Hẻm Sâu

Chương 21

Tại căn phòng chung trong quán bar, Dương Đào ném hai tờ giấy trước mặt Chu Hạo Vũ, Chu Hạo Vũ liếc mắt nhìn, nhếch miệng cười khẩy. Hai tờ giấy, một là giấy nợ hai mươi vạn, hai là đơn xin thôi việc. “Giấy nợ này anh cất đi, tôi đảm bảo sẽ mang tiền trả anh sớm.” Dương Đào xách túi, lưng đeo ghi-ta, “Tôi đi đây, chúc anh làm ăn phát đạt, tạm biệt!” Dương Đào quay bước định bỏ đi, Chu Hạo Vũ đủng đỉnh đáp lời sau lưng cậu, “Em cho rằng nghỉ việc là thoát khỏi tôi sao? Em ngây thơ quá rồi, tôi dám khẳng định chẳng mấy chốc em sẽ lại đến tìm tôi.” Tất nhiên Dương Đào hiểu ẩn ý của Chu Hạo Vũ, cậu im lặng một thoáng, sau đó chậm rãi quay lại nhìn hắn, ánh mắt lạnh lùng, “Nếu tôi vẫn đến tìm anh thì nhất định anh phải giết tôi, tôi thừa nhận tôi yếu đuối, vừa nghĩ đến còn một người đang chờ tôi, tôi đã không đủ can đảm tự sát, cho nên nếu tôi lại đến tìm anh, xin anh nhất định phải giết tôi!” Thời điểm không lên cơn nghiện, ánh mắt Dương Đào vẫn kiên nghị như thuở ban đầu, thoải mái ném lại những lời này, cậu quay gót bỏ đi thẳng, Chu Hạo Vũ nổi trận lôi đình, siết chặt nắm đấm nện xuống bàn trà, nghiến răng nghiến lợi phun ra một câu, “Mẹ kiếp nó, quá khó nhằn!” Nghỉ việc ở quán bar, Dương Đào không thể ở lại ký túc xá, chẳng còn chỗ để đi, cậu đến tìm Tôn Tiểu Hải. “Xin lỗi Tiểu Hải, chắc thời gian tới tớ phải làm phiền cậu rồi.” Dương Đào áy náy giải thích. “Bạn bè với nhau đừng nói thế, cậu ở tạm trong quán tớ trước đi, lát nữa tớ thuê cho cậu chỗ nào gần đây.” Tôn Tiểu Hải đưa Dương Đào đến tiệm rau quả của mình, bên trong có một gian phòng dùng để nghỉ ngơi lúc trông tiệm, bảo Dương Đào ở tạm, “À phải rồi… Cậu qua chỗ tớ đã nói với Cao Tuấn chưa?” Dương Đào xếp đồ đạc vào phòng, kéo ghế ngồi xuống, thở dài thườn thượt, “Bọn tớ không liên lạc một năm nay rồi.” “Cái gì? Một năm?” Tôn Tiểu Hải giật mình, kinh ngạc lắp bắp, “Các cậu cứ thế chia tay thật hả? Không phải, ý tớ là… Trong ấn tượng của tớ thì hai người đã bên nhau nửa đời rồi, sao có thể nói chia là chia, rốt cuộc là thế nào?” “Tớ sẽ kể cho cậu sau, Tiểu Hải này, nhất định không được nói chuyện của tớ với Cao Tuấn.” “Thế nếu ảnh hỏi tớ thì sao?” “Đừng nói, đừng nói gì hết!” Dương Đào trầm giọng khẩn cầu, “Cứ bảo tớ không đến tìm cậu, cậu cũng không biết tớ ở đâu là được.” “Nhưng mà…” “Là bạn thì đừng hỏi nhiều, giờ tớ không muốn nói gì hết, chỉ muốn nhờ cậu, đừng vì tớ mà quấy nhiễu Cao Tuấn, xin cậu đấy.” Dương Đào đã nói đến mức này, Tôn Tiểu Hải cũng không dám hỏi thêm, đành phải rầu rĩ gật đầu, thấy bạn nhận lời, Dương Đào mới nhẹ nhõm thở phào, tháo mũ trên đầu xuống. “Mặt cậu…” Lúc này Tôn Tiểu Hải mới để ý sắc mặt Dương Đào có vẻ không ổn, “Sao cậu xanh xao thế? Mà giờ nhìn kỹ mới thấy, sao cậu gầy thế?” “À, làm ở quán bar thường phải thức đêm, giờ giấc đảo lộn nên sức khỏe không tốt.” Dương Đào vội tìm cớ cho qua, quay mặt đi, trốn tránh ánh mắt Tôn Tiểu Hải, “Tớ biết dạo này cậu bận lo đám cưới, đúng lúc tạm thời tớ thất nghiệp, từ giờ đến lúc tìm được việc mới, để tớ giúp cậu trông tiệm, cho cậu có thời gian chuẩn bị lấy vợ.” “Ha ha, thế tốt quá.” Tôn Tiểu Hải đang chìm trong hạnh phúc, không chú ý tới biểu hiện là lạ của Dương Đào, cười ha hả gật đầu, bộ dạng vô tư lự. Chẳng mấy chốc, Tôn Tiểu Hải thuê cho Dương Đào một căn hộ nhỏ, một phòng khách một phòng ngủ một phòng vệ sinh, chỉ có cậu sống một mình, nhưng ngay đêm đầu tiên cậu đã không thể ngủ lại đó. Ma xui quỷ khiến, lúc lên cơn nghiện, Dương Đào lại quay về quán bar Devil như du hồn vất vưởng, trong phòng ngủ của Chu Hạo Vũ, cậu quen thói rắc bột trắng lên giấy bạc, dùng bật lửa hơ nóng, hít. Hơn một năm hít ma túy, cơ thể Dương Đào đã dần thích nghi, thương tổn đều nằm trong phạm vi khống chế được, thứ bị tàn phá lớn nhất không phải thể xác mà là tinh thần, tinh thần cậu luôn trong trạng thái uể oải sa sút, nhưng lúc hít ma túy thì phấn chấn vô cùng, thường xuyên gặp ảo giác, mỗi lần gặp ảo giác, cậu đều thấy mình được ở bên Cao Tuấn, cùng đi dạo, trò chuyện, vui cười. Để có thêm nhiều ma túy, linh hồn cậu đã bị ma quỷ khống chế, danh dự đã vứt bỏ từ lâu, chấp chận cho người cậu không yêu vuốt ve thân thể cậu, cho hắn hôn cậu, thậm chí còn dùng miệng thỏa mãn hắn. Quay về nơi ở, cậu lại ra sức súc miệng, đánh răng, cầm bàn chải chọc loạn trong miệng tới bật máu, sau đó nuốt máu vào bụng, thất thanh khóc nức nở, sụp đổ đất trời. Cậu từng muốn chết cả trăm lần, nhưng rồi lại không nỡ, sinh mạng thối nát của cậu chẳng có gì đáng tiếc, nhưng người kia biết phải làm sao, mười năm anh trả giá phải làm thế nào, nếu mãi mãi không được anh tha thứ thì biết tính sao… Dương Đào bắt đầu nghĩ mọi cách vượt lên cơn nghiện, nhưng chỉ dựa vào bản thân thì không được, cậu đành phải nhờ cậy Tôn Tiểu Hải. Hôm đó, nhận thấy cơn nghiện sắp phát tác, Dương Đào gọi cho Tôn Tiểu Hải, bảo cậu đến phòng trọ ngay. Lúc Tôn Tiểu Hải hoảng hốt chạy tới nơi, Dương Đào đã mồ hôi đầm đìa, nhưng vẫn nghiến răng ép mình không ra khỏi cửa. “Dương Đào?!” Trông thấy bộ dạng khổ sở, tay chân run rẩy của Dương Đào, Tôn Tiểu Hải cực kỳ hoảng sợ, “Cậu sao thế? Chuyện gì thế? Tớ đưa cậu đi bệnh viện nhé!” “Không! Nhanh lên!” Dương Đào vật vã chỉ vào hai sợi dây thừng bên cạnh, hổn hển năn nỉ Tôn Tiểu Hải, “Trói tớ lại, nhanh lên! Trói tớ nhanh lên!” “Nhưng mà…” Cuối cùng Tôn Tiểu Hải mới nhận ra chuyện gì xảy đến với Dương Đào, nước mắt trào lên, nắm lấy dây thừng, chẳng biết làm thế nào cho phải, nhưng nghe Dương Đào liên tục khẩn cầu và rên rỉ, cậu đành hạ quyết tâm, trói Dương Đào lên giường. Cơn nghiện khổng lồ như bóng râm, giống như bạn đứng trước một tòa nhà cao, mặt trời trên đỉnh tòa nhà, theo mặt trời chuyển động, bóng râm từng bước đổ về phía bạn. Khi mới nghiện, tốc độ lan tỏa của nó còn chậm, nghiện càng nặng, nó mò đến càng nhanh. Những lúc không lên cơn nghiện, bầu trời quang đãng, mặt trời rực rỡ trên cao, nhưng một khi đã lên cơn nghiện, bóng râm sẽ thình lình nuốt chửng bạn, bạn sẽ lập tức chìm trong tối tăm bất tận, tất cả ánh sáng sẽ tan biến trước mắt bạn. Toàn thân lạnh buốt, tiếp theo là ngứa ngáy khó chịu, sau đó là đau đớn, thứ đau đớn mà người bình thường rất khó tưởng tượng, đó là kiểu đau đớn tới buốt xương, như vô số kiến lửa gặm nhấm xương cốt bạn, mà xương cốt bạn lại như bị cắt xẻ, chọc thủng bắp thịt và làn da bạn từ trong ra ngoài, răng bạn cũng mọc dài, vươn lên như lưỡi dao sắc, đâm thủng đầu bạn, đầu bạn đau tới nổ tung, ngũ tạng lục phủ cũng bị thứ gì đó xâu xé, loại đau đớn ấy không thể diễn tả bằng ngôn từ… Dương Đào bị trói chặt, không thể giãy giụa, đành phải liều mạng vặn vẹo nhích lại gần bức tường, điên cuồng đập đầu vào tường, Tôn Tiểu Hải kinh hãi ôm lấy đầu cậu, dùng hết sức bình sinh mới khóa chặt được cậu, không để cậu tránh thoát, tới khi tới nghiện dần dần thoái lui. “Sao lại thế này? Sao cậu không nói sớm cho tớ biết?” Đợi Dương Đào bình tĩnh lại, Tôn Tiểu Hải vừa khóc vừa tháo dây thừng, khổ sở trong lòng chẳng biết bày tỏ thế nào, “Nên vì thế cậu mới chia tay với Cao Tuấn hả? Thế Cao Tuấn không biết đúng không?” Dương Đào sắc mặt xanh xao, hai mắt trống rỗng nhìn lên trần nhà, nói không nên lời, chỉ có giọt lệ trượt qua khóe mắt, lặng im chảy xuôi, nhỏ xuống, tiêu tan… Một năm trước, Lưu Đại Quốc phẫu thuật ghép thận thành công, giữ được cái mạng, nhưng sức khỏe không bằng một phần khi trước, không làm được việc nặng, Lưu Lộ ngoài giờ học còn phải chăm sóc cho ba, thỉnh thoảng mới gọi cho Dương Đào, cả năm nay gần như không gặp mặt. Nhưng một hôm, Lưu Lộ thình lình đến thẳng căn phòng trọ của Dương Đào, là được Tôn Tiểu Hải đưa đến, ngay khoảnh khắc gặp lại anh trai, cô bé thực sự không dám tin vào mắt mình, người anh vô cùng đẹp trai của cô nay xanh xao tái nhợt, gầy xọp đi, hai má cũng lõm vào. “Anh!” Lưu Lộ chạy đến trước mặt Dương Đào, ôm cổ cậu, nước mắt trào ra, sự xuất hiện của cô bé khiến Dương Đào rất bàng hoàng, ngờ vực nhìn sang Tôn Tiểu Hải bên cạnh, mà Tôn Tiểu Hải chỉ lặng lẽ hạ mắt, lòng dạ rối bời. “Lộ Lộ, em sao thế? Anh Tiểu Hải nói bậy cái gì với em phải không?” Dương Đào cố gắng mỉm cười, xoa đầu Lưu Lộ như hồi còn nhỏ, “Em đừng nghe ảnh nói bậy, anh chỉ bị bệnh thôi, mấy hôm nữa là khỏi ấy mà.” “Anh ơi, em xin lỗi, sắp thi lên cấp ba, em cứ bận bịu ôn bài, tới giờ mới đến thăm anh.” Lưu Lộ vừa chùi nước mắt vừa xin lỗi, “Phải rồi, ba nói ba biết sai rồi, ba rất áy náy với anh, muốn gặp anh nữa.” Những lời của Lưu Lộ như cuồng phong càn quét đáy lòng Dương Đào, nhưng cậu chỉ đành cố gắng giải thích, “Em xem anh thế này, gặp làm gì đâu, đợi khỏi bệnh thì anh sẽ gặp.” Dứt lời, Dương Đào sực nhớ ra gì đó, ngập ngừng hỏi, “Chú Cao… Có đến tìm em không?” “Gọi cho em mấy lần, hỏi em khỏe không, có gặp anh không.” “Nếu chú ấy lại gọi cho em thì đừng nói em đã gặp anh, cứ nói em bận chăm sóc ba với nhiều việc khác, không có thời gian liên hệ với anh, hiểu chưa?” Dương Đào đặt tay trên vai Lưu Lộ, nghiêm túc dặn dò. Lưu Lộ khó xử thắc mắc, “Vì sao ạ? Anh với chú Cao sao thế?” “Đừng hỏi, Lộ Lộ, em nhất định phải nghe lời anh, đừng bao giờ nói với chú ấy chuyện anh bị bệnh, cũng đừng nói với chú ấy anh đang ở đâu, nhớ chưa?” Nhìn vẻ mặt khẩn thiết của Dương Đào, Lưu Lộ đành phải gật đầu. Dương Đào im lặng, hồi lâu mới giải thích, “Anh đã làm phiền chú ấy nhiều rồi, từ nhỏ đến lớn cứ làm phiền chú ấy, thực ra ngay từ đầu, chú ấy đã không có nghĩa vụ phải lo cho anh, tại anh mặt dày dựa dẫm vào chú ấy, giờ anh không nên tiếp tục dựa dẫm vào chú ấy nữa, không có anh, chú ấy có thể gặp được người tốt hơn, bắt đầu cuộc sống mới, anh không nên quấy nhiễu chú ấy nữa…” Nói hết lời nói này, Dương Đào mỉm cười, rực rỡ sáng bừng như phù dung sớm nở tối tàn, xinh đẹp, ngắn ngủi, hệt như năm đó. Lại một cái Tết, phố lớn ngõ nhỏ giăng đèn kết hoa, nhà nhà phấn khởi, không khí ăn Tết ngập tràn. Cao Tuấn nhận lá trà từ công ty để giao tới quán bar Devil, lần này anh không nhường cơ hội cho Tống Huy, mà đích thân mang hai rương trà đến thẳng quán bar. Anh đã hỏi Lưu Lộ và Tôn Tiểu Hải, không ai biết tình hình của Dương Đào, anh hi vọng có thể biết được chút tung tích của cậu ở chỗ Chu Hạo Vũ, anh chắc chắn cậu đã bị tên kia nhốt ở đâu đó. Thấy Cao Tuấn đến quán bar, A Lượng biết anh đến giao hàng, bèn dẫn anh tới gặp Chu Hạo Vũ. Cao Tuấn đi vào căn phòng cuối hành lang, ngoài Chu Hạo Vũ, trong phòng còn có một người đàn ông trung niên mặc đồ hoa, đeo dây chuyền vàng, nhẫn vàng, mặt mũi hung tợn, hai người đang tán gẫu gì đó. Thấy Cao Tuấn đưa hàng tới, Chu Hạo Vũ nháy mắt với A Lượng, A Lượng bèn mở rương, thành thạo một gói trà mang ký hiệu đặc biệt giữa các gói còn lại, đưa cho Chu Hạo Vũ, lúc Chu Hạo Vũ mở gói trà nọ, Cao Tuấn tức khắc cứng đờ. Anh nhìn thấy ma túy ngụy trang thành lá trà, được chính mình nhận từ tay cấp trên, mang đến quán bar Devil, dâng lên trước mặt Chu Hạo Vũ. “Ngài Ngô thử xem mùi vị mỹ nữ thế nào?” Chu Hạo Vũ vừa cười vừa đưa cho người đàn ông nọ. (Chú giải: mỹ nữ là một cách gọi của ma túy.) Ngài Ngô dùng ngón tay chấm một ít bột, sau đó gật đầu bật ngón cái. Giao dịch hoàn tất, ngài Ngô ra về, Cao Tuấn đứng lặng tại chỗ, đầu óc cứng còng, mãi tới lúc Chu Hạo Vũ ném một xấp tiền xuống trước mắt anh, anh mới hoàn hồn. “Thấy chưa, Cao Tuấn, từ nay phải thể hiện cho tốt, anh Hạo sẽ không bạc đãi anh đâu.” A Lượng vỗ vai Cao Tuấn, như thể chào mừng anh “nhập hội”. Bây giờ Cao Tuấn mới biết mình đã bị Tống Huy lừa gạt, gã ngọt nhạt rủ anh vào làm ở công ty kinh doanh trà, thực chất bên trong là buôn bán ma túy, mà Chu Hạo Vũ này, hiển nhiên là một thành viên rất quan trọng trong tổ chức, còn bản thân anh đã vô thức đặt chân xuống vũng bùn, là thằng tay sai để người ta lợi dụng. “Cao Tuấn, bây giờ chúng ta đã cùng hội cùng thuyền, bọn tao được lợi, chắc chắn sẽ chia phần cho mày, bọn tao sai sót, mày cũng không chạy thoát.” Chu Hạo Vũ bắt chéo chân nhìn Cao Tuấn, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao, âm thanh buốt tận xương tủy, “Đây không phải lần đầu mày giao hàng, phải nói ngoài Huy tử, mày là thằng tay sai đáng tin cậy nhất của tao, công lao của mày tao ghi lòng tạc dạ, suốt đời không quên.” Ánh mắt Cao Tuấn không dao động, sâu không thấy đáy, lòng bàn tay lại mướt mồ hôi. “Ngài Chu, nếu hàng đã giao tận tay thì tôi về đây.” Cao Tuấn quay bước định bỏ đi, nhưng bị âm thanh tà ma quỷ quái của Chu Hạo Vũ chặn lại, “Cao Tuấn, thực ra từ lần đầu tiên gặp, tao đã thấy mày rất đàn ông, ít nhất không hám lợi đen lòng như Huy tử, tao rất khâm phục mày, tao đây chưa bao giờ đánh giá con người trên giá trị bản thân, nếu bỏ qua quan hệ với Dương Đào thì chúng ta hoàn toàn có thể làm bạn.” Cao Tuấn im lặng lắng nghe, môi mím chặt. Chu Hạo Vũ thình lình chuyển đề tài, ánh mắt xen lẫn hung ác và miệt thị, “Thế nhưng, nếu mày còn dám tơ tưởng đến Dương Đào thì tao rất không vui, tao không muốn phá hỏng quan hệ hợp tác giữa chúng ta, dù đối phó với loại tay sai tôm tép như mày chỉ đơn giản như tao giẫm nát con kiến, nhưng nể tình Dương Đào đối với mày, tao sẽ không làm thế, vì vậy mày cũng đừng quá đáng, hiểu chưa?” Cao Tuấn dửng dưng nhìn Chu Hạo Vũ, bộ não trì trệ chợt nảy sáng kiến, anh khẽ nhếch miệng nở nụ cười cung kính, thâm sâu đáp lời, “Sao có thể? Anh Hạo ạ, tôi đã nghĩ kỹ từ lâu rồi, nếu anh không nhắc đến thì tôi cũng quên béng mất Dương Đào là thằng nào ấy chứ.” “Ha ha ha! Tao đã biết mày là đứa thông minh, thấu tình đạt lý, chắc chắn sẽ không làm ai khó chịu mà.” Chu Hạo Vũ nở nụ cười cực kỳ nham hiểm, như con quỷ chìm trong mây đen, hắn đi đến trước mặt Cao Tuấn, mạnh bạo vỗ vai anh, tựa hồ rất vui mừng trước quyết định “sáng suốt” của anh. Rời khỏi quán bar, Cao Tuấn cảm giác hai chân như đeo cùm, bước chân nặng trĩu khó nhọc, đất trời trước mặt như biến sắc, u ám tối tăm. Rốt cuộc Dương Đào đang ở đâu? Có ở bên cạnh Chu Hạo Vũ hay không? Cao Tuấn không thể hỏi, bởi vì anh phải đóng thật tròn vai, tìm được cơ hội đối phó với Chu Hạo Vũ, anh phải vờ như mình đã không còn yêu Dương Đào, không thể biểu lộ bất kỳ quan tâm và nhung nhớ gì với cậu. Thì ra Chu Hạo Vũ là trùm buôn ma túy? Vậy nếu Dương Đào tiếp tục ở bên cạnh hắn thì nguy hiểm quá? Nghĩ đến đây, đôi mắt Cao Tuấn chợt lóe, đầu óc như thiêu như đốt, mạch máu gần như nứt toác, máu bắn tung tóe từ thái dương. — Dương Đào! Em đang ở đâu?