Heart Aflame

Chương 14

Đã hai tuần trôi qua từ khi Kristen chuyển vào lâu đài. Thorolf và những người khác có vẻ không có cơ hội để bỏ trốn, vì họ vẫn làm việc ngoài kia. Nàng cũng không thể nói chuyện với họ hoặc là để họ thấy nàng vẫn ổn. Nếu nàng đến gần cửa sổ hay cửa ra vào, luôn có ai đó hét bảo nàng quay lại. Dường như nàng luôn bị quan sát, bởi những người hầu hoặc trong vòng kìm tỏa của Royce, kẻ thường xuyên có mẹt trong lâu đài. Nàng đã tận dụng thời gian để học hỏi tất cả về người Saxon. Nàng được đối xử bằng sự kết hợp lạ thường giữa sợ hãi và khinh rẽ của những người hầu, trừ Eda, giờ bà cho nàng chút tôn trọng miễn cưỡng, có thể cho đó là yêu mến, dù là không trọn vẹn, vì người phụ nữ có tính cộc cằn tự nhiên với nàng. Nhưng Eda rất dễ bị lôi kéo để tự nguyện kể nàng nghe nhiều điều mà không nhận thức rằng bà bị khai thác một cách tinh vi. Kristen biết một thỏa thuận giữa Wyndhurst và lãnh chúa của nó. Trang ấp này tồn tại độc lập, sự cần thiết với thị trấn gần nhất. Royce là một chiến binh, một trong những quý tộc lớn nhất của đức vua, và Wyndhurst bao gồm hàng dặm. Như ở Na-uy, có những người tự do, bị gọi là tiện dân ở đây, người vừa làm việc đồng áng vừa làm việc trong trang ấp, nhiều người có nghề nghiệp đàng hoàng. Họ có thể sở hữu đất, nhưng có nghĩa vụ với nhà vua và nhà thờ, cũng như nghĩa vụ quân sự. Royce huấn luyện binh lính vì cuộc chiến sắp tới với người Đan Mạch. Nhiều người trong số đó vốn là tùy tùng của anh. Anh cũng luyện tập một số nô lệ của anh, họ không được tự do mà bị giới hạn ở vùng đất này, anh cho họ cơ hội để đổi lấy tự do của chính họ. Anh có một binh đoàn nhỏ sẳn sàng tham gia cùng vệ binh của vua Alfred khi có chiến tranh. Về Royce nói riêng, Kristen biết rằng anh chưa kết hôn, có thể là cuối năm nay. Eda đã kể với nàng vợ chưa cưới của anh, cô sống ở phía bắc, tên cô ấy là Corliss và rất xinh đẹp. Eda kể nhiều về người vợ hứa hôn đầu tiên của Royce, quý cô Rhona, và Kristen thấy ngạc nhiên với chính mình vì thật sự thấy cảm thông với lãnh chúa Saxon khi nàng biết anh mất mát nhiều hơn nàng nghĩ trong đợt tấn công đó. Anh yêu quý cô Rhona. Không ai biết anh cảm thấy thế nào với quý cô Corliss. Em họ của Royce, Darrelle, người điều hành công việc nhà của anh, đã lờ Kristen từ cái ngày đầu tiên nàng vào lâu đài, để mặc Eda quản lý nàng. Cô là một cô gái quyến rũ, nhưng có sự tương phản trong cách cư xử của cô, ngạo mạn và hạ cố cùng lúc, tiếp đó thì cần sự tán dương và cam đoan. Cô cũng là một phụ nữ dể xúc động. Có một lần Kristen thấy cô phàn nàn ầm ĩ với Royce chỉ để bật khóc vì anh mất hết kiên nhẫn và hét lại cô. Cô cũng khóc vì những chuyện bé tẹo như là có vài mũi kim bị lỗi trên tấm thảm cô đang thêu chẳng hạn. Darrelle không phải là vấn đề đối với Kristen, vì cô nàng cư xử với tù nhân như thể họ không tồn tại vậy. Meghan cũng không thành vấn đề gì, dù Kristen có hơi lo một chút. Tính tò mò tự nhiên của trẻ con khiến Kristen nói với cô bé hơi nhiều về bản thân vào ngày họ gặp nhau, những điều mà nàng không muốn đến tai Royce. Nếu anh biết nàng còn có một gia đình đáng yêu, một người anh trai đã chết trong rừng, anh sẽ suy nghĩ lại việc xem nàng là một con điếm. Nhưng Meghan rõ ràng là không nói lại bất cứ điều gì cô bé biết về Kristen, và đúng như Eda đã nói: Cô bé không đến gần Kristen nữa. Royce cũng lờ nàng đi, hoặc là giả vờ như thế. Nàng thấy anh mỗi ngày, vì anh không thể tàng hình đi ngang qua đại sảnh. Nhưng anh không nhìn nàng những lúc như thế. Chỉ khi anh rỗi, nàng bắt gặp anh đang ngắm nàng. Kristen thấy thú vị vì thái độ của anh đối với nàng. Nàng biết anh giữ thái độ coi thường nàng vì những gì anh nghĩ về nàng, và cũng khinh miệt nàng vì người của nàng. Ngoài những việc đó ra, anh vẫn bị nàng cuốn hút như thường. Việc anh cương quyết chống lại sự lôi cuốn đó thật thú vị. Nàng cảm thấy mắt anh dõi theo mọi cử động của nàng, nhưng khi nàng nhìn lên, anh nhanh chóng quay đi chổ khác. Một lần, anh không nhìn đi nơi khác. Thật ra, mắt Royce cứ dán chặt vào nàng đêm đó, người đàn ông bên cạnh phải gọi anh đến 3 lần mới bắt được sự chú ý của anh. Kristen đã cười vang lên với cái giọng vô cùng thích thú đến độ tiếng cười băng ngang qua sảnh đến tai Royce, làm anh tức điên. Anh dập ly rượu xuống bàn và sải chân bực tức bước ra ngoài, làm người của anh chết điếng, Kristen thì thích thú vì nàng có sức mạnh có thể gây ảnh hưởng đến anh như thế. Kristen thường nghĩ về đêm đó. Thật ra là nàng thường nghĩ đến Royce. Nàng biết anh muốn nàng nên mới nổi nóng với nàng. Và, nhờ vào mẹ, nàng biết tại sao. Brenna đã từng nói với nàng, “Con sẽ biết ai là người đàn ông dành cho con khi con gặp anh ta. Ta biết điều đó và phải chịu đựng rất lâu vì ta không thừa nhận nó, thậm chí với chính bản thân ta. Con đừng hành động như ta, con gái. Khi con tìm được người đàn ông cho con niềm vui chỉ trong cái nhìn, hân hoan trong suy nghĩ, người làm cho con cảm thấy lạ lẫm và phi thường khi anh ta đến gần, đó là người mà con sẽ hạnh phúc khi ở cùng, người mà con có thể yêu, như ta yêu cha con vậy.” Kristen bị Royce quyến rũ từ lần đầu tiên nàng nhìn thấy anh. Việc nhìn anh thật sự rất thích thú. Và khi anh đến gần, nàng cảm thấy thật khác lạ, sống động hơn, nàng tự ý thức bản thân nhiều hơn. Tâm trạng của nàng lệ thuộc vào anh, vì nàng chỉ cảm thấy muốn cười khi có anh ở quanh. Nàng không đủ ngốc để nghĩ mình yêu anh, vì nàng sẽ rời khỏi đây ngay nếu có thể. Nhưng lại đồng điệu với cảm xúc để nhận ra rằng nàng muốn Royce Wyndhurst: muốn chạm vào anh, cảm thấy tay anh quanh nàng, muốn nhận biết anh như một phụ nữ biết về một người đàn ông. Tình yêu có thể lớn dần theo cảm xúc, chắc chắn sẽ như thế nếu nàng ở đây đủ lâu. Thật mai mỉa làm sao khi mà người đàn ông đầu tiên mà nàng muốn, sau khi bị ham muốn bởi quá nhiều người, lại là người đối đầu với nàng. Nàng chắc chắn sẽ có được anh nếu muốn. Nhưng liệu anh có đủ danh dự để cưới nàng sau đó? Anh còn có một cô vợ hứa hôn để mà xem xét. Vị trí của nàng là tù binh, thật ra là nô lệ của anh, như Eda đã từng chỉ ra. Anh cũng nuôi dưỡng sự căm hận người của nàng nữa. Liệu có thể vượt qua tất cả chỉ bằng những thứ bắt đầu từ đam mê? Người Viking không đặt tương lai vào bàn tay của số phận, mà tự tạo số phận của riêng mình. Họ tin rằng chúa sẽ ban thưởng cho những ai dũng cảm tiến về phía trước để chinh phục, để đạt được điều họ mong muốn. Người Viking không đạt thắng lợi bằng sự yếu đuối hay kiên nhẫn chịu đựng. Họ chiến đấu cho những gì họ muốn. Thất bại không nắm giữ được vinh quang. Những quan điểm này đã thấm nhuần trong Kristen, nàng là người Thiên Chúa giáo. Là một con chiên Thiên Chúa, nàng biết nàng nên đặt tương lai nàng vào tay Ngài, nhẫn nại đợi Người ban phước nếu đó là ý của Người. Nhưng là một người con gái Viking, nàng biết rằng nếu nàng muốn có Royce Wyndhurst làm chồng, nàng phải chiến thắng anh, phải chinh phục định mệnh chống lại họ, phải chiến đấu cho những gì nàng muốn bằng mọi cách. Nàng có muốn anh làm chồng nàng không? Có, nàng muốn thế. Nàng cuối cùng cũng đã tìm ra người đàn ông có thể làm nàng hạnh phúc. Kẻ thù của nàng. Thật là tức cười nếu điều đó không làm nhụt chí. Nhưng nàng có lòng tin vào khả năng của mình. Và thành quả của sự đấu tranh này đáng giá hơn thử thách. Trễ giờ rồi. Hai trong số năm người phụ nữ chuẩn bị thức ăn và phục vụ tại bàn hôm nay bị ốm, dồn nhiều việc hơn cho ba người còn lại, vì thế họ bận rộn hơn bình thường. Vì Kristen nằm trong số ba người đó, nên những người hầu khác, những người có thể phụ giúp ấy, thì không thèm giúp, họ nghĩ nếu có ai phải làm việc nhiều hơn, thì đó là nàng. Nàng không phiền gì. Tối nay Royce ở lại đại sảnh lâu hơn bình thường, và nàng tận hưởng việc ngắm anh chơi súc sắc với người của anh. Thật ra nàng ngắm anh nhiều hơn là chú tâm dọn dẹp bàn ăn. Dù vậy, nàng đã không lở việc ngắm anh lúc rời đi, lúc mà Eda phạt nàng vì đã không chú ý vào những việc đang làm. Trong lâu đài giờ yên tỉnh và tối, ngoại trừ 2 ngọn đuốc vẫn cháy bên lò sưởi khổng lồ. Chỉ còn lại Kristen và Eda, bà đang sếp đặt sẳn mọi thứ cho sáng mai. Kristen không mệt, nhưng chân nàng đau lắm rồi vì đứng suốt cả ngày. Một ngày như mọi ngày, từ giây phút thức giấc vào sáng tinh mơ cho đến khi bị nhốt lại trong phòng sau giờ ăn tối. Chỉ hôm nay là khác thôi. Kristen căng người ra khi nghe tiếng bước chân từ hướng cửa ra vào băng qua sàn nhà. Nàng tò mò ngước lên, tim dội thình thịch trong lồng ngực khi thấy bóng Royce đổ dài, anh không hướng đến cầu thang, mà thẳng tiến đến chổ nàng. Nàng đứng yên, chờ anh đến. Nét mặt anh khắc nghiệt, không cảm xúc, và tim nàng càng đập rộn hơn nữa, không phải vì sợ mà là vì mong đợi. Khi anh dừng lại, nàng chỉ ngạc nhiên một giây thôi khi anh với tay ra sau cổ nàng, những ngón tay túm tóc, kéo đầu nàng ra sau. Nàng nín cả thở khi đôi mắt anh giận dữ chiếu lên khuôn mặt nàng. “Tại sao nàng quyến rũ ta như thế?” anh hỏi nàng mà như hỏi chính bản thân mình. “Tôi có sao, thưa ngài?” “Nàng cố tình làm vậy,” anh buộc tội nàng. “Nàng biết ta đứng ở lối vào ngắm nàng.” “Không đúng. Tôi nghĩ ngài đã đi nghỉ rồi.” “Nói dối!” anh rít lên trước khi môi anh áp mạnh vào môi nàng. Kristen đã mong đợi nụ hôn này để cảm nhận đôi môi anh, để có thể chạm vào anh. Nàng đã mong điều này xảy ra, nhưng không đoán được nó thật sự tàn phá như thế này. Không có gì chuẩn bị cho nàng một cú đấm bạo lực vì ham muốn thế này, khi mà nàng chưa bao giờ cảm thấy ham muốn trước đây. Miệng anh di chuyển trên môi nàng một cách tàn bạo trong cơn giận. Anh kéo tóc, vẫn giữ chặt nàng vì sự chiếm đoạt này, vì anh không chạm vào nàng theo cách khác. Kristen vẫn tựa vào anh, cho đến khi nàng có thể cảm nhận toàn bộ chiều dài cơ thể anh và nhận biết anh khao khát tới mức nào. Điều này càng làm nàng làm nóng bừng lên. Nàng không quan tâm đến việc anh không muốn điều này, việc anh hôn nàng là trái với ý chí của anh, và anh có lẽ ghét nàng hơn vì nó. Nàng vòng tay quấn quanh lưng anh, đôi tay vuốt ve những cơ bắp rắn chắt ở đó cho đến khi nàng ôm chặt vai anh vào nàng. Nàng nghe anh rên lên khi nàng chấp nhận anh hoàn toàn, và cánh tay kia của anh trượt qua eo, ghì chặt nàng vào anh. Lưỡi anh chìm trong miệng nàng và nàng đón lấy, tiếp nhận nó như là một phần thưởng, không để anh rút lại. Thề có Chúa, điều này thật tuyệt, làm nàng rung động hơn bất cứ điều gì nàng cảm thấy trước đây. Nàng có thể sẽ để anh chiếm nàng ở đó, ngay đại sảnh, trên bàn, hay sàn nhà…. Nàng không quan tâm. Nàng muốn ân ái với anh ngay bây giờ, trước khi ý thức anh trở về và ngừng lại. Anh đã dừng lại, và Kristen thở dài khổ sở khi môi anh rời khỏi nàng. Anh nhìn nàng, đôi mắt dữ tợn, một nữa trong đó là đam mê, một nữa là tức giận. Nàng liều lĩnh đáp lại cái nhìn đó, nhưng chỉ làm cơn giận của anh bùng thêm lên. Với một tiếng gầm gừ, anh đẩy nàng ra. “Lẳng lơ! Chúa tôi, cô không biết xấu hổ là gì phải không?” Kristen sẽ cười nhạo câu nói đó nếu nàng không quá thất vọng thế này. Anh đổ lỗi cho nàng như thể nàng lao vào anh chứ không phải ngược lại. Nàng không phiền gì hết vì chính nàng đã hy vọng anh sẽ đến với nàng. Nhưng làm thế nào anh lại phủ nhận những gì mà cả hai cùng muốn? Anh lấy đâu ra sức mạnh để làm thế, khi mà nàng đứng đó, đau đớn ? Anh sẽ không trung thực với những gì anh cảm nhận, nhưng nàng không có sự day dứt nào hết. “Em không cảm thấy xấu hổ vì khao khát anh,” nàng dịu dàng nói. “Hoặc là bất cứ tên đàn ông nào!” anh nhạo báng một cách thô bạo. “Không phải, chỉ mỗi anh thôi.” Nàng mỉm cười vì tiếng khịt mũi hoài nghi của anh. Một cách thận trọng, nàng trêu chọc. “Ngài là một nữa của trái tim tôi, Royce. Làm quen với điều đó đi. Sau cùng thì ngài cũng chấp nhận thôi.” “Đừng bao giờ coi ta là một trong những người tình của nàng, cô gái,” anh nhấn mạnh. Nàng nhún vai, thở dài lớn hơn cần thiết. “Tốt thôi, thưa ngài, nếu đó là điều ngài muốn.” “Không phải ta muốn, mà là sự thật là thế,” anh khăng khăng. “Và ngừng việc dùng những trò bịp của những con điếm với ta.” Kristen không thể không cười vào mệnh lệnh này. “Trò nào vậy, thưa ngài? Tôi chỉ có mỗi tội là nhìn ngài, có lẽ hơi nhiều hơn tôi có thể. Nhưng tôi dường như không thể tự giúp mình. Chính ngài đấy, sau cùng thì, ngài là người tuyệt nhất ở đây mà.” Anh thở gấp. “Ơn chúa, tất cả những con điếm Viking đều trâng tráo như cô à?” Nàng đã bị gọi là điếm quá nhiều lần rồi. Nàng biết nàng không dám phủ nhận đâu, vì nàng muốn anh trong đam mê, chứ không phải thù hận, vì nàng chắc chắn anh sẽ chiếm đoạt nàng nếu biết nàng còn con gái. Nhưng việc anh gọi nàng là điếm ngay sau khi phá hoại cảm xúc của nàng, đay nghiến nàng một cách cay nghiệt. Sự khiêu khích dâng lên trong giọng nàng. “Tôi không biết con điếm nào hết, vì thế tôi không thể trả lời câu hỏi đó. Những gì ngài gọi là trâng tráo ấy, tôi đặt tên là trung thực. Ngài thích tôi nói dối rằng tôi ghét ngài, tôi khinh bỉ việc nhìn ngắm ngài hơn àh?” “Làm thế nào nàng không căm ghét ta? Ta đã bắt nàng làm nô lệ. Ta buộc nàng đeo gông cùm và ta biết nàng ghét sợi xích đó. ” “Đó là lý do tôi phải mang nó sao, vì ngài biết tôi ghét nó?” nàng hỏi một cách ngờ vực. Anh chẳng buồn trả lời nàng. “Ta nghĩ nàng hận ta, nàng cố tình quyến rũ ta với hy vọng trả thù bằng cách làm ta say mê nàng.” “Nếu ngài tin thế, thì ngài sẽ không bao giờ nhận những gì tôi sẳn sàng trao cho ngài, Saxon, và tôi tiếc vì điều đó. Tôi ghét cái cùm này, không phải ngài. Và bị bắt làm nô lệ không phải điều mới mẻ gì với gia đình tôi.” Nàng thêm vào một cách bí ẩn. “Nếu tôi nghĩ rằng tôi mãi mãi bị bắt làm nô lệ và cùm chân, thì đúng vậy, tôi sẽ căm ghét ngài.” “Vậy nàng hy vọng sẽ trốn thoát?” Đôi mắt nàng nheo lại nhìn anh. “Tôi đã nói với ngài tôi hy vọng điều gì rồi, nói sự thật nhưng ngài không tin. Vậy thì cứ tin bất cứ gì ngài muốn.” Nàng quay lưng lại với anh, nhưng căng thẳng, mong anh sẽ bỏ đi. Anh không làm vậy ngay lập tức. Nàng tưởng tượng anh đang đấu tranh để kiểm soát cơn giận mới khi nàng dám gạt bỏ anh như vậy. Nàng sẽ thấy được an ủi nếu nhìn thấy đôi mắt anh chỉ đơn giản là chú mục vào nàng, một khoảnh khắc không phòng thủ làm hé lộ cảm xúc trong tâm hồn anh.