Hẹn Gặp Lại Nhau Ngày Hoa Nở

Chương 12 : Không ai có thể quay về thời niên thiếu (6)

Dịch: CP88 Cuối năm chính là thời gian tất bật nhất của Trần Táp. Các hạng mục quảng cáo trên tạp chí còn khá ổn, những người đứng đầu đều có giao tình với nhau, cần đăng thế nào thì cứ như vậy mà đăng. Chỉ là với loại chương trình truyền hình kết hợp truyền thông quảng cáo này(*) của đài truyền hình, Trần Táp buộc phải hao tổn tâm tư. (*) cái chương trình này tiếng Việt gọi là như thế nào ta có hơi bối rối hơ hơ, đại loại giống như Sing China chẳng hạn, có Oppo làm tài trợ chính, cũng là dùng show đó để quảng cáo cho tên tuổi của Oppo. Nếu để ý thì mn sẽ thấy các hãng điện thoại bên Trung đều có chương trình truyền hình pr cho tên tuổi của mình. Đó, kiểu đó... Gần nửa tháng, hai người bay qua bay lại giữa Hồng Kông và đại lục, máy bay vừa hạ cánh sẽ phải lập tức đi mở họp. Ban ngày ngồi trên bàn đàm phán tranh cãi không ngừng, tối lại tham gia tiệc. Dưới ánh sáng lung linh rực rỡ đều là những khuôn mặt tươi cười, nhìn ai cũng đều là bạn chí cốt thân thuộc, nhưng trên thương trường danh lợi lại có ai không phải giang hồ lão luyện chứ. Mỗi cái cụng chén cạn ly đều mang theo sóng ngầm cuộn trào. Tửu lượng của Trần Táp cực kỳ tốt, nhưng vì mấy ngày liên tiếp mệt nhọc quá độ nên phong độ trong tối nay chênh lệch rõ rệt. Ôn Dĩ Ninh dìu cô ấy về khách sạn, Trần Táp nằm xuống ghế sô pha, không ngừng day mi tâm, sau đó vung tay, "Cô đi nghỉ ngơi đi." Ôn Dĩ Ninh giúp cô ấy đặt túi xách sang một bên rồi đứng lên. Trần Táp còn đang mơ mơ màng màng, vốn tưởng người đã đi rồi, không ngờ mấy phút sau Ôn Dĩ Ninh lại nửa ngồi nửa quỳ xuống bên cạnh cô ấy: "Giám đốc, uống chút trà ấm đi. Nước tôi cũng đã chuẩn bị rồi, tắm qua, đừng để cảm lạnh." Trần Táp nhìn cô, gật đầu, "Cảm ơn." Sau đó ngồi lên, cầm chén trà uống hai ngụm đầu óc mới coi như tỉnh táo hơn một chút. Ôn Dĩ Ninh vẫn chưa đi, Trần Táp nổi hứng tán gẫu chuyện công việc với cô, hỏi quan điểm của cô thế nào, ý kiến ra sao, có kế sách gì muốn đề xuất không. Còn chưa nói được mấy câu, điện thoại đột nhiên vang lên. Trần Táp vừa nhìn thấy dãy số trên màn hình điện thoại, lập tức ngồi thẳng lưng, nhanh chóng ấn nghe. "Lâm lão sư...... không đến trường? Được, được, cảm ơn, tôi biết rồi." Trần Táp kết thúc cuộc điện thoại này, đứng lên, hai hàng lông mày vẫn còn nhíu chặt. Sau đó, cô ấy lại nhanh chóng gọi vào một dãy số khác. "Lại không thấy nữa rồi, hiện tại tôi ở Hồng Kông không về được, cậu giúp tôi đi tìm thử." Trần Táp giống như đã quá quen với tình huống này, trôi chảy xử lý, quen đường tìm người, nhưng Ôn Dĩ Ninh có thể nhìn ra trên khuôn mặt mệt mỏi đó vẫn có thêm mấy phần lo lắng. Không lâu sau, điện thoại báo có cuộc gọi tới. Trong mắt Trần Táp có sóng cuồn cuộn, đầu kia không biết nói gì, sóng trào trong mắt phút chốc thổi bùng thành ngọn lửa giận dữ, "Còn tiếp tục đối nghịch với mẹ như vậy nữa thì ngày mai dọn hành lý cút sang Mỹ đi!" Chiếc điện thoại bị ném mạnh lên ghế sô pha, Trần Táp uể oải ngồi xuống, thở dài một hơi. Tay phải đặt trên trán không ngừng day day thái dương, lộ ra vẻ mặt yếu ớt hiếm thấy. Ôn Dĩ Ninh yên lặng ngồi một bên, từ đầu đến cuối không hề hé răng. Một lát sau Trần Táp mới lên tiếng, giọng nói khàn khàn: "Dọa đến cô rồi?" Ôn Dĩ Ninh lắc đầu: "Không." "Lúc nào cũng làm người khác lo lắng." Trần Táp thở dài, thấp thoáng nét bất đắc dĩ, cô ấy nói: "Là con trai tôi." Ôn Dĩ Ninh ngớ ra. Trần Táp nhàn nhạt nói: "Qua năm nay 17 tuổi rồi, một tên tiểu tử thối." Năm nay Trần Táp đã 35 tuổi, Ôn Dĩ Ninh cũng không ngờ cô ấy còn có một đứa con trai. Nhưng trong tình huống này dù nói gì cũng quá lúng túng, cô cũng chỉ có thể nhẹ giọng an ủi: "Con trai bao giờ cũng nghịch ngợm, nổi giận chỉ tổn hại sức khỏe, chi bằng nói ba của cậu bé đi nói chuyện, giữa những người đàn ông với nhau hiệu quả có lẽ sẽ tốt hơn một chút." Trần Táp không chớp mắt lấy một cái, lông mày hơi nhíu, sau đó nói: "Được rồi, cô về phòng nghỉ ngơi đi." Cũng không biết có phải do ảo giác hay không, Ôn Dĩ Ninh luôn cảm thấy trong thần sắc vừa rồi của cô ấy có thêm mấy phần thất vọng. Ba ngày nghỉ Tết dương lịch, thời tiết hiếm thấy đẹp lạ thường, mùa đông nhưng không hề lạnh, tần suất xuất hiện khung cảnh trời xanh đầy nắng cũng càng lúc càng nhiều. Tám giờ tối, trong một quán bar mới mở bên sông Hoàng Phố, ông chủ là bạn học cũ của Phó Tây Bình và Đường Kỳ Sâm, dù thế nào cũng phải chơi một trận cho thật đã. Lúc Đường Kỳ Sâm đến, mọi người đã bắt đầu, đám thanh niên thì rủ nhau hát karaoke uống rượu, phía bên này bày ra hai bàn dài chơi bài. Phó Tây Bình vừa thấy anh đi vào, oang oang la lối: "Anh cưỡi rùa đi tới đây đó à?" Kha Lễ thay anh đáp: "Đường tổng về thăm lão thái thái, lại gặp hôm nay đúng vào ngày 15. Ăn chay tụng kinh niệm Phật, Đường Kỳ Sâm cùng lão thái thái hoàn thành xong một lượt mới ra về." Vị lão thái thái này là bà nội của Đường Kỳ Sâm, năm nay đã hơn tám mươi tuổi, chút tín ngưỡng ấy cũng là ngày có ngày không, Đường Kỳ Sâm hiếu thuận bà. Lão thái thái đối với đám con cháu này rất cưng chiều, Phó Tây Bình à à hai tiếng, "Em cũng nhớ bà, tuần sau sẽ đến thăm." Hoắc Lễ Minh ngồi xổm một góc ăn trái cây, ánh đèn trong căn phòng này có chút mờ ảo, lúc ẩn lúc hiện. Đường Kỳ Sâm mất một hồi lâu mới nhìn rõ người, đường đường một vị đại ca hung mãnh cao một mét tám bảy, tay trái xăm trổ, thế nhưng lại có một sở thích hết sức trẻ con là ăn trái cây. Lúc đi qua, Đường Kỳ Sâm đưa tay vỗ đầu cậu ta mấy cái, "Không ai tranh với cậu." Rồi ngồi xuống bàn bên cạnh, nói với Kha Lễ: "Gọi người mang tới cho cậu ta thêm hai khay nữa." Ham thích của đám người này cũng vô cùng nhạt nhẽo, có lẽ là vì ở cái tuổi này rồi, đối với mấy thứ mới mẻ thời thượng đều không hăng hái nổi. Mấy người bạn chí cốt tụ lại một chỗ, hết sức ăn ý không nói chuyện công việc, bầu không khí trong ván bài cũng hết sức thoải mái. Đám Đường Kỳ Sâm có bốn người, chơi bài tú lơ khơ, Phó Tây Bình hỏi anh: "Sức khỏe anh sao rồi?" "Không sao." Đường Kỳ Sâm đáp: "Bệnh cũ." Cái này Phó Tây Bình biết, thật ra cũng không tính là nghiêm trọng. Những năm này anh đã hoàn toàn không dính tới thuốc lá, chỉ cần ăn uống hợp lý thì khó mà tái phát bệnh. Còn chưa chơi hết một ván, cửa đã mở ra. Bồi bàn dẫn một người đi vào, Phó Tây Bình nhấc mắt nhìn, "A, An An này." Bộ phim dân quốc của An Lam trong tuần này đều quay ngay tại Thượng Hải, thời gian rảnh rỗi cũng có nhiều. Ngày hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác đen dày, đeo khẩu trang đen, cả khuôn mặt chỉ lộ ra đôi mắt. Đường Kỳ Sâm đưa lưng về phía cửa, cũng không quay đầu lại, tập trung chơi bài. An Lam kéo ghế bên cạnh anh ra rồi ngồi xuống, tháo khẩu trang, ngó đầu vào nhìn mấy lá bài trên tay Đường Kỳ Sâm. Mọi người ở đây nhìn đã thành quen, giống như một cái đuôi nhỏ, thi thoảng sẽ lên tiếng trêu chọc. Phó Tây Bình thường nói An Lam chính là mù chỉ huy, Đường Kỳ Sâm là mù dung túng. Nhưng thái độ ngày hôm nay của An Lam có hơi khác thường, nói thế nào nhỉ, chính là rất trầm mặc. Vận may ngày hôm nay của Đường Kỳ Sâm không quá tốt, đã thua liên tiếp mấy ván. Cuối cùng cũng có một ván coi như đẹp một chút, An Lam đột nhiên chỉ tay: "Đánh cái này." Phó Tây Bình đắc ý, nhất định là sẽ thua. Nhưng lần này Đường Kỳ Sâm không nghe, tiếp tục đánh theo ý mình. An Lam mất hứng, thật ra bắt đầu từ khi vào cửa An Lam đã không hề vui vẻ gì rồi. "Tùy anh muốn đánh sao thì đánh." Giọng điệu trầm xuống, có chỗ khác thường. Phó Tây Bình híp mắt, "Đây là làm sao hả?" An Lam: "Anh dựa vào cái gì và đuổi người của em đi?" Cô trợ lý nhỏ này tên là Triệu Chí Kỳ, đánh chó phải nể mặt chủ, nhưng cô ta đi ba ngày rồi An Lam mới biết. Đường Kỳ Sâm nói: "Ai đuổi?" "Kha Lễ truyền lời lẽ nào không phải là ý của anh?" An Lam tức giận, tính tình cô ta luôn kiêu căng phách lối như vậy, trong ngoài vòng đều có người nâng đỡ che chở, đã bao giờ phải chịu oan ức như thế này. Kha Lễ bị điểm tên rất tự giác nói: "Chuyện này là tôi không đúng, không liên quan gì đến Đường tổng hết." An Lam lạnh lùng a một tiếng: "Vì sao vậy?" Kha Lễ đã chuẩn bị phương án dự trù từ lâu, nhưng anh ta còn chưa kịp mở miệng, Đường Kỳ Sâm đã trực tiếp nói: "Nịnh trên nạt dưới, người như vậy làm việc cho em không sớm thì muộn cũng rước theo phiền phức." An Lam mềm không được cứng cũng không xong, trong phút chốc bùng nổ, "Em hiểu rõ! Nhưng là ai chuyện bé xé ra to chứ?" Phó Tây Bình cau mày: "An An, nói chuyện kiểu gì đấy?" An Lam giậm chân bỏ đi, bước chân mang theo gió, đến cả khẩu trang còn chưa kịp đeo đã muốn mở cửa. Phó Tây Bình khẽ chửi thề: "Làm cái gì đấy, còn muốn mang theo bộ dạng đó đi ra ngoài!" Cũng không phải là lo bị đám chó săn chụp được, mà là lo cho an toàn của An Lam. Một ngôi sao lớn đang nổi đi ra ngoài lại không mang theo vệ sĩ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì ai chịu trách nhiệm? Đường Kỳ Sâm đặt bài xuống, hai hàng lông mày nhíu chặt, quay đầu ra hiệu cho Hoắc Lễ Minh. Hoắc Lễ Minh đuổi theo đến hành lang, chặn An Lam lại, ngữ khí cứng rắn: "Quay lại đợi, gọi quản lý tới." Người đi ra không theo ý muốn, An Lam càng thêm khó chịu, "Tránh ra." Nhưng người còn chưa đi được vài bước thì đã bị Hoắc Lễ Minh ôm ngang người, dễ dàng vác lên bả vai. An Lam hoàn toàn đổi giọng: "Bỏ ra cái đồ lỗ mãng nhà anh!!" Hoắc Lễ Minh mặt không chút biến sắc: "Cô cứ việc tiếp tục ồn ào, mặt mũi của tôi thế nào cũng không quan trọng, dù sao tôi cũng chẳng lăn lộn trong cái vòng của mấy người. Nhưng đại minh tinh như cô lại bị một người đàn ông vác trên vai, người qua người lại, cô nói xem ai sẽ tổn thất nhiều hơn?" An Lam tuy vẫn còn bốc hỏa, nhưng xem ra đã ngoan ngoãn hơn. Hoắc Lễ Minh ném An Lam vào một phòng bao riêng, mãi đến tận khi quản lý mang theo bộ dạng như gặp phải đại địch tới đưa người đi anh ta mới quay về. Một trận náo loạn nháo nhào, bao nhiêu hứng thú cũng bay sạch, bầu không khí càng thêm loãng hơn. Chưa tới mười giờ Đường Kỳ Sâm đã muốn về, Kha Lễ có chút việc nên không về cùng anh. Đường Kỳ Sâm cũng không muốn về nhà quá sớm, bèn lái xe quay lại công ty. Chủ nhật, đại sảnh không một bóng người, dù cho ánh sáng vẫn rực rỡ trong suốt thì cũng không thể lấn át được mấy phần yên bình hiếm thấy. Đường Kỳ Sâm từ thang máy đi ra mới phát hiện vừa rồi mình ấn sai số tầng. Văn phòng tổng giám đốc ở tầng trên, lúc quay lại thang máy, lại theo bản năng liếc mắt về khu làm việc. Đèn hành lang không bật, chỉ có chút ánh sáng ít ỏi hắt ra từ một phía nào đó, có lẽ là nhân viên tăng ca. Tăng ca ngày cuối tuần, hiếm thấy. Đường Kỳ Sâm đi về phía trước vài bước, sau khi xác định rõ vị trí, bước chân rõ ràng hơi chậm lại. Nhưng chỉ sau một giây do dự, anh lại tiếp tục đi về phía trước, đứng tựa vào khung cửa, đem chính mình hoàn toàn ẩn nấp trong bóng tối. Ôn Dĩ Ninh chiều nay mới cùng Trần Táp từ Hàng Châu bay về, chuyến bay khá muộn, Trần Táp lại sốt cao. Thế nhưng thứ hai phải mở họp, tài liệu dù thế nào cũng phải chuẩn bị, vậy là Ôn Dĩ Ninh đến hành lý còn chưa kịp về cất đã phải vội vội vàng vàng chạy đến công ty tăng ca. Cô cởi áo khoác treo ở một bên, trên người chỉ còn lại một chiếc hoodie màu đen, trên đầu dùng một chiếc bút tùy ý cố định lại mái tóc dài. Trên bàn trải ra mấy tập tài liệu, văn bản word đã viết được đến trang thứ mười lăm. Một thời gian rất lâu sau, Ôn Dĩ Ninh đã mệt đến mức không thẳng nổi lưng, hết dùng tay trái chống đầu, lại chuyển sang tay phải đỡ trán. Cuối cùng đột nhiên ngẩng đầu ------- Chỉ một động tác đột ngột này, Đường Kỳ Sâm đứng trong bóng tối cũng gần như là phản ứng lại cùng lúc, hướng sang bên cạnh trốn đi. Sau một cái ngẩng đầu đầy khoa trương kia, tiếp theo đó là lắc đầu thật mạnh, lắc đến nỗi chiếc bút bi cũng rơi xuống, tóc tản ra, đuôi tóc trượt xuống, giống như một chiếc quạt lông vũ nhẹ nhàng tỏa ra trên bả vai. Phong thái dịu dàng xinh đẹp, thấp thoáng có rất nhiều nét tương đồng với bóng dáng của nhiều năm về trước. Đường Kỳ Sâm đứng bên ngoài ngã rẽ, thật lâu không hề di chuyển bước chân, ánh mắt nhìn về phía cô so với bóng đêm còn ôn đạm hơn rất nhiều. Ôn Dĩ Ninh gạt mấy sợi tóc rơi loạn về sau tai, gò má được phủ lên một lớp ánh sáng nhu hòa, nhanh chóng khiến cho bóng dáng kia bay biến đến khi không còn lại một mẩu. Cũng không biết có thể tính là trái ngược hai không, nhưng là, Đường Kỳ Sâm vẫn hơi cau mày. Báo cáo chỉ còn lại một phần kết, cũng là phần khó viết nhất. Ôn Dĩ Ninh nhất thời không có cảm hứng viết, thân thể con người vốn đã không phải làm bằng sắt, sau mấy ngày công tác cường độ cao, hiện tại đúng là giống như đang dựa vào chút hơi tàn cuối cùng. Cô thở dài, tùy tiện tìm trong đám giấy tờ một tập tài liệu, lại tùy tiện đọc lên bằng tiếng Anh. Thanh âm êm tai, ngữ cảm cũng chuẩn tông, giống như cơn mưa ngọc trai rơi trên mâm ngọc, thậm chí còn nghe ra được mấy phần ý thơ. Đường Kỳ Sâm từ rất xa khẽ cong môi, cứ như vậy không tự chủ được nở nụ cười. Học đại học cũng có những lúc như vậy, trước ngày thi của những môn thi cực kỳ quan trọng Ôn Dĩ Ninh đều sẽ mất tập trung trong lúc ăn cơm. Đường Kỳ Sâm để cho cô gọi món ăn, cô mở thực đơn ra, sau đó đọc từ đồ uống của trang đầu đến món tráng miệng của trang cuối. Khẩu ngữ kia khi đó không quá thuần thục, Đường Kỳ Sâm sau đó hỏi cô: "Có ý gì?" Cô nói: "Sắp phải thi rồi, em căng thẳng." A! Cũng chưa từng gặp ai dùng cách thức này để thả lỏng. Giữa hai người mặc dù chưa từng thảo luận về những chủ đề gì quá chính thức, ví như tương lai, dự định nghề nghiệp, hay là triết lý sống. Nhưng Đường Kỳ Sâm có thể nhìn ra cô đối với chuyên ngành học của mình một lòng nhiệt tình, giống như ngọn bấc bền bỉ cháy, dùng thiên phú duy trì. Thất thần mất một hồi lâu, lúc định thần lại, Đường Kỳ Sâm đột nhiên sửng sốt. Chỉ vài phút không tập trung, chỗ ngồi đằng kia đã trống không, Ôn Dĩ Ninh chẳng biết đã đi đâu rồi. Đường Kỳ Sâm còn chưa kịp phản ứng, sau lưng đột nhiên bị đập mạnh. Sức lực này cực kỳ lớn, là hướng thẳng về phía anh mà đập tới. Bước chân Đường Kỳ Sâm hơi lảo đảo, đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, kêu lên thành tiếng, sau đó bừng bừng lửa giận quay đầu lại. Trên tay Ôn Dĩ Ninh là hai cuốn sách dày, loại bìa cứng như đá kia nếu như vừa rồi đập tới thật thì chưa biết chừng có vỡ đầu cũng chẳng hề nói chơi. Nói đến Ôn Dĩ Ninh, là từ năm phút trước giác quan thứ sáu của cô đã nhìn ra bầu không khí khác lạ xung quanh. Đêm đến đèn điện đều tắt hết, ngày hôm nay còn là chủ nhật, trung tâm tài chính rộng lớn giống như một cái tòa lâu đài của quỷ. Cô gái nhỏ bị nỗi sợ hãi lấn áp lý trí, không dám nhìn người phía trước là ai, cũng không dám để lộ ra mình đang run rẩy, cầm theo món đồ đi từng bước về phía này. Mà vị trí của hai người vừa vặn hoàn mỹ, một không chút ánh sáng, một chỉ có thể thấy bóng lưng, khiến cho Ôn Dĩ Ninh không thể nhìn thấy rõ người. Chờ đến khi Ôn Dĩ Ninh phát hiện ra có người, liền không chút nghĩ ngợi cầm cuốn sách cứng như đá đập tới. Sau khi bốn mắt chạm nhau, một tức giận bốc hỏa, một toàn bộ tập trung vào bàn tay quên thu lại. Ôn Dĩ Ninh nhắm tịt mắt muốn tiếp tục đập tới. Đường Kỳ Sâm theo bản năng bắt lấy cổ tay cô, cơ thể suýt bị đánh lần nữa lùi về, đụng phải chiếc ghế xoay đằng sau. Chiếc ghế không chịu được sức mạnh lớn như vậy chạy sang một bên, hai người đè lên nhau, eo Đường Kỳ Sâm đập phải mép bàn bên cạnh, mồ hôi lạnh túa ra. Ôn Dĩ Ninh nhìn rõ là ai rồi, trong mắt thoáng sửng sốt. Cách nhau gần như vậy, cổ tay còn bị anh siết chặt. Đường Kỳ Sâm rũ mi mắt nhìn cô, sức mạnh quá chênh lệch, tư thế đối diện nhau này thật sự khiến cô khó chịu. Một tay tự do còn lại không một giây rảnh rỗi, vừa rồi phải đánh thế nào thì bây giờ tiếp tục làm như vậy. Hành động cố tình này khiến cho Đường Kỳ Sâm càng thêm bực bội, sức lực ở cổ tay tăng lên, càng không thả tay Ôn Dĩ Ninh ra. Động tác của hai người không lớn, nhưng âm thầm phân cao thấp, không ai chịu thua ai. Trong bóng tối, ánh mắt của Đường Kỳ Sâm cuồn cuộn mang theo tâm tình phun trào, mà ánh mắt của Ôn Dĩ Ninh cũng như lưỡi dao sắc bén, trong một giây thậm chí còn lóe lên tia bướng bỉnh. Ôn Dĩ Ninh vững vàng nhìn anh, "Boss, trước khi ngài làm gì đó chưa từng cân nhắc xem hành động của mình có làm khó nhân viên không sao?" Lúc cô nói câu này Đường Kỳ Sâm đã hơi nới lỏng tay, nhưng tay của Ôn Dĩ Ninh lại không dừng, nhanh như chớp cầm cuốn sách dày kia đập về phía Đường Kỳ Sâm. Sức lực lần này cũng không nhỏ, là đánh cho khóe miệng anh bật máu. Đường Kỳ Sâm trầm mặc rồi lại trầm mặc, thật lâu sau mới hoàn toàn buông tay cô ra. Đường Kỳ Sâm nhìn cô, bị đánh đến mức giọng nói cũng có chút khàn khàn, "Em nghĩ là tôi sẽ không khó chịu sao?"