Đã nằm trên giường thế nhưng không sao ngủ được, anh không làm cách nào gạt hình ảnh Chu Hải Mạn và người đàn ông kia ôm hôn ra khỏi đầu được, Tiết Thiệu Luân đi đến đại sảnh rót cho mình một ly rượu, bên ngoài rèm cửa đóng chặt là một màn đêm đen, anh đứng lặng im trước cửa sổ sát đất, dùng rượu gây tê chính mình. Thế nào mà anh lại quên mất? Lã Thượng Khôn là người trong lòng của Chu Hải Mạn. Nếu không phải tận mắt chứng kiến dáng vẻ thân mật của bọn họ, có lẽ anh đã không khống chế được bản thân cho Lã Thượng Khôn một đấm, sau đó đứng cạnh Chu Hải Mạn, chất vấn anh ta đã làm gì có lỗi với cô. Thế nhưng làm thế nào anh lại quên? Cô thích anh ta, có lẽ, cho dù anh ta lừa gạt cô cái gì, anh ta có làm sai điều gì, cô cũng sẽ tha thứ cho anh ta, luôn đứng ở bên cạnh anh ta. Anh làm gì có lập trường trong mối quan hệ của bọn họ chứ? Tiết Thiệu Luân uống một hơi cạn sạch chất lỏng màu vàng trong ly, nó cay xè qua cổ họng, thiêu đốt lồng ngực nóng rát. Phụ nữ, quả nhiên không thể để ở trong lòng, tình yêu, quả thực không nên tùy tiện chơi đùa. Trong công việc, Chu Hải Mạn luôn quyết đoán, thể hiện lý lẽ của một luật sư, nhưng trong chuyện tình cảm, đụng tới vấn đề có liên quan đến Lã Thượng Khôn, cô lại lúng ta lúng túng, không biết xử lí thế nào. Cô viết được một tin nhắn khá tốt lại xóa đi nhập lại lần nữa, trong tiềm thức, cô cảm thấy Lã Thượng Khôn sẽ không lừa gạt mình, nhưng lời nói của Tiết Thiệu Luân khiến cô rất khó hiểu. Anh ấy thật sự sẽ không lừa dối cô sao? Chu Hải Mạn nhớ đến câu nói của Lâm Hiểu Lê, cô hiểu anh được bao nhiêu chứ? Đến khi Viên Lỵ Lỵ xuất hiện trước mặt cô, Chu Hải Mạn mới thực sự ý thức được, cô không đủ hiểu anh, thậm chí cô nghĩ anh vẫn là cậu thanh niên năm ấy, thuần khiết không nhiễm bụi trần. Sau khi tan làm, Lã Thượng Khôn đón cô đi ăn cơm, ngồi cạnh anh, vài lần Chu Hải Mạn muốn mở miệng nhưng từ đầu đến cuối đều không nói ra được những suy nghĩ trong lòng, dọc đường đi đều là lời anh nói. Đến khi xe dừng lại, Chu Hải Mạn đang chuẩn bị xuống xe, dường như Lã Thượng Khôn phát hiện ra sự khác thường của cô, vươn ra giữ cánh tay cô lại, “Hải Mạn, làm sao vậy?” Ánh mắt anh nhìn cô rõ ràng thể hiện sự quan tâm, đột nhiên cô phát hiện khi nhìn sâu vào mắt anh, cô hoàn toàn không thể đoán ra suy nghĩ của anh. Rõ ràng anh đang ở gần trong gang tấc, nhưng cô cảm thấy thật xa cách, cảm giác này cũng không phải mới có trong chốc lát. Dường như, từ lúc anh bắt đầu tới gần cô, cảm giác này cũng xuất hiện. “Không có gì đâu.” Chu Hải Mạn cười lắc đầu, trong tiềm thức, cô không muốn nghĩ tới những lời Tiết Thiệu Luân đã nói với cô, dường như cô sợ có cái gì đó sẽ bị phá hủy vậy. Nhà hàng Chu Hải Mạn thích nhất là Tứ Xuyên. Lã Thượng Khôn lấy thịt cuộn với rau đưa cho cô, Chu Hải Mạn nuốt một ngụm nước bọt, nhưng vẫn giữ cái miệng nhỏ y như lúc ăn bít tết, mỗi lần ở trước mặt Lã Thượng Khôn, cô luôn lo lắng ăn ngấu nghiến sẽ bị mất hình tượng, vì thế ăn cực kì bất tiện. “Lã Thượng Khôn…” Chu Hải Mạn đang ăn ngon, bỗng nhiên nghe được có người gọi tên Lã Thượng Khôn, giọng nói lanh lảnh có chút ẻo lả, cô không nhịn được ngẩng đầu lên liếc Lã Thượng Khôn một cái, anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt. Hướng theo tầm mắt của anh, từ sau lưng Chu Hải Mạn, một người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc hợp thời trang đang chậm rãi đi tới, tóc uốn xoăn gợn sóng thả phía sau đầu càng tôn lên nét thanh tú của khuôn mặt nhỏ nhắn, nhưng khuôn mặt vốn xinh đẹp ấy lại bị một lớp trang điểm dày thay thế, từ lông mày, ánh mắt đến miệng đều hiện ra vẻ quyến rũ thuần thục, nhất là dáng người duyên dáng bên trong bộ trang phục bó sát không chút dư thừa, lung linh tinh tế, người phụ nữ như vậy, người phụ nữ mà mỗi bước đi đều uốn éo mông hai lần, đang từ từ đi tới chỗ bọn họ, khi cô ấy đến nơi thì không khí xung quanh nồng nặc mùi nước hoa, Chu Hải Mạn vô thức nuốt thức ăn trong miệng xuống bụng, đây chính là mùi vị phụ nữ như lời Chu Vũ Khiết nói sao? “Sao cô lại ở đây?” Khi người phụ nữ kia đi đến trước mặt bọn họ, cuối cùng Lã Thượng Khôn cũng mở miệng nhưng vẫn là thái độ lạnh như băng, Chu Hải Mạn chưa từng thấy qua vẻ mặt này của anh, trong ấn tượng của cô, anh luôn có dáng vẻ nho nhã lịch thiệp, đây là lần đầu tiên cô thấy anh thể hiện sự chán ghét thẳng thừng đối với người khác như vậy.  “Sao vậy? Không chào đón em sao?” Cô gái kia cười cười, tầm mắt đột nhiên dừng trên khuôn mặt Chu Hải Mạn, sau khi nhìn cô, nụ cười trên môi có một giây ngưng lại nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ, “Em không nghĩ tới, chúng ta xa nhau có vài ngày, nhanh như vậy đã được gặp lại? Có nhớ em không?” Cô đi vòng qua Chu Hải Mạn, trực tiếp đi đến bên người Lã Thượng Khôn, “Em rất nhớ anh đó.” Lã Thượng Khôn hất cái tay đặt trên bả vai anh ra, vẫn lạnh lùng tiếp tục nói: “Cô nên biết, nơi này không chào đón cô.” Cô cười to hai tiếng, lộ ra chiếc răng nanh xinh xắn, “Ai? Ai không hoan nghênh em vậy? Anh sao?” Đầu ngón tay cô nhẹ nhàng lướt qua gò má Lã Thượng Khôn, anh lại đột nhiên nghiêng đầu sang bên kia, cuối cùng tay cô bị hụt, nhưng mà cô cũng không tức giận, ngẩng đầu lên híp mắt nhìn Chu Hải Mạn ở phía đối diện, giọng nói lanh lảnh rõ ràng có ý khiêu khích, “Vì ở trước mặt cô gái này nên anh mới không chào đón em sao?” Tuy rằng nhất thời Chu Hải Mạn không biết giữa Lã Thượng Khôn và người phụ nữ xa lạ này có mối quan hệ gì, nhưng cô không phải đồ ngốc, lời nói và động tác mờ ám như vậy, cô có thể khẳng định họ không phải bạn bè bình thường. Một lần nữa, cô tập trung ánh mắt đến chỗ Lã Thượng Khôn, cách một tầng hơi nóng bốc hơi, cô vẫn tinh tường nhìn thấy Lã Thượng Khôn nghiêng đầu tránh được ánh mắt của cô. Thời khắc ấy, trong lòng cô như có cái gì đó trở nên khác thường, cảm giác có chút mất mát. “Cô không nên đến đây, để tôi đưa cô về.” Đột nhiên, Lã Thượng Khôn đứng lên kéo cổ tay người phụ nữ kia, “Đi!” “Đừng như vậy mà.” Cô chẳng những không nghe lời Lã Thượng Khôn mà ngược lại, ngồi xuống bên cạnh anh, “Em vừa mới tới, ít nhất cũng phải cho em nghỉ chân một chút, mời em ăn gì đó, em nghĩ cô ấy cũng không để ý đến việc có thêm một người. Đúng không, cô Chu Hải Mạn?” Người phụ nữ xa lạ này sao lại biết tên mình? Chu Hải Mạn cảm thấy thật kì lạ, lại liếc mắt nhìn Lã Thượng Khôn một cái, vẻ mặt của anh cũng bị kìm hãm, dễ thấy được anh cũng kinh ngạc khi cô ấy kêu tên Chu Hải Mạn. Chu Hải Mạn cười cười, tầm mắt hướng đến bàn tay Lã Thượng Khôn luôn nắm cổ tay cô gái kia không dời, “Đương nhiên, tôi không ngại.” “Thế nào? Em đã nói cô Chu sẽ không để ý mà.” Cô đắc ý cười, “Bây giờ, anh có thể buông tay rồi chứ? Hay là…, anh vẫn muốn nắm tay em?” Cô là dạng phụ nữ gì, sống cùng cô hai năm, Lã Thượng Khôn hiểu rõ nhất, nếu cô đã muốn đến đây, còn cố ý xuất hiện trước mặt Chu Hải Mạn, anh không thể che giấu được nữa, nếu anh tiếp tục nói dối càng không thể qua được con mắt tinh tường của đại luật sư Chu. Vì thế, Lã Thượng Khôn hung hăng bỏ tay Viên Lỵ Lỵ ra, sẵng giọng, thậm chí trong mắt anh còn biểu lộ chút tuyệt vọng. “Ôi, thật không ngờ được.” Cô gái nhìn vào nồi nước thịt và rau đang sôi sùng sục, cau mày, “Lã Thượng Khôn, không phải anh không thể ăn cay sao? Sao vậy? Sở thích chọn phụ nữ đã thay đổi, ngay cả vị giác cũng thay đổi theo sao?” Anh không thể ăn cay? Chu Hải Mạn kinh ngạc nhìn Lã Thượng Khôn, rồi lại cười chua xót, hóa ra mỗi lần đưa cô đi ăn món cay Tứ Xuyên, ăn lẩu cay, chỉ là chiều theo ý cô, rốt cuộc cô hiểu anh được bao nhiêu? “Cô muốn ăn thì đừng nói nhảm nhiều như vậy, nếu không muốn thì lối ra ở đằng kia.” Lã Thượng Khôn chỉ tay ra phía cửa nhà hàng, có vẻ rất thiếu kiên nhẫn. “Ồ...” Cô mỉm cười nhìn Lã Thượng Khôn, sau đó tầm mắt dừng trên gương mặt Chu Hải Mạn, “Anh không muốn nghe em nói chuyện nhưng người khác muốn nghe.” “Viên Lỵ Lỵ, cô nên biết chừng mực!” Viên Lỵ Lỵ còn chưa nói xong đã bị Lã Thượng Khôn tức giận cắt ngang, “Ăn đồ ăn của cô đi, ăn xong thì mau rời khỏi đây, tôi đã nói rồi ở đây không ai hoan nghênh cô.” Viên Lỵ Lỵ cau mày, tỏ ra ngạc nhiên, “Thế nào?” nhưng rõ ràng là cô có ý giễu cợt, “Anh không nói cho cô Chu biết anh đã từng kết hôn sao?” Cô vừa nói xong, thân thể Chu Hải Mạn giống như bị cố định, không thể nhúc nhích, rõ ràng cô không ăn qua nhiều ớt mà đầu lưỡi tê cứng, không nói được câu nào. “Cô Chu, bây giờ, chắc hẳn cô cũng đoán được, tôi chính là vợ cũ của Lã Thượng Khôn. Tôi đặc biệt đến thăm anh ấy, vậy mà anh ấy còn không cảm kích, thực sự làm tôi rất buồn đó.” “Ôi, cô Chu, cô sao vậy? Có phải tôi đã làm cô sợ rồi không?” Viên Lỵ Lỵ cố tình giả bộ quan tâm đến cô, “Tôi làm cô kích động sao, ôi, xin lỗi cô nha, nhưng tôi nghĩ chuyện này cần nói rõ với cô thì hơn.” “Viên Lỵ Lỵ, đủ rồi!” Lã Thượng Khôn đứng phắt dậy, hiện tại anh đã hoàn toàn tức giận, gân xanh nổi đầy trên trán, nhìn dáng vẻ của anh, Viên Lỵ Lỵ chỉ cảm thấy cực kỳ vui sướng. Cô còn muốn nói thêm mấy câu để kích thích Chu Hải Mạn, như vậy cho dù anh có tài cao đến mấy cũng không thể giữ cô lại được. Cô còn chưa kịp nói đã bị Lã Thượng Khôn giữ cổ tay lần nữa. Lần này, anh dùng rất nhiều sức lực giống như kìm sắt chắc chắn, Viên Lỵ Lỵ kêu đau, nhưng anh lại như không thấy, “Thôi đủ rồi, để tôi đưa cô về.” Anh nói xong thì kéo Viên Lỵ Lỵ đứng dậy, Viên Lỵ Lỵ đau đớn hít một hơi khí lạnh, cái miệng nhỏ nhắn lại không chịu yên “Thế nào? Tôi đã nói sai gì sao? Chúng ta ly hôn chưa đến một năm, từ trước đến nay anh chưa từng đối xử cộc cằn với tôi như vậy, Lã Thượng Khôn, một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, sao anh có thể coi tôi như kẻ thù vậy hả?” Một ngày vợ chồng trăm năm tình nghĩa, xem một vở kịch dài như vậy, Chu Hải Mạn đứng dậy, còn nghĩ không biết có nên cho cặp vợ chồng này một tràng vỗ tay hay không, “Tôi xin đi trước, hai người cứ từ từ ăn.” Nói xong, cô cầm chiếc túi ở phía sau, không quay đầu lại, tiến thẳng về phía cửa. “Hải Mạn...” Lã Thượng Khôn vừa nhìn thấy Chu Hải Mạn rời khỏi, lập tức buông tay Viên Lỵ Lỵ ra, đuổi theo Chu Hải Mạn, “Em hãy nghe anh giải thích, mọi chuyện không như em nghĩ, anh không phải cố ý lừa gạt em.” “Lã Thượng Khôn, nếu hôm nay anh dám bước ra khỏi đây nửa bước, tôi nhất định sẽ khiến anh hối hận.” Ở phía sau Lã Thượng Khôn, Viên Lỵ Lỵ lớn tiếng uy hiếp, nhưng dường như Lã Thượng Khôn không nghe thấy gì, chân bước không ngừng. Nhìn anh biến mất sau cánh cửa, Viên Lỵ Lỵ hung hăng dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lã Thượng Khôn, xem như anh lợi hại.” Đã đến lúc phản công... ~ rống rống ~ cách mạng vẫn chưa thành công, anh Tiết, cố lên!