Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 17 : Phiên ngoại chuyện xưa 2

Dịch: CP88 Nhũ danh của Ôn Dĩ Ninh là Niệm Niệm. Quê cô ở một thành phố nhỏ phía Nam, năm tư đại học, qua năm nay sẽ phải tìm nơi thực tập. Điều kiện gia đình không được tốt lắm, mẹ sinh bệnh, dựa cả vào người bố để duy trì kế sinh nhai. Đúng rồi, còn có một cô em gái, nhũ danh cũng có chút thú vị, gọi là Tưởng Tưởng. Hai chị em ghép lại, là tưởng niệm(*). (*) Bản gốc là Niệm Tưởng, phù hợp chị trước em sau, nhưng để tiếng việt nên đổi cấu trúc một chút ^^! Ba mẹ họ tưởng niệm cuộc sống, tưởng niệm tương lai, hoặc cũng có thể là tưởng niệm những thứ khác. Đại khái là có chút chuyện bi thương. Không trải qua, còn cho rằng đang xem phim truyền hình. "Mẹ của cô ấy bệnh cũng khá nặng đấy, tốn kém không ít tiền. Nhưng tiểu nha đầu này cũng rất hiểu chuyện, vẫn luôn chăm chỉ làm thêm, còn tự mình giành được học bổng, nghe lão Hứa nói học phí đều là tự cô ấy tích cóp." Phó Tây Bình hiếm khi cảm thán: "Thật không dễ dàng gì mà." Đường Kỳ Sâm nghe xong, hồi lâu không lên tiếng, nhưng khi mở miệng thì nội dung lại lệch khỏi trọng tâm nghiêm trọng: "Ai cần cậu lắm chuyện như vậy?" Phó Tây Bình cười tươi rói, "Em quan tâm anh đó. Ôi, đừng nói là anh không muốn biết gia cảnh của cô ấy đó nhé." Đường Kỳ Sâm bày ra cái vẻ mặt cậu nghĩ nhiều rồi. Phó Tây Bình chăm chú quan sát anh một hồi lâu: "Kỳ Sâm, em cảm thấy anh rất giống tên Đường Tăng mặt trắng." Anh ta lờ đi cái nhìn cảnh cáo của Đường Kỳ Sâm, huýt sáo một cái, "Nhưng em thấy, Niệm Niệm cũng không giống yêu tinh nha." - ------ Từ sau đêm đó, số lần Đường Kỳ Sâm đón Ôn Dĩ Ninh ra ngoài càng nhiều hơn. Vẫn xoay quanh ba hình thức, đón người, đưa cô đi ăn cơm, đi dạo sông Hoàng Phố hoặc là lái xe đi vòng quanh Minh Châu Phương Đông(*). (*) là một tháp truyền hình ở Thượng Hải, Trung Quốc. Lần này là lái Jaguar, lần tới đổi sang Land Rover, lần sau nữa lại là X6. Ôn Dĩ Ninh hỏi: "Rốt cuộc anh có bao nhiêu cái xe?" Đường Kỳ Sâm nói: "Không có bao nhiêu, đều là mượn bạn bè." Ôn Dĩ Ninh nhìn anh chăm chú: "Mũi anh dài ra kìa." "Hả?" "Anh chưa nghe bao giờ hả? Nói dối mũi sẽ dài ra." Đường Kỳ Sâm cười đến mức các cơ mặt đều giãn ra, "Thật hả? Có gương không, cho tôi xem một chút." Ôn Dĩ Ninh lườm anh một cái, "Chỉ có kính chiếu yêu thôi." Khóe miệng Đường Kỳ Sâm càng giương cao hơn, nói: "Muốn ăn gì?" Cũng đã mười giờ rồi, "Không ăn." "Tôi muốn ăn." Đường Kỳ Sâm nói: "Cùng tôi đi ăn đi." Quen nhau được một thời gian, Ôn Dĩ Ninh cũng nắm được thói quen của anh, ví như thích uống cà phê, thích chơi bài, thích lái xe lung tung không có mục đích, một ngày ba bữa không quá đúng giờ, thường là lúc đói bụng mới đi tìm đồ ăn. Sớm muộn đều không phân biệt được, thói quen quá không lành mạnh. Ôn Dĩ Ninh đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nói với anh: "Em dẫn anh đến chỗ này." Gần siêu thị cô làm thêm có một con đường mọc đầy những quán ăn vỉa hè. Cả một con đường tràn ngập trong khói cay từ nhà bếp xông ra, bọn họ từ bên ngoài đi vào, giống như từ mùa đông bước vào không gian của mùa hạ. Đường Kỳ Sâm với một thân âu phục hoàn toàn lệch tông với nơi này, nếu đổi lại là ngày thường, nhất định anh sẽ không đến đây. Nhưng ngày hôm nay cũng không biết vì sao, nhìn thấy cô gái nhỏ nhiệt tình hớn hở, bèn thuận theo ý cô. Bọn họ ngồi vào một quán bún cá, Ôn Dĩ Ninh thuần thục thu dọn bát đũa của những người khách trước ngồi đây. "Chờ em nha!" Chỉ để lại một câu nói này, liền như một làn khói chạy ra ngoài. Đường Kỳ Sâm nhìn mặt bàn đầy mỡ, lông mày không nhỏi nhíu chặt, anh rút mấy tờ khăn giấy, lau chùi lại một lần nữa. Lúc Ôn Dĩ Ninh trở về, trên bàn xách theo hai chiếc túi nhựa, bên trong là nạc thăn, đậu phụ chao dầu thái miếng, tay trái cầm máy xiên thịt nướng, ngón tay út còn móc một chiếc túi đựng hai cốc trà sữa trân châu. Đường Kỳ Sâm thấy cô như ngựa chạy đường quen, khẽ hỏi: "Bình thường em đều ăn mấy thứ này?" Ôn Dĩ Ninh không chút suy nghĩ đáp: "Đương nhiên là không, lấy đâu ra tiền mà ngày nào cũng chơi sang như vậy chứ." Lời vừa dứt, cô đã ngớ ra, nhanh chóng ngậm miệng. Đường Kỳ Sâm cũng không nói tiếp, nhìn cô một hồi lâu, bình tĩnh nói: "Ăn thôi." Kết quả là xảy ra chuyện ngay sau đó. Một giờ sau, trong khi đang lái xe đưa cô về trường, bệnh viêm dạ dày của Đường Kỳ Sâm tái phát, mặt mày tái mét, đau đến mức bàn tay điều khiển vô lăng cũng run rẩy. Ôn Dĩ Ninh bị anh dọa sợ, nhưng vẫn nhớ ra cầm điện thoại gõ 120. Đường Kỳ Sâm đè tay cô xuống, giọng nói suy yếu: "Gọi cho Phó Tây Bình." Rất lâu sau đó, Ôn Dĩ Ninh mới biết vì sao anh không cho gọi xe cấp cứu. Đến bệnh viện nhất định sẽ phải đăng ký thông tin, Đường gia trong thành phố này là nhân vật gì chứ, sau đó khẳng định sẽ không giấu được. Đường Kỳ Sâm sợ phiền phức, những lúc cảm vặt đều không về Đường gia, bởi vì anh ho khan một cái thôi cũng có thể khiến bác sĩ gia đình căng thẳng lo lắng. Cũng là sau lần nằm viện này Ôn Dĩ Ninh mới biết, hóa ra dạ dày của Đường Kỳ Sâm không được tốt cho lắm. Mang theo cảm giác tội lỗi đầy mình, Ôn Dĩ Ninh ngồi bên giường giúp anh trông bình truyền nước: "Vì sao anh không nói trước chứ, em không nên mang anh đi ăn mấy thứ kia." Đường Kỳ Sâm cười nhẹ: "Tôi không sao." Ôn Dĩ Ninh nhỏ giọng: "Là tại em." "Không sao cả." Đường Kỳ Sâm trước sau vẫn một dạng ôn hòa, nằm đó giống như một bệnh nhân nam đẹp đẽ: "Chờ tôi tốt lên sẽ lại đưa em đi chơi." Ôn Dĩ Ninh lắc đầu: "Không dám nữa." Đường Kỳ Sâm nói: "Cũng được, những thứ kia sau này ăn ít đi, nếu là đi ăn cơm thì theo tôi, tôi mang em đi ăn những thứ tốt cho sức khỏe." Hàng mi dài của Ôn Dĩ Ninh được ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ trên đầu giường chiếu lên, mơ hồ hiện ra mấy hạt châu long lanh. Sau một đêm nằm trong phòng cấp cứu, sáng hôm sau Đường Kỳ Sâm ra viện. Anh vẫn thực hiện đúng lời hứa, chỉ cần không tăng ca là sẽ đến đón Ôn Dĩ Ninh đi ăn cơm. Ôn Dĩ Ninh cũng không có địa điểm làm thêm cố định, năm tư đại học cô rất ít khi ở trường, mỗi lần đổi địa điểm làm thêm sẽ lại báo cho anh. Chuyển đồ trong siêu thị, bán mì ăn liền, phát tờ rơi cho công ty nào đó, thậm chí có khi còn đứng đầu đường bán mấy chiếc vòng hoa đội đầu nhỏ. Đường Kỳ Sâm thấy cô tâp trung toàn bộ sự chú ý trong chiếc điện thoại dùng mãi không đổi kia, hỏi: "Làm gì thế?" Ôn Dĩ Ninh cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay đặt trên màn hình gõ chữ với tốc độ khủng khiếp: "Làm kinh doanh nhỏ." "......" Nếu như có giải đấu thập hạng toàn năng(*), cô rất có khả năng đoạt giải nhất. (*) thực tế là có giải thi đấu thể thao như thế này, gọi là cuộc thi mười môn: chạy, nhảy, ném đĩa, bla blo.. Trong trường hợp này thì có lẽ là muốn nói Niệm Niệm cái gì cũng biết làm, cô gái đa năng đó... Khoảng thời gian Ôn Dĩ Ninh đi theo Đường Kỳ Sâm, hầu hết những nhà hàng lớn nhỏ của Thượng Hải đều đã in lại dấu chân của hai người. Có một ngày, Ôn Dĩ Ninh kết thúc giờ làm từ rất sớm, Đường Kỳ Sâm gửi tin nhắn cho cô, nói mình còn đang mở họp, bảo cô chờ thêm nửa tiếng nữa. Kết quả sau khi tan họp mới biết sau đó còn một bữa tiệc không thể vắng mặt, Đường Kỳ Sâm bèn gọi điện bảo cô qua đó luôn. Ôn Dĩ Ninh nói không cần. Đường Kỳ Sâm nói, tôi đã nói tài xế đến đón rồi, đồ ăn ở đây rất ngon đấy. Trong ấn tượng của Ôn Dĩ Ninh, đây có thể coi như là lần đầu tiên Đường Kỳ Sâm đưa cô xuất hiện công khai. Không phải cái vòng bạn bè của Phó Tây Bình, cũng không phải đi cùng trợ lý thân tín của anh, mà là trong vòng xã giao đúng chất ngoại giao thương mại. Vàng son lộng lẫy khiến người ta lóa mắt, từ đây có thể quan sát ánh trăng trên dòng sông Hoàng Phố, mà đây cũng là lần đầu tiên Ôn Dĩ Ninh được nhìn thấy một mặt khác của Đường Kỳ Sâm ------- Chạm ly không ngừng, trò chuyện vui vẻ, khí độ bất phàm. Những tinh anh giàu có đang ngồi kia, ai ai cũng coi anh như Bồ Tát mà quấn quýt lấy lòng. Ôn Dĩ Ninh ngồi bên cạnh anh đâu dám lên tiếng, dĩ nhiên Đường Kỳ Sâm cũng không cần cô phải làm gì. Mấy người đàn ông tán gẫu về cổ phiếu trong nước, về những tin tức mới trong giới kinh doanh, tán gẫu kỳ hạn quyền chọn(*), mỗi khi có món mới được đưa lên, Đường Kỳ Sâm đều không chút biến sắc là người gắp đũa đầu tiên, vững vàng đặt trong đĩa cô. (*) Quyền chọn là một dạng hợp đồng chứng khoán phái sinh cho phép người nắm giữ nó có quyền mua hoặc bán một khối lượng hàng hóa cơ sở nhất định với một mức giá xác định vào một thời điểm đã định trước. Có hai loại quyền chọn cơ bản: quyền chọn mua và quyền chọn bán. Anh nói dẫn cô đi ăn đồ ăn ngon, anh đã nói là sẽ làm được. Tiệc tan, nhưng đoàn người còn chưa có giải tán, lại rủ nhau lên tầng trên hát hò. Mỗi người của đối phương đều mang theo bạn gái, trong phòng bao cái gì cũng có, có người bắt đầu đi chọn bài hát, có bàn đưa bài lơ khơ lên, đàn ông có chuyện của đàn ông, một người phụ nữ trong số đó liền lên tiếng đề nghị: "Không thì chúng ta cũng đi dạo đi." Ôn Dĩ Ninh là người Đường Kỳ Sâm mang theo bên người, theo lẽ tự nhiên trở thành tâm điểm bị vây quanh. Bọn họ đi xuống trung tâm thương mại ở tầng dưới, túi hàng hiệu, những bộ lễ phục xa xỉ, đồ trang sức lấp lánh, giá cả đều không nhỏ. Những cô gái xinh đẹp trẻ tuổi kia ra tay cũng không hề kiêng dè, mới đi dạo một tầng mà trên tay đã xách theo túi lớn túi bé. Chỉ có trên tay Ôn Dĩ Ninh là trống trơn. Người có tiền mang theo bạn gái đi xã giao, đều có một thứ đã ngầm hiểu. Anh tình tôi nguyện, thỏa mãn nhu cầu đôi bên. Thêm vào đó, những người phụ nữ này khi tụ lại một chỗ, tinh thần háo thắng tranh đua là không thể tránh được. "Em gái, sao em không mua gì thế?" Ôn Dĩ Ninh chỉ cười cười, không lên tiếng. Một người phụ nữ khác nói: "Em không cần phải tiết kiệm cho người ta đâu, em cứ mặc đẹp vào, có khi còn khiến bọn họ vui vẻ hơn ấy chứ." "Nhưng nói thật là, vị kim chủ kia của em đúng là hàng hiếm nha." Nhắc đến đàn ông, mọi người đồng loạt che miệng cười. Ôn Dĩ Ninh đột nhiên lên tiếng: "Anh ấy chưa từng cho tôi tiền!" Bầu không khí nhất thời lâm vào trầm mặc, cũng không biết sau đó có ai dùng giọng nói quái gở nói: "Ôi chao, hóa ra là yêu thật hả." Không đến một giờ sau, bọn họ quay về phòng bao. Lúc đoàn người đi vào, Đường Kỳ Sâm theo bản năng giương mắt, nhìn thấy Ôn Dĩ Ninh đi cuối cùng thì ánh mắt không khỏi trầm xuống. Đám oanh oanh yến yến đều là thắng lợi trở về, chỉ có cô. Trong lòng Đường Kỳ Sâm không biết vì sao dâng lên cảm giác bức bối khó chịu, liếc mắt ra hiệu, trợ lý ngồi bên cạnh liền đón lấy mấy lá bài của anh. Anh cũng không nói nhiều lời, chỉ đi đến cửa sổ gọi đi một cuộc điện thoại. Rất nhanh đã quay lại bàn, khách khí cười: "Khiến các vị đợi lâu rồi." Mười phút sau, cửa phòng bao bị đẩy ra, ánh mắt của mọi người đồng loạt nhấc lên. Chỉ thấy ba người mặc đồng phục đen của trung tâm thương mại đi tới. Đi đầu là giám đốc, phía sau có hai người đàn ông cao to xách năm, sáu chiếc túi lớn nhỏ tinh xảo. "Đường tiên sinh, đồ vật đều mang đến theo dặn dò của ngài." Đường Kỳ Sâm thu lại ánh mắt, rút ra bốn tờ trong ví đưa cho ông ta, "Cầm." Sau đó trầm thấp gọi tên Ôn Dĩ Ninh: "Niệm Niệm." Giám đốc trung tâm thương mại nghe được lập tức hiểu ý, đi đến trước mặt Ôn Dĩ Ninh, nhiệt tình cười nói: "Nếu như mặc không vừa, hoặc cần đổi cỡ nhỏ hơn, tiểu thư cứ việc gọi tôi, tôi ở ngay ngoài cửa." Đến cả logo trên chiếc túi giấy cũng vô cùng tinh xảo xa hoa, tất cả đều là những món đồ vừa rồi ở tầng dưới Ôn Dĩ Ninh dừng lại nhìn quá năm giây. Mà những cô bạn gái đi cùng kia, hiện tại đều đã bị chặn họng không thể nói gì, kiêu căng đắc ý bị tiêu diệt không còn một mống. Cô nhìn tôi, tôi nhìn cô, trong mắt đầu là ghen ghét đố kỵ. Một người đàn ông lãnh đạm biết cách kiểm soát như Đường Kỳ Sâm, phương thức cưng chiều người phụ nữ của mình cũng rất riêng, một mình một phương trời. Nhưng nhìn qua tâm tình của Ôn Dĩ Ninh lại không hề tốt, trầm xuống như nước triều rút. Mười rưỡi, Đường Kỳ Sâm lái xe đưa cô về trường học. Hai người ngồi hàng ghế sau xe, bầu không khí trầm mặc đến đáng sợ. Đường Kỳ Sâm bởi vì uống rượu nên giọng nói có chút khàn khàn, "Làm sao vậy?" Ôn Dĩ Ninh cúi đầu, giống như hỏi, lại giống như khẳng định hơn: "Bọn họ đều được bao nuôi." Đường Kỳ Sâm hơi dừng lại. "Còn em là cái gì?" Ôn Dĩ Ninh tự hỏi tự đáp: "Anh cũng đâu có cho em tiền." Đường Kỳ Sâm nhíu mày, trầm giọng: "Đừng nghe người ta nói bậy." "Vậy em là bạn gái anh?" Ôn Dĩ Ninh lại muốn truy hỏi đến cùng, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía anh, khiến anh không thể nào trốn tránh. Anh dùng trầm mặc thay cho câu trả lời. Ôn Dĩ Ninh quay đầu về, khuôn mặt hờ hững: "Em muốn xuống xe." Đường Kỳ Sâm nhẹ nhàng nói: "Tôi đưa em về." "Em muốn xuống xe." "Tôi đưa em về." "Em muốn xuống xe!" Bầu không khí biến thành hàng vạn lưỡi dao sắc bén, Đường Kỳ Sâm cũng nổi giận, hạ thấp giọng: "Đừng nháo." Ôn Dĩ Ninh mới không sợ, trừng mắt lại: "Vậy thân phận bây giờ của anh tính là cái gì? Bạn trai? Kim chủ? Tuyệt đối đừng nói với em là anh đang theo đuổi em." Đường Kỳ Sâm bị mấy tiếng xưng hô này quấy nhiễu lợi hại, giọng nói kiềm chế, "Tôi đang giúp em." Ôn Dĩ Ninh bật cười, cười nghiêng ngả một hồi, sắc mặt đột nhiên đanh lại: "Tôi cần anh giúp cái rắm ấy! Dừng xe!" Sợ cô tức giận mất lí trí, Đường Kỳ Sâm đành phải lạnh giọng nói với tài xế: "Dừng." Ôn Dĩ Ninh đẩy cửa xe đi xuống, cũng không quay đầu lại lấy một cái, giống như quả pháo nhỏ, bóng lưng mang theo lửa cháy hừng hực. Đường Kỳ Sâm nhìn sang, lại thu tầm mắt về. Động tác này lặp đi lặp lại nhiều lần, phiền lòng muốn phát hỏa, huyệt thái dương căng đau. Đau đớn này một đường từ trên đầu đi xuống, toàn bộ tụ lại ở dạ dày. Đường Kỳ Sâm dùng sức day mi tâm, sau đó lạnh nhạt dặn dò: "Lái xe theo cô ấy, đừng để cô ấy xảy ra chuyện." Tài xế khó xử: "Đường tiên sinh, hiện tại đã muộn rồi, ngày hôm nay ngài còn uống rượu nữa, nên đi nghỉ sớm." Đường Kỳ Sâm bỏ lại một câu kinh thiên động địa dọa đến cả quỷ thần ------- "Tôi gọi xe taxi." Ôn Dĩ Ninh vừa đi vừa rơi nước mắt, cô cũng không biết vì sao mình lại khóc. Thích người đàn ông này rồi sao? Hình như cũng không phải là đặc biệt thích, giống như đại sư ca phái cổ mộ, lạnh lạnh lùng lùng, một chút thú vị cũng không có. Vậy vì sao cô lại khóc? Ôn Dĩ Ninh nghiêm túc suy xét vấn đề này thật lâu, cuối cùng kết luận nguyên nhân là vì đã ở nơi đất khách học đại học bốn năm, bôn ba vì sinh hoạt phí và học phí mà phát sầu, cũng chưa từng có một người nào đối xử tốt với cô như vậy. Bởi vì suy nghĩ quá nhập tâm, nên một hồi lâu sau mới phát hiện ra phía sau có xe đi theo. Cô thình lình quay đầu lại, nhìn thấy biển số xe quen thuộc, toàn bộ tủi thân hóa thành hỏa khí bùng cháy mãnh liệt. "Anh đi xuống đây, ai cho anh theo dõi tôi hả!" Cửa sổ xe trượt xuống, lộ ra khuôn mặt một lời khó nói hết của tài xế: "Ôn tiểu thư, Đường tiên sinh không ở trên xe. Ngài ấy nói tôi đi theo cô, hiện tại đã là đêm muộn rồi, ngài ấy sợ cô gái nhỏ đi một mình ngoài đường sẽ xảy ra chuyện." Ôn Dĩ Ninh sửng sốt. Do dự một ngày, cuối cùng cô vẫn quyết định ngày mai sẽ đến thăm bệnh cái người đàn ông yếu đuối này. Thông qua Phó Tây Bình lấy được địa chỉ, cô xách theo một túi đầy đồ đạc lỉnh kỉnh gõ cửa. Đường Kỳ Sâm mất rất lâu mới đi ra mở cửa, tóc tai lộn xộn, trên người mặc bộ đồ ngủ màu lam đậm. Đôi mắt đầy mệt mỏi sau khi nhìn thấy người đến là ai toàn bộ đều hóa thành kinh ngạc. Ôn Dĩ Ninh mím môi, cứng rắn nói: "Đến giúp anh nhặt xác." Đường Kỳ Sâm cười, "Thật ngại quá, tôi còn phải chờ thêm một chút thời gian nữa mới có thể hóa thi, em vào ngồi chờ đi, khỏi cần lại phải đến một chuyến nữa." Ôn Dĩ Ninh không nhịn được, bật cười. Quan hệ của hai người từ ngày đó, bắt đầu từ băng tuyết dần dần tan ra. Căn hộ của Đường Kỳ Sâm rất lớn, từ trang trí đến bày biện đều toát lên vẻ tinh anh. Ôn Dĩ Ninh nhìn thấy trên bàn đặt đủ loại thuốc, thuốc đau dạ dày, thuốc kháng sinh, thuốc cảm, trong lòng lại có chút hổ thẹn. Phó Tây Bình nói đêm đó anh phải xã giao một vòng vốn đã không thoải mái, sau đó lại phải đứng đón xe giữa trời đông gió rét, bị cảm lạnh làm cho sụp đổ. "Chưa ăn cơm phải không?" Đường Kỳ Sâm ngồi trên ghế sô pha, thuận tay cầm một chiếc chăn mỏng đắp lên bụng, "Đợi một chút, lát nữa tôi đưa em ra ngoài ăn cơm." Ôn Dĩ Ninh liếc anh một cái, "Anh như vậy còn có thể đi ra ngoài hả?" Đường Kỳ Sâm cười: "Có thể, mặc nhiều chút là được." Ôn Dĩ Ninh tức giận, đứng dậy: "Khỏi đi!" Đường Kỳ Sâm nhíu mày: "Vậy ăn cơm thì sao?" "-------- Em làm!" Kéo cái túi qua, bên trong đều là nguyên liệu nấu ăn Ôn Dĩ Ninh mua trong siêu thị. Cô là người nhanh nhẹn tháo vát, năm nay mới chừng hai mươi tuổi, làm việc trong nhà bếp cũng rất ngay ngắn có trật tự. Thái lát, cắt sợi, hầm canh, sử dụng dao thành thạo, thuần thục ngay ngắn. Đường Kỳ Sâm dựa vào khung cửa nhìn rất lâu, một hồi sau mới lên tiếng: "Rất cừ." Ôn Dĩ Ninh đắc ý: "Đương nhiên, học năm hai em làm thêm ở nhà hàng một năm, nghỉ hè cũng không về quê, toàn bộ các món ăn trong menu đều do một tay em làm." Đường Kỳ Sâm: "Không sợ ảnh hưởng đến việc học hả?" Ôn Dĩ Ninh nói: "Em rất thông minh đó, năm nào cũng nhận được học bổng." Đường Kỳ Sâm cười dịu dàng: "Rất thông minh." "Anh tốt nghiệp từ trường nào?" Ôn Dĩ Ninh thái gừng thành sợi nhỏ rồi bỏ vào đĩa, tiếp tục đập tỏi. "Em hỏi hệ chính quy hay là thạc sĩ?" "Hệ chính quy." "Thanh Hoa." Ôn Dĩ Ninh oa một tiếng, đôi mắt lấp lánh nhìn sang anh. Đường Kỳ Sâm cười: "Không giống?" "Em cứ nghĩ anh phải giống với người ta, ra nước ngoài học từ nhỏ cơ." "Sau khi tốt nghiệp ở Thanh Hoa mới sang Mỹ." Đường Kỳ Sâm nói: "Cũng coi như là nửa rùa biển(*)." (*) có ai đọc Mãi mãi là bao xa không, Lăng Lăng từng mắng giáo sư Dương là con rùa biển bơi về từ MIT đó kkk Đại loại là nói những người đi học hoặc đi làm từ nước ngoài trở về, dựa theo hiện tượng đồng âm giữa 海归 [hǎi] [guī] (hải quy - từ hải ngoại/nước ngoài về) và 海龟 [hǎiguī] (hải quy - rùa biển), đại loại là vậy ^^! Ôn Dĩ Ninh xì một tiếng: "Anh cũng đừng có sỉ nhục lũ rùa biển, tụi nó không có hoan nghênh anh đâu. Gia tộc của chúng nó đều sống lâu trăm tuổi, không có con nào bị cái bệnh dạ dày nho nhỏ quấn riết như anh." Đường Kỳ Sâm hoàn toàn thả lỏng tinh thần, tâm trạng rất tốt, "Xin lỗi, là tại hạ cản trở rồi." Ôn Dĩ Ninh lẩm bẩm: "Biết là tốt, được rồi được rồi, đi ra ngoài đi, đừng ở chỗ này vướng tay vướng chân." Đường Kỳ Sâm đi thật, nhưng lại quay về, trên người đã có thêm một chiếc áo khoác len nhung xám nhạt, dáng vẻ lười biếng, hai tay vòng trước ngực, đứng dựa cửa nhìn cô nấu cơm. Ôn Dĩ Ninh lười không buồn chấp, tùy anh. Sườn bò hầm củ mài, bí đỏ hấp, lại thêm một bát canh củ sen, đều là những món ăn có lợi cho dạ dày. Cô không thêm nhiều da vị lắm, ít dầu ít muối, trở lại phương pháp cơ bản nhất lại thành món ngon tuyệt hảo của nhân gian. Đường Kỳ Sâm được mùi thơm này xóa bỏ mọi buồn bực, trong lòng thoải mái hiếm thấy, thậm chí còn ăn hết gần nửa bát cơm. "Để tôi rửa bát." Hai người ăn xong, anh liền đứng dậy. "Ngồi đi ngồi đi." Ôn Dĩ Ninh ghét bỏ nói: "Tôi thật sự không dám dằn vặt cái cơ thể mỏng manh này của quý ngài đâu." Đường Kỳ Sâm cũng không cậy mạnh, ngoan ngoãn làm một vị công tử bột ăn không ngồi rồi, trong lúc đang cười vui vẻ như chợt nhớ ra cái gì đó: "Cơ thể mỏng manh? Hai chúng ta ai mỏng manh hơn đây?" Ôn Dĩ Ninh ngẩn ra. Đường Kỳ Sâm cũng sửng sốt. Rất nhanh, anh ho hai tiếng rồi giải thích: "Ngày đó em nói xuống xe liền xuống xe thật, dễ tức giận như vậy không phải mỏng manh thì là gì." Cũng thật kỳ lạ, ngày đó ồn ào rồi tách ra trong không vui, ai cũng một bụng khí. Vốn tưởng rằng sẽ cứ như vậy âm thầm tích tụ lại thành khúc mắc trong lòng cả hai, không ngờ rằng bây giờ khi vô thức bật thốt ra lại không có thứ cảm giác lúng túng như trong dự liệu. Ôn Dĩ Ninh cười hề hề: "Em không mỏng manh, em là viên đạn nhỏ có thể phát nổ." Đường Kỳ Sâm ừm một tiếng, "Bắt được ai nổ kẻ đó." Ôn Dĩ Ninh đi rửa bát, giữa tiếng nước ào ào còn có thể nghe thấy cô đang ngâm nga một bài hát nào đó. Chỉ là không hề tập trung rửa bát, rửa một lúc lại liếc sang điện thoại, mở xem thông báo trên wechat. Không lâu sau, Đường Kỳ Sâm nghe được tiếng reo từ trong vọng ra ------- "Oa!!" Ôn Dĩ Ninh đến bát cũng chưa rửa xong, đã hưng phấn chạy ra, đôi mắt như có ngàn sao lấp lánh: "Em gặp được đại kim chủ rồi!" Đường Kỳ Sâm giả vờ không rõ: "Hả?" Đôi mắt Ôn Dĩ Ninh cong cong: "Cô ấy muốn mua của em 20 bọc a giao(*)." (*) đoạn này trong truyện có rồi nè, Niệm Niệm bán a giao và tổ yến, a giao là gì ta cũng giải thích rồi nhé ^^ Đường Kỳ Sâm ngồi tựa lưng trên ghế sô pha xem thời sự, tấm chăn nhung đắp bụng, hỏi: "Thế hả? Vậy em có thể kiếm được bao nhiêu?" Ôn Dĩ Ninh nói: "300 đồng." Đường Kỳ Sâm không hỏi nữa, tay với chiếc điện thoại trên tay vịn rồi gửi đi một tin nhắn ngắn gọn. Năm phút sau, Ôn Dĩ Ninh dụi dụi mắt, "Không thể nào, lại mua thêm 50 bọc nữa?" Giọng nói của Đường Kỳ Sâm nhẹ như mây gió: "Không tệ đâu, vừa chẵn luôn, em kiếm được 1000 rồi." Trên mặt Ôn Dĩ Ninh là vui mừng khó nén, sắc mặt rạng rỡ, đôi mắt lấp lánh sinh động, cuối cùng thật lòng nói: "Anh giỏi toán thật đấy, nhanh như vậy đã tính ra rồi." Đường Kỳ Sâm cúi đầu, tiếng cười trầm thấp, "...... Đó là đương nhiên, dù sao tôi cũng tốt nghiệp từ Thanh Hoa." *** Lời tác giả *** Đường tổng mà yêu Niệm Niệm ngay thì sẽ không phù hợp với tính tình của hắn, ngày ngày ở chung, tích từng chút từng chút một cảm động mới là căn cơ vững chắc làm đòn bẩy thúc đẩy. Niệm Niệm có thiện cảm với Đường tổng là theo lẽ tự nhiên, đổi lại là ta 22 tuổi gặp được một chàng trai tinh tế như vậy, ta cũng sẽ nổi tâm tư, đáng tiếc ta đụng phải chính là Lý Tiểu Cường = =!