Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 46 : Từng theo áng mây chiều tìm đường về (2)

Dịch: CP88 Sau khi từ trong cửa hàng đó đi ra, Đường Kỳ Sâm cũng không vào thêm một cửa hàng nào nữa. Giống như nắm tay thành nghiện, cũng khiến sự tồn tại của đối phương trong nhau trở nên chân thật. Da thịt nhẵn nhụi mềm mại bọc trong lòng bàn tay ấm áp, quả nhiên là anh vẫn thích chủ động khống chế cảm xúc của bản thân. Ôn Dĩ Ninh hậu tri hậu giác, mơ hồ cảm thấy Đường Kỳ Sâm vừa rồi chính là đã ăn phải thìa giấm đã ủ lâu năm. Vị chua không biểu hiện ra quá rõ ràng, nếu không nghiền ngẫm cũng sẽ không ngửi thấy mùi chua, bởi nó đã bị anh tự mình tiêu hóa toàn bộ. Đường Kỳ Sâm mặt không biến sắc, cùng cô dạo bước trên con đường người qua kẻ lại. Ôn Dĩ Ninh nhìn anh hồi lâu, sau đó cúi đầu, trên mặt thấp thoáng ý cười. Đường Kỳ Sâm thật ra cũng là người rất có năng lực "kiềm chế". Thứ gọi là tâm tình này đặt trên người anh căn bản sẽ không để lộ ra ngoài. Ban đầu là vì công việc, đứng ở vị trí đó bắt buộc anh phải biến nó thành một phần tính cách của mình. Anh chưa bao giờ tiếp nhận phỏng vấn của báo chí hay tạp kỹ truyền thông, nhưng những thứ xã giao đặc biệt này vẫn cần phải quan tâm, có mấy lần rất hiếm đều là Kha Lễ thay anh tiếp nhận phỏng vấn. Kha Lễ trong vòng này cũng là một nhân vật có tên tuổi và bối cảnh, từng ở trong một cuộc bình chọn nhân vật của năm được phong là trợ lý tổng tài tinh nhuệ lại khéo ăn nói nhất. Tiêu đề nghe có vẻ thổi phồng, nhưng cũng có tám chín phần là đúng. Kha Lễ trên một buổi phỏng vấn của tập san thương mại từng được bóng gió hỏi CEO của tập đoàn Á Hối đã kết hôn hay chưa, cuộc sống riêng có sở thích gì đặc biệt hay không. Câu hỏi cũng đã được ngầm đồng ý từ trước, dù gì cũng cần phải có thứ gì đó làm điểm nhấn thu hút độc giả cho bọn họ. Kha Lễ khi đó cũng trả lời rất chân thực, nói Đường tổng bận rộn công việc, công việc cũng chiếm toàn bộ thời gian trong ngày, không có thời gian yêu đương. Cứ như vậy đẩy Đường Kỳ Sâm lên thành khẩu vị của công chúng. Nhưng sau từng ấy ngày chính thức qua lại, Ôn Dĩ Ninh cảm thấy cuộc sống riêng của Đường Kỳ Sâm thật sự là khô khan như tờ giấy trắng. Bận rộn không hết việc, công tác không xong các địa điểm, mở không hết các cuộc họp. Nhiều lần đều chỉ có thể nghe thấy tiếng tranh cãi kịch liệt từ phòng hội nghị cấp cao của tập đoàn, mà phần nhiều là bởi vì mấy vị phó tổng không được thỏa mãn sinh lòng oán thán. Đường Kỳ Sâm ngồi ở ghế chủ trì, đều vào đúng những thời khắc mối chốt khó mà đi tới kết luận chung lên tiếng, dùng đôi ba câu chọc thủng cục diện bế tắc, duy trì cân bằng từ các phía. Anh hiếm khi khiến ai cảm thấy không công bằng, cũng ít có thiên vị yêu ghét. Có thể xử lý mấy mối quan hệ ân tình phức tạp đến mức thành thạo điêu luyện cũng là một loại thiên phú. Trong tuần này, Ôn Dĩ Ninh theo Trần Táp tham gia hai cuộc họp, không đến lượt cô lên tiếng, cô liền cẩn thận nghe. Mỗi lần Đường Kỳ Sâm làm tổng kết cô sẽ mở cuốn sổ ghi chép của mình vẽ mấy cái hình người nho nhỏ. Hai người trong công ty tương kính như tân, phân biệt công tư rạch ròi, mỗi lần cũng chỉ có khi đã tan ca mới ngồi chung một xe, mới có chút dáng vẻ của hai người yêu nhau. Ngày hôm đó Đường Kỳ Sâm tăng ca, Ôn Dĩ Ninh vừa vặn cũng có chút công việc cần hoàn thành cho xong, hơn sáu giờ anh gọi điện tới, gọi cô lên văn phòng của mình. Bên trong tập đoàn Á Hối đèn đuốc còn sáng trưng, Kha Lễ mở cửa, cười hiền nhìn cô, "Dĩ Ninh." Nhìn vẻ mặt của anh ta, xem ra là đã đoán được đại khái. Ôn Dĩ Ninh vẫn có chút ngại ngùng, đứng ngoài cửa không nhúc nhích, mãi đến khi Đường Kỳ Sâm đi tới nói: "Vào đi, cùng ăn cơm." Kha Lễ nghiêng người nhường đường, "Phía Đường tổng còn chút việc chưa xong được ngay, lão Dư đang mang đồ ăn đến rồi. Tôi có việc phải đi trước." Dứt lời, anh ta hạ giọng nói với Ôn Dĩ Ninh: "Giúp tôi trông coi Đường tổng nhé, ngài ấy ăn rất ít." Kha Lễ đi rồi, Đường Kỳ Sâm ngồi xuống bàn làm việc tiếp tục công việc phê duyệt tài liệu còn dang dở, xong xuôi, anh cũng không ngẩng đầu lên mà hỏi: "Lúc chiều mở họp em ngồi đó lúi húi viết vẽ cái gì vậy?" Ôn Dĩ Ninh lấy chiếc túi xách xuống, tìm cuốn sổ kia đưa cho anh. Lật về sau vài tờ, Đường Kỳ Sâm khẽ cười. Đơn giản là mấy nét vẽ, cơ bản phác họa lại cảnh tranh chấp khi ấy trong phòng họp. Ôn Dĩ Ninh vòng qua bàn đi tới, "Hung hăng nhất chính là vị Kỳ tổng này, miệng của ông ta là mở to nhất." Đường Kỳ Sâm ừm một tiếng, "Văng cả nước bọt." Ôn Dĩ Ninh cười, "Văng đến cả Táp tỷ ngồi bên cạnh, mà Táp tỷ cũng khinh thường không buồn nhìn sang, anh xem này." Đường Kỳ Sâm chỉ chỉ, "Đây là tôi?" Vị trí chủ trì hội nghị là một người đàn ông nhìn khá lạnh lùng lãnh đạm, mặc áo sơ mi đen, còn có mái tóc được cẩn thận tỉ mỉ vuốt keo về sau. Ôn Dĩ Ninh mím mím môi, thoáng nhìn sang anh, sau đó nhẹ giọng nói: "Anh là người ưa nhìn nhất trong căn phòng này rồi." Hàng lông mày của Đường Kỳ Sâm nhất thời giãn ra, đuôi mắt cũng cong cong, nhìn về phía cô, ngữ điệu bình tĩnh hỏi: "Đứng như vậy không mỏi chân hả?" "Hả?" "Ngồi đi." Còn chưa chờ cô phản ứng lại, Đường Kỳ Sâm đã thuận thế vòng tay qua eo cô, đôi chân bắt chéo hạ xuống. Ôn Dĩ Ninh bất ngờ không kịp chuẩn bị theo quán tính ngồi phịch xuống đùi phải của anh. Bàn tay Đường Kỳ Sâm ôm eo cô vẫn không thả lỏng, nhẹ lướt về phía trước, hờ hững ôm lấy người con gái trong lòng. Cằm anh gác lên vai cô, ngửi được mùi hương thoang thoảng, mềm mỏng lại nhẹ nhàng, thấm vào tận ruột gan. Đường Kỳ Sâm thở nhẹ ra một hơi, cảm giác như toàn bộ mệt nhọc trong một ngày đã có điểm dừng chân. Ôn Dĩ Ninh cứng ngắc không dám động, sống lưng thẳng tắp, quả nhiên trong chốc lát đã nghe thấy tiếng Đường Kỳ Sâm khẽ thở dài, "Có phải tôi đang ôm cái cọc gỗ không thế này? Niệm Niệm, thả lỏng một chút nào." Ôn Dĩ Ninh không được tự nhiên giải thích, "Em nặng, sợ đè lên anh." Đường Kỳ Sâm nói: "Chỉ có dạ dày tôi là không tốt thôi, chân không có vấn đề gì, không phải sợ ép què." Vài giây sau, Ôn Dĩ Ninh rốt cuộc cũng coi như thả lỏng ra được một chút. Đường Kỳ Sâm cầm chiếc điện thoại bên cạnh lên, nhắm ngay cái người đẹp trai nhất trên cuốn sổ kia của cô chụp lại, sau đó đổi thành ảnh đại diện wechat. Ôn Dĩ Ninh nhìn, cười cười, "Chỉ là vẽ phác, không thể làm nổi bật toàn bộ vẻ đẹp đâu, lão bản ạ." Đường Kỳ Sâm nhàn nhạt nói: "Tôi thấy rất đẹp." Lúc đổi ảnh chân dung phải mở wechat ra, Ôn Dĩ Ninh trong lúc vô tình quét qua danh sách trò chuyện của anh. Người gần nhất trong lịch sử là An An, ngay bên dưới có tin nhắn mới nhất hiện lên: "Tối nay anh còn tới đây không?" (*) ôi, cái này cũng không cần thiết phải úp mở cho tội thân, nói luôn nè, câu này chẳng ảnh hưởng gì đến tương lai đâu, chắc chính là cái tin nhắn của ngày anh đến nhà cô gái họ An hỏi tội ấy Không thể biết được là Đường Kỳ Sâm gửi, hay là đối phương gửi. Ôn Dĩ Ninh vốn là vô tình nhìn thấy, cũng chỉ xẹt qua trong vài tích tắc, sau đó cũng không hướng về sâu xa nghĩ. Hai người duy trì tư thế này đến tận khi Đường Kỳ Sâm xem xong nội dung tập tài liều cuối cùng, anh vỗ vỗ eo cô, "Ăn cơm thôi." Mấy hộp cơm giữ ấm tinh xảo đặt ngay ngắn trên chiếc bàn thấp trước ghế sô pha, có thể nhìn ra đây căn bản không phải là thức ăn bình thường bên ngoài. Mở ra, canh gà hầm nấm hương, củ sen xào, bánh xốp đường trắng, vân vân và vân vân, cuối cùng món chính là cơm phủ nước sốt bào ngư. Đường Kỳ Sâm đưa đũa cho cô, "Là của dì trong nhà làm, tay nghề không tệ, món canh này là sở trường. Em nếm thử." Ôn Dĩ Ninh cầm thìa của anh uống một hớp, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, "Người trong nhà anh đến đây à?" "Lão Dư về nhà lấy, sau đó lại mang đến đây." Ôn Dĩ Ninh "à" một tiếng, đè xuống căng thẳng trong nháy mắt vừa rồi, sau đó nhỏ giọng nói: "Anh thật khó nuôi." Đường Kỳ Sâm cười cười, "Khó nuôi hả?" Ôn Dĩ Ninh né tránh ánh mắt chăm chú của anh, "Cũng không phải rất khó, cứ xem như là cái vấn đề mất mạng như chơi mà thôi đi." Ánh mắt Đường Kỳ Sâm càng thâm thúy hơn, giọng nói cũng thấp xuống một tông, "Vậy em nuôi không?" Người này nhất định là cố ý, nghiện đá lại vấn đề để trêu chọc cô rồi. Ôn Dĩ Ninh cũng không bị anh trêu chọc đến mức không thể tự kiềm chế, bình thản đối mặt với anh, sau đó xoay đầu đũa gõ gõ mấy cái bát đặt trước mặt anh: "Bát cơm này, bát canh này, mấy đĩa thức ăn này nữa, trong vòng mười lăm phút ăn hết cho em. Đường Kỳ Sâm, anh cũng đã 35 tuổi rồi, vì sao ăn có một bữa cơm mà cũng khiến nhiều người phải lo lắng như vậy hả? Biểu hiện không tốt, cho em cũng không muốn, tốt nhất là anh khỏi ăn cơm đi, trực tiếp mua cho anh một cái bình sữa, mỗi ngày ôm bình mà mút." Đường Kỳ Sâm hơi sửng sốt, sau đó cười đến mức tinh thần sảng khoái. Một lát sau anh nói: "Tối thứ sáu tuần này tôi có xã giao, để lão Dư đến đón em về nhà." Ôn Dĩ Ninh lập tức lắc đầu, "Không cần, tối đó em cũng có chuyện cần làm." Đường Kỳ Sâm cũng không hỏi chi tiết, đều là người trưởng thành rồi, có ai mà không có cuộc sống riêng chứ. Quan hệ một lần nữa trở nên thân thiết, nhưng cũng phải học cách tôn trọng đối phương. Đường Kỳ Sâm trong những vấn đề này luôn rất văn minh rộng rãi, cũng không có sở thích trói buộc người khác. Cô có thể báo trước cho anh một câu cũng đã chứng tỏ cô tôn trọng sự thẳng thắn giữa hai người, còn việc đi với ai, làm chuyện gì Đường Kỳ Sâm sẽ không hỏi. Ôn Dĩ Ninh là đồng ý với Trần Tử Du. Mấy ngày trước vị tiểu thiếu gia này đến văn phòng một chuyến cũng là vì muốn nhờ cô một chuyện này. Tối thứ sáu ở trung tâm triển lãm quốc tế có một buổi đấu giá từ thiện, quy trình của loại hoạt động này cũng không có gì đặc biệt, phần lớn người đến tham dự là minh tinh và những người có sức ảnh hưởng lớn đến xã hội, mục đích muốn thu hút sự quan tâm của quần chúng. Vốn là một việc làm tốt không cầu báo đáp, nhưng sau đó dĩ nhiên vẫn sẽ muốn thêu gấm thêm hoa. Loại hoạt động kiểu này chỗ Trần Táp có rất nhiều thư mời, sở dĩ Trần Tử Du muốn đến, là bởi vì lần này có một ngôi sao Hollywood từ nước Mỹ cũng đến tham gia. Trần Tử Du là fan hâm mộ cuồng nhiệt của người ta, đến để được một lần nhìn thấy người thật ngoài đời. Trần Táp vốn không muốn cho cậu ta vé vào cửa, nói cậu ta rất có khả năng sẽ gây chuyện, Trần Tử Du liền kéo theo Ôn Dĩ Ninh xuống nước, nói là đi với tiểu tỷ tỷ. Ôn Dĩ Ninh cười mắng cậu ta tiền trảm hậu tấu, nhưng vẫn bất đắc dĩ làm bia đỡ đạn lần này cho cậu ta. Trần Tử Du còn là học sinh nên người trong ngành cũng không có mấy người biết được cậu ta là con trai của Trần Táp. Ngày hôm nay ăn mặc khá ra dáng, bộ dạng tuy có chút ngây ngô mới lớn, nhưng hình thể cũng đâu ra đấy, ăn diện lên cũng rất gây chú ý. So sánh với cậu ta thì Ôn Dĩ Ninh đơn giản hơn nhiều, một chiếc váy trắng chiết eo, sau khi tan việc đổi sang đôi giày cao gót đi liền chạy đến đây. Chỗ ngồi của hai người bọn họ ở vị trí khá cao, Ôn Dĩ Ninh không có mấy hứng thú với buổi bán đấu giá, Trần Tử Du liền nhỏ giọng nói với cô, "Cái người ngồi bên trái kia, lão tổng của một công ty tài chính, từng theo đuổi mẹ của em. Cái miệng giống như vịt vậy mà cũng muốn theo đuổi mẹ em? Đúng là *** già mà muốn ăn thịt thiên nga." Ôn Dĩ Ninh nhíu mày, "Đừng sỉ nhục người khác." Trần Tử Du bĩu môi, "Vịt đã là gì, còn có cả cóc nhái tắc kè nữa cơ." Ôn Dĩ Ninh thấp giọng, "Nếu ba ruột cậu và bọn họ cùng nhau theo đuổi Táp tỷ, vậy cậu thích ai hơn?" "Ai cũng không thích. Tự đi mà dùng bản lĩnh của mình rồi leo lên hạng đầu đi chứ." Trần Tử Du cà lơ phất phơ nói, lại cụng nhẹ vai cô, "Người kia, nhìn thấy không?" Theo ánh mắt của cậu ta nhìn tới, hàng đầu tiên ngoài cùng bên trái, một người phụ nữ trung niên rất có khí chất, được bảo dưỡng tốt nên nhìn không ra tuổi tác, mặc một chiếc sườn xám cách tân thay cho lễ phục, trên vai là chiếc áo khoác lông màu xanh lam nhạt, tóc cuộn lên cao, chiếc hoa tai phỉ thúy làm nổi bật khí chất cao quý. Bên cạnh bà là người phụ trách buổi từ thiện, thái độ cung kính khiêm nhường tiếp chuyện bà. Trần Tử Du nói: "Mẹ của Đường tổng." Ôn Dĩ Ninh không hiểu vì sao đột nhiên căng thẳng, vội vàng dời tầm mắt đi. "Dì Cảnh rất lợi hại, dì ấy là chủ tịch trên danh nghĩa của buổi từ thiện này, năm nào cũng tham gia." Trần Tử Du tích cực giới thiệu, "Dì Cảnh là người Nam Kinh, trong nhà có dòng dõi làm quan. Ôn tỷ tỷ, chị đã đến nhà Đường tổng bao giờ chưa? Quy củ của nhà bọn họ thật sự là không đếm hết, không có chút tự do nào hết. Em còn chẳng dám nhai kẹo cao su trước mặt dì ấy." Ôn Dĩ Ninh trong thoáng chốc thất thần, nghe tai này lọt qua tai kia, giọng nói của Trần Tử Du lúc lớn lúc nhỏ, lại bị hiệu quả âm thanh tại hội trường ảnh hưởng, bên tai Ôn Dĩ Ninh đều là tiếng ong ong. Cô nỗ lực thu lại suy nghĩ trong lòng, tình cờ đưa mắt về phía Cảnh An Dương, ở cái tuổi này, người phụ nữ cũng có khí chất và địa vị xã hội không thể xoi mói, vẻ đẹp tinh tế của bà giống như loại tơ lụa quý giá nhất, liếc mắt qua một cái, cũng xem như nhìn ra ngũ quan của Đường Kỳ Sâm là di truyền từ ai. Sau buổi bán đấu giá chính là tiệc rượu. Điện thoại của Trần Tử Du đã chụp vô số tấm ảnh của thần tượng mình, vẫn còn chưa thỏa mãn không ngừng tranh thủ chụp thêm, thêm được cái nào tốt cái đó. Sau đó trong hội trường có người nhận ra cậu ta, thường ngày là con gấu nhỏ không thể vừa mắt, vậy mà trong trường hợp này lại không có chút luống cuống nào, vô cùng lễ phép hàn huyên với trưởng bối. Ôn Dĩ Ninh lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với cậu ta, Trần Tử Du nhấc lông mày, sau đó giả bộ gãi cổ, cũng giơ ngón tay cái lên tự khen lấy mình. Ôn Dĩ Ninh bật cười, đúng là gấu nhỏ thì mãi là gấu nhỏ, khó mà nghiêm chỉnh được quá 3 giây. "Tử Du." Đúng lúc có người đến gần, giọng nói là từ phía sau truyền tới. Trần Tử Du quay đầu nhìn lại, trong chớp mắt bày ra dáng vẻ nhất mực cung kính: "Dì Cảnh, chào dì ạ." Ôn Dĩ Ninh theo bản năng đứng thẳng lưng, xoay người. "Vừa rồi giám đốc Trần nói nhìn thấy con, dì còn tưởng ông ấy nhìn nhầm, không ngờ lại đúng thật. Mẹ con đâu?" Giọng nói của Cảnh An Dương rất có cảm xúc, tốc độ chậm rãi, câu chữ rõ ràng, không hoảng không loạn, thậm chí còn mang theo uy nghiêm. "Mẹ con không đến đây, con đến với chị ấy." Trần Tử Du cười cũng ngoan ngoãn như mặt trời bé con, dáng đứng cũng quy củ. Tầm mắt của Cảnh An Dương lúc này mới rơi xuống Ôn Dĩ Ninh đứng bên cạnh, một cái liếc mắt rất nhẹ, sau đó liền rời đi. Ánh mắt không có gì để xoi mói, nhưng là giới hạn trong lễ nghi quy củ. Trong mắt Cảnh An Dương, Ôn Dĩ Ninh cũng chỉ là một trong vô số người qua đường trùng hợp liếc mắt nhìn tới mà thôi. Nhưng Cảnh An Dương đối với người quen vẫn khá thân thiện. Trần Táp và Đường Kỳ Sâm là bạn bè lâu năm, cũng là phụ tá đắc lực, Cảnh An Dương vì vậy mà đối với Trần Tử Du có thêm mấy phần quan tâm. Kết quả học tập của đứa nhỏ này không ra làm sao, nhưng diện mạo anh tuấn, cái miệng cũng ngọt, vẫn rất khiến cho người ta yêu thích. Hai người hàn huyên chuyện nhà, Cảnh An Dương lấy thân phận trưởng bối căn dặn cậu ta mấy câu, giọng điệu có chút đoan trang nghiêm túc, Trần Tử Du cũng đàng hoàng đáp lời. Ôn Dĩ Ninh đứng một bên, là người qua đường A có cũng được không có cũng chẳng sao. Cũng tốt. Cô thầm nghĩ. Đúng lúc này, từ trong bữa tiệc ồn ào náo nhiệt có một bóng người bước đến gần. Đường Kỳ Sâm mặc áo vest thẳng tắp, âu phục theo hình thức ba lớp, áo gile ôm lấy người mơ hồ lộ ra đường cong ở eo. Anh vừa đi về phía bên này vừa trò chuyện với hai vị quan viên của CSRC(*) đi bên cạnh. Chờ tầm mắt của anh chuyển đến đây, sau đó đụng trúng ánh mắt của Ôn Dĩ Ninh. (*)Ủy ban Quản lý Chứng khoán Quốc gia Trung Quốc Hai người đều thoáng sững sờ. Trần Tử Du là người vẫy tay đầu tiên, cực kỳ chân chó gọi: "Anh Kỳ Sâm." Cảnh An Dương cũng quay đầu, nhìn con trai. Đường Kỳ Sâm mang theo vẻ mặt tự nhiên bước đến trước mặt mẹ mình, khẽ vuốt cằm rồi hỏi Trần Tử Du, "Cũng tới hả?" Trần Tử Du cợt nhả, "Em đến gặp thần tượng ạ." Đường Kỳ Sâm đã nghe Trần Táp nhắc tới, đại khái cũng biết là vị minh tinh nào, anh nói: "Lát nữa nói Kha Lễ mang cậu qua đó xin chữ ký." Trần Tử Du vui muốn hôn mê, trong chớp mắt lộ ra bản tính, cực kỳ khuếch đại hô to: "Yes!" Cảnh An Dương không có biểu cảm gì lớn, chỉ hơi nhíu lông mày, đoán chừng là với hành vi xốc nổi táo bạo này cũng không tiện tỏ rõ ý kiến. Đường Kỳ Sâm đột nhiên nhìn về phía Ôn Dĩ Ninh, trên mặt mang theo ý cười, tưởng chừng vô cùng ôn nhu, nhưng không nhìn kỹ thì vẫn sẽ thấy rất bình thường. Ôn Dĩ Ninh giống như có gai ở sau lưng, kéo một sợi tóc động đến toàn thân, trong phút chốc có vô cái mâu thuẫn xoắn xuýt không ngừng len lỏi. Cô thậm chí từ trong ánh mắt của Đường Kỳ Sâm đọc ra bước kế tiếp anh muốn làm là gì. Đường Kỳ Sâm bước lên phía trước, trong lúc đi về phía cô cũng đồng thời mở miệng; "Mẹ, giới thiệu với......" Một chữ "mẹ" kia còn chưa thoát ra, Ôn Dĩ Ninh đã theo bản năng xoay người rời đi, bước đi như chạy. Gò má cô nóng hừng hực, bước chân cũng càng lúc càng tăng nhanh, bóng lưng vội vàng gấp gáp, câu nói "giới thiệu với mẹ một chút" kia của Đường Kỳ Sâm cứ như vậy bị nghẹn lại nơi đầu lưỡi. Cảnh An Dương đối với tất cả những chuyện này vẫn không chú ý quá nhiều, Ôn Dĩ Ninh từ lúc đầu đã tự giảm cảm giác tồn tại của bản thân xuống mức thấp nhất, người đi hay ở cũng không khiến cho bà để bụng. Chỉ bằng phẳng nhắc nhở Đường Kỳ Sâm, "Đi qua chào hỏi bác An của con đi." Ôn Dĩ Ninh đi ra khỏi phòng tiệc, đứng lại trong sân, gió hè dinh dính nóng ẩm lập tức thổi tan hơi lạnh mang theo từ trong hội trường. Hai má Ôn Dĩ Ninh phồng ra, thở phào một hơi, sau đó xoa xoa lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh. Đường Kỳ Sâm gọi điện thoại đến, Ôn Dĩ Ninh rất nhanh liền ấn nghe. Anh nói: "Đứng ngoài cổng chờ tôi, năm phút." Nhưng không tới ba phút người đã ra đến nơi rồi. Đường Kỳ Sâm đi đến trước mặt cô, nhìn thấy ánh mắt lo lắng e sợ lúc ngẩng đầu lên nhìn anh. Trầm mặc rồi lại trầm mặc, cũng không nói một câu dư thừa, cuối cùng gạt mấy sợi tóc rối trên trán cô đi rồi nói, "Đi thôi." Ôn Dĩ Ninh chần chừ, "Anh không cần ở lại nữa hả?" Đường Kỳ Sâm một chữ cũng không nói, để lại cho cô một cái bóng lưng. Ôn Dĩ Ninh hiểu, anh vẫn có hơi tức giận. Kỳ thật hiện tại bình tĩnh nghĩ lại, đều là do một mình cô suy nghĩ nhiều, nhưng cuối cùng lại làm tổn thương đầy lòng nhiệt tình của Đường Kỳ Sâm. Hai người trầm mặc ngồi vào xe, Đường Kỳ Sâm không cho xe chạy luôn, đến cả dây an toàn cũng không cài, dựa đầu về sau nhắm mắt nghỉ ngơi. Ôn Dĩ Ninh nói: "Không thì anh ngồi nghỉ một chút, để em lái xe." Đường Kỳ Sâm lắc đầu một cái, mở mắt ngồi thẳng, cài dây an toàn rồi cho xe khởi động. Bữa tiệc này bắt đầu lúc sáu giờ, muốn ăn lót dạ trước một bữa nhẹ căn bản là không thể. Ôn Dĩ Ninh nhìn anh một chút, nhẹ giọng hỏi: "Anh ăn gì chưa?" "Không kịp, tôi từ công ty trực tiếp đến đây, quần áo cũng là lão Dư đặt sẵn trong xe." Sắc mặt Đường Kỳ Sâm vẫn khá bình thường, ngữ khí cũng đều đều, không nhìn ra tâm tình của anh hiện tại là thế nào. Không biết là do hổ thẹn trong lòng, hay là do áp suất trong xe quá thấp, Ôn Dĩ Ninh theo bản năng lên tiếng: "Xin lỗi." Đường Kỳ Sâm nhìn thẳng con đường phía trước, đầu cũng không nghiêng lấy một cái, gò má hơi gầy, cái trán cao cao, ánh đèn ngoài cửa sổ liên tiếp xẹt qua, đem từng đường nét của anh phác họa ra một cách hoàn mỹ. Sau đó nữa thật lâu không ai lên tiếng, đến ngã tư đường phía trước mới nhàn nhạt nói: "Tôi đói, nấu cơm cho tôi." Đây không phải lần đầu Ôn Dĩ Ninh đến căn hộ của Đường Kỳ Sâm. Đường Kỳ Sâm vào nhà liền cởi giày rồi đi chân đất về phía ghế sô pha, sau đó ngồi xuống. Ở nhà không có nhiều quy củ như thế, tư thế ngồi cũng không phải kiêng kỵ, thậm chí lộ ra chút uể oải, người dựa vào tay vịn. Áo khoác tiện tay ném ra, bởi vì lực không chính xác nên chiếc áo theo đệm ghế chậm rãi trượt xuống đất. Ôn Dĩ Ninh thay xong giày đi tới, trong tay còn cầm một đôi dép lê cho anh, nhẹ nhàng đặt bên cạnh, "Đừng để cảm lạnh." Đường Kỳ Sâm mở mắt ra, hàng long mi khẽ chớp, không chút động đậy nhìn cô chăm chú. Ôn Dĩ Ninh mím môi, thần sắc mờ mịt cùng anh đối diện. Ánh mắt đó thâm sâu, nhưng ôn nhu cũng chỉ bị dừng lại trong nháy mắt, sau đó rất nhanh phục hồi, anh đưa tay ra, lòng bàn tay ấm áp chặn lại hai mắt Ôn Dĩ Ninh, anh nói: "Là tôi lỗ mãng rồi, lẽ ra tôi phải nhận được sự đồng ý của em trước." Lòng bàn tay anh nhẵn nhụi ấm áp, giọng nói triền miên mang theo chân thành, giống như có bàn tay nhấc lên từng tảng đá lớn vẫn đang đè nặng cảm xúc của Ôn Dĩ Ninh. Những mê man không rõ và thấp thỏm lo âu vừa rồi, sau một câu nói của anh đều đồng loạt tan biến. Đường Kỳ Sâm khẽ thở dài, "Tôi cứ nghĩ là em đồng ý." Lời này nhiều ít không giấu được ấm ức tủi thân, Ôn Dĩ Ninh cuống lên, cầm bàn tay chắn trên mắt mình xuống, "Không phải, anh nghe em giải thích. Lúc đó em thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng, em không biết bà ấy là mẹ anh, không, em biết em biết. Nhưng là lúc xem bán đấu giá Trần Tử Du nói thì em mới biết. Bác ấy không quen biết em, quá đột ngột, em cũng chưa chuẩn bị xong, không phải là em không muốn......" Cô gấp gáp giải thích, lời nói lộn xộn không rõ ràng, nói đến mức lưỡi cũng níu lại, cuối cùng còn cắn phải đầu lưỡi, đau đến mức vội hít vào một ngụm khí lạnh. Nhưng vẫn không quên ngước đôi mắt thấp thoáng hơi nước nhìn Đường Kỳ Sâm, thấp giọng lặp lại: "Xin lỗi nhé." Đường Kỳ Sâm hơi híp mắt, vẻ mặt khó dò, giống như không hề bị lung lay. Ôn Dĩ Ninh bất lực rũ đầu, duy trì tư thế cứng ngắc, trong lòng dâng lên thất bại và nản lòng. Đường Kỳ Sâm chầm chậm đứng lên rồi đi đến trước mặt cô. Ôn Dĩ Ninh đang ngồi, cái đầu nho nhỏ cúi xuống ủ rũ. Đường Kỳ Sâm đưa tay ôm lấy gáy cô, sau đó ôm người vào trong lòng. Anh nói: "Đó là mẹ tôi, tôi rất muốn giới thiệu cho em và bà ấy làm quen. Là tôi đã quên mất phải cân nhắc đến cảm nhận của em, cũng quên mất em sẽ không được tự nhiên. Tôi hứa sau này làm gì cũng nhất định sẽ thương lượng với em trước, em muốn hay không, bất luận là yêu cầu gì đều có thể nói với tôi. Hôm nay không phải là tôi giận em, chỉ là tôi, chỉ là tôi......" Dừng lại một chút, ngữ khí của Đường Kỳ Sâm có vẻ bất đắc dĩ, "Chỉ là tôi sợ em lại do dự, chuyện gì cũng để trong lòng không nói ra. Hoặc là tôi giải thích nhưng em lại không chịu tin." Một lần bị rắn cắn mười năm sợ dây thừng, bài học trước đây thật khiến cho anh không biết phải làm sao. Ôn Dĩ Ninh áp má trái vào bụng anh, lặng im không nói, cứ như vậy bất động một hồi. Đường Kỳ Sâm dịu dàng mà kiên nhẫn vuốt tóc cô, thu liễm mà trìu mến, thương xót lại ôn tồn. Hai người đi đến hiện tại, nói là mỗi bước đi đều khó khăn nặng nề cũng không hề quá. Cách giữa bọn họ có quá nhiều năm, hiện tại mỗi ánh mắt đều là cẩn thận từng li từng tí. Một lát sau, Ôn Dĩ Ninh khàn khàn nói: "Đường Kỳ Sâm, cái bụng của anh đang nói kìa." Đường Kỳ Sâm cười cười, lúc cười lên phần bụng cũng rung lên theo, anh cúi đầu hỏi: "Thế hả? Nó nói cái gì vậy?" Ôn Dĩ Ninh đối sang má phải, tiếp tục áp lên bụng anh, thật sự nghiêm túc nghe một hồi rồi mới rầu rĩ nói: "Nó nói "người con gái nằm trên bụng của Đường Kỳ Sâm thật là đẹp"." Ý cười trên khóe môi anh càng sâu, phạm vi rung động của cơ thể lại lớn hơn một chút, Ôn Dĩ Ninh ngẩng đầu, cằm đặt trên bụng anh, đôi mắt sáng lấp lánh, "Anh xem, nó lại nói gì nữa này." "Ngoan." Đường Kỳ Sâm xoa đầu cô, rũ mi mắt, giọng nói ôn nhu tột bậc, "Nó chỉ là muốn ăn mì sợi em nấu thôi." Ôn Dĩ Ninh trong bếp bận rộn gần mười phút, làm một bát mì trứng gà đơn giản. Dạ dày Đường Kỳ Sâm không quá thoải mái, dù sao mỗi lần tham gia hoạt động đều sẽ như vậy, mỗi lần kết thúc đều sẽ có chút khó chịu. Tay nghề nấu nướng của Ôn Dĩ Ninh vẫn rất tốt, dầu muối vừa phải, đủ thanh đạm, còn đặc biệt làm nhiều nước dùng hơn một chút. Ăn xong, Đường Kỳ Sâm có điện thoại nên đi vào phòng khách nghe máy, là phó tổng gọi điện báo cáo với anh những số liệu của hạng mục gọi thầu. Những con số này cũng có thể coi như là yếu tố tuyệt mật trong thương mại, Đường Kỳ Sâm lại không hề tránh cô, ngồi trên ghế sô pha nhận cuộc gọi này. Nhưng Ôn Dĩ Ninh cũng không nghe, mà đi vào bếp thu dọn bát đũa, rửa sạch sẽ. Lúc đi ra, Đường Kỳ Sâm vừa trả lời xong một cái email. Ôn Dĩ Ninh lau khô nước trên tay, đút cho anh một miếng cam, "Anh biết không, lúc trước tụ tập với mấy người bạn, tán gẫu đến vấn đề tình cảm sẽ có mấy câu hỏi đại loại như đã từng thích kiểu con trai như thế nào, mối tình đầu là hạng người gì." Đường Kỳ Sâm ngẩng đầu, động tác nhai cũng chậm lại. Ôn Dĩ Ninh nhìn anh, "Mỗi lần như vậy em đều nghĩ đến anh." Đường Kỳ Sâm hơi sửng sốt, bật cười, "Vậy em nói thế nào?" Ôn Dĩ Ninh: "Em nói, không có gì đặc biệt, nhưng đã từng thích một tên đàn ông cặn bã, loại xúc động nhất thời ngu xuẩn này chắc chắn sẽ không có lần thứ hai." Lời nói đơn giản không hoa mỹ, thuần túy là lấy tâm thái của năm đó kể chuyện cho anh nghe thôi. Nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, bầu không khí trong chớp mắt như thanh sắt nung nhúng vào nước lạnh. Đường Kỳ Sâm nhìn cô rất lâu, cũng suy tư rất lâu, sau đó chậm rãi đặt điện thoại xuống, lại chậm rãi chuyển chiếc máy tính trên đùi sang bên cạnh. Ôn Dĩ Ninh trợn mắt, "Anh làm cái gì thế?" Đường Kỳ Sâm ban đầu vẫn còn trầm mặc yên tĩnh, trong chớp nhoáng sau đã trực tiếp động thủ ấn ngã cô xuống ghế sô pha, lúc này tri giác của anh cũng coi như mới trở lại. Đường Kỳ Sâm vừa tức vừa buồn cười, hai tay giữ lấy bả vai cô không cho Ôn Dĩ Ninh cơ hội đứng dậy, "Tên đàn ông cặn bã? Động tâm với tôi chính là ngu xuẩn? Em thật là đã nói với bạn bè của mình như vậy?" Ôn Dĩ Ninh giãy dụa phản kháng, vừa kháng nghị vừa cười, "Anh cầm thú, có chút chuyện nhỏ nhặt đó mà cũng muốn tính toán?" Cô tận dụng cả tay và chân xô đẩy Đường Kỳ Sâm, hai người lôi kéo đều là dùng hết khí lực. Đường Kỳ Sâm bây giờ mới phát hiện ra cô gái nhỏ này cũng rất khỏe, liền nâng đầu gối lên giữ hai chân cô, thân thể cũng không tự giác hạ xuống thấp, cơ hồ là vây người giữa hai cánh tay. Anh nắm lấy cằm Ôn Dĩ Ninh, mãi đến khi cô không thể động đậy, còn nhất định phải chắc chắn không có bất kỳ phản kháng nào dù là nhỏ nhất ------- "Sẽ không có lần thứ hai? Hửm?" "Em sẽ không có lần thứ hai, vậy hiện tại em đang làm gì ở đây thế này? Đũa giỡn cha mẹ cung cấp cơm áo gạo tiền? Đùa giỡn lão bản soái nhất ở đây?" Ôn Dĩ Ninh bị anh ép sắp không xong, dưới thân anh vừa cười vừa vặn tới vẹo lui, "Đường Kỳ Sâm, anh là đồ biến thái!" Hương thơm của người con gái và xúc cảm mềm mại trên da thịt như một thứ độc dược kích thích mọi giác quan, giữa hai người cứ như vậy dán vào nhau thân mật không một kẽ hở, cọ xát, dần dần đến cả hô hấp của Đường Kỳ Sâm cũng thay đổi. Tay anh mạnh mẽ lại siết chặt, đột ngột trầm giọng nói: "Còn vặn vẹo." Ôn Dĩ Ninh bị ánh mắt soạt đổi của anh hun nóng, trong nháy mắt phản ứng lại. Trái tim Đường Kỳ Sâm chìm xuống, hơi bối rối ngồi dậy, không nhìn cô, cũng không nói gì nữa. Tóc Ôn Dĩ Ninh hơi rối, tim đập thình thịch không thể nào hãm lại, sau một phút trầm mặc cân nhắc, cô lên tiếng: "À, anh......" Sắc mặt Đường Kỳ Sâm như một hồ nước sâu, thấp giọng ngắt lời cô: "Chờ tôi một chút, tôi đưa em về nhà." Sau đó đứng dậy, thở dài một cái, bước chân không được tự nhiên cho lắm tiến vào phòng ngủ.