Editor: Cookie Oh “Mẹ?” Chu Hải Mạn không chắc chắn, còn muốn xác nhận đối phương có thực sự là mẹ của cô Thái Mỹ Đình hay không. “Mẹ đã nghe cô con nói rồi, haiz…, đều tại mẹ không tốt, quá vội vàng sắp xếp cho con đi xem mắt? Ngay từ đầu cô con cũng nói không muốn người nhà sắp đặt cho cô, bây giờ cô ấy đã dẫn một người bạn trai rất tốt về, còn con, mẹ bận bịu thời gian dài như vây, con cũng rất nghe lời.” Nói tới đây Thái Mỹ Đình thở dài một cái, Chu Hải Mạn mơ mơ màng màng gật đầu liên tục, quả nhiên trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, mẹ Chu rốt cục cũng bắt đầu thông cảm cho cô dễ dàng như vậy sao? “Nhưng mẹ cũng không ngờ được, anh bạn nhỏ anh tuấn đó lại mắc loại bệnh này, nếu mẹ sớm biết cậu ta… Cậu ta có loại bệnh này, mẹ nhất định sẽ không cho con gặp mặt, nếu không thu xếp cho hai con gặp nhau, con cũng sẽ không phát sinh tình cảm với cậu ta, khiến bây giờ con đau khổ như vậy, còn vì muốn mẹ không lo lắng mà ngay cả nhà của mình cũng không dám về.” Két? Két? Chu Hải Mạn càng nghe càng không hiểu, nhưng là một luật sư, không chỉ có đầu óc mà còn phải biết tư duy lôgic, vì thế cô nắm chặt điện thoại di động, dò hỏi một câu, “Mẹ, cô nói cho mẹ biết sao?” Điện thoại truyền đến tiếng thở dài của Thái Mỹ Đình ở đầu dây bên kia, “Đúng vậy, ban đầu cô con không chịu nói gì cả, mẹ ép hỏi cô mới chịu cho mẹ biết, haiz, con gái ngốc, thực sự làm khó con rồi.” Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, Chu Hải Mạn bị người mẹ dịu dàng này làm cho cảm động rầm rầm, “Mẹ ~~~~” “Được rồi, mẹ cũng hiểu rõ rồi, con gái mẹ từ nhỏ đã xuất sắc như vậy còn sợ không lấy được chồng sao?! Mẹ đã nói với con, con gái à, con đừng đau lòng nữa, bỏ qua một cây cổ thụ phía sau chính là một rừng cây rộng lớn, mẹ tin tưởng con.” Két? Két? Két? d/đ/l/q/đ Mẹ nói như vậy nghĩa là sẽ không ép cô kết hôn nữa sao? Đã bị mẹ ép lâu rồi, bây giờ như thế này, trong khoảng thời gian ngắn Chu Hải Mạn có chút khó tin, “Mẹ, ý của mẹ là?” “Mẹ cảm thấy cô con nói rất đúng, sau này, mẹ sẽ không bắt con đi xem mắt nữa, nếu con thấy ai hợp rồi thì nói với mẹ, mẹ sẽ thay con nêu ý kiến, nếu không muốn nói với mẹ, mẹ cũng sẽ không ép con. Nhưng con phải tự mình giữ chắc, hoặc hỏi ý kiến cô của con, mẹ thấy tiểu Thẩm không tệ, con mắt nhìn người của cô con rất tốt!” Ha… Nghe Thái Mỹ Đình nói xong, Chu Hải Mạn không có cách nào sắp xếp lại được những suy nghĩ và tâm trạng sớm đã rối loạn, tự mình giằng co lâu như vậy, cuối cùng cũng rút ra được kết luận: Chu Vũ Khiết và cả nhà sẽ giống như chong chóng quay theo chiều gió, chỉ cần cô tốt, cô có thể tận hưởng ánh sáng tự do rồi. “Mẹ, con biết rồi.” Chu Hải Mạn cười trả lời, “Cám ơn mẹ.” Cuối cùng cũng trả tự do cho cô… Nhưng không vui mừng được bao lâu, mẹ đột ngột ra chiêu cuối cùng làm cô không kịp đề phòng, lảo đảo muốn ngã, “Nhưng trước ba mươi tuổi nhất định phải lấy được chồng!” ******************* Chu Hải Mạn vẫn không hiểu, rốt cuộc Chu Vũ Khiết đã nói gì với mẹ cô mà người mẹ luôn chuyên quyền của cô đột nhiên thay đổi như vậy. Sau khi Chu Vũ Khiết và Thẩm Thành Lượng quay trở về từ thế giới của riêng hai người, Chu Hải Mạn mới có cơ hội hỏi thắc mắc trong lòng mà Chu Vũ Khiết lại bình tĩnh trả lời: “Không có gì, con không cần cảm ơn, cô chỉ tùy tiện tìm ra một lời nói dối nho nhỏ.” Quả nhiên vẫn là cô của cô, thời khắc cuối cùng vẫn đứng về phía cô, “Nhỏ thế nào?” “Cô chỉ hơi ám chỉ cho bà ấy một chút.” Chu Vũ Khiết cười, nháy mắt với Chu Hải Mạn, “Lã Thượng Khôn bị HIV.” “Sau đó thêm mắm thêm muối nói cho mẹ con biết trong lòng con đã bị tổn thương, tinh thần sa sút thế nào…” HIV —— còn là nói dối??? = =, Chu Hải Mạn bóp trán, quả đúng là cô của cô, bình thường cô sẽ không làm ra chuyện hại người lợi ta đến vậy, “Cô à, cô thật không có lương tâm.” “Hừ, con bé này, con mới không có lương tâm, vì con mà đây là lần đầu tiên cô nói dối đó! Tất cả danh dự cô đều không đếm xỉa! Chu Hải Mạn liếc Chu Vũ Khiết một cái, bĩu môi nói: “Lần này đúng là lần đầu tiên cô nói dối vì con, nhưng không biết cô vì mình mà nói bao nhiêu lời nói dối rồi.” “Hơn nữa, cô thật sự chỉ vì con?” Chu Hải Mạn nhướng lông mày lên, âm cuối cũng theo đó cao lên, thể hiện rõ ràng sự chất vấn và không tin tưởng. Chu Vũ Khiết đành phải thẳng thắn, “Đương nhiên —— cũng là vì cô không muốn nghe mẹ con lải nhải, hì hì hì…” Hô —— khó trách lúc đó mẹ lại đau lòng, còn nói chuyện nhẹ nhàng với cô như vậy, hóa ra, hóa ra là do Chu Vũ Khiết nói dối như cuội. Còn HIV… nói một người vẫn bình thường như vậy? “Thế nào? Dù sao con cũng không tính quay lại ăn tiếp.” Chu Vũ Khiết ngáp một cái, lê dép đi về phía phòng ngủ. = =, Chu Hải Mạn bất đắc dĩ, “Cho dù con muốn ăn cũng sẽ bị mẹ con hết sức ngăn cản.” Chi là thấy Lã Thượng Khôn thật đáng thương… Sự đau thương của cô còn chưa chấm dứt, chợt nghe thấy tiếng đóng cửa thật lớn và lời trêu chọc của Chu Vũ Khiết ở phía sau, “Mạn Mạn, tuy rằng mẹ con tạm thời không quản con, nhưng ta là cô con cũng nhắc nhở con, mau tìm một người tốt đi, cô thấy, Tiết Thiệu Luân cũng không tệ!” Ngay từ khi quen biết Tiết Thiệu Luân, hình như Chu Vũ Khiết vẫn luôn nói với cô, Tiết Thiệu Luân không tệ, Dđlqđ nhưng mà, Chu Hải Mạn nói thầm, “Anh ta ngoài gương mặt dễ nhìn thì còn cái gì tốt?” nhưng trong lòng cô giống như có một giọng nói nhỏ nhắc nhở cô, cô thường chế nhạo anh ta một câu đàng hoàng cũng không nói được; tuy miệng anh luôn nói lời nhảm nhí nhưng chưa từng làm chuyện gì khiến cô chán ghét; khi tâm tư cô rối loạn anh luôn ở cạnh cô, không say không về; còn có, anh đã từng rất nghiêm túc nói thích cô… ******************* “Hình như Manhattan rất thích cô.” Tiết Thiệu Luân đón đứa con trai bảo bối từ tay Chu Hải Mạn, “Cảm ơn cô đã chăm sóc nó.” “Không có gì, tôi cũng rất thích nó.” Chu Hải Mạn vuốt lông Manhattan, “Manhattan rất hiểu tính người.” “Đó là…” Tiết Thiệu Luân nhướng mày kiêu ngạo, anh rất thích người khác khen con của anh, “Con của tôi, tất nhiên do người cha là tôi dạy dỗ tốt.” = =, Chu Hải Mạn nhìn anh không nói gì, anh cũng không chớp mắt nhìn cô, nụ cười trên mặt rõ ràng thể hiện sự bất cần đời nhưng ánh mắt nhìn cô lại đầy chăm chú và chân thành, tim Chu Hải Mạn thoáng đập mạnh và loạn nhịp, hình như không chỉ một lần cô thấy được sự hấp dẫn toát ra trong mắt anh, đây là con người thật của anh, hay lại là một cái mặt nạ khác? “Lần này anh đã hết hi vọng rồi chứ?” Viên Lỵ Lỵ thu hồi tầm mắt nhìn hai người ở đằng xa, nghiêng mặt nhìn Lã Thượng Khôn, vì nhẫn nhịn, hai tay anh nắm chặt vô lăng, nghiến răng thật chặt, Viên Lỵ Lỵ chưa từng thấy dáng vẻ này của anh, nếu như năm đó anh có một phần mười ý định muốn ở cạnh cô, cô cũng sẽ không chọn cách khiến anh ghét cô để thu hút sự chú ý của anh, nhưng cô càng có dáng vẻ ấy anh lại càng không thích cô, quan hệ giữa bọn họ giống như càng ngày càng xấu, không có điểm dừng, cuối cùng hôn nhân tan vỡ, suy nghĩ một chút, thật sự rất đau lòng, nhưng cô lại thích sự đau buồn này như mật ngọt, anh lại trốn tránh, rốt cuộc là lỗi của ai? “Nếu đau khổ như vậy, còn muốn nhìn cái gì?” Một nam một nữ đang ở đường cái phía đối diện hoàn toàn không chú ý đến sự tồn tại của bọn họ, vẫn vừa nói cười vừa đi về phía trước. Đến khi bóng dáng hai người khuất khỏi tầm mắt của bọn họ, Lã Thượng Khôn mới nổ máy, đưa Viên Lỵ Lỵ đến sân bay, “Đây không phải là điều cô muốn sao? Không phải cô dẫn tôi đến đây sao?” Viên Lỵ Lỵ nhìn anh, cảm thấy mình như thế này thật đáng thương, chẳng lẽ anh không phát hiện cô đã thay đổi vì anh sao? Quả thật, cô muốn anh hoàn toàn mất hết hi vọng mới cố ý để anh thấy Tiết Thiệu Luân và Chu Hải Mạn ở cùng nhau, nhưng mục đích cuối cùng của cô không phải muốn anh tuyệt vọng, cô chỉ không muốn xa anh, nếu ở đây anh đã không có bất cứ hy vọng nào, tại sao anh lại không muốn rời khỏi đây cùng cô chứ? “Em có thai rồi.”  Xe phanh lại ngay lập tức… Lã Thượng Khôn nghĩ mình nghe lầm, chậm rãi hỏi: “Cô nói gì?” Đột nhiên Viên Lỵ Lỵ mỉm cười với anh, nói to hơn một chút, lặp lại: “Lã Thượng Khôn, em có thai, em đã mang thai với anh, anh đừng quên chúng ta vẫn luôn ở cùng nhau ở Hải Nam.” “Em nói cho anh biết, Lã Thượng Khôn, dù anh không muốn nhưng cả đời này em sẽ luôn bám lấy anh.” “Em biết rõ anh không thích em dù anh muốn gây sự với em cũng đừng hi vọng trốn tránh không chịu trách nhiệm, hai năm trước cũng vậy, bây giờ cũng thế. Khi đó em không biết trong lòng anh đã có đối tượng, chỉ cần em muốn là có thể khiến anh thích em, nhưng anh không có. Bây giờ rốt cuộc em cũng biết, qua nhiều năm như vậy mà trong lòng anh vẫn có hình bóng người phụ nữ khác, nhưng em không quan tâm, cô ấy không thích anh, bọn anh hoàn toàn không có hy vọng ở bên nhau, vì vậy cô ấy không có chút uy hiếp nào với em cả.” “Nhưng mà, Lã Thượng Khôn, em phải nói cho anh biết, bắt đầu từ hôm nay, anh chỉ thuộc về em, Viên Lỵ Lỵ. Trước kia em yêu anh không đúng cách, về sau em sẽ cố gắng sửa, nhưng anh không được rời xa em.” “Anh yêu cô ấy, em cũng yêu anh như thế, anh đã biết cảm giác yêu một người là như thế nào, vì vậy đừng cự tuyệt, cho em một cơ hội được không?” Có thể thấy được, diễn đàn ~ Viên Lỵ Lỵ đang cực kỳ kiềm chế sự kiêu căng vốn có, giọng của cô càng ngày càng nhỏ, cuối cùng dường như không nghe được, vì thế Lã Thượng Khôn không dám tin những lời vừa rồi là của Viên Lỵ Lỵ. Từ nhỏ cô đã rất kiêu ngạo, quá tùy hứng, có lẽ đối với người đàn ông mà cô yêu thích, cô cũng kiêu căng và tùy hứng như vậy để cho bọn họ khuynh đảo mê muội, nhưng đối với Lã Thượng Khôn, cô như vậy anh càng khiến chán ghét. Mà bây giờ một Viên Lỵ Lỵ luôn cao cao tại thượng chỉ vì một câu thích anh mà sẵn lòng thay đổi. Anh đương nhiên hiểu cảm giác thích một người là như thế nào, đó là chỉ cần có thể có một tia hy vọng cũng sẽ bỏ ra toàn bộ tâm sức, mà với Chu Hải Mạn anh lại không có cơ hội đó. “Viên Lỵ Lỵ, có phải cô đã sớm biết trước mọi việc? Cô và tôi nhất định phải dính líu, tôi và cô ấy không có khả năng.” Trăm khoa đều nói, con gái tròn mười tám tuổi sẽ trưởng thành trở thành phụ nữ ~~~~ mọi thứ đều rất thần kỳ…