Hello, Tiểu Thư Mặt Than
Chương 25
Editor: Cookie Oh
“Cũng không hẳn.” Tiết Thiệu Luân uống hết lon bia trong tay, cười khổ nói, “Để mẹ em chịu chữa bệnh, em sẽ nghiêm túc yêu đương nhưng còn chưa bắt đầu đã kết thúc rồi.”
Thẩm Thành Lượng đã quen với dáng vẻ “bất cần đời” của anh nhưng nghe anh nói vậy động tác hơi trì trệ, đảo mắt hỏi: “Em thật sự —— động lòng? Bắt đầu từ khi nào?”
Động lòng chưa? Nhất định là động lòng rồi, nếu không tại sao khi không thấy cô anh lại tìm đủ mọi cách sắp xếp cho Thẩm Thành Lượng và Chu Vũ Khiết chỉ vì muốn gặp được cô; khi ở cạnh cô anh cũng quên hết mệt mỏi, tạm thời đè tảng đá trong lòng xuống, chỉ nhìn cô như vậy cũng cảm thấy rất vui vẻ; khi anh bắt gặp Lã Thượng Khôn ân cần chăm sóc cô thì anh cảm thấy khó chịu, cả ngày không tập trung; nếu không thích cô anh cũng sẽ không phải động não làm quân sư tình cảm cho cô, cũng sẽ không thấy mất mát, đau lòng khi thấy Lã Thượng Khôn nắm tay cô xuất hiện trước mặt anh.
Nhưng bắt đầu từ khi nào? Chính anh cũng không biết. Anh chỉ nhớ cô có bộ tóc ngắn nhưng rất thông minh giỏi giang, lời nói luôn vui vẻ chiếm tiện nghi của anh, nhưng lại luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt, cực kì bình tĩnh, thật ra có lúc đó chỉ là vẻ ngụy trang của cô, giống như sự việc băng vệ sinh lần đó, khi anh phát hiện mình đã rơi vào trò đùa này thì đúng lúc cô xuất hiện.
“Ha ha, anh họ à, anh không cần dùng ánh mắt này nhìn em, khắp trời đất chỗ nào không có cỏ thơm, người anh em của anh có vẻ ngoài tốt thế này, sợ gì không gặp được cô gái tốt?”
Thẩm Thành Lượng hừ lạnh một tiếng: “Trước kia em cũng nói vậy.”
“Ngược lại là anh, hái hoa phải hái liền tay, chớ để mất hoa phải bẻ cành.” Nói xong vươn tay vỗ vỗ vai Thẩm Thành Lượng.
“Kháo...” Thẩm Thành Lượng nhìn anh với vẻ hoảng sợ, “Không phải kích động chứ?”
“Người em này là đang quan tâm anh, quan tâm anh…” Tiết Thiệu Luân gối đầu lên cánh tay tựa lưng vào sô pha phía sau, “Anh đã duy trì tình trạng này với Chu Vũ Khiết được bao lâu rồi? Tính kiên nhẫn của người phụ nữ cũng bị anh làm tiêu hao hết rồi, anh cũng phải thể hiện chút quyết tâm, xác định quan hệ với cô ấy chứ?”
“Hắc hắc hắc…” Nghe Tiết Thiệu Luân nói xong, trên mặt anh hiện lên nụ cười đắc ý, “Quả thực, cô ấy sắp mất hết kiên nhẫn rồi.”
Tiết Thiệu Luân nhíu mày, Thẩm Thành Lượng liền kể lại tường tận mối quan hệ giữa anh và Chu Vũ Khiết.
Chính là hôm cùng nhau tụ tập uống rượu đó, Lã Thượng Khôn đưa Chu Hải Mạn về trước, tâm tình Tiết Thiệu Luân không tốt cũng viện cớ rời khỏi, đến các quán bar khác tiếp tục uống rượu, Thẩm Thành Lượng đi hóng gió với Chu Vũ Khiết.
Ban đầu hai người cũng không biết nói gì, Thẩm Thành Lượng cảm thấy rất kỳ quái, bởi vì Chu Vũ Khiết thuộc dạng nói nhiều điển hình, chỉ cần ở cạnh cô sẽ không bao giờ thấy miệng cô rảnh rỗi. Sau đó, khi Chu Vũ Khiết mở miệng nói câu đầu tiên lại dọa anh một trận, “Có phải anh vẫn muốn gặp người phụ nữ xinh đẹp khuôn phép đó không? Có phải vẫn muốn nối lại tình xưa với cô ấy không?”
Tuy rằng Thẩm Thành Lượng và Chu Vũ Khiết thường gặp nhau, nhưng vẫn luôn ôn hòa, bọn họ chưa bao giờ nhắc đến quan hệ tình cảm vợ trước, giống như họ đều hiểu rõ đó là đề tài cấm kỵ, đêm đó Chu Vũ Khiết đã mượn rượu nói rõ ràng với anh.
“Sao anh không nói gì? Được, anh không nói, tôi nói.” Chu Vũ Khiết dứt khoát, mở máy hát, “Thẩm Thành Lượng, tôi chưa bao giờ gặp một người đàn ông không giống đàn ông như anh! Nếu anh vẫn muốn sống trong quá khứ, nhớ tới người vợ tốt đó cả đời, anh phải nói cho tôi biết, tôi không phải dồn hết tâm trí vào anh! Anh cho rằng tôi nguyện ý hao tổn vì anh hả, như anh nói, tôi lớn tuổi, tôi đợi anh ba năm, năm năm, sao anh vẫn không thay đổi? Suốt cả ngày chỉ biết thương nhớ người trong quá khứ, cho dù tôi ở bên cạnh anh rồi, cứ xa cách giữ riêng tư như vậy, cuộc sống sau này sẽ thế nào?”
“Anh có biết không, bây giờ anh và cô ấy đã không có bất cứ quan hệ nào, cô ấy đã có cuộc sống riêng của mình, cô ấy đối với anh như vậy, anh vẫn nhớ cô ấy mãi không quên, dĩ nhiên, tôi cũng bị sự si tình này của anh thu hút, nhưng mà si tình cũng phải có mức độ chứ? Hai người đã ly hôn bao lâu rồi, bao lâu rồi, anh cũng nên quên cô ấy và sống cuộc sống của anh đi chứ?”
“Được rồi, tôi đã nói nhảm với anh nhiều như vậy rồi, hôm nay tôi hỏi anh một câu, anh có muốn ở bên cạnh tôi hay không?”
Nghe đến đó, Tiết Thiệu Luân trợn mắt há mồm, người phụ nữ này, rất dũng cảm, “Anh trả lời thế nào?”
Thẩm Thành Lượng cười gian trá, “Cô ấy đã hỏi vậy, anh đương nhiên thuận nước đẩy thuyền, theo cô ấy…”
Lúc đó anh nói thế nào nhỉ? Anh nói: “Thật ra thì anh đã sớm quên đi chuyện tình buồn thương đó, nếu như nhớ đến cũng chỉ nhắc nhở mình đã từng làm điều gì đó không đúng, và nếu sau này có người phụ nữ nào đồng ý gả cho anh, anh nhất định làm tốt hơn. Kỳ thật,… lần đầu tiên gặp em, anh đã rất thích em, nhưng vì thứ tình cảm này tới quá đột ngột, lúc đầu anh tự vùi mình vào những suy nhĩ lung tung không thoát ra được, nhưng anh cũng có mắt, anh biết em là một cô gái tốt, như vậy anh không thể cư xử tùy tiện mối quan hệ giữa hai chúng ta, anh luôn chờ một cơ hội tốt nhất, nói với em những lời chân thật từ tận đáy lòng.”
Chu Vũ Khiết nhìn anh hỏi: “Vậy trong lòng anh nghĩ như thế nào?”
Nói đến mức này rồi, nếu tiếp tục che giấu thì quá kiêu ngạo, vì thế Thẩm Thành Lượng thẳng thắn bày tỏ anh cũng rất thích cô, chỉ cần cô chuẩn bị xong, lúc nào cũng có thể kết hôn.
Chu Vũ Khiết liếc anh một cái, không che dấu được ý cười ở khóe miệng, “Hừ, em lại không vội kết hôn.”
“Cho nên,… mối quan hệ giữa hai chúng ta chính thức xác lập, mặc dù anh không biết nói lời ngon tiếng ngọt, hơn nữa cũng đã kết hôn một lần rồi, cảm thấy lãng mạn cũng không chân thực, sự thật phải trải qua thời gian mới biết, chỉ cần em biết anh sẽ không lấy ai ngoài em, anh đã an tâm, em cũng yên tâm rồi.”
“Nói như vậy, các anh đã "nâng cấp" lên thành người yêu rồi hả?”
Thẩm Thành Lượng gật đầu, “Ừ.”
“Khó trách…” Tiết Thiệu Luân bĩu môi, “Gần đây anh hẹn gặp cô ấy ngày càng thường xuyên hơn.”
Thẩm Thành Lượng vô cùng xúc động liếc anh một cái, “Anh và Chu Vũ Khiết có thể thành đôi ít nhiều cũng nhờ em, ân tình này anh xin ghi lòng tạc dạ.”
“Anh có thể nhẫn nhịn khiến phụ nữ mở lời trước. Coi như…” Tiết Thiệu Luân khoát tay, “Giống như anh nói, em cũng có lòng giúp hai người gặp nhau.”
“Được rồi, em cũng đừng suy nghĩ quá nhiều, ra ngoài chơi giải sầu một chút, nói không chừng sau khi trở về sẽ quên được cô ấy, đến lúc đó anh sẽ giúp em tìm một người tốt hơn.”
Tiết Thiệu Luân ngồi thẳng dậy, tuy cười nhưng vẫn không che giấu được vẻ cô đơn nơi khóe mắt, “Người đàn ông được “ăn no” như anh sẽ không hiểu được đàn ông “đói” đâu.”
Cuối cùng Thẩm Thành Lượng cũng phải mang Manhattan đi, Tiết Thiệu Luân vừa tạm biệt con vừa ngàn căn vạn dặn, Thẩm Thành lượng trợn tròn mắt, “Được rồi, mở miệng một tiếng là con trai, nói nhiều như vậy nhưng nó nghe không hiểu tiếng người.”
Tiết Thiệu Luân đang vuốt ve Manhattan, nghe Thẩm Thành Lượng nói vậy thì không vui, cũng không buồn ngẩng đầu lên nói: “Anh có tin em bảo con của em cắn anh không?”
Thẩm Thành Lượng bĩu môi không thèm nói nữa, ôm nó đi ra cửa, “Em nghỉ ngơi đi, ngày mai anh sẽ đưa em ra sân bay.”
“Không cần đâu.” Tiết Thiệu Luân nhìn con trai cái cuối cùng, “Em sẽ đi taxi, anh chỉ cần chăm sóc con em thật tốt là được.”
“Hừ…” Thẩm Thành Lượng vừa đi ra ngoài vừa nói, “Nếu sớm biết có ngày anh phải trông nom nó thì đã chọn một con xinh đẹp một chút, nhìn cũng vừa lòng hơn.”
“Gâu gâu gâu.” Manhattan sủa một hồi về phía anh.
“Chẳng lẽ con chó này hiểu được tiếng người thật chứ.”
******************
“Cô à, cô tính khi nào thì giới thiệu anh Thẩm với gia đình đây?”
“Khi nào?” Chu Vũ Khiết ngậm đôi đũa nghiêm túc suy nghĩ, “Bọn cô vừa mới chính thức xác lập quan hệ chưa lâu, không cần gấp, hơn nữa, cả nhà vẫn chưa biết cô đã có bạn trai, dù sao cũng phải thông báo trước một tiếng, cứ lùi thời gian lại đã.”
Chu Hải Mạn cúi đầu khẩy bắt cơm trên tay, rù rì như nói thầm: “Thật ra cha cháu đã biết rồi…”
“Hả, thật sao?” Chu Vũ Khiết gắp một miếng rau cải, ăn được một nửa mới kịp phản ứng, “Khụ khụ, cháu nói cái gì? Sao ông ấy biết được? Mẹ cháu cũng biết sao?”
“Vâng, cháu không cẩn thận lỡ miệng nói ra, lúc đó mẹ cháu cũng ở đó.”
“Chu Hải Mạn!!!” Chu Vũ Khiết tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Cha cháu đã cho cháu bao nhiêu lợi ích? Vậy mà bán đứng cô!!!” Cô uống một ngụm nước do Chu Hải Mạn đưa cho rồi tiếp tục nói, “Cô cho cháu ăn cháu con ở, nhưng cuối cùng lại là nuôi một con sói, cháu, cháu, cháu làm cô tức chết!”
Nhớ lại mỗi lần về nhà chị dâu Thái Mỹ Đình đều híp mắt nhìn cô tủm tỉm cười khiến trong lòng cô rất sợ hãi, Chu Vũ Khiết hung hãn trừng mắt với cô, “Cháu thấy bọn cô chưa đủ phiền có phải không?”
Chu Hải Mạn cười với cô, nhỏ giọng giải thích: “Đây cũng là cha cháu quan tâm cô thôi, cô không biết, ngoài mặt ông ấy giống như bỏ mặc cô nhưng mỗi lần chúng ta về thăm nhà, ông ấy luôn lén lút kéo cháu sang một bên hỏi thăm tình hình của cô, cháu lắc đầu khiến ông ấy rất thất vọng. Một lần kia ông ấy ngã bệnh, ho khan dữ dội, cô cũng không phải không biết, cô còn mua một túi mứt lê* nói là cháu mua, cháu không đành lòng nhìn ông ấy lo lắng cho cô nên nói cho ông ấy biết chuyện giữa cô và Thẩm Thành Lượng.”
*Mứt lê là một thứ cao chế bằng lê và mật dùng để chữa ho
Từ khi cô ầm ĩ đòi theo chủ nghĩa độc thân, chuyển khỏi nhà ra ngoài ở, Chu Vũ Khiết liền đoạn tuyệt hoàn toàn với anh trai, dù ngồi chung một mâm cơm cũng không nói với nhau câu nào. Thật ra trong lòng cô cũng hiểu rõ, từ nhỏ đều là Chu Viễn Sơn chăm sóc cô, huynh trưởng như cha, ông coi cô như con gái ruột. Nhưng hôn nhân đại sự muốn gấp cũng không gấp được, khi đó cô gặp gỡ rất nhiều người nhưng vẫn không gặp được người đàn ông mình thích, dần dần buồn chán, nói gì cũng không chịu lãng phí thời gian đi xem mắt nữa, cứ như vậy mâu thuẫn giữa cô và Chu Viễn Sơn ngày càng gay gắt. Rõ ràng ai cũng biết, Chu Viễn Sơn muốn tốt cho cả nhà, nhưng ông rất trọng sĩ diện, khẩu khí rất cứng rắn.
Chu Vũ Khiết bĩu môi, “Lần này thì hay rồi, cô lại phải giải quyết một phiền phức lớn, trong lòng ông ấy chắc đã thoải mái rồi chứ?”
“Cha cháu cũng chỉ muốn tốt cho cô, quan tâm cô thôi.”
“Hừ…” Chu Vũ Khiết trợn mắt khinh thường, “Cô không phải người ngu ngốc.”
Chu Hải Mạn tiếp tục lấy lòng nói: “Bây giờ cũng nên giảng hòa với cha cháu đi chứ? Người ông ấy thương nhất chính là cô em gái này, đừng trách ông ấy nữa được không?”
Chu Vũ Khiết gắp một cái cánh gà, gặm từ từ, “Cô chưa bao giờ trách ông ấy cả.”
“Hắc hắc hắc… cháu biết ngay mà…” Chu Hải Mạn cười, cười đến mức Chu Vũ Khiết nổi da gà, “Thật ra thì cha cháu rất muốn gặp mặt anh Thẩm.”
“Mẹ nó! Cô biết mà, đây mới là trọng điểm!” Chu Vũ Khiết tức giận đến mức cắn vỡ cả xương gà.
“Cô à, cô phải biết, cháu bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử.” Chu Hải Mạn nhíu mày, giả bộ đáng thương.
“Thôi vậy…” Chu Vũ Khiết đã nguôi giận, “Người đó của cháu không phải đi công tác sao? Chờ Lã Thượng Khôn trở về thì chúng ta cùng đi cũng tốt, tránh phải nhiều lần, hừ, đã đến lúc hai cô cháu ta được nở mày nở mặt rổi.”
Chu Hải Mạn hơi ngẩn ra, Lã Thượng Khôn, hiện tại cô vẫn chưa chuẩn bị tốt để giới thiệu anh với gia đình, cảm giác có gì đó là lạ.
Anh Tiết ~~~ rất đau lòng đó.
Truyện khác cùng thể loại
137 chương
20 chương
15 chương
46 chương
99 chương
55 chương
28 chương