Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 25 : Một chút xuân lành trong gió mỏng (2)

Dịch: CP88 Trạng thái của Đường Kỳ Sâm xem ra không được tốt lắm. Tay trái ôm bụng, tay phải cầm bình thuốc, nói xong câu đó liền gục đầu trên vô lăng không nhúc nhích. Ôn Dĩ Ninh nhận lấy lọ thuốc, theo yêu cầu của anh phân chia liều lượng rồi đưa tới, "Nước nóng khó tìm, anh uống tạm nước lạnh đi." Đường Kỳ Sâm nuốt xuống, uống thêm hai ngụm nước rồi tựa đầu về sau, khép mắt lại nghỉ ngơi. Nhiệt độ trong xe dần ấm lên, mùa đông đã kết thúc, không có gió thổi ban đêm, cũng đã có thể cảm nhận được một chút ấm áp của mùa xuân rồi. Đường Kỳ Sâm mở mắt ra, đẩy cửa xuống xe rồi nói: "Em lái." Hai người thay đổi vị trí, Ôn Dĩ Ninh ngồi vào ghế lái, Đường Kỳ Sâm mở dẫn đường rồi nghiêng người về phía cửa xe, im lặng không nói nữa, một độ nghiêng rất nhỏ nhưng đủ phác họa lên đường nét của bóng lưng. Một đường không ai nói gì, chỉ có tiếng chỉ dẫn từ hệ thống dẫn đường, rẽ sang trái, rẽ sang phải, xe đi chậm lại chờ đèn đỏ, sau đó lại tăng tốc. Ánh chiều tà dần lùi về sau, sau đó hoàn toàn khuất khỏi mắt người. Lúc Ôn Dĩ Ninh lái xe tình cờ sẽ nghe được Đường Kỳ Sâm ho khan hai tiếng, bầu không khí đè nén, kiềm nén không được nữa giữa hai hàng lông mày của người đàn ông bắt đầu nhíu chặt, vặn lại thành hình chữ xuyên(川). Ôn Dĩ Ninh nghe được, trong lòng không khỏi cảm khái. Xem ra mấy năm này bệnh cũ của anh cũng không có chỗ nào dễ chịu. Nghe Kha Lễ nói, trước đây Đường Kỳ Sâm cũng là người chăm chỉ điều dưỡng sức khỏe, chăm chỉ luyện tập, hàng năm khám sức khỏe các chỉ tiêu cơ thể đều rất tốt, chỉ trừ đau dạ dày. Loại bệnh này phải dưỡng, không chỉ ăn uống mà còn phải kết hợp làm việc nghỉ ngơi hợp lý, thả lỏng đầu óc. Nhưng đối với Đường Kỳ Sâm, loại điều kiện này gần như là không thể làm theo. Số ngày nghỉ trong vòng một năm của anh thậm chí không vượt quá một tháng, từ sáng đến tối liên tục di chuyển, thêm chuyện Hội đồng quản trị từ ba năm trước liên tục rối ren hỗn loạn. Những người cùng thời với Đường lão gia tử còn lưu lại tự coi mình là người từng trải, tự cao tự đại, không ưa phương thức đổi mới của những người trẻ, sau lưng Đường Kỳ Sâm âm thầm gây ra không ít chuyện vướng chân vướng tay, khi đó mỗi lần muốn tiến hành một hạng mục mới đều vô cùng khó khăn. Đường Kỳ Sâm thức ngày thức đêm, bay qua bay lại giữa các địa điểm trong và ngoài nước, dạ dày cũng sớm bị ném qua một bên, sống chết mặc bay. Công bằng mà nói, Ôn Dĩ Ninh là người rất thấu hiểu được khổ cực của những người có bệnh lâu năm quấy phá. Mẹ cô khi khám ra có sỏi thận, lúc phát bệnh đau đến mức lăn lộn trên đất không thể đứng lên, ngày thường miệng lưỡi bén nhọn quật cường là thế, đến khi đó cũng yếu như cây bông, khó mà miêu tả thành lời. Nhân sinh bất tận tương đồng(*), nhưng đôi khi cũng có thể thay người cảm động. (*) cuộc đời mỗi người không hoàn toàn giống nhau Nghĩ đến đây, Ôn Dĩ Ninh buột miệng hỏi: "Anh không đi trị liệu thử sao?" Đường Kỳ Sâm vẫn nhắm mắt, nói: "Cần dưỡng, tôi không có thời gian." Đây là lời thật lòng, có ai mà không muốn được sống khỏe mạnh chứ, người nghèo có cay đắng bần cùng của người nghèo, anh ở vị trí này, cũng có những lúc lực bất tòng tâm không biết làm sao. Ôn Dĩ Ninh giảm tốc độ xuống một chút, nói: "Yêu tiền đến mức không muốn sống rồi hả?" Đường Kỳ Sâm mở mắt, giữa hàng lông mày có phảng phất nét giận dữ, "Em nói chuyện nhất định phải đâm chọc vậy mới được hả?" Ôn Dĩ Ninh lạnh giọng cười, "Như vậy đã đau rồi?" Đáy mắt Đường Kỳ Sâm một mảnh u ám, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng coi như khắc chế một đường xuống bụng, "Trần Táp đã không cho em đến đó rồi, vì sao nhất định phải đến?" Ôn Dĩ Ninh không lên tiếng. Đường Kỳ Sâm cũng không muốn nói nhiều, anh ngồi thẳng lưng, tâm tình đã khôi phục bình tĩnh, cả người lại bao phủ một loại trạng thái nhàn nhạt mà lành lạnh. Anh nói "Tần Quân và lãnh đạo trước của em có quan hệ tốt, mấy trò hề kẻ xướng người họa em chưa được xem nhiều, lần thứ nhất sẽ không làm gì em, nhưng lần thứ ba lần thứ tư em đừng nghĩ có thể chạy thoát." Đường Kỳ Sâm lấy góc độ lý tính mà xem xét vấn đề, khó tránh khỏi khiến người khác cảm thấy mình bị sự ưu việt của anh chèn ép. Ôn Dĩ Ninh lạnh mặt: "Ngài yên tâm, tôi đã ngã một lần thì sẽ không nghĩ dẫm lên vết xe đổ lần thứ hai." Cô lo lắng tiếp tục chấp nhất với quá khứ sẽ khiến bản thân thêm khó chịu thậm chí là tổn thương, tình cảm lần đầu khiến trái tim rung động nhưng vì thực tế tàn nhẫn mà phải kết liễu nó, có lẽ đó cũng là một quá trình hình thành quan điểm tình yêu của một người phụ nữ. Đường Kỳ Sâm mang đến cho cô tổn thương, trải qua mấy mấy năm, dù cho cô từng có tình yêu, từng có cuộc sống mới, nhưng sâu trong tận đáy lòng vẫn khó chấp nhận. Đặt vào vị trí của nhau, lại đơn giản mà nói, chính là đều hận không thể hướng về lòng đối phương đâm chọc. Lần trầm mặc này cực kỳ lâu. Đường Kỳ Sâm chậm rãi quay đầu, giọng nói bình tĩnh đến mức nghe ra có chút tuyệt tình, "Nếu em đã không bỏ xuống được như vậy, thì lúc trước có thể không đến Á Hối." Đúng lúc gặp đèn đỏ, chiếc xe chầm chậm dừng lại. Ôn Dĩ Ninh cũng bình tĩnh không kém, hỏi lại: "Nếu anh đã ngầm đồng ý cho tôi một cơ hội đến Á Hối, vậy thì lẽ ra phải thả xuống rồi chứ?" Nói xong câu đó mới quay đầu sang, ánh mắt không chút vẩn đục nhìn về phía Đường Kỳ Sâm khiến anh đột nhiên nổi lên phiền lòng. Chuyện này anh vốn không muốn nhắc đến, duyên phận không phải đều như vậy sao, bên nhau không vui thì chia tay, dù lúc trước có tiếc nuối, có hiểu lầm, có tâm tư trong lòng, nhưng tan chính là tan. Một không đủ thẳng thắn, một thiếu đi lý tính, cái thứ gọi là tình cảm này vốn chính là một bàn tay chẳng thể vỗ thành tiếng. Ai cũng có lỗi, ai cũng không đúng, có ai chưa từng vì yêu mà có những lúc nói dối đâu. Trong cuộc đời mỗi người, người gặp thoáng qua vô số, nhưng một lần nữa tương phùng gặp gỡ có thể có bao nhiêu đây. Đường Kỳ Sâm muốn chấm dứt chuyện này tại đây, chỉ nói công việc, không nói tư tình. Nhưng chỉ khi thật sự bắt tay vào làm, thật sự một ngày nhìn thấy người anh mới hiểu được những thứ tưởng chừng chỉ là chuyện nhỏ không đáng kể kia, những ký ức đã cũ kia, con mẹ nó anh căn bản là không quên được! Đường Kỳ Sâm kiềm nén lại từng trận sóng cuồn cuộn trong lòng, nói: "Em nhất định muốn làm tôi tức chết mới cam lòng phải không? Tôi nói cái gì em cũng không muốn nghe vào phải không? Bất kể là trước đây hay là hiện tại, em cứ một mực làm theo ý mình, đập không chết cái tính không chịu nghe giải thích, lúc nào cũng tự cho mình là đúng, em định sống như vậy đến bao giờ hả?" Lời này xem như đã triệt để đem vết nứt hai người tránh né từ lâu xé toạc ra. Đường Kỳ Sâm hỏi: "Em thà tin tưởng mấy câu nói bông đùa nghe được khi đứng ngoài cửa cũng không chịu nghe lời giải thích của tôi. Năm đó là tôi đối xử tệ bạc với em hay là lừa em lên giường hả? Em nguyện tin một câu nói cũng không chịu tin tôi. Vậy em thì phải tính là gì? Không lẽ cứ cộp cho tôi cái mác có tiền liền nhận định tôi đang đùa giỡn tình cảm của em? Quy cho tôi cái tội danh đối xử tốt với em đều là diễn xuất lừa bịp? Cho rằng tôi cả ngày không có việc gì làm, đón em, chiều theo em, đi cùng em, tất cả đều là hư tình giả ý? Em nói đi liền đi, không nói trước một tiếng, đến cả cơ hội giải thích cũng không cho, cứ như vậy liền phán cho tôi tội chết? Không lẽ không có chút quy tắc nào như em mới là đúng sao? Hả?" Từng câu từng chữ của Đường Kỳ Sâm tựa như cầm chiếc chùy đánh chuông, sau một lần dứt khoát, dư âm liền không có vật cản cứ như vậy đánh vào màng nhĩ, trong lòng, thậm chí là toàn bộ các tế bào trên cơ thể của Ôn Dĩ Ninh. Anh không hề bình thản, không hề thông suốt, cũng có không cam lòng và không muốn. Có một số chuyện chính là như vậy, khi trước dù có ngàn vạn nút thắt, nhưng vật đổi sao dời, con người vẫn phải nhìn về phía trước. Mà Đường Kỳ Sâm sau khi nói xong những câu này cũng ngớ ra, anh vốn cho là những quá khứ kia hiển nhiên chưa bao giờ là quá khứ. Hai người rơi vào trầm mặc, đèn tín hiệu phía trước đã chuyển xanh. Ôn Dĩ Ninh chậm chạp không cho xe chạy đi, những chiếc xe đi sau mất kiên nhẫn bấm còi inh ỏi. Đường Kỳ Sâm liếc cô một cái, nói: "Nếu em vẫn chưa nghĩ thông, vậy để tôi lái." Ôn Dĩ Ninh không nói một câu tháo dây an toàn, sau đó đẩy cửa đi xuống. Tiếng còi càng đinh tai nhức óc hơn, Đường Kỳ Sâm đanh mặt lại, từ ghế lái phụ ngồi sang ghế lái, đánh vô lăng sang phải. Tốc độ xe quá nhanh, lốp xe ma sát với đường đi phát ra âm thanh chói tai, Đường Kỳ Sâm thắng gấp, đầu xe của chiếc Land Rover trị giá hơn ba triệu suýt chút nữa đâm phải lan can. Xe ngừng lại, anh từ trong xe đi ra, đến cửa xe cũng không buồn đóng, trực tiếp đuổi theo Ôn Dĩ Ninh. Đường Kỳ Sâm bắt được cánh tay cô, Ôn Dĩ Ninh hướng mặt về phía trước, quật cường không quay lại nhìn anh. Sức lực từ bàn tay anh lớn như tường đồng vách sắt, đâu còn nửa điểm giống bộ dạng của bệnh nhân đang phải đối mặt với cơn đau dạ dày tái phát. "Đi vào trong." Ngữ khí cứng rắn. Ôn Dĩ Ninh bị anh dùng sức kéo về sau, đến lúc không thể kháng cự mới quay đầu lại. Cô nhìn anh, trong mắt phủ một tầng lệ, rõ ràng là đã khóc. Đường Kỳ Sâm nhìn vào đôi mắt này, trong lòng bỗng nhiên yên tĩnh lại, nhưng vẫn không buông tay cô ra mà trực tiếp ôm ngang người quay về xe. Khung xương của Ôn Dĩ Ninh rất nhỏ, ôm trong tay như một cục bông mềm mại, Đường Kỳ Sâm không cảm giác được một chút ấm áp nào từ da thịt cô. Cửa xe vẫn mở, anh đẩy người ngồi vào ghế lái, sau đó khom lưng, nửa người tiến vào kéo dây an toàn từ trái qua phải, "Lạch cạch" một tiếng, cố định cô lại chỗ ngồi. "Em lái xe về đi, sáng mai lái tới công ty rồi đưa chìa khóa cho Kha Lễ." Giọng nói của Đường Kỳ Sâm trầm trầm, nghe ra được thấp thoáng mệt mỏi. Dứt lời, anh lùi người về sau, bàn tay đặt trên cửa xe muốn đóng lại. Cơ thể phát lạnh của Ôn Dĩ Ninh hơi ấm áp trở lại, cô bỗng nhiên mở miệng, đem thứ vướng mắc từ lâu trong đáy lòng, chấp niệm thật sâu ấy hỏi ra miệng. "Đường Kỳ Sâm, năm đó anh đối xử tốt với tôi có phải là vì tôi giống với người phụ nữ anh từng thích không?" Rõ ràng là nơi phố xá sầm uất, nhưng lại mơ hồ nghe được tiếng gió từ nơi hoang vu của núi rừng truyền tới, cuối cùng chuyển thành một mảnh bi thương. Đường Kỳ Sâm bình tĩnh đến đáng sợ, lòng bàn tay đặt trên cửa xe nắm rồi lại thả ra, thả rồi lại nắm, cuối cùng mệt mỏi trượt xuống, vóc dáng cao lớn mệt mỏi rũ rượi đứng một bên. Anh hỏi ngược lại: "Còn quan trọng sao?" Ôn Dĩ Ninh không hé răng. "Tôi nói không phải, em có tin không?" Vẫn chỉ có trầm mặc. Nơi khóe miệng Đường Kỳ Sâm vương lại nụ cười nhàn nhạt, khóe mắt vẽ lên một đường cong rất nhỏ, anh nói: "Niệm Niệm, tôi đã nghĩ muốn chính thức bắt đầu với em, thế nhưng thông tin chuyến tàu năm đó em cho Kha Lễ lại là giả. Kỳ thực ngày đó tôi cũng đã đến ga tàu, chỉ cần em quay đầu lại nhìn tôi một cái thôi, em sẽ thấy được đáp án." Đường Kỳ Sâm đóng cửa xe, xoay người bước vào dòng xe cộ tấp nập, bóng người dần khuất sau bóng đêm, không quay đầu lại. - ------ Chủ nhật, Đường Kỳ Sâm về nhà ở đường Phương Điện ăn cơm. Cảnh An Dương từ hai ngày trước đã gọi điện cho anh, luôn miệng dặn dò anh hôm nay phải về nhà. Thật ra bà không nói Đường Kỳ Sâm cũng nhớ được ngày hôm nay là sinh nhật của Cảnh An Dương. Cảnh An Dương không phải người địa phương nơi này, nhà mẹ đẻ ở Nam Kinh, ông ngoại của Đường Kỳ Sâm trước kia ở trong quân khu, những năm này cũng đã lui về, ba đứa con trai tiếp tục ở lại giữ những chức vụ trọng yếu trong giới chính trị, chỉ chờ lý lịch hoàn thiện, tiền đồ sau này liền không đếm xuể. Cảnh An Dương là đứa con gái nhỏ nhất, cuộc sống cũng coi như thuận buồm xuôi gió, không phải thương nhân cũng không theo nghiệp làm chính trị, từ sau khi gả cho ba của Đường Kỳ Sâm vẫn luôn lo liệu việc trong nhà, không ít là âm thầm chuẩn bị thay cho Đường Kỳ Sâm. Lúc Đường Kỳ Sâm về đến nhà, An Lam đang ngồi với Cảnh An Dương vừa nói vừa cười. Thấy anh về, Cảnh An Dương càng tươi cười vui vẻ, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của An Lam rồi nói: "An An thật có lòng, lịch trình bận rộn như vậy nhưng vẫn sắp xếp thời gian về chúc sinh nhật bác." An Lam lên tiếng chào: "Anh Kỳ Sâm." Sau đó cười nói: "Có gì đâu ạ, lần này con quay phim gần Thượng Hải, xin đạo diễn Trần hai tiếng để về đây." Đường Kỳ Sâm tháo gang tay rồi vắt lên lưng ghế, xong xuôi đâu đấy mới đặt hộp quà lên bàn, "Mẹ, sinh nhật vui vẻ." Sinh nhật của Cảnh An Dương chưa bao giờ tổ chức linh đình, bà không thích lắm mấy nơi nhiều lời hỗn tạp, một buổi tiệc nhỏ trong nhà cũng đủ vui mừng rồi. An Lam và Đường Kỳ Sâm ngồi cùng một ghế, thế nhưng trò chuyện với nhau vui vẻ cũng chỉ có An Lam và mẹ anh. Ăn xong, Cảnh An Dương để cho hai người ngồi với nhau, còn mình vào bếp làm món tráng miệng. Đường Kỳ Sâm nhìn chằm chằm bể cá cảnh của ba anh, thi thoảng thả xuống mấy hạt thức ăn cho cá. Trong đó có mấy con cá phượng hoàng ngũ sắc, kéo dài như dải lụa, có một con có cái tên mang theo không khí vui mừng là Bất Hủ Kim Thân, là tình cảm chân thành của ba anh. An Lam đi đến, cũng nhặt mấy viên thức ăn cho cá vào trong, "Anh vẫn còn tức giận chuyện lần trước hả?" Đường Kỳ Sâm nói: "Không phải." An Lam nhìn anh, "Nhưng nhìn anh rõ ràng không vui." "Không có." Đường Kỳ Sâm đặt hộp thức ăn lên bàn, ngón tay nhúm một ít rồi thả xuống, cuối cùng quay người đi về phía ghế sô pha, "Gần đây đóng phim có thuận lợi không?" "Vẫn vậy thôi." An Lam ngồi xuống với anh, nói: "Mang theo hai người mới đi cọ xát, phim cổ trang, chỉ có phiền phức duy nhất là hóa trang quá lâu." Đường Kỳ Sâm ừm một tiếng, không nói gì nữa. An Lam nhếch môi, khuôn mặt tươi cười, "Tuần sau anh có thời gian rảnh không?" "Hả?" "Tuần sau bộ phim của em bước vào giai đoạn làm hậu kỳ rồi, chúng ta đi Thụy Sĩ trượt tuyết đi." An Lam nhìn thẳng vào mắt anh, vẻ mặt chờ mong. Đường Kỳ Sâm suy nghĩ một chút, nói: "Đi chơi vui, tuần sau anh không đi được." An Lam xị mặt, "Anh không thú vị gì hết." "Mấy hạng mục cần chuẩn bị đưa lên Hội đồng quản trị, bận." Đường Kỳ Sâm nói: "Nếu em thật sự cần người đi cùng thì tìm Phó Tây Bình." An Lam không có hứng, "Nói sau đi. Lần trước em tổ chức sinh nhật anh cũng về sớm, ở đâu ra cái chuyện đó chứ." Đường Kỳ Sâm nghe vậy thì cười cười, "Anh đi thì sao, em cũng đâu có dừng tổ chức luôn? Tính trẻ con." An Lam lẩm bẩm: "Sang năm không cho anh đến nữa." Đường Kỳ Sâm cúi đầu, vẻ mặt ôn hòa, nhưng từ đầu đến cuối đều không trả lời. Những chuyện không biết chắc từ trước anh chưa bao giờ dễ dàng đồng ý. An Lam cũng biết chừng mực, không tiếp tục truy đến cùng, liền chuyển đề tài: "Đúng rồi, người lần trước mở họp báo giải thích cho anh chính là thủ hạ của Trần Táp?" Đường Kỳ Sâm nhấc mắt, "Có chuyện?" "Không, hỏi vậy thôi." Ngày hôm nay An Lam chỉ trang điểm nhẹ nhàng, đồ trang sức cũng mục đích tôn lên khí chất tranh nhã, chính là kiểu mà các trưởng bối yêu thích. An Lam nhíu mày, không nhịn được hỏi thăm: "Cô ấy họ Ôn hả, họ đặc biệt nhỉ. Phụ trách công việc gì thế?" Đường Kỳ Sâm nói: "Đi theo Trần Táp học nghiệp vụ." An Lam nhấc cằm, "Rất lợi hại, cô ấy còn nói không quen em." Chính là trong buổi họp báo có phóng viên hỏi đến quan hệ của Đường Kỳ Sâm và An Lam, thử moi chút manh mối nào đó từ trong miệng Ôn Dĩ Ninh, nghĩ sẽ lấy đó xào xáo viết thành cái tin bát quái có thể bạo hỏa. Nhưng khi đó Ôn Dĩ Ninh rất dứt khoát trả lời, nói mình không xem phim, không biết cũng không quen vị An nữ hoàng điện ảnh này, từ đó đem đến một trận cười cho mọi người. Nghe giọng điệu này của An Lam, đoán chừng là không thoải mái. Đường Kỳ Sâm nhìn An Lam hai giây, hai chân bắt chéo, cơ thể hơi dựa về sau, ý cười nơi khóe mắt vừa đủ, vừa nhìn, đuôi lông mày đúng là có chút phong thái của công tử phong lưu. Anh nói: "Người không thích xem phim có nhiều lắm, không biết em là rất bình thường, có vậy thôi cũng muốn tính toán?" An Lam thoắt cái bày ra vẻ mặt không vui, "Anh còn nói giúp cô ấy." Đường Kỳ Sâm không muốn cùng An Lam nói sâu về chủ đề này, giữa hàng lông mày nhàn nhạt, cứ như vậy nhìn thẳng về phía đó. An Lam quay mặt đi, bầu không khí triệt để lạnh xuống. Cảnh An Dương từ trong bếp đi ra, nhiệt tình bắt chuyện: "An An, đến nếm thử này, tổ yến lần này chất lượng rất tốt, bồi bổ khí sắc." An Lam đứng lên, "Cám ơn dì, dì và anh Kỳ Sâm ăn đi, con phải chạy về đóng phim rồi." Ngữ khí và vẻ mặt đều là nhìn mà yêu, cầm túi lên rồi rời đi. Cảnh An Dương tiễn người đi xong xuôi, lúc trở lại không quá vui vẻ nói với Đường Kỳ Sâm: "Con vậy mà lại không đưa con bé về." Đường Kỳ Sâm cau mày, "Mẹ." "Mẹ biết tâm tư của con rồi, không muốn bị chụp ảnh chứ gì." Cảnh An Dương ôm một bụng oán khí ngồi phịch xuống ghế sô pha, nói: "Mẹ thấy cũng chẳng có gì cả, chụp thì cứ chụp thôi, thừa nhận là xong." Đường Kỳ Sâm thình lình đứng bật dậy, áo khoác vắt cánh tay, chìa khóa cầm trong tay, tư thế muốn đi. Cảnh An Dương không giữ được người, cũng không dám tiếp tục nói thêm, tâm tình cực kỳ phiền muộn. Bà nhớ đến lúc trước Đường lão gia tử tính toán bát tự, nói Đường Kỳ Sâm mệnh đại hải thủy, loại hướng về thuần khiết phối hợp đến vừa vặn, vận thế và tài vận đều rất tốt. Duy chỉ có một điều chính là, người tuổi quý hợi đường tình duyên thăng trầm, vất vả lận đận. Cảnh An Dương khẽ thở một hơi thật dài, ba mươi có lẻ, quanh năm cô độc nhìn cũng đau lòng. - ------ Ngày tháng sau Tết âm lịch trôi qua nhanh, thời tiết cũng có biến hóa rõ rệt. Vừa bước qua tháng ba, đi ra khỏi tập đoàn Á Hối có thể nhìn thấy mấy cây hoa quế hai bên đường bắt đầu đâm chồi non. Ngày hôm nay mở xong một cuộc họp, Trần Táp ở lại tiếp tục đàm luận, liên quan đến việc điều chỉnh con đường mở rộng sản phẩm trong quý hai, Đường Kỳ Sâm hầu như là ngồi nghe, thi thoảng sẽ đưa ra ý kiến. Sau khi kết thúc một phần, Kha Lễ đột nhiên nhớ ra gì đó, "Vì sao gần đây ít khi nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh thế?" Trần Táp hời hợt đáp: "Tôi cho cô ấy đi làm việc vặt rồi." Chính là vì chuyện lần trước cô tự chủ trương đến buổi lễ kỷ niệm của công ty giải trí Đông Hoàng. Trần Táp công tư phân minh, vô cùng nguyên tắc, dù có là học trò yêu quý cũng đối xử bình đẳng. Kha Lễ trong chuyện này cũng đuối lý, đương nhiên sẽ không ngốc mà đi chạm vào lưỡi thương. Đường Kỳ Sâm làm như không nghe thấy, sống lưng thẳng tắp ngồi đó, áo khoác ngoài cởi ra vắt ở một bên. Thời tiết ấm ám hơn, lớp áo bên trong cũng được anh đổi thành sơ mi mỏng, sắc màu ấm áp hiếm thấy làm nổi bật lên một mặt trẻ trung đầy sức sống của anh. Trần Táp nói: "Đúng rồi, tối nay không đi ăn cơm cùng hai người được, Trần Tử Du chờ tôi ở văn phòng." Đường Kỳ Sâm: "Có thể mang theo cậu ta." "Quá ồn ào, ăn một bữa cơm còn mất sức chặn lại cái miệng đó của nó." Giọng điệu của Trần Táp đều là ghét bỏ. Kha Lễ cười cười, "Dù sao cũng không phải người ngoài. Cứ mang cậu ta tới đi, tránh hai mẹ con ở riêng lại cãi nhau." Trần Táp đúng là cũng không quá muốn đi theo Trần Tử Du đến cái chỗ nhà ăn người máy gì đó, tên tiểu tử này chính là thích mấy nơi mới mẻ để mà dằn vặt lung tung. Liền gật đầu đồng ý, "Vậy được." Chỗ cũ, quán ăn của lão Lý. Trần Tử Du vừa nhìn thấy Đường Kỳ Sâm, vô cùng khoa trương mà bật ngón tay cái lên: "Lão bản chú thật là đẹp trai nha." Đường Kỳ Sâm vỗ xuống mái tóc dựng thẳng đứng của cậu ta, trong giọng nói mang theo ý cười, "Có ngày nào không đẹp trai hả?" "Cả mùa đông đều mặc đồ sẫm màu, từ áo khoác lông, quần, rồi thì giày da, ôi dà, có phải đến cả quần sịp cũng là màu đen không vậy?" Trần Tử Du bám lấy không tha, con người cậu ta cũng là hiếm có, tư tưởng tiên phong, cũng không có được cái quan niệm kính già yêu trẻ, "Chú tuyệt đối đừng có mặc sịp đen đó nhé, cái này cháu có kinh nghiệm, màu đen làm gầy đi. Giới thiệu cho mọi người bảng màu gần đây cháu rất mê mẩn, rất có kiểu dáng, tôn đường cong cơ thể lắm đấy." Kha Lễ cười đến mức phải dùng đến hai tay giữ vô lăng. Trần Táp búng mạnh lên trán con trai, "Đầu óc hết chỗ dùng rồi phải không?" Trần Tử Du nhe răng kêu đau, vội cách mẹ mình một khoảng xa, người dán chặt vào cửa xe, sau đó vừa vò tóc vừa hỏi, "À, vì sao không thấy tiểu tỷ tỷ của con vậy?" Tiểu tỷ tỷ chính là gọi thân mật Ôn Dĩ Ninh, Trần Tử Du ngày thường quấy rầy wechat của cô không ít, đi trên đường thấy hai con chó đánh nhau cũng phải quay video lại gửi cho cô. Cảm giác thân thiết tự nhiên mà đến này chính là không có cách nào nói rõ nguyên nhân. Kha Lễ cười hỏi: "Có ấn tượng tốt với cô ấy?" "Không chỉ là ấn tượng tốt." Trần Tử Du vuốt mấy lần kiểu tóc cực cool của mình, lộ ra hai hàng lông mày rậm và đôi mắt to, khí chất thiếu niên cực kỳ sạch sẽ. Cậu ta vui vẻ huýt sáo, khoanh tay gác cằm lên phần tựa của chiếc ghế phía trước nhìn về phía Kha Lễ: "Thực không dám giấu, cháu đang chuẩn bị theo đuổi chị ấy." Lời vừa dứt, Trần Táp lại muốn đánh về phía gáy cậu ta, "Nói nhăng nói cuộc cái gì đấy?" Trần Tử Du tránh được, dửng dưng như không: "Thích thì theo đuổi thôi. Nam chưa cưới vợ nữ chưa gả chồng, có vấn đề gì đâu." Kha Lễ cười thành tiếng, "Tử Du, sau này lúc tôi lái xe cậu ráng kìm nén một chút, dọa tài xế là không an toàn đâu." Trần Tử Du nhìn sang mẹ mình, thấy được vẻ mặt đăm đăm không nói như có thù sâu đại hận thì không khỏi hồi hộp lên, "Nữ hơn ba ôm gạch vàng, nếu chị ấy và con thật sự ở bên nhau thì chính là ôm ba cục gạch vàng về đấy. Nhưng nếu như nam lớn hơn nữ quá nhiều thì lại không giống. Ví như lão bản đây đi, nếu chú ấy và Ninh tỷ ở bên nhau, hơn kém nhau mười tuổi, thiên a, ánh tà dương đẹp nhất nha!" Trần Táp lạnh mặt, giễu cợt một tiếng. Đường Kỳ Sâm ngồi ghế phụ, bật ra vài chữ như là từ cổ họng móc ra, trầm đến không thể trầm hơn: "Tám tuổi." Trần Tử Du quay sang anh, giống như có chục dấu hỏi xuất hiện trên đỉnh đầu, "Vậy có gì khác nhau sao?" Trần Táp không nhịn được ngắt lời cắt bộ dạng tự biên tự diễn của cậu ta, "Cho mẹ yên tĩnh một chút đi, nếu con có thể đem tâm tư này dồn vào việc học, mỗi tháng mẹ cho con ba vạn tiền tiêu vặt." Trần Tử Du không hề gì nói, "Vì sao con không thể theo đuổi chị ấy chứ, theo con được biết thì chị ấy vẫn còn độc thân nha. Chú Kha, hay là chú đang theo đuổi chị ấy?" Kha Lễ ách một tiếng: "Chú cái gì mà chú." Trần Tử Du quay đầu lại hỏi Đường Kỳ Sâm: "Lão bản, vậy là chú theo đuổi à?" Đường Kỳ Sâm hơi nhếch mày, ý không vui viết rõ ràng trên mặt, anh nói với Kha Lễ: "Dừng xe." Sau đó quay đầu sang nói với Trần Tử Du: "Hiện tại cho cậu 3 vạn tiền tiêu vặt, cậu, xuống xe."