Hẻm Sâu
Chương 13
Tích tắc đồng hồ quay, ba năm trôi qua, Dương Đào hai mươi hai tuổi, còn Cao Tuấn đã ba mươi sáu, thời gian trôi nhanh như cát mịn trượt qua kẽ tay, đảo mắt đã vụt đi mãi mãi, không bao giờ ngừng lại vì ai.
Dương Đào và Cao Tuấn vẫn chung sống trong con hẻm Nghênh Xuân tuềnh toàng, nhưng tình cảm hai người dành cho nhau đã khác xưa nhiều lắm.
Tại quán bar Devil, hát xong một bài, Dương Đào bước xuống quầy bar cạnh sân khấu, thân thiết vỗ lưng Tôn Tiểu Hải.
“Ông làm ở đây ba năm rồi, giờ thằng cháu mới đến thăm à?”
“Địa bàn của cậu đây còn gì, không mời tớ ly nào hả?” Tôn Tiểu Hải xuề xòa cười.
Dương Đào nhờ phục vụ mang rượu vang tới, đưa cho Tôn Tiểu Hải.
Tôn Tiểu Hải nhìn quanh bốn phía, hâm mộ thở dài, “Ông chủ tốt với cậu phết nhỉ, chắc tích góp kha khá rồi phải không?”
“Đúng là anh ta tốt với tớ thật, tớ cũng tín nhiệm anh ta.” Nhắc tới Chu Hạo Vũ, Dương Đào chỉ qua loa đôi câu, “Giờ tớ đang thắt lưng buộc bụng, để dành mua nhà mới.”
“Hả? Sao tớ nhớ cậu bảo phải chết già trong hẻm Nghênh Xuân cơ mà?” Tôn Tiểu Hải chọc ghẹo.
“Thì tớ định như thế.” Ánh mắt Dương Đào thấp thoáng ý cười, “Nhưng Cao Tuấn cứ thích chuyển sang chỗ tốt hơn, tớ bị ảnh thuyết phục rồi.”
Nhắc tới Cao Tuấn, Tôn Tiểu Hải thoáng đổi sắc, trầm ngâm một lát mới dò xét hỏi, “Tớ nói này bạn hiền, Cao Tuấn ba mươi sáu rồi nhỉ? Ảnh chưa cưới vợ à? Hay tại cậu không đồng ý?”
Dương Đào cứng mặt, khóe miệng khẽ giật một cái, rút thuốc lá ra hút.
Thấy Dương Đào không đáp, Tôn Tiểu Hải lại hỏi, “Mà cậu cũng hai mươi hai rồi, đến tuổi quen bạn gái rồi, cậu đẹp trai thế này, thiếu gì gái theo đâu. Tớ thật sự không hiểu vì sao cậu vẫn ở với Cao Tuấn, cậu có còn là trẻ con nữa đâu, hai người mà cứ sống với nhau là thế nào cũng bị đồn đoán chẳng ra gì.”
Dương Đào biết Tôn Tiểu Hải có ý tốt nhắc nhở, vì Tôn Tiểu Hải vẫn không biết gì, chỉ cho rằng cậu xem Cao Tuấn như anh trai.
“Cậu định khuyên tớ với ảnh mỗi người một ngả à?” Dương Đào cau mày dò xét Tôn Tiểu Hải.
Tôn Tiểu Hải ngập ngừng một thoáng, điệu bộ muốn nói lại thôi, “Thì tại tớ thấy… thấy cậu với Cao Tuấn, thấy hai người…”
Tôn Tiểu Hải không nói hết, nửa câu sau mắc kẹt trong cổ họng, đành phải cầm ly rượu lên uống, dội những lời còn lại xuống bụng.
Dương Đào gõ tàn thuốc, nhìn quanh bốn phía, giữa tiếng cười nói vui vẻ và tiếng nhạc trong bar, không ai chú ý đến hai cậu, Dương Đào lấy lại bình tĩnh, hạ giọng để mình cậu và Tôn Tiểu Hải nghe được, “Thực ra… Tớ là đồng tính.”
Tôn Tiểu Hải phụt rượu ra đằng miệng, nhiên viên bưng bê bên cạnh kinh ngạc nhìn sang, cậu cuống quýt ra hiệu xin lỗi.
Dương Đào vẫn ngồi vững như bàn thạch, khuôn mặt không chút biến hóa, trên thực tế, cậu cũng muốn cho Tôn Tiểu Hải biết chuyện này, cậu hiểu rằng dù Tôn Tiểu Hải là bạn của cậu, thì cũng chưa chắc có khả năng giữ bí mật, nhưng cậu cũng hiểu rằng bí mật này không giấu được bao lâu, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi, thay vì Tôn Tiểu Hải ngày qua ngày khăng khăng truy vấn, cậu thà thẳng thắn nói thật luôn còn hơn.
“Cậu không đùa tớ đấy chứ?” Tôn Tiểu Hải ghé miệng bên tai Dương Đào, hoảng sợ ra mặt, “Bọn mình chơi với nhau gần mười năm, sao tớ không biết tí gì? Cậu giấu kỹ quá à? Hay vì tớ ngu quá?”
Dương Đào chỉ cười không đáp, Tôn Tiểu Hải như sực tỉnh ngộ, “Cho nên cậu và Cao Tuấn… Tớ hiểu rồi, cuối cùng tớ mới hiểu, vậy thì… Vậy thì sau này cậu tính thế nào?”
“Tính thế nào à?” Dương Đào chuyển mắt nhìn ra xa, vừa như trả lời Tôn Tiểu Hải, vừa như tự lẩm bẩm, “Không biết nữa, cứ ở bên nhau là được.”
“Mẹ kiếp, cái thằng ranh này, không ngờ cậu si tình như thế!” Tôn Tiểu Hải khoác vai Dương Đào, cướp điếu thuốc trên tay cậu, hít một hơi, “Thực ra tớ phục Cao Tuấn lắm đấy, đối với cậu thì chỉ cần có Cao Tuấn bên cạnh, trời sập xuống cũng chẳng làm sao, phải thế không nhỉ?”
Dương Đào hờ hững mỉm cười, ánh đèn xanh sẫm lung linh phản chiếu trong đôi mắt, lấp lánh ngọt ngào và ấm áp vụn tan, tràn trề ánh mắt cậu.
Sắp hết giờ làm, Dương Đào bị Chu Hạo Vũ gọi vào căn phòng cuối hành lang, ồn ã bên ngoài càng làm nổi bật sự tĩnh lặng dị thường bên trong.
“Anh Hạo tìm em hả?” Dương Đào đóng cửa lại, bước đến ngồi xuống sô pha cách Chu Hạo Vũ khoảng hai mét.
Chu Hạo Vũ ngắm nghía Dương Đào đến giờ vẫn duy trì khoảng cách an toàn với hắn, không biến sắc nở nụ cười, mở túi quần áo bên cạnh, rút ra một bộ thoạt nhìn không rẻ chút nào ném cho cậu, “Cầm mặc đi, mua cho em đấy.”
“Vậy sao được?” Dương Đào khó xử, miễn cưỡng không muốn nhận.
“Có gì đâu, cho đẹp hình tượng em trên sân khẩu thôi mà.” Chu Hạo Vũ thoải mái khoát tay, ý bảo Dương Đào đừng từ chối, “Phải rồi, tôi cho em mười ngày phép, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cổ họng đi.”
“Thật chứ ạ?” Dương Đào toét miệng cười, tinh nghịch như đứa trẻ, “Anh là Bồ Tát tái thế, giáng trần siêu độ em đúng không?”
“Ha ha!” Hiếm khi Dương Đào pha trò, Chu Hạo Vũ vui vẻ cười đáp, “Thực ra tôi chẳng muốn cho em nghỉ chút nào, ngày nào tôi cũng muốn nhìn thấy em.”
Những lời này luôn khiến Dương Đào thót bụng, nhưng cậu không tỏ vẻ kinh ngạc, biểu cảm vẫn không biến đổi, chỉ coi đó là một kiểu đùa, đối với sự quan tâm đặc biệt của hắn, cậu cũng chỉ coi là ông chủ săn sóc nhân viên mà thôi.
Phía Tây bầu trời, chiều tà đỏ rực như máu.
Dương Đào một mình bước trong hẻm Nghênh Xuân, trông thấy mấy bà thím hóng mát ven đường, túm tụm vừa cắn hạt dưa, vừa buôn chuyện thiên hạ.
Dương Đào không để ý, tiếp tục đi vào trong, lại tình cờ nghe được những lời bình phẩm trước đây cậu chưa từng nghe, về cậu và Cao Tuấn…
“Các bà biết trong tòa nhà cũ kia có hai thằng con trai sống với nhau mấy năm rồi không?”
“Biết biết, hình như là hai anh em mà nhỉ?”
“Anh em quái gì, chẳng thân thích thì sất, nghe đâu thằng nhỏ hồi xưa là tội phạm, không cha không mẹ, dọn đến ở cùng thằng lớn bao nhiêu năm, giờ hai thằng lớn tướng rồi mà vẫn ở với nhau, bà thấy có lạ không?”
“Bà nói tôi mới thấy lạ, thằng lớn mãi không lấy vợ, hay chúng nó là cái gì mà…”
“Cái gì mà là cái gì?”
“Cái lũ trẻ bây giờ hay nói ấy, đồng tính luyến ái ấy.”
“Chậc chậc, rõ là đồi phong bại tục mà!”
Mấy bà thím túm tụm mỗi người một câu, cố gắng hạ giọng nhỏ nhất có thể, bị Dương Đào đi ngang tình cờ nghe thấy cũng không phát hiện, vẫn xì xào bàn tán rất xôm.
Đây chỉ là tình cờ nghe thấy, chẳng biết những gì không nghe thấy còn nhiều đến mức nào, Dương Đào nghĩ vậy.
Về đến nhà, Dương Đào nặng nề lê bước vào trong, thấy Cao Tuấn đang hào hứng loay hoay gì đó, định thần nhìn lại, thì ra là một chiếc TV mới tinh được anh treo lên tường.
Thời gian thấm thoát qua nhanh, nhưng Cao Tuấn không thay đổi nhiều, tấm lưng vẫn thẳng, bụng dưới vẫn phẳng, đôi chân vẫn săn chắc dẻo dai, chỉ có dáng người theo tuổi tác đã không còn gầy guộc, nhưng anh vẫn khôi ngô, khuôn mặt tròn trịa, tóc mai như đao khắc, mày đen như phác họa, cùng đôi mắt sóng thu…
“Anh mua hả?” Dương Đào phát hiện Cao Tuấn đã đổi chiếc TV 14 inch thành TV LCD 21 inch, khi đó TV LCD bắt đầu thịnh hành, Cao Tuấn không thể chờ đợi, phải mua thử ngay.
“Chính xác!” Cao Tuấn cắm dây điện, bắt đầu chạy thử, “Giao thừa xem Xuân Vãn bằng cái này mới thích.”
Dương Đào phát hiện, chỉ vài chuyện cỏn con cũng đủ khiến Cao Tuấn vui lắm rồi, người này đôi khi rất chín chắn, nhiều lúc lại như đứa trẻ, thiện lương chính trực, hiền lành vô hại, Cao Tuấn như vậy, thật sự chẳng ai có tư cách chửi bới.
Ăn cơm tối xong, Dương Đào ngồi trên giường, hăng hái cầm điều khiển từ xa dò kênh, “Nét hơn thật này, cái cũ càng ngày càng mờ, nhiều lúc gõ mấy cái là mất hình luôn.”
Dương Đào thao thao nói, chẳng biết Cao Tuấn cặm cụi gì đó trong góc phòng có nghe hay không, một phút sau, Cao Tuấn bưng chậu nước ấm ra đặt trước Dương Đào, không nói hai lời kéo chân cậu thả vào chậu, rồi khom lưng rửa chân cho cậu.
“Ấy? Để tự em.” Dương Đào kinh ngạc, định thò tay vào chậu, lại bị Cao Tuấn ngăn cản.
“Phải chăm ngâm nước ấm, em đứng suốt trên sân khẩu, lâu ngày chân phù lên đấy.” Đôi tay ấm áp của Cao Tuấn nhẹ nhàng cọ rửa bàn chân Dương Đào, lại giống như vỗ về trái tim cậu, khiến tim cậu ấm áp hẳn lên.
“Thỉnh thoảng cũng ngồi hát mà.” Ánh mắt Dương Đào nhìn Cao Tuấn trìu mến dịu dàng.
“À phải rồi, anh mua thuốc nhuận họng cho em đấy.” Cao Tuấn sực nhớ ra, lấy hai hộp thuốc trong túi áo đưa cho Dương Đào, “Mỗi ngày ngậm hai viên, đừng quên đấy.”
Dương Đào mãn nguyện nhìn Cao Tuấn, kéo anh sang bên cạnh, gác cằm trên vai anh, im lặng một lát mới chợt xa xăm hỏi, “Nếu như, giả như… Có người nói chúng ta ghê tởm, anh có buồn không?”
“…” Cao Tuấn trầm mặc hồi lâu, đau thương lộ rõ trên nét mặt, “Em nghe người khác nói thế rồi phải không?”
“Không, em chỉ bảo nếu thôi mà!” Dương Đào vội đổi giọng thản nhiên.
“Chúng ta sống cuộc đời chúng ta, quan tâm người khác làm gì?” Cao Tuấn cũng ra vẻ ung dung, “Họ muốn nói gì thì nói, đừng để bụng.”
Dương Đào khẽ cười một tiếng, trong lòng lại tính toán, có lẽ đã đến lúc phải rời khỏi hẻm Nghênh Xuân, tìm một nơi nào đó không quen biết ai để tiếp tục sống.
“Tạm thời đừng mua đồ mới làm gì, có khi chúng ta lại sắp chuyển đi, không ở đây nữa cũng nên.”
“Thì cũng có gì để mua nữa đâu, nhà nhỏ quá, đồ mua về chẳng có chỗ bỏ.” Cao Tuấn không nghĩ nhiều nữa, chỉ mỉm cười thở dài.
Dương Đào cọ cọ đầu vai Cao Tuấn như chú mèo con, hiếm khi cậu nũng nịu như vậy.
Cao Tuấn quay sang nhìn ngắm khuôn mặt Dương Đào, dù ngày ngày ở bên nhau, anh vẫn nhận ra cậu đã thay đổi nhiều.
Cậu đã trở thành đàn ông thực thụ, hoàn toàn rũ bỏ non nớt ngây ngô, trở nên chín chắn trưởng thành.
Đường cong thân thể dẻo dai mạnh mẽ, cứng cáp nảy nở, làn da màu lúa mạch bao bọc cơ bắp gọn gàng, bả vai rộng, lồng ngực duyên dáng và bụng dưới săn chắc, từng chi tiết đều toát lên phong thái đàn ông ngời ngời.
Cậu không thích cắt tóc ngắn cũn nữa, mà thích kiểu đầu ngắn vừa phải, bồng bềnh như các chàng trai trẻ bây giờ, còn nhuộm tóc thành màu rượu vang, Cao Tuấn không hỏi nhiều, cho rằng công việc yêu cầu như vậy.
Cậu còn nghiện thuốc lá nặng hơn trước đây, thường mỗi ngày hút hết một bao, nhãn hiệu cũng đổi từ Nam Hải số 5 sang Hồng Tháp Sơn, nói rằng Nam Hải nhạt quá, hút chẳng có vị gì.
Cao Tuấn nhạy cảm, nhận ra rất nhiều thay đổi nhỏ ở Dương Đào, không thể nói là tốt hay không tốt, anh cũng chưa bao giờ hỏi han, anh không muốn lẽo đẽo theo sau tra hỏi như đàn bà, nghĩ rằng miễn cậu vui, thì cậu muốn thế nào cũng được.
Cao Tuấn luôn tự nhủ lòng, chỉ cần cậu vẫn thích anh, anh vẫn yêu cậu, thì trời sập xuống cũng có làm sao?
Dương Đào phóng khoáng hút một hơi thuốc, phả khói vào mặt Cao Tuấn, rồi đưa nửa điếu thuốc tới bên miệng anh, Cao Tuấn đùa giỡn liếc mắt nhìn cậu, há miệng ngậm lấy điếu thuốc.
Vẻ mặt nửa đùa nửa thật khó đoán của Dương Đào luôn có lực sát thương, ngay lập tức khiến Cao Tuấn ngứa ngáy trong lòng, anh lặng yên nhìn cậu, bàn tay đặt trên hõm vai cậu, nhẹ nhàng xoa nắn.
Cánh mũi Dương Đào khẽ run run, hít ngửi mùi hương tỏa ra từ Cao Tuấn, thu hẹp khoảng cách giữa hai người, chẳng buồn để ý đầu lọc thuốc anh còn ngậm trong miệng, cậu nắm lấy cằm anh, hôn xuống thật sâu.
Bốn cánh môi khăng khít hòa quyện, liếm, cắn, dây dưa. Dương Đào khẽ móc đầu lưỡi, cuốn đầu lọc thuốc vào trong miệng mình, sau đó lại trả về miệng Cao Tuấn, thô lỗ liếm láp, mùi vị khói thuốc tràn ngập nụ hôn, xúc cảm nóng rực bủa vây khoang miệng, niêm mạc nhói lên đau đớn.
Cao Tuấn nức nở một tiếng, nhịp thở dồn đập, cần cổ anh bị Dương Đào dùng hai tay siết chặt, không thể né tránh, cái nóng trong miệng khiến tim anh đập nhanh, dòng máu chảy ngược, luồng điện từ gốc lưỡi xông lên não, trong khoảnh khắc ấy, khoái cảm kỳ dị lan tràn khắp tứ chi thân thể anh. Chỉ bằng một nụ hôn, Dương Đào đã khiến anh điên dại.
Tới khi Cao Tuấn sắp ngạt thở, Dương Đào mới chậm rãi buôn tha, đầu lưỡi khều một cái, nhanh nhẹn kẹp mẩu thuốc lá giữa hai hàm răng, kết thúc nụ hôn triền miên nóng hổi.
Mẩu thuốc đã tắt, ướt át lưu giữ dấu vết nồng nàn.
Dương Đào nhìn Cao Tuấn, ánh mắt tràn ngập ý cười cùng một chút lưu manh, nét mặt gợi tình khiến người ta mê dại.
Vào một buổi chiều êm ả, Cao Tuấn đi vào kho chuyên chở hàng hóa của công ty, từ xa đã thấy Tống Huy vừa chỉ huy công nhân dỡ hàng xuống xe vừa gọi điện thoại, cũng không để ý Cao Tuấn xuất hiện.
“Sao? Mày nghe nó hát chưa?” Tống Huy hả hê nói với người bên kia đầu dây, “Tao giới thiệu thằng nhóc vào đấy, ông chủ ưng ý cực kỳ, thưởng cho tao không ít đâu ha ha ha ha!”
Cao Tuấn thót bụng, lông mày nhíu chặt.
Tống Huy dập máy, quát tháo công nhân phụ trách dỡ hàng, “Nhẹ thôi nhẹ thôi, rơi vỡ mày đền được không?”
Cao Tuấn giãn lông mày, mặt không biến sắc tiến lên chào hỏi Tống Huy, “Huy tử! Bận quá nhỉ? Đưa hàng đi à?”
Nghe thấy giọng Cao Tuấn, Tống Huy quay phắt lại, vẻ mặt thoáng chút bất an, nhưng gã che giấu rất nhanh, uyển chuyển cười xã giao, “Chứ gì nữa, công việc này mệt lắm, nhưng may mà em có tài, hì hì hì!”
Cao Tuấn mỉm cười, chỉ vào mấy thùng lá trà trên xe hàng nhỏ, thắc mắc hỏi, “Anh cứ thấy lạ, quán bar cần nhiều trà thế để làm gì? Mà trà là trà gì đây? Anh xem thử được không?”
Nói đoạn, Cao Tuấn kéo một thùng, vẻ như định mở ra xem thử, Tống Huy vội can ngăn, “Thì trà Long Tỉnh Trúc Diệp Thanh gì đó thôi, em vừa kiểm kê số lượng rồi, anh mà lỡ tay làm đổ, em phải kiểm lại mệt lắm.”
Cao Tuấn âm thầm quan sát vẻ mặt Tống Huy, cảm giác gã bí hiểm như muốn giấu giếm chuyện gì, anh đẩy thùng về chỗ cũ, phủi bụi trên tay, trầm ngâm một lát rồi chợt hỏi, “Chú đưa Dương Đào đến quán bar hả?”
Anh vừa dứt lời, khóe miệng Tống Huy tức khắc co giật, gã ngượng nghịu cười cười, “Đâu có đâu, em nào dám, tự nó nghe đồn quán bar tuyển ca sĩ đấy chứ?”
“Chú đừng gạt anh, Dương Đào kể hết cho anh rồi.” Để ép Tống Huy thú nhận, Cao Tuấn cố tình nói dóc.
“Cái gì? Nó kể cho anh hả?” Tống Huy biến sắc, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, xuề xòa cười thanh minh, “Thì em cũng là muốn tốt cho Dương Đào thôi, làm ca sĩ quán bar có gì không hay nào, em giúp đỡ nó thôi mà!”
Cao Tuấn chợt biến sắc, hung dữ trừng Tống Huy, lạnh lùng hỏi, “Nếu là ý tốt thì sao phải gạt anh? Mày tưởng anh không hiểu mày à? Mày đã làm gì không có lợi cho mình chưa? Giới thiệu Dương Đào chắc là có tiền trà nước hả?”
Thấy Cao Tuấn tự nhiên nổi giận, Tống Huy xua tay lia lịa, “Không có không có, sao lại có được!”
“Đừng vờ vịt nữa, sao phải ‘bán’ Dương Đào sau lưng anh? Nói mau! Mày còn gì gạt anh nữa?” Cao Tuấn tái mặt, đối với bộ dạng vô tội vờ vịt của Tống Huy, anh đã mất hết lòng tin.
“Nó làm ở đấy ba năm vẫn ổn còn gì?” Tống Huy ấm ức trong bụng, chẳng vì hiểu sao anh nổi giận với mình.
“Đúng nhỉ, ba năm rồi, đến quán bar giao hàng mấy bận mà chưa em nó biểu diễn lần nào.” Cao Tuấn lẩm bẩm, cũng chẳng buồn thương lượng với Tống Huy, lập tức trèo lên xe ngồi vào ghế phó lái, “Hôm nay anh với chú cùng đi giao hàng, lên đi!”
“Ấy kìa anh Tuấn…” Tống Huy ngập ngừng, định vươn tay cản nhưng không cản nổi, Cao Tuấn đã lên xe rồi, gã đành phải thở dài một tiếng, cực kỳ miễn cưỡng chở Cao Tuấn đến quán bar.
Truyện khác cùng thể loại
3 chương
23 chương
126 chương
34 chương
8 chương
147 chương