu Jason mà; hắn ta luôn gặp ác mộng về những thứ có thể đe doạ sự nghiệp hắn ta. Và mặc dù hắn đã cắt phanh xe tôi, đơn giản là tôi vẫn không thể cho là hắn sẽ tự mình giết tôi. "Anh chỉ cần thả tôi ra," tôi nói tiếp. "Tôi không biết tại sao anh lại cố giết chết tôi - chờ một phút! Anh có thể đã cắt dây phanh của tôi nhưng chắc chắn là anh không bắn tôi Chủ nhật vừa rồi. Chuyện gì diễn ra ở đây thế này?" Tôi giật mình quay lại chăm chú nhìn hắn và chiếc xe lệch đi. Hắn chửi thề và tôi vội vàng chỉnh lại bánh lái. "Anh không hiểu em có ý gì," hắn nói, nhìn chằm chằm phía trước và quên mất việc dí súng đe doạ tôi. Thấy chưa? Jason không phù hợp với việc phạm tội. "Ai đó khác đã bắn tôi." Não tôi chạy đua và tất cả những mắt xích rời rạc được xâu chuỗi lại. "Vợ anh! Vợ anh đã cố giết tôi, phải không?" "Cô ấy ghen tuông một cách điên cuồng," hắn buột miệng. "Anh không ngăn cô ấy được, anh không thể nói lý lẽ với cô ấy. Nếu cô ấy bị bắt mọi chuyện sẽ hủy hoại anh, và cô ấy sẽ thế bởi vì cô ấy không biết cô ấy đang làm cái gì." Điều đó đúng cho cả hai người bọn họ. "Vì thế anh làm cái việc là tự mình giết tôi để cô ta không phải làm điều đó? Chặn trước cô ta?" "Kiểu như thế." Cảm thấy kiệt quệ, hắn cào bới mái tóc vàng của mình. "Nếu em chết, cô ấy sẽ ngừng ám ảnh về em." "Sao cô ta lại bị ám ảnh về tôi? Tôi hoàn toàn biến ra khỏi đời anh; đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với anh từ khi li dị." Hắn lầm bầm gì đó và tôi ném cái nhìn chăm chú về phía hắn. "Cái gì cơ? Nói to lên." Hắn luôn lầm bầm khi hắn cảm thấy sai trái về việc gì đó. "Có thể đó là sai lầm của anh," hắn lầm bầm, to hơn một tí. "Ồ? Sao lại thế?" Tôi cố nói giọng khuyến khích khi mà điều tôi thực sự muốn là đập đầu hắn xuống nền đường hay cái gì đó tương tự. "Khi bọn anh cãi vã, anh thường nói gì đó về em," hắn thú nhận, và giờ hắn nhìn chằm chằm ra cửa bên. Thật ư. Tôi nghĩ đơn giản là với ra và lấy súng của hắn trừ việc ngón tay hắn vẫn giữ ở cò súng, điều đó thực sự ngu ngốc nếu bạn không thành thạo và Jason là như vậy. Nếu hắn thành thạo thì hắn đã nhìn tôi giống như diều hâu chứ không phải là nhìn ra ngoài cửa sổ. "Jason, anh thật đần độn." Tôi rên rỉ. "Sao anh lại làm điều ngu ngốc như vậy cơ chứ?" "Cô ấy luôn cố gắng làm anh ghen tuông," hắn nói thủ thế. "Anh yêu Debra, anh thực sự yêu nhưng cô ấy không giống em. Cô ấy luôn bám lấy anh và thấy chông chênh khiến anh mệt mỏi với cái cách cô ấy cố làm anh ghen tuông và anh bắt đầu trả đũa. Anh biết anh làm cô ấy phát điên nhưng anh không biết là cô ấy bị tức giận về điều đó. Đêm chủ nhật vừa rồi, khi anh về nhà sau buổi chơi golf và phát hiện ra cô ấy đã thực sự bắn em, bọn anh đã có trận cãi vã kinh khủng và cô ấy thề sẽ giết em nếu đó là điều cuối cùng cô ấy có thể làm. Anh nghĩ cô ấy đã chôn chân ở nhà em hay đâu đó, cố gắng tìm xem có gì đó tiếp diễn giữa chúng ta không. Chẳng có điều gì anh nói làm cô ấy khác đi được. Cô ấy ghen tuông điên rồ và nếu cô ấy giết em, có thể anh sẽ không được bầu lại làm đại biểu quốc hội nữa. Anh có thể phải hôn tạm biệt với chức thống đốc." Tôi nghiền ngẫm điều này một phút. "Jason, tôi ghét phải nói với anh điều này, nhưng anh đã cưới một người đần độn. Tuy vậy, điều đó công bằng thôi," tôi thận trọng thêm vào. Hắn nhìn tôi. "Như thế nào?" "Cô ta cũng vậy." Điều đó làm hắn hờn dỗi mất mấy phút nhưng cuối cùng hắn rên rỉ và nói. "Anh không biết phải làm gì. Anh không muốn giết em nhưng nếu anh không làm vậy thì Debra sẽ khăng khăng làm điều đó và cô ấy sẽ hủy hoại sự nghiệp của anh." "Tôi có ý kiến này. Đưa cô ấy đến trại tâm thần thì thế nào." Tôi mỉa mai gợi ý. Tôi cũng có ý như vậy thật. Cô ta nguy hiểm với người khác - ở đây là tôi - vì thế cô ta thoả mãn tiêu chuẩn. Nhiều tiêu chuẩn. Cái nào cũng được. "Anh không thể làm điều đó! Anh yêu cô ấy." "Nhìn xem. Tôi thấy là anh có một sự lựa chọn: nếu cô ta giết tôi, điều đó sẽ phá huỷ sự nghiệp của anh; nhưng nếu anh giết tôi, kết quả sẽ tồi tệ hơn nhiều bởi vì anh đã cố làm chuyện này lúc trước, và đây là giết người có chủ tâm, điều đó sẽ thả anh vào vại dầu sôi nóng hơn nhiều. Không chỉ thể, tôi đang đính hôn với cảnh sát và anh ấy sẽ giết chết anh." Tôi nhấc tay trái lên khỏi bánh lái và giơ lên cho hắn thấy chiếc nhẫn. "Ồ, to đấy," hắn nói giọng ngưỡng mộ. "Anh không nghĩ cảnh sát lại có nhiều tiền thế. Anh ta là ai?" "Wyatt Bloodsworth. Anh ấy thẩm vấn anh hôm trước, nhớ không?" "Đó là lý do mà anh ta cực kỳ khó chịu. Anh hiểu rồi. Anh ta là cầu thủ đúng không? Anh đoán anh ta sung túc lắm." "Cũng kha khá," tôi nói. "Nhưng nếu có gì đó xảy ra với tôi, anh ấy sẽ không chỉ giết chết anh - và những cảnh sát khác sẽ nhìn theo kiểu khác, bởi vì họ thích tôi - mà anh ấy còn thiêu rụi cả làng anh và rắc muối lên những cánh đồng của anh." Tôi nghĩ thêm vào lời răn trong Kinh thánh chỉ là để nhấn mạnh tính chất nghiêm trọng của hậu quả mà thôi. "Anh chẳng có cánh đồng nào cả," hắn nói. "Hay là ngôi làng nào hết." Thỉnh thoảng Jason chậm hiểu kinh khủng. "Tôi biết," tôi nhẫn nại nói. "Đó chỉ là phép ẩn dụ thôi. Ý tôi là anh ấy sẽ hủy hoại anh hoàn toàn." Hắn gật đầu. "Ừ, anh có thể thấy điều đó. Dạo này trông em rất nóng bỏng." Hắn dựa đầu ra lưng ghế và rên rỉ. "Anh có thể làm gì đây? Anh không thể nghĩ ra được ra bất cứ thứ gì. Anh đã gọi đến báo vụ giết người/tự vẫn để cảnh sát ra khỏi toà nhà đó nhưng không phải tất cả bọn họ đều rời đi. Em nói đúng, có những nhân chứng. Nếu anh giết em, anh sẽ phải giết họ nữa và anh không nghĩ rằng việc đó sẽ thành bởi vì lúc này cảnh sát có lẽ đã phát hiện ra cuộc gọi đó là báo động giả và họ sẽ quay trở lại sở cảnh sát." Như diễn tuồng, di động của tôi kêu lên. Jason nhảy dựng lên. Tôi bắt đầu mò mẫm túi xách để tìm điện thoại nhưng Jason nói. "Không được trả lời!" và tôi rút tay ra. "Đó là Wyatt," tôi nói. "Anh ấy sẽ phát rồ lên khi anh ấy biết tôi rời đi cùng anh." Đó chẳng phải trong Kinh thánh nhưng nó chính xác. Trán Jason lấm tấm mồ hôi. "Em có thể nói với anh ta là chúng ta chỉ nói chuyện bình thường thôi, được không?" "Jason. Có lý chút đi. Anh đang cố giết tôi. Chúng ta phải giải quyết việc này êm xuôi hoặc Wyatt sẽ hiểu là anh đã gạ gẫm tôi và anh ấy sẽ xé vụn anh ra từng mảnh." "Anh biết," hắn rên rỉ. "Hãy đến nhà anh và chúng ta sẽ lập kế hoạch." "Debra có đó không?" "Không, cô ấy canh chừng nhà người thân của em để xem em sẽ xuất hiện ở đó sớm hay muộn." Con mụ ấy đang lén theo bố mẹ tôi ư? Tôi sẽ lột ra con đàn bà ấy vì tội này. Cơn thịnh độ điên cuồng xâm chiếm tôi nhưng tôi kiểm soát nó bởi vì tôi cần phải tỉnh táo. Tôi đã nói chuyện vòng vo với Jason nhưng tôi hiểu Jason và tôi chẳng sợ hắn tí nào. Nhưng rõ là mụ vợ hắn đang phát rồ và tôi không biết chúng tôi có thể làm gì với mụ ta. Tôi lái xe tới nhà Jason, tất nhiên là ngôi nhà chúng tôi đã mua cùng nhau và tôi cho hắn khi chúng tôi li dị. Nó chẳng thay đổi nhiều lắm sau năm năm; cảnh quan cây cối xung quanh đã phát triển hơn nhưng chỉ vậy. Ngôi nhà gạch đỏ, hai tầng với cửa chớp và gỗ trang trí màu trắng. Phong cách hiện đại với những chi tiết kiến trúc đáng chú ý nhưng nó chẳng có điều gì nổi bật hẳn so với các ngôi nhà lân cận. Tôi nghĩ những người xây dựng ngôi nhà chỉ có nhiều nhất năm sơ đồ và kiểu dáng nhà họ sử dụng cho nên các ngôi nhà cứ như đúc cùng một khuôn vậy. Cửa gara đóng vì thế Debra không ở nhà. Khi tôi lái xe vào nhà, tôi thận trọng nói. "Anh biết đấy, có lẽ chuyển đi chỗ khác sẽ khôn ngoan hơn là để Debra sống ở đây." "Tại sao lại thế?" Như tôi đã nói: vô phương cứu chữa. "Bởi vì đây là nơi chúng ta đã sống cùng nhau khi kết hôn," tôi nhẫn nại nói. "Có thể cô ấy sẽ cảm thấy đây là nhà của tôi thay vì nhà của cô ấy. Cô ấy cần ngôi nhà của riêng mình." Lạ lùng thật, lần đầu tiên tôi cảm thấy chút cảm thông với cô ta. "Chẳng có gì không ổn với ngôi nhà này cả," hắn chống chế. "Đó là một ngôi nhà tốt, tuyệt vời và hiện đại." "Jason. Hãy mua cho người đàn bà ấy ngôi nhà của chính cô ta!" Tôi thét lên. Đôi khi đó là cách duy nhất để khiến hắn chú ý. "Được rồi, được rồi. Em không cần phải hét lên đâu," hắn nói vẻ hờn dỗi. Nếu mà có bức tường ở đây khéo tôi đã đập đầu vào rồi. Chúng tôi đi vào trong, tôi trợn tròn mắt khi tôi thấy hắn vẫn giữ nguyên đồ đạc như cũ. Người đàn ông này đúng là đần độn đến mức không cải tạo nổi. Hắn mới là người Debra nên giết chết. Giờ thì tôi biết con ngựa đã đi đúng đường rồi; nơi đầu tiên mà Wyatt và các anh chàng cảnh sát sẽ kiểm ra là nhà Jason, đúng không? Họ đã biết Jason không phải người bắn tôi nhưng Wyatt sẽ nhìn thấy ghi chú của tôi và ghép hai với hai vào nhau theo cách của tôi. Kẻ ghen với tôi là vợ mới của chồng cũ của tôi, cô ta cũng chẳng phải vợ mới vì họ đã cưới nhau bốn năm rồi. Còn gì có thể rõ ràng hơn nữa không? Jason không bắn tôi nhưng hắn đã để lại tin nhắn đầy lo lắng vào sáng hôm sau - sau năm năm không liên lạc gì cả. Wyatt có thể không nhận ra ngay lập tức Jason là người cắt dây phanh của tôi nhưng chẳng sao. Điều đáng kể bây giờ là tôi có thể trông chờ chiếc xe tuần tra cảnh sát sẽ đến trong vòng năm phút nữa. "Vì thế," Jason nói, nhìn tôi như thể tôi biết mọi câu trả lời. "Chúng ta có thể làm gì với Debra đây?" "Ý anh là gì, các người có thể làm gì với tôi đây?" Tiếng thét làm tôi nhảy dựng lên cả thước không chỉ bởi vì tôi giật mình mà bởi vì rốt cuộc, rõ ràng Debra đang ở nhà. Trong những điều không tốt thì điều này đứng đầu. Jason cũng nhảy lên và làm rơi súng, khẩu súng vẫn chưa bị nổ - cám ơn ngài, Jesu - bởi vì có thể tim tôi đã ngừng đập rồi. Tôi tiến lại gần khi tôi đối mặt với Debra Schmale, bây giờ là bà Jason Carson, người vừa xuất hiện với vẻ chết chóc. Cô ta đang cầm khẩu súng trường, đặt lên vai và má cô ta tỳ vào thân súng như thể cô ta biết mình đang làm gì. Tôi nuốt khan và uốn lưỡi lại mặc dù não tôi đang mắc kẹt. "Ý anh ta là chúng tôi có thể thuyết phục cô rằng cô chẳng có lý do gì phải ghen với tôi như thế nào. Đây là lần đầu tiên tôi nói chuyện với Jason kể từ khi li dị nên chỉ là anh ta cố gắng trả đũa cô vì đã làm anh ta ghen bằng việc ném tôi vào mặt cô để khiến cô ghen mà thôi, và cô thực sự nên bắn anh ta thay vì tôi bởi vì tôi nghĩ anh ta đã làm một việc hết sức kinh tởm, cô có thấy thế không?" Dưới hoàn cảnh này tôi nghĩ đó là bài phát biểu tuyệt tác rồi, nếu như tôi được tự nói về mình, nhưng cô ta chẳng hề chớp mắt. Cô ta vẫn giữ nòng súng hướng thẳng vào ngực tôi. "Tôi ghét cay ghét đắng cô," cô ta nói giọng trầm và hằn học. "Tất cả những gì tôi nghe - Blair, Blair, Blair. Blair thế này, Blair thế nọ cho đến khi tôi phát ốm." "Điều mà tôi muốn chỉ ra là, đó không phải lỗi của tôi. Tôi không hề biết anh ta làm vậy. Tôi nói với cô rồi, cô nên bắn anh ta thay vì bắn tôi." Lần đầu tiên Jason có vẻ nhận ra tôi đang nói gì. "Này!" Anh ta căm phẫn nói. "Đừng có này với tôi." Tôi nạt. "Anh là người duy nhất gây ra chuyện này. Anh nên quỳ xuống mà xin lỗi cả hai người bọn tôi đi. Anh đã khiến người phụ nữ đáng thương này phát điên và anh đã làm cho tôi suýt nữa thì bị giết. Tất cả là lỗi của anh." "Tôi không phải người phụ nữ đáng thương," Debra quát lên. "Tôi xinh đẹp và thông minh và anh ta nên cám ơn tôi mới phải, nhưng anh ta vẫn còn quá yêu cô nên anh ta không thể nghĩ được điều gì đúng đắn cả." "Không phải vậy." Jason lập tức nói, bước một bước đến phía cô ta. "Anh yêu em. Anh đã không còn yêu Blair lâu lắm rồi kể từ trước khi li dị." "Đó là sự thật," tôi nói. "Anh ta có kể với cô là anh ta đã cắm sừng tôi không? Điều đó thật phi lý nếu như anh ta yêu tôi, cô có thấy thế không?" "Anh ấy yêu cô," cô ta lặp lại. Rõ ràng cô ta chẳng nghe chút lý lẽ nào cả. "Anh ta cứ khăng khăng bắt chúng tôi ở trong ngôi nhà này..." "Tôi đã nói rồi còn gì." Tôi quay sang nói với Jason. "Dừng ngay việc nói chuyện với anh ấy đi. Tôi không muốn cô nói chuyện với anh ấy nữa. Tôi không muốn cô thở nữa." Cô ta hung hăng bước lại gần, gần đến mức nòng súng chọc mạnh vào mũi tôi. Tôi lùi lại một chút bởi vì vết thâm do túi khí đang mờ dần đi và tôi không muốn có một vết thâm mới. "Cô có tất cả," Cô ta nức nở. "Tôi biết anh ấy giữ ngôi nhà này bởi vì anh ấy không thể chịu đựng được phải đổi nó để cô cũng vẫn có nó. Cô đã có chiếc Mercedes. Cô lái lòng vòng từ đầu đến cuối thị trấn như cục phân nóng và tôi thì phải lái chiếc Tarus vì anh ấy nói rằng việc chúng tôi lái xe của Mỹ sẽ tốt cho hình ảnh của anh ấy." "Chiếc Tarus có hệ thống giảm xóc thật sự tốt," Tôi nói, cố gắng đánh lạc hướng cô ta. Thấy chưa? Có gì đó trong tiềm thức tôi biết chiếc xe rất quan trọng. "Tôi cóc thèm cái hệ thống giảm xóc." Hừ. Cô ta thực sự nên thử nó trước khi phát biểu quá tuỳ tiện như thế chứ. Tôi nghe thấy tiếng gì đó bên ngoài nhưng tôi không dám quay đầu lại. Bên cạnh những vị trí rõ ràng là lối vào nhà - cửa trước, cửa sau và cửa sổ - thì có một bộ cửa ghép kiểu Pháp dẫn đến sân trong từ phòng ăn sáng. Từ nơi tôi đang đứng, tôi có thể thoáng thấy cánh kiểu Pháp và tôi nghĩ tôi nhìn thấy gì đó chuyển động ở đó nhưng tôi không thể nhìn thẳng vào đó nếu không cô ta sẽ biết có chuyện gì đó. Jason, đứng bên phải tôi, không có được góc nhìn như vậy và không thể nhìn thấy gì ngoài cái cầu thang. Debra có thể nhìn ra phía cửa sổ phòng khách nhưng tầm nhìn cô ta bị hạn chế bởi góc cạnh ngôi nhà và những tấm rèm mỏng đã kéo che cửa sổ để tuy ánh sáng vẫn lọt vào được nhưng vẫn giữ được sự riêng tư. Tôi là người duy nhất biết sự giải thoát đã nằm trong tầm tay. Nhưng sẽ ra sao nếu cảnh sát ập vào theo cách họ thường làm khiến Debra sợ hãi và kéo cò súng? Tôi sẽ chết, đó là "nếu như". "Cô học sử dụng súng thế nào?" Tôi hỏi, không phải bởi vì tôi quan tâm mà vì tôi chỉ muốn khiến cô ta nói, khiến cô ta tập trung vào điều gì đó ngoài việc bắn tôi ngay tắp lự. "Tôi thường đi săn với bố tôi. Tôi cũng thường chơi trò bắn bồ câu đất sét nên tôi bắn rất chính xác." Cô ta lướt nhanh vào vết băng bó ở tay tôi. "Nếu như cô không cúi xuống lúc đó thì cô sẽ thấy tôi bắn chính xác như thế nào. Không, đợi đã - cô sẽ không thấy đâu vì cô đã chết rồi." "Tôi mong cô hãy bỏ vấn đề chết chóc đi." Tôi nói. "Nó thật tẻ nhạt. Không những thế, cô sẽ không thoát tội được đâu." "Chắc chắn là tôi sẽ thoát. Jason sẽ không nói cho ai đâu, anh ấy không thích những vụ rùm beng có hại." "Anh ta sẽ không cần phải nói đâu. Hai cảnh sát đã thấy anh ta bắt cóc tôi." "Bắt cóc?" Mắt cô ta long lên. "Anh ta cũng đang cố giết chết tôi." Tôi nói. "Vì thế cô sẽ không bị bắt đâu. Nhìn xem, anh ta yêu cô, bởi vì tôi sẽ chẳng làm điều đó vì bất cứ ai cả." Cô ta liếc nhìn hắn. "Thật không?" cô ta ngập ngừng hỏi. "Anh đã cắt dây phanh của cô ấy." Hắn thú nhận. Cô ta đứng sững mất một lúc, rồi nước mắt bắt đầu nhoè mắt cô ta. "Anh yêu em," cuối cùng cô ta nói. "Anh thực sự yêu em." "Tất nhiên là anh yêu em rồi. Anh phát điên vì em ấy chứ." Hắn đoan chắc với cô ta lần nữa. Phát điên là từ rất thích hợp trong hoàn cảnh này, bạn có nghĩ thế không? Tôi thở phào nhẹ nhõm. "Tốt, mọi thứ đã xong," tôi nói. "Cả hai người đều có cuộc sống tốt đẹp. Tôi nghĩ tôi chỉ việc ..." Tôi lùi lại nửa bước và nhiều việc xảy ra đồng thời. Khi tôi di chuyển, Debra tự động phản ứng và quay ngoắt lại chĩa súng vào tôi. Phía sau cô ta là tiếng loảng xoảng khi cánh cửa kiểu Pháp bị đá vào và như phim quay chậm, tôi thấy cô ta nhảy dựng lên, giật mình. Khi cô ta chĩa súng vào tôi, cơ thể tôi tự động phản ứng mà không cần bất cứ lệnh nào từ tôi. Phản xạ không điều kiện của cơ bắp, bạn biết chứ? Cô ta chĩa súng, tôi giật lùi ra sau, và bài tập bao năm qua tiếp quản cơ thể tôi. Tôi vẫn lùi tiếp, cơ thể tôi gập xuống, chân căng lên lấy sức bật đẩy tôi lên, tay tôi trải ra giữ thăng bằng. Căn phòng lộn ngược; rồi chân tôi và cơ lưng tôi tiếp tục tiếp quản tạo ra cú đẩy mạnh và lộn vòng. Một cú backflip, đúng là thảm hoạ. Cả hai chân tôi vung lên và Debra thì ở quá gần: chân trái tôi đập vào cằm cô ta và chân kia đá bay khẩu súng. Không may là ngón tay cô ta vẫn giữ ở cò súng và chuyển động đó làm kéo cò: một tiếng nổ chói tai. Vì cô ta đứng ở đường bay của tôi, chân tôi không thể hoàn thành một cú xoay đích thực và tôi ngã đập mạnh lưng xuống nền nhà. Cú đá vào cằm khiến cô ta trượt chân ra sau, hoàn toàn mất thăng bằng, tay cô ta khua loạn xạ như cối xay gió. Cô ta thất bại trong cuộc chiến đấu lấy lại cân bằng và ngã dập mông, trượt ngã trên nền gỗ cứng bóng loáng. "Ối!" Tôi rít lên, tóm lấy ngón chân cái bên trái. Tôi đang đi sandals, đó chẳng phải lựa chọn tốt đẹp nhất để đá vào cằm ai đó. "Blair!" Đột nhiên ngôi nhà đầy cảnh sát, túa ra từ mọi nơi có thể mở được. Cảnh sát mặc đồng phục, thường phục - và Wyatt. Anh là người đã đập tung cánh cửa kiểu Pháp, theo đúng nghĩa đen, khi anh nghĩ cô ta bắn tôi và nâng tôi đứng dậy, ôm chặt tôi vào ngực mình đến mức tôi gần như không thở nổi. "Em có sao không? Cô ta có đánh em không? Anh không nhìn thấy máu..." "Em không sao," tôi xoay xở nói. "Ngoại trừ việc anh đang ép chặt em đến chết." Vòng tay thép của anh nới lỏng một chút thôi và tôi nói thêm. "Em làm đau ngón chân rồi." Anh lùi lại và nhìn tôi chăm chú như thể anh không tin được tôi vẫn còn nguyên vẹn và thoát ra khỏi vận này mà không bị xây xước tí nào. Sau cái tiền lệ một tuần qua thì chắc là anh nghĩ rằng tôi phải bị chảy máu từ hàng tá vết thương mất. "Đau ngón chân à?" Anh nói. "Chúa lòng lành. Đòi cookie đây mà."