Hệ Thống Xuyên Nhanh: Vai Ác Đại Lão Không Dễ Chọc
Chương 177 : Chú À Đừng Dính Lấy Tôi 25
Tâm hồn hủ nữ của thư ký Lý bốc cháy hừng hực.
Cô không biết Lăng Thanh Huyền đã tới, bên này có hội nghị khẩn cấp, cô mới vội vàng tiến vào.
Cô sai rồi, cô nên gõ cửa trước mới đúng.
Có khi nào tổng giám đốc vì cô quấy rầy chuyện tốt của bọn họ mà đuổi việc cô không?
Thật muốn tiếp tục nhìn mà!
Đôi mắt cô thật là nhịn không được.
"Ra ngoài."
Thư ký Lý thở một hơi thật dài, xem ra tổng giám đốc không nổi giận.
Còn hội nghị khẩn cấp gì đó, cô hiểu, dời thời gian thôi.
Thư ký rời khỏi, lông mày Kỳ Dật mới hoàn toàn nới lỏng.
Vừa rồi sợ giọng điệu không vui của mình dọa cô sợ, cho nên hắn tận lực nhẹ giọng.
Cơm nước xong xuôi, Kỳ Dật đột nhiên hỏi: "Người tên Lưu Hạ trong đoàn của em, dạo này thế nào?"
Lăng Thanh Huyền tìm một từ để hình dung: "Mùa xuân phơi phới."
Kỳ Dật suy tư, xem ra chuyện đó thật sẽ làm người ta vui vẻ.
Hắn chưa từng làm qua, có chút tò mò, có nên tìm Lưu Hạ cố vấn chút không?
"Thân ái, cho tôi số điện thoại của Lưu Hạ đi."
Lăng Thanh Huyền trực tiếp ném điện thoại cho hắn.
Điện thoại không có mật khẩu, Kỳ Dật cảm thấy cô đây là tuyệt đối tin tưởng mình.
Lưu số liên lạc xong, Kỳ Dật trả lại điện thoại cho cô.
"Thân ái, trước khi về lão trạch, tôi đưa em đi mua ít đồ."
"Tùy chú."
Kỳ Dật ôm cô, đột nhiên động tâm tư, đem cô nâng lên cao, đặt lên bàn, áp sát vào cô.
"Muốn hôn."
Lăng Thanh Huyền rũ mắt, hôn hắn.
Vị trí của hai người rất vừa vặn.
Kỳ Dật cảm thấy toàn thân phát nhiệt, miệng đắng lưỡi khô.
Từng chút từng chút tới gần, muốn đem cô dung nhập vào trong thân thể.
Kích động từ dây thần kinh cảm giác tụ về một điểm, hắn ôm cô: "Thân ái."
Làm sao bây giờ? Thật muốn, nhưng lại sợ kinh nghiệm không đủ, làm cô bị thương.
"Kỳ tổng, bên này..."
Thư ký cảm thấy mình thật là tự tìm đường chết, cứ bước vào truyền lời.
Thế nhưng cô bị chuyện mới nãy kíƈɦ ŧɦíƈɦ quá sâu, cho nên quên mất.
Bây giờ đi vào thấy cảnh này, tuyệt, cô viết đơn xin từ chức là vừa rồi.
"Cút ra ngoài."
"Dạ."
Giận rồi, giận rồi, tổng giám đốc nổi giận rồi.
Cửa đóng lại, Kỳ Dật cũng tỉnh táo lại nhiều, hắn thở dài.
Lăng Thanh Huyền đang thắc mắc hắn than thở cái gì, nhìn xuống dưới, há hốc miệng.
Woaaaa, thấu thị.
Cô có thể nhìn xuyên quần áo của hắn.
ZZ lúc này mới lên tiếng.
【 Ký chủ, ngươi sao cứ quên kiểm tra điểm hảo cảm của nhân vật phản diện vậy chứ.】 Ban thưởng đã xuất hiện rồi kia kìa.
À, vậy kiểm tra đi.
【....!】ZZ bất đắc dĩ nói: 【Nhân vật phản diện Kỳ Dật hiện tại độ hảo cảm 50.
Ký chủ mỗi ngày có thể sử dụng Thấu Thị Thuật ba lần.】
Vậy bổn tọa bây giờ thấy được...
ZZ che mặt 【Đây là nhắc nhở ký chủ rằng Thấu Thị Thuật đã mở ra, cho nên có thể nhìn thấy á.】
Lăng Thanh Huyền thu hồi ánh mắt, không có vạch trần hắn.
Kỳ Dật đưa Lăng Thanh Huyền đến club đổ thạch.
Ở đây chọn một ít đá, mở ra có thể có ngọc, nhẹ thì mấy ngàn, nặng thì cả triệu.
Nhưng mua một viên đá cũng tốn mấy vạn, cho nên gọi là đổ thạch.
Sinh nhật của Kỳ lão gia tử, Kỳ Dật muốn chọn một khối ngọc tốt, để Lăng Thanh Huyền tặng ông làm quà gặp mặt.
Thời điểm mua đá, bọn họ đúng lúc đụng phải người của Kỳ gia.
Kỳ Tuấn đứng ở giữa, mặt đầy khó ở.
Đám người kia cũng nhìn thấy họ, lập tức chạy lại chào hỏi, còn bảo Kỳ Tuấn xin lỗi.
Kỳ Tuấn không nghĩ tới Lăng Thanh Huyền cũng ở đây, bảo gã xin lỗi Kỳ Dật không phải không được, nhưng bảo gã nhân tiện xin lỗi Lăng Thanh Huyền, đừng có mơ.
"Không có việc gì thì đừng cản đường." Kỳ Dật giọng điệu lạnh băng, thấy Kỳ Tuấn do do dự dự, nhớ tới lời nói hôm trước của gã, trong lòng không thoải mái.
"Kỳ Tuấn, nhanh lên!"
Bị người nhà bức bách, gã bước lên phía trước, cúi đầu xin lỗi: "Chú, lần trước là cháu không đúng, hi vọng chú tha lỗi cho cháu, tha thứ cho Kỳ gia."
Tha thứ, sau đó thuận tiện mở khóa tài chính cho Kỳ gia.
Người nhà của gã đều đang đợi câu trả lời của Kỳ Dật.
Hắn lại ôm Lăng Thanh Huyền, rũ mắt nhìn bọn họ: "Thân ái, em thấy sao? Có muốn tha thứ cho bọn họ không?"
Tự nhiên hỏi bổn tọa làm gì? Bổn tọa chỉ muốn về nhà ăn bánh mì.
Bất quá Kỳ Tuấn trong cốt truyện gốc đối xử tệ bạc với Lăng Manh như vậy.
Làm người tiếp nhận của nguyên chủ, dĩ nhiên phải vì nguyên chủ đòi công đạo.
"Không tha thứ."
Nhận được đáp án, Kỳ Dật trầm giọng: "Không tha thứ."
Kỳ phụ, Kỳ mẫu không vui, chỉ vào Lăng Thanh Huyền nói: "Đứa nhóc này là ai? Kỳ Dật, chú nghe theo lời nó là có ý gì?"
"Chính là như các người thấy đó.
Tài chính của Kỳ gia bị đóng băng, đều nhờ công của Kỳ Tuấn.
Tôi tạm thời sẽ không tha thứ, cho nên đừng có lắc lư trước mặt tôi."
Cũng không biết là sợi dây nào bị căng đứt, Kỳ Tuấn tức giận nói: "Đã như vậy, chú, chúng ta cược một ván đi.
Tôi và Lăng Manh chọn ba khối đá, nếu giải ngọc, giá tiền bên cháu nhiều hơn, vậy chú phải mở khóa tài chính.
Nếu như giá tiền bên Lăng Manh nhiều hơn, chú muốn xử lý cháu thế nào cũng được."
"Kỳ Tuấn, con làm cái gì vậy?" Kỳ phụ, Kỳ mẫu nhanh chóng giữ chặt gã.
Tiền bọn họ mang tới lần này cũng là vay mượn chắp vá mà có.
Hơn nữa, mắt nhìn ngọc của Kỳ Dật đặc biệt lợi hại, ở Kỳ gia tuyệt đối tìm không ra người thứ hai có thể sánh với hắn.
Kỳ Tuấn đứng lên khiêu chiến, không phải đưa mặt cho người ta đánh sao?
Kỳ Tuấn giải thích: "Con là đấu với Lăng Manh."
Gã chỉ vào Lăng Thanh Huyền.
Cha mẹ gã thấy đó là một thiếu niên, cũng không để trong lòng.
Tốt xấu cùng là một cơ hội, nếu thật sự thắng được, tài chính trong tay họ sẽ dư dả một chút.
Kỳ Dật vốn không muốn đáp úng, nhưng đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn qua Lăng Thanh Huyền nói: "Muốn chơi thử không?"
Nam chính tự đưa tới cửa, đương nhiên chơi.
Lăng Thanh Huyền vui vẻ đồng ý.
Bởi vì chỉ so ba khối đá nên hai người phải chọn đá cùng một giá tiền mới công bằng.
Đột nhiên có drama, à không có trận tranh tài, dĩ nhiên không thể thiếu quần chúng ăn dưa đứng xung quanh.
Quần chúng nhao nhao bỏ xuống việc trên tay, tới xem bọn họ chọn đá và giải ngọc.
"Tôi đối với đổ thạch vẫn là có hiểu biết nhất định.
Lăng Manh, cô thua chắc rồi."
Kỳ Tuấn nói khi bước qua cô.
Người trẻ tuổi, nộ khí lớn như vậy làm gì.
Tuy người vây xem không được trực tiếp giúp đỡ nhưng Kỳ Dật liên tục nháy mắt ra hiệu cho Lăng Thanh Huyền.
Kỳ Tuấn trước một bước lấy đi khối đá mà Kỳ Dật ám chỉ, nhanh chóng chuồn đi.
Ừ, không thể nóng nảy.
Bản tọa mặc dù không hiểu rõ, nhưng bổn tọa có thấu thị, không dùng thì thật có lỗi với bàn tay vàng ZZ.
【...Cảm ơn ký chủ lúc này vẫn còn nghĩ đến ta.】
Không cần cảm ơn.
Lăng Thanh Huyền chọn ba khối đá bề ngoài nhìn không đẹp mắt lắm.
Quần chúng xôn xao một trận, ánh mắt cũng quá kém rồi.
Thật là tấm chiếu mới chưa trải sự đời.
Không phải khối đá nào bên ngoài xấu cũng mở ra ngọc quý.
Kỳ Dật nghiêm túc đánh giá, không thể nào nhìn thấu được nhưng ngọc bên trong nhất định đáng tiền.
Nàng dâu chọn cái gì hắn cũng đều ủng hộ, tuyệt không hai lời.
"Cậu xác định không đổi?" Thầy giải thạch thấy cô chưa trải đời, dáng vẻ làm người ưa thích, nhịn không được nhắc nhở.
"Không đổi."
Hai thầy giải thạch đồng thời cắt đá.
Không đến vài phút, bên phía Kỳ Tuấn đã lộ ra ánh xanh.
"Dấu hiệu tốt, chúng ta có cơ hội thắng rồi." Cha mẹ Kỳ Tuấn chăm chú nhìn, thỉnh thoảng đi dò xét Lăng Thanh Huyền.
Một đứa nhóc mà thôi, có gì mà sợ.
________________________________________________________________________________
Hôm nay xem Rap Việt ủng hộ team Binz nên đăng trước, dò lỗi chính tả sau nha. (/▽\*)。o○♡
Truyện khác cùng thể loại
22 chương
41 chương
63 chương
70 chương
15 chương