Đã lâu không chạm vào, xúc động trên xe ngày ấy vẫn ghi rõ trong tim, xúc cảm mềm mại, dưới trạng thái thanh tỉnh cảm thụ được phá lệ chân thật. Đem cô chống đỡ trên tường mà hôn, tay vẫn tiếp tục che khuất tầm mắt cô. Không chạm đến ánh mắt cô, trong lòng hắn mang theo thấp thỏm cùng hưng phấn. Chỉ liếc nhìn cô một cái, hắn đã nhìn không được. Đen nhánh một đêm kia, hắn cảm thụ được cô, trong lòng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không dám mở miệng. Hắn sợ sẽ đem cô đẩy ra thật xa. Những nụ hôn dày đặc từ môi chuyển qua gương mặt, Lăng Thanh Huyền hô hấp nhè nhè, cảm nhận được hơi thở của hắn phả lên mặt hơi ngứa. "Chuyện em giúp tôi hôm đó, có phải cũng từng giúp qua người khác?" Lúc bắt đầu còn mới lạ, về sau dần trở lên lưu loát, hắn cái gì cũng không nói, cô lại nắm chắc được khát vọng của hắn. Lăng Thanh Huyền bị che khuất tầm mắt, nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, nhưng làm đại lão của Tu Tiên giới, sao có thể bị tiểu gia hỏa ở trên tường mà khi dễ chứ.  Cô bắt lấy tay hắn, xoay người đổi chỗ. Lần này người bị đè trên tường là hắn. Bị thân hình mềm mại của thiếu nữ đè lên, Tiêu Ý vẫn còn đang ngu ngơ. Hắn biết thân thủ của cô không tồi, nhưng không nghĩ tới có thể dễ dàng chế phục hắn như thế. Dưới sự không chế của cô, hắn không thể động đậy. "Người thứ nhất hôn anh, là ai? Người đầu tiên giúp anh, là ai?" Đôi mắt thiếu nữ tĩnh như nước, phản chiếu gương mặt đỏ ửng của hắn. "Là em, đều là em." Hắn bất mãn nói: "Vấn đề của tôi, em còn chưa có trả..." Lời còn lại, bị cảm xúc mềm mại bao phủ lấy. Thiếu nữ vòng tay qua cổ hắn, đem mưa rào về trên đất hạn. Không giống Tiêu Ý thận trọng thăm dò, cũng không có cảm xúc bất an cùng lý trí, nụ hôn của cô gái bá đạo đến bất ngờ. Hắn chỉ vừa chớp mắt, cô đã công thành đoạt đất. Hô hấp giao triền, nhiệt độ dần lên cao, Tiêu Ý ngực phập phồng, đôi tay không tự chủ được dọc theo vạt áo của cô mà hướng lên trên. Ngón tay thô ráp xẹt qua da thịt tinh tế, Lăng Thanh Huyền buông hắn ra, thấy hắn vẻ mặt ẩn nhẫn nhìn mình. "Cấn." Hô hấp của cô bằng phẳng, một chút cũng không thở dốc. Tiêu Ý cổ cũng đỏ lên. Tất nhiên hắn biết cô đang nói đến cái gì. Thế nhưng trong hoàn cảnh vi diệu này, máu toàn thân hắn đều đang kêu gào, muốn... Nhưng mà, tâm ý của hắn còn chưa thổ lộ cho cô biết đâu. Hay là chọn ngày không bằng chọn đại? Hắn ôm chặt lấy cô, chịu đựng khó chịu, tim đập đến sắp lùng bùng lỗ tai. "Tôi thích em, làm vợ tôi được không?" Không phải bạn gái, trực tiếp tiến thẳng đến vợ luôn. Lăng Thanh Huyền cảm thấy tim hắn vừa lỡ mất một nhịp. Hắn hình như rất khẩn trương. 【Ký chủ, mau đồng ý đi ~~】(≧∇≦)/ Nó mà là ký chủ thì đã gật đầu cái rụp rồi. Nhân vật phản diện đáng yêu như vậy, không đồng ý thì còn là người sao? Hai người trầm mặc trong chốc lát, Tiêu Ý không có được câu trả lời, nhịp tim dần khôi phục bình thường. Vì cái gì? Vừa rồi cô còn chủ động hôn hắn, vì cái gì còn chưa đồng ý? Ngọn lửa dần tắt, thời điểm chỉ còn một mồi lửa le lói, thiếu nữ nhẹ giọng hỏi: "Thích đến mức nào?" Tiêu Ý ngước mắt: "Thích đến mức, tương lại mỗi ngày đều phải có em." Tương lai không có cô, lại sẽ như trước đây, không có rung động. Lăng Thanh Huyền chậm rãi kéo ra khoảng cách. Chỉ một động tác đơn giản, Tiêu Ý liền có dự cảm không tốt. "Tiêu Ý, anh muốn bị tôi dùng quy tắc ngầm sao?" Làm nam nhân của cô, được cô bảo hộ dưới cánh chim. Nếu hôm nay cô đáp ứng, tình yêu của họ có hai khả năng. Một là yêu đương lén lút, hai là công khai tình cảm. Bất kể là loại nào, đối với sự nghiệp của Tiêu Ý đều không tốt. Giai đoạn hiện tại, không thể xuất hiện sai lầm. Cô cố ý nói vậy là muốn Tiêu Ý tỉnh táo lại. Nhưng lời này, là lời hắn không muốn nghe nhất. Hắn muốn cùng cô ở bên nhau, lại bị hiểu thành như vậy. Ở trong lòng cô, hắn cũng giống như Lăng Tĩnh, muốn dựa vào người khác để leo lên cao? Ai nói mặc ai, hắn mặc kệ. Thế nhưng thời điểm lời này thốt ra từ miệng cô, hắn cảm nhận một trận đau đớn, kèm theo chua xót lan tràn. 【 Hệ thống cảnh cáo: Nhân vật phản diện giá trị hắc hóa đạt 80. 】 【 Hệ thống cảnh cáo: Nhân vật phản diện giá trị hắc hóa đạt 90. 】 Giá trị hắc hóa không ngừng tăng lên, ZZ luống cuống: 【Ký chủ! Ký chủ! Mau nói gì đi! Muôn ngàn lần không thể để hắn hắc hóa.】 "Tiêu Ý." Tiếng nói lạnh lùng trong trẻo, làm Tiêu Ý hơi hơi bình tĩnh, chỉ là thần thái trong mắt, rõ ràng hạ thấp hơn nhiều. "Nghỉ ngơi sớm một chút. Ngủ ngon." Cô mở cửa, nhìn thoáng qua Tiêu Ý dựa vào tường dần dần trượt xuống trên mặt đất, cảm giác kỳ quái trong lòng lại xuất hiện. Hắn thật thất vọng, cũng thật mất mát. Đây là cảm xúc cô nhìn thấy, nhưng vì cái gì, hơi thở của cô bỗng trong chớp mắt hơi hơi rối loạn. Đúng ra cô không nên như vậy. "Rầm!" Cửa bị đóng lại, trong phòng chỉ còn lại mình Tiêu Ý. Hắn ngồi ở ven tường, hai mắt vô thần nhìn ánh đèn màu cam. Sau một lúc lâu, hắn mím môi đứng lên, đáy mắt cuồn cuộn ám sắc. Hắn nghĩ kỹ rồi. Nghĩ kỹ rồi. Bức tường thuần trắng bị hắn hung hăng nện xuống. Đau đớn làm hắn khôi phục lý trí. Hắn muốn cho người kia, chính mắt chứng kiến sự cường đại của mình. _________________________________________________________________________ Sau khi sự tình của Lăng Tĩnh cùng phó đạo diễn bị phát hiện, Lăng Tĩnh giải thích mình uống say, bị phó đạo diễn kéo vào phòng. Vấn đề là căn phòng kia, là phòng của cô ta. Lý do thoái thác này hiển nhiên không ai tin tưởng. Đạo diễn trực tiếp bảo phó đạo diễn trở về, mà suất diễn của Lăng Tĩnh đã kết thúc, cô ta cũng bị đưa đi. Phương thức xử lý này cũng thật là mịt mờ, cũng là vì bảo hộ tác phẩm cùng các nghệ sĩ khác. Thế nhưng không biết vị người có tâm nào chụp lại hình ảnh hai người giao lưu ở trên giường đưa đến Nguyên Môi. Nguyên Môi lập tức bỏ tiền mua những thứ này, đồng thời đình chỉ hoạt động của Lăng Tĩnh. "Diêu tỷ, chị nghe em giải thích. Lúc đó em thật sự uống say, là phó đạo diễn cưỡng ép tiến vào phòng của em." Trước đó không lâu, Lăng Tĩnh được điều đến dưới tay người đại diện kim bài Diêu Mộng. Cô ta còn đắc ý vì những tài nguyên sau này. Thật không nghĩ tới nhất thời trượt chân, lại vừa vặn bị người bắt gặp. Thời điểm dự tiệc đóng máy, cô ta nghe phó đạo diễn miệng lưỡi lưu loát, trong tay vô số tài nguyên, mới bị ma xui quỷ khiến. Cô ta cũng không phải thật muốn làm ra chuyện gì, chỉ muốn chụp ảnh uy hiếp gã, thu được càng nhiều tài nguyên mà thôi. Việc đã đến nước này, cũng may suất diễn của cô ta đã kết thúc. Bằng không lúc này mà ở lại đoàn phim, có thể tưởng tượng được sẽ chịu bao nhiêu ánh mắt xem thường. Diêu Mộng xoa huyệt thái dương, hít sâu một hơi. Cô ta đem những thứ kia vứt xuống trước mặt Lăng Tĩnh, ngữ khí châm chọc: "Lăng Tĩnh, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám. Tôi biết cô đang muốn làm cái gì. Cũng may chuyện này chưa bị truyền ra ngoài, nể mặt Mạnh thị, công ty kịp thời giúp cô xử lý. Nhưng phát triển sau này, cô tự mình lo lấy." "Thời đại này, đổi mới rất nhanh. Không có tài nguyên cùng quảng bá, ai sẽ nhận ra cô, ai sẽ nhớ kỹ cô? Nếu cô đã hiểu rõ phương diện kia, cũng đỡ cho tôi phải nói thêm. Đây là tư liệu về cổ đông và nhà đầu tư của công ty, cô chọn đi. Lời trước Lăng Tĩnh còn muốn phản bác, Tiêu Ý tuyết tàng 3 năm vẫn có người nhớ rõ. Nhưng câu nói kế tiếp của Diêu Mộng trực tiếp làm cô ta sửng sốt. Những tài liệu đó,cho cô ta chọn, chính là bảo cô ta lựa chọn quy tắc ngầm?