"Lăng vương, ngồi đi." Đối với hành vi không hành lễ của Lăng Thanh Huyền, Hoàng Phủ Vi quả nhiên không có nổi giận, thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không chút biến hóa. Lăng Thanh Huyền được ban ngồi, không chút khách khí mà ngồi xuống. 【...】ZZ chỉ biết thở dài. Hết thuốc chữa. Hết thuốc chữa. Hoàng Phủ Vi có một đôi mắt phượng sắc bén. Ả một lần nữa đánh giá vụ vương gia cùng mình kết nghĩa kim lan, cũng phụ tá mình đăng cơ ngôi vị hoàng đế, cảm thấy nghi hoặc. "Không biết bệ hạ triệu bản vương tiến cũng là vì chuyện gì?" Lăng Thanh Huyền không thích loại ánh mắt đánh giá này của ả, chỉ động lên tiếng, hi vọng ả mau nói xong để mình còn hồi phủ nữa. Vị diện này thân phận của nàng là vương gia. Ở nhà trồng hoa nuôi kiến, ai dám ngăn cản nàng. 【Ký chủ, người có thể tìm cái lí tưởng nào cao cả hơn tí được không?】 Hóa kiếp tất cả những kẻ muốn gây bất lợi cho bổn tọa. 【......】Ta vẫn nên yên tĩnh làm một mỹ trư thì hơn. Hoàng Phủ Vi bưng trà nóng, cười nói: "Không có việc gì liền không thể thỉnh Lăng vương tiến cung ôn chuyện? Trẫm đã nhiều ngày bận việc đăng cơ, đối với nghĩa tỷ có điều sơ sót, mong nghĩa tỷ đừng trách cứ." Bổn tọa có thể trách cứ không? ZZ không thèm để ý đến nàng, nàng đành không nói gì. Hoàng Phủ Vi tiếp tục nói: "Ngươi trở về chưa lâu, trẫm còn chưa thay ngươi mở tiếp phong yến, không bằng định vào mười ngày sau?" "Phiền toái." Mở yến mở tiệc cái gì, tốn thời gian, còn phải ra ngoài tiếp đãi khách. Bổn tọa cự tuyệt. Hoàng Phủ Vi sửng sốt, không nghĩ tới Lăng Thanh Huyền quả quyết cự tuyệt như thế. Bất quả ngẫm lại, hôm qua nàng mới thành thân, có thể tạm thời không có tâm tư kia. "Là trẫm sơ sót. Nghe nói hôm qua vương phủ vừa nạp một phu hầu. Nghĩa tỷ hàng năm ở bên ngoài, nên có thêm vài người phụng dưỡng. Không bằng trẫm thay ngươi tuyển thêm mấy người tốt hơn?" Lăng Thanh Huyền nghiêm mặt. Hôm nay bị quỷ ám à? Đi chỗ nào cũng gặp người muốn thay nàng suy nghĩ hôn nhân đại sự. "Không cần." Trong nhà mới một cái, nàng còn muốn quăng ra ngoài. Thêm mấy cái, có cần mở luôn tiệm tiếp đãi luôn không? Hơn nữa, người mà Hoàng Phủ Vi ban thưởng, rất có thể là nhãn tuyến an bài bên cạnh nàng. Khinh thường đống kinh nghiệm xem phim cung đấu của bổn tọa à? ZZ đỡ trán: 【Ai da! Ký chủ, ngươi đừng vội tự hào. Đây có phải phim cung đấu đâu.】 Hoàng Phủ Vi không biết diễn biến tâm lý của nàng, ho nhẹ hai tiếng, khuyên giải an ủi: "Nữ nhân nào mà chẳng tam phu tứ hầu. Trong nhà nhiều nam nhân, con nối dõi cũng sẽ nhiều. Nghĩa tỷ không muốn về sau ngồi hưởng thiên luân chi nhạc sao?" Hưởng lạc cái đầu ngươi. Ngươi chính là muốn mưu sát bổn tọa. Sinh con ra để cho ngươi gϊếŧ hay chi? Lăng Thanh Huyền lạnh lùng đứng dậy, dị thường nghiêm túc: "Bệ hạ, còn có chuyện gì?" Đậy lại nấp chén trà, Hoàng Phủ Vi nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, ý vị không rõ mà mở miệng: "Xem ra Lăng vương có việc gấp, mới không kiên nhẫn cũng trẵm ôn chuyện." "Quả thật có việc gấp." Bổn tọa vội vàng về nhà ăn cơm. Hoàng Phủ Vi thở dài, lần nữa nhấp trà: "Thôi, nếu chuyện quá khẩn cấp, ngươi trở về trước đi, ngày khác lại nói tiếp." "Cáo lui." Lăng Thanh Huyền đóng cửa lại, từ khe cửa tựa hồ cảm giác được Hoàng Phủ Vi đang ngó chừng nàng, ánh mắt bất thiện. Không cần Độc Tâm Thuật cũng có thể đoán được, Hoàng Phủ Vi dự định xuống tay với nàng. 【...】Chợt có cảm giác khen thưởng của hệ thống thật là phế. Trở về vương phủ, Lăng Thanh Huyền vừa vặn đuổi kịp giờ cơm trưa. Chủ vị dành lại cho nàng, phụ thân Liễu Trình ngồi ở một bên, mà bên còn lại là một nam tử trẻ tuổi. Thấy nàng tới, nhanh chóng hành lễ. "Điện hạ, người đã về rồi." Phu hầu nhà nàng thật là hiểu chuyện. ZZ rít gào 【Ký chủ, đó là vị hôn phu của ngươi - Thượng Quan Như An, không phải phu hầu mới qua cửa của ngươi đâu.】 Thượng Quan Như An chuyên môn đến làm khách. Hắn là nhị công tử nhà thừa tướng, ở nhà nhận hết sủng hết, địa vị không thấp. Một năm trước Lăng Uyên trên chiến trường nhiều lần lập chiến công, thừa tướng vì nhi tử cầu hồn. Tiên hoàng trưng cầu ý kiến của Liễu Trình, bạn một môn hôn ước. Thân phận tôn quý như vậy, không có trực tiếp phong làm chính phu, danh phận tạm thời bỏ trống. Dù sao Lăng Uyên là thê chủ, có phù chính hay không, cứ để Lăng Uyên quyết định. Thượng Quan Như An diện mạo âm như, là loại hình rất được nữ nhân ưa chuộng. Nhất cử nhất động của y đều là đại gia phong phạm, mỗi lần tới đây đều chiếm được Liễu Trình yêu thích. Bất quá khi đối mặt Lăng Thanh Huyền, cảm nhận được uy áp của nàng, vừa kính ngưỡng lại mang theo bản năng sợ hãi. Lăng Thanh Huyền gật đầu với y một cái. Đối với người không có địch ý, nàng vẫn tương đối khách khí. Chỉ là trên bàn cơm lúc này, dường như thiếu mất một người. Liễu Trình lo lắng hỏi: "Giang phu hầu đâu?" Lăng Thanh Huyền gắp đồ ăn, nếu Liễu Trình không nhắc, sợ rằng nàng đã quên mất hôm qua vừa rước vào cửa một phu hầu. Hạ nhân bên cạnh trả lời: "Sáng sớm hôm nay Giang phu hầu trên đường tới kính trà, không cẩn thận té ngã, chén trà rơi vỡ làm chân bị thương. Phu hầu tự thấy hổ thẹn, ở trong phòng đợi." Thời điểm Thượng Quan Như An tới, vừa vặn gặp qua hắn. Giang phu hầu kia, y chỉ nhìn thoáng qua, liền sinh ra cảm giác nguy cơ. Mỹ nhân như thế vào cửa, hơn nữa lễ thành thân vừa vặn đuổi kịp ngày điện hạ trở về. Địa vị của y khó mà giữ được. Lăng Thanh Huyền buông chén. Lại té? Giang công tử này vấp hạt cát cũng té sao? Nàng vẫn nên tìm cơ hội ném hắn ta ngoài, tránh cho trong phủ xảy ra chuyện. Thượng Quan Như An nhai kỹ nuốt chậm, ánh mắt thỉnh thoảng lén nhìn Lăng Thanh Huyền, phát hiện bộ dáng suy tư của nàng, ngượng ngùng trong lòng càng sâu. Chờ lát nữa, y phải cầu Liễu Trình cho y ngủ lại trong phủ. Lăng Thanh Huyền uống một ngụm canh. Sao cứ có cảm giác có người đang nhìn lén bổn tọa? Vừa xuyên đến, nàng vẫn nên ăn cơm rồi tính. ________________________________________________________________________________ Hoàng Phủ Vi nói là dò hỏi ý kiến của Lăng Thanh Huyền, nhưng tin tức mười ngày sau thiết yến vẫn truyền khắp kinh thành. Vượt qua ngày đầu tiên ở vương phủ, Lăng Thanh Huyền cảm thấy so với vị diện trước, nàng giống như đang đi nghỉ mát. Hay là bổn tọa làm gian thần chơi chút? 【...Ký chủ, đừng đùa nữa, đi ngủ đi 】Ký chủ nhà mình không trông chừng một giây là lên nóc nhà lật ngói. Giường trong phòng của nàng không hiểu sao có hơi cứng, không thoải mái như hôm qua. Đèn tắt đã lâu, nàng vẫn đang trằn trọc. Nàng không chịu nổi cái giường gỗ cứng ngắc này, cũng chưa thích ứng được giờ giấc nghỉ ngơi, làm việc quá sớm ở đây. Đem lấy ra chiếc võng thường dùng, Lăng Thanh Huyền phóng lên xà nhà mà ngủ. Không lâu sau, bên cửa sổ cắm vào một cái ống trúc, khỏi trắng thổi vào. Lăng Thanh Huyền nhìn chằm chằm phương hướng kia, lưu loát ăn vào một viên đan dược. Xem ra Hoàng Phủ Vi nhìn không được, mới qua mấy canh giờ đã phái sát thủ đến đây. Kẽo kẹt một tiếng, cửa sổ mở ra, thân ảnh màu đen quỷ mị nhanh chóng chạy đến bên giường. Chủy thủ trong tay hàn quang chợt hiện,  hắc y nhân nâng đao đâm xuống. Trong hoàn cảnh đen nhánh, kỳ thật nhìn không rõ lắm, xúc cảm dưới đao không đúng, hắn lập tức ý thức được người hắn muốn gϊếŧ không ở nơi này. "Tìm ta?" Thanh lãnh khoan thai, ngữ khí nhẹ nhàng. Hắc y nhân cổ tay xoay chuyển, hướng phía sau đâm tới, bên chân cũng xuất ra động tác đá mạnh. Nhưng Lăng Thanh Huyền xuất hiện phía sau hắn nháy mắt tránh đi, đồng thời đem chén trà trên bàn ném về phía hắn. "Loảng xoảng" Chén trà vỡ vụn. Lăng Thanh Huyền xác định mình nhắm vào phương vị khác nhau, tốc độ tương đồng. Không ngờ người nọ có thể ngăn cản một cái, né tránh một cái. Cho đến nay, người nọ là người duy nhất nàng cảm thấy công phu quyền cước không tệ. Bất quá... Có lợi hại hơn nữa cũng đánh không lại tiểu cô nương này. Cổ tay bị bắt lại, ngay cả đao hắn cũng buôn không được. Hắn có thể ngửi thấy rõ ràng u hương của nữ tử đang dán vào sau lưng mình, dù cho vẫn còn khoảng cách một gang tay, khuôn mặt dưới khăn che vẫn vì thân cận bất ngờ mà nóng lên. Nắm chặt cổ tay hắn, Lăng Thanh Huyền dùng sức chuyển hướng, nhắm thẳng vào ngực hắn mà đâm tới. 【Dừng tay! Ký chủ, đó là nhân vật phản diện! 】